Đột nhiên chiếc Đằng Vụ Hào bị cháy, trong lúc nhất thời đội tàu hơi rối loạn. Giang Dịch Thủy vẻ mặt khó coi, lúc này đã bất cần nhã nhặn, tức giận nói:

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đang yên lành, tại sao lại bị cháy?

Bên cạnh có người thưa:

- Tam gia, bên đó chưa phát cờ hiệu, nhưng chắc chắn là đã phái người tới bẩm báo, nghe tiếng bên đó, có lẽ lúc này đang cứu hỏa.

Quả nhiên, một lúc sau đã có chiếc thuyền nhỏ tới gần mép thuyền. Sau khi lên thuyền, người bên kia hấp tấp đi tới, vẻ mặt sợ hãi, quỳ rạp xuống:

- Tiểu nhân…tiểu nhân bái kiến Tam gia!

- Vương Phúc, vì sao thuyền bị cháy?

Vẻ mặt Giang Dịch Thủy hết sức khó coi:

- Hiện giờ rốt cuộc tình hình như thế nào rồi?

Tề Ninh biết người tên Vương Phúc này hẳn là thuyền trưởng của thuyền Đằng Vụ Hào. Mặt mày tái nhợt, Vương Phúc thưa:

- Tam gia, đêm nay có mấy tên tài công bắt chước người Nam Dương làm món nướng, uống hơi nhiều, quên không tắt lửa, sau đó lửa lan ra, khi phát hiện thì đã muộn. Có hai người sống sót từ trong lao ra, vẫn còn mấy người chưa biết sống chết ra sao. Hiện giờ vẫn đang cứu hỏa, không cho lửa lan tràn.

- Món nướng?

Giang Dịch Thủy tức giận:

- Chẳng lẽ bọn chúng không biết quy củ trên thuyền? Thật to gan!

- Thấy sắp về đến nhà, bọn họ liền lơ là, có thể là dọc đường mệt mỏi, mọi người cũng đều đã đi ngủ sớm. Mặc dù có người tuần tra, nhưng lại không tới khoang đáy kiểm tra. Mấy tên tài công nhất thời hồ đồ, vi phạm quy củ, gây ra đại họa!

Vương Phúc giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán:

- Lát nữa tiểu nhân nhất định sẽ trừng phạt nặng.

Giang Dịch Thủy nổi trận lôi đình, xông tới đá vào mặt Vương Phúc. Vương Phúc kêu thảm một tiếng, bị đá lộn người trên mặt đất. Giang Dịch Thủy tức giận mắng:

- Trừng phạt nặng nề? Ngươi cũng biết nếu thật sự xảy ra chuyện, chiếc thuyền đó đã có thể bị hủy. Chúng ta có mấy chiếc thuyền đó mới có thể buôn bán với Nam Dương, thiếu một chiếc, ngươi cũng biết tổn thất bao nhiêu tiền bạc mà? Ta luôn nhắc nhở các ngươi, ngày nào chưa lên bờ, thì ngày đó không được lơ là, bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận. Ta giao chiếc Đằng Vụ Hào cho ngươi là vì thấy ngươi từng trải và nhiều kinh nghiệm, người lại gây đại họa cho ta như vậy!

- Dạ…là do tiểu nhân hồ đồ, cầu xin Tam gia tha thứ!

Vương Phúc quỳ trên mặt đất, để mặc cho máu từ miệng rỉ ra ngoài.

- Ta không phạt ngươi! Ngươi đã biết không chỉ có Giang gia chúng ta có thương đội buôn bán, mà rất nhiều thế gia ở Đông Hải đều tham gia.

Giang Dịch Thủy cười lạnh một tiếng:

- Lần này tổn thất như thế nào, lát nữa sẽ tính, chờ sau khi trở về, hãy xem các đông gia quyết định xử phạt ngươi như thế nào.

Thẩm Lương Thu xen vào:

- Giang tam thiếu, việc cấp bách không phải là truy cứu trách nhiệm, mà trước hết phải giải quyết phiền phức, hiện tại chiếc Đằng Vụ Hào có còn an toàn hay không, tuyệt đối không thể để người chết trên đó.

Giang Dịch Thủy vội nói:

- Thẩm tướng quân nói rất đúng.

Y quay sang Vương Phúc:

- Hiện giờ tình trạng của chiếc Đăng Vụ Hào ra sao? Tổn thất lớn tới mức nào?

- Hồi bẩm Tam gia, hàng hóa cũng không tổn thất bao nhiêu, chỉ là đáy thuyền bị cháy, khiến nước thấm vào, lúc này đang gấp rút xử lý.

Vương Phúc nói, lại ấp úng:

- Tiểu nhân…tiểu nhân…

Mãi mà gã không dám nói tiếp.

Giang Dịch Thủy tức giận nói:

- Rốt cuộc thế nào, ngươi nói mau, đừng có ấp úng!

- Tiểu nhân nghĩ rằng, tạm thời Đằng Vụ Hào không thể đi tiếp được.

Vương Phúc nói:

- Hiện giờ đang khẩn trương sửa chữa, nếu như làm gấp rút, hẳn là trong vòng một ngày là có thể sửa xong và tạm thời đi được, chỉ sợ…

Giang Dịch Thủy nhíu mày:

- Ý ngươi là Đừng Vụ Hào không thể đi tiếp?

- Tạm thời thì có thể đi được, nhưng có thể tổn thất lớn hơn nữa.

Vương Phúc kiên trì nói:

- Bởi vậy tiểu nhân kiến nghị dừng lại nghỉ một ngày.

Giang Dịch Thủy cười lạnh nói:

- Ngươi nói dừng lại một ngày thì dừng lại một ngày sao? Làm ăn buôn bán, cũng đều quy định thời gian, hơn nữa rất nhiều hàng hóa hoàn toàn không thể để quá lâu trên thuyền, phải mau chóng lên bờ xử lý một cách thích đáng.

Nhìn về phía chiếc Đằng Vụ Hào ở phía sau, y suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Thế này đi, thương đội tiếp tục đi trước, nếu chiếc Đằng Vụ Hào các ngươi không đi được, thì sau khi sửa chữa xong, hãy cấp tốc đuổi theo.

- Thế nhưng…thế nhưng nếu chỉ có một mình Đằng Vụ Hào ở lại, có thể sẽ bị…có thể sẽ bị…hải tặc tập kích hay không?

Vương Phúc lo lắng nói.

Giang Dịch Thủy mắng:

- Nếu thật sự bị hải tặc cướp đoạt, thì cũng đáng đời các ngươi!

Cũng biết là mình buột miệng trong lúc tức giận, y lại nói thêm một câu:

- Có cờ hiệu của thương đội Giang gia chúng ta, lũ cướp khốn kiếp đó sẽ không dám làm bậy đâu.

Tề Ninh bỗng cười nói:

- Tam thiếu, nếu như một đám sói đói phát hiện một con thỏ kề bên miệng mình, ngươi nghĩ là chúng còn quan tâm là thỏ ai nuôi sao?

Thẩm Lương Thu cũng gật đầu nói:

- Đúng là như vậy. Chỗ này tuy chỉ cách bờ biển một ngày đường, nhưng chưa chắc hải tắc sẽ không qua lại, nếu bọn chúng thấy một chiếc thương thuyền trơ trọi ở chỗ này, nhất định sẽ ra tay.

- Vậy thì…

Giang Dịch Thủy hơi trầm ngâm một chút, rồi nói:

- Vậy thì Hắc Phong Hào cũng ở lại bảo vệ cho các ngươi. Sau khi sửa chữa xong, các ngươi lập tức xuất phát, không được lưu lại.

Vương Phúc vọi nói:

- Tiểu nhân tạm ơn Tam gia!

Rồi không dám ở chỗ này lâu, gã cung kính lui ra. Giang Dịch Thủy lầm bầm vài câu, rồi cười nói:

- Thẩm tướng quân, Ninh tiểu huynh, không có việc gì lớn, đừng vì chuyện vừa rồi mà mất hứng, chúng ta tiếp tục uống đi!

Tề Ninh lắc đầu cười:

- Thịnh tình của Tam thiếu, hôm nay ta đã tiếp nhận. Ta cảm thấy hơi mệt mỏi, bây giờ xin cáo từ, ngày khác nếu có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại.

Nhìn về phía Thẩm Lương Thu, hắn hỏi:

- Thẩm tướng quân, ý của ngươi thế nào?

- Đúng vậy, trời đã tới rồi, sẽ không quấy rầy Tam thiếu nữa.

Thẩm Lương Thu lời ít mà ý nhiều, chắp tay cáo từ.

Chiếc Đằng Vụ Hào bị cháy, tâm trạng của Giang Dịch Thủy đương nhiên không tốt, cũng không giữ lại, liền tiễn hai người rời thuyền. Khi đi qua bên cạnh chiếc Đằng Vụ Hào, hai người nhìn thấy trên thuyền đã đại khái ổn định lại. Chiếc Đằng Vụ Hào và một chiếc thuyền ở phía sau nó, có mớn nước sâu nhất trong đội thuyền, hàng hóa đương nhiên cũng nhiều nhất. Sau vụ cháy, có lẽ bởi vì nước biển thấm vào đáy thuyền , lúc này mớn nước lại càng sâu.

Sau khi hai người trở lại thuyền, đội thương thuyền cũng không dừng lại, mà vẫn tiếp tục đi. Chiếc Đằng Vụ Hào ở lại tại chỗ, một chiếc thuyền khác cũng ở lại bảo vệ, những chiếc thuyền khác vượt qua chiếc Đằng Vụ Hào, đi theo thuyền chính.

Tề Ninh đứng ở mép thuyền, nhìn hai chiếc thuyền ở lại, ánh mắt sâu xa.

Phần còn lại của cuộc hành trình vẫn rất thuận lợi, hoàng hôn ngày hôm sau, đội thuyền đã tới gần bờ biển. Đội thương thuyền của Giang Dịch Thủy không thể đậu ở bến của thủy quân Đông Hải, mà Giang gia có bến tàu riêng, nên liền tách ra.

Lần này chiến dịch Bộ Sa được tiến hành rất bí mật, cũng không nhiều người trong thủy quân Đông Hải biết tới việc đó, các tướng lĩnh chỉ cho rằng, ba lộ nhân mã đi tuần tra. Hai lộ chiến thuyền khác đã quay về trước đó. Khi ba chiến thuyền của Thẩm Lương Thu tiếp cận bến tàu, cũng không tạo ra nhiều chú ý. Lần này chỉ mang về hai thi thể, Thẩm Lương Thu phân phó Đường Huy tới phủ Thứ Sử liên hệ rồi đưa thi thể của Hồ đại phu đến giao cho phủ Thứ Sử ngay trong đêm. Việc tìm gia quyến của Hồ đại phu, đương nhiên thuộc về nhiệm vụ của quan phủ địa phương.

Đối với thi thể của Hắc Hổ Sa, Thẩm Lương Thu lệnh cho Chúc Thạc phái người trông coi.

Lần hành động này có thể nói là thuận lợi không ngờ, không những không đụng với hải tặc, mà còn bắt được Hắc Hổ Sa, vẻ mặt đã nhiều ngày ngưng trọng của Thẩm Lương Thu cũng đã giãn ra.

- Hầu gia, đã nhiều ngày vất vả, cũng may hành động thuận lợi, không phụ sự kỳ vọng của Hầu gia.

Thẩm Lương Thu thở ra một hơi dài:

- Trời đã tối rồi, sau khi Hầu gia dùng cơm tối, ti tướng sẽ đích thân hộ vệ ngài trở về thành.

Tề Ninh chưa kịp trả lời, đã thấy một binh sĩ thuộc cấp trong thủy quân vội vã đi tới. Nhìn thấy Tề Ninh và Thẩm Lương Thu ở cùng một chỗ, tên thuộc cấp liền chắp tay thi lễ, dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhưng Tề Ninh nhìn vẻ mặt gã, liền biết nhất định có việc gấp.

Thẩm Lương Thu đã trầm giọng nói:

- Có việc cứ nói, không sao cả.

Gã thuộc cấp do dự một chút, rốt cuộc nói:

- Tướng quân, Tân tướng quân đã tới rồi!

- Tân tướng quân?

Nhất thời Thẩm Lương Thu không kịp phản ứng:

- Vị ấy là Tân…?

Nhưng y không nói hết câu, mặt cũng đã hơi biến sắc. Tề Ninh thấy vậy, cảm thấy hơi kỳ lạ. Binh sĩ thuộc cấp kia đã nói:

- Tân tướng quân biết tướng quân đã trở về, đang chờ trong trướng, nói nếu tướng quân có thời gian, muốn gặp mặt tướng quân.

Dường như đang cố gắng hết sức kìm chế cảm xúc, Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu. Tề Ninh không nhìn được, hỏi:

- Thẩm tướng quân, vị Tân tướng quân kia là ai vậy?

Hắn biết sau khi Đạm Đài Chích Lân qua đời, tướng lĩnh tối cao của thủy quân Đông Hải là Thẩm Lương Thu, hôm nay đột nhiên một vị tân tướng quân đột nhiên xuất hiện, lại ngồi trong trướng chờ Thẩm Lương Thu tới gặp, tư thế không hề thấp kém, nếu là cấp dưới của Thẩm Lương Thu, tuyệt đối không thể có lá gan lớn như vậy.

- Hầu gia, Tân tướng quân là phó tướng bên người lão Hầu gia năm xưa.

Vẻ mặt nghiêm nghị, Thẩm Lương Thu nói:

- Sau khi rời khỏi thủy quân, lão Hầu gia thủy quân cho đại đô đốc, Tân tướng quân cũng theo lão Hầu gia quay về kinh, luôn hầu hạ bên cạnh lão Hầu gia.

- Ồ?

Tề Ninh ngẩn ra:

- Nói như vậy, vị Tân tướng quân này là lão tướng của thủy quân Đông Hải?

Thẩm Lương Thu gật đầu nói:

- Tân tướng quân tài năng xuất chúng, năm xưa do chính tay lão Hầu gia đề bạt. Sau khi lão Hầu gia quay về kinh, Tân tướng quân chủ động xin theo về kinh hầu hạ bên cạnh, lão Hầu gia cũng đồng ý. Tân tướng quân rời khỏi thủy quân đã nhiều năm, cũng chưa từng quay lại, không ngờ…

- Có lẽ lão Hầu gia vẫn luôn chờ tin tức của đại đô đốc, sau lại thấy lâu có kết quả, cho nên mới phái Tân tướng quân tới đây.

Tề Ninh hơi đăm chiêu, hỏi:

- À, vị Tân tướng quân này còn giữ chức vụ gì không?

- Tân tướng quân có tước vị tứ phẩm Kiến Uy Tướng Quân.

Thẩm Lương Thu nói:

- Ông ấy rất khiêm tốn, rất ít gặp gỡ người khác, trước sau vẫn theo bên cạnh lão Hầu gia, ở kinh thành, cũng không nhiều người biết Tân tướng quân.

Tề Ninh thầm nghĩ lời này hẳn là đúng, mình ở kinh thành cũng đã lâu, nhân vật có máu mặt nào mình cũng đã từng gặp, cho dù không gặp đi nữa, cũng từng nghe danh tiếng. Thế nhưng, mình lại chưa từng nghe nói tới vị Tân tướng quân này, vậy thì đương nhiên ông ta là người cực kỳ khiêm tốn. Tuy nhiên ngẫm lại, ngay cả nhân vật uy chấn thiên hạ như Kim Đao hầu Đạm Đài Hoàng, hiện nay cũng vô cùng khiêm tốn, thậm chí khiến triều đình có đôi khi quên đi sự tồn tại của ông ta. Như vậy thì việc mọi người không biết tới một thuộc cấp bên cạnh lão Hầu gia, cũng không có gì lạ.

- À, vậy đại danh của vị Tân tướng quân này là gì?

- Là Tân Tứ!

Thẩm Lương Thu nói:

- Chữ Tân (辛)trong tân khổ (辛苦:khổ cực), chữ Tứ trong ân tứ (恩賜: ban ơn)!

 

0.24780 sec| 2448.281 kb