Tề Ninh nói một hơi, lời lẽ sắc như dao, Tân Tứ kinh ngạc ngẩn người một hồi, rồi mới mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì, Tề Ninh đã đưa tay ngăn lại:
- Tân tướng quân, ngươi cũng không cần phải nói gì cả, thật ra có rất nhiều việc vốn không thể nói rõ đúng sai.
Ngẩng lên nhìn trời, hắn lại nói:
- Tân tướng quân được phái tới Đông Hải, hỗ trợ xử lý quân vụ trong thủy quân Đông Hải đương nhiên là nhiệm vụ trọng yếu. Chỉ có điều, nhiệm vụ chính yếu của chuyến đi này, e rằng vẫn là điều tra chân tướng cái chết của đại đô đốc?
Tân Tứ chăm chú nhìn Tề Ninh, rốt cuộc thở dài một tiếng:
- Hầu gia, hôm nay mạt tướng thật sự chịu phục rồi! Tuy Hầu gia còn trẻ tuổi, nhưng nhìn rõ mồn một việc đời, thảo nào lão Hầu gia vẫn khen Hầu gia không phải là người tầm thường, hôm nay rốt cuộc mạt tướng đã rõ ý của lão Hầu gia.
Tề Ninh mỉm cười, lắc đầu nói:
- Nhìn rõ mồn một gì chứ, đơn giản chỉ là suy nghĩ nhiều một chút mà thôi. Ta tới Đông Hải, bất quá là do lão Hầu gia lo lắng ta ở kinh thành gây trở ngại, mà Tân tướng quân đến Đông Hải, mới là thật sự điều tra vụ án. Tân tướng quân hết sức quen thuộc đối với Đông Hải, điều tra vụ án này, đương nhiên là làm chơi mà ăn thật. Thật ra ta không thích hợp lắm với khí hậu ở Đông Hải này, nếu Tân tướng quân tới chủ trì đại cục, thì còn gì bằng!
Tân Tứ ngập ngừng một chút, rồi hỏi:
- Hầu gia tới Đông Hải đã mấy ngày, về chuyện của đại đô đốc, không biết Hầu gia có tìm được một chút manh mối nào không?
- Tân tướng quân cũng biết là bổn hầu tới Đông Hải chỉ mới mấy ngày.
Tề Ninh thở dài:
- Ta hoàn toàn không biết gì về Đông Hải, đúng là không thể nào hành động. Thật ra lão Hầu gia nghĩ không sai, Đông Hải này hoàn cảnh phức tạp, làm sao ta có thể tìm ra manh mối trong mấy ngày ngắn ngủi chứ? Tất cả đều phải dựa vào sự điều tra kỹ càng của Tân tướng quân rồi! Cũng may đại cục đã định, lão Hầu gia một phen vất vả, coi như là không để thủy quân Đông Hải rơi vào tay người khác, Tân tướng quân không cần phải lo việc đó, kế tiếp chỉ cần một lòng điều tra chân tướng là được!
Tân Tứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, rốt cuộc không lên tiếng.
Đoàn người tăng tốc độ, tới gần thành Cổ Lận, Tề Ninh lại ghìm cương ngựa, nhìn về phía Tân Tứ, đột nhiên hỏi:
- Tân tướng quân, người có từng nghe nói tới con ác thú thao thiết không?
- Thao thiết?
Tân Tứ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Đó là một trong bốn con mãnh thú thời thượng cổ, có thể nhai hổ, nuốt voi!
- Không sai, có người nói ban đầu, con ác thú này cũng không có bản lĩnh tới mức đó.
Tề Ninh lại cười nói:
- Chỉ có điều trời sinh tính nó tham ăn, ăn suốt ngày suốt đêm, sức ăn cũng càng ngày càng lớn, nhai hổ nuốt voi vẫn chưa là giói hạn sau cùng, mà sau đó, thậm chí nó muốn cắn nuốt cả trời đất.
Dù sao Tân Tứ cũng không phải người ngốc, lúc này đã hiểu ý Tề Ninh.
- Lão Hầu gia là một người trí tuệ, chẳng lẽ cứ để mặt con ác thú ăn uống càng ngày càng lớn?
Tề Ninh thở dài:
- Lẽ nào Đạm Đài gia không nghĩ tới, nếu như có một ngày, con ác thú lớn tới mức không ai ngăn trở nổi nữa, sẽ ăn luôn người của Đạm Đài gia?
Nói xong, không chờ Tân Tứ trả lời, hắn thúc ngựa chạy như bay, đoàn người của hắn tới trước cửa thành, gọi người mở cổng, chạy thẳng vào thành.
Trở lại dịch quán, trời đã khuya, Tề Ninh bảo bọn Ngô Đạt Lâm đi nghỉ ngơi. Lần này ra biển liên tục mấy ngày, thật ra mọi người đều không được nghỉ ngơi đúng nghĩa, đương nhiên cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức một hồi.
Vi Ngự Giang biết Tề Ninh trở về dịch quán, liền tìm tới.
- Vi ti thẩm, mấy hôm nay mọi người đợi ở dịch quán, không tự ý rời khỏi sao?
Tề Ninh thay quần áo, rồi đi ra, hỏi Vi Ngự Giang.
- Hầu gia đã từng phân phó, cho nên mấy ngày nay mọi người không ra khỏi cửa.
Vi Ngự Giang bẩm:
- Tuy nhiên vị Tần pháp tào kia có tới hai lần, dường như có việc gì gấp muốn bái kiến Hầu gia.
- Tần Nguyệt Ca?
- Dạ!
Vi Ngự Giang nói:
- Tần Nguyệt Ca không gặp được Hầu gia, cho nên cũng không nói gì. Tuy nhiên ty chức nhìn vẻ mặt hắn không được tốt, hẳn là có chuyện gì đó không ổn.
Tề Ninh nghĩ thầm, vào thời gian này, ở Đông Hải thực sự không có chuyện gì tốt tới cửa cả. Hắn căn dặn:
- Nếu hắn tiếp tục tới, ngươi bảo hắn đến gặp ta.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Bảo mọi người chuẩn bị một chút, vài ngày nữa chúng ta sẽ lên đường hồi kinh.
Vi Ngự Giang hơi bất ngờ, vội kêu lên:
- Hầu gia, chúng ta phải hồi kinh sao?
Tề Ninh cười nhẹ:
- Kim Đao hầu đã phái người thích hợp tới điều tra vụ án đó, chúng ta cũng không cần phải ở lại thêm phiền. Vài ngày nữa, hẳn là Đạm Đài đại đô đốc sẽ được hải táng, tham dự lễ tang xong, chúng ta cũng cần phải trở về.
Vi Ngự Giang hơi nhíu mày, không kìm lòng được, hỏi:
- Hầu gia, Kim Đao hầu lại phái người tới, lẽ nào không tín nhiệm chúng ta?
Tề Ninh thầm nghĩ, ngay từ đầu Đạm Đài gia đã không muốn để chúng ta điều tra ra chân tướng, bất quá lão cáo già kia chỉ giở trò điệu hổ ly sơn mà thôi, nhưng loại chuyện này, hắn cũng không tiện nói nhiều với Vi Ngự Giang. Đúng vào lúc này, chợt nghe bên ngoài có tiếng bẩm báo:
- Hầu gia, Tần Nguyệt Ca cầu kiến!
- Hả?
Tề Ninh cười nói:
- Vị Tần pháp tào này thính mũi quá, tới thật nhanh!
Hắn cho người bảo Tần Nguyệt Ca tới gặp.
Tần Nguyệt Ca vẫn mặc bộ y phục trước đó, lúc vào nhà, ra mắt Tề Ninh, Tề Ninh liền đi thẳng vào vấn đề, cười nói:
- Nghe nói Tần pháp tào đã tới hai lần, dường như có việc gấp muốn gặp ta?
Hắn giơ tay lên:
- Ngồi xuống rồi hãy nói chuyện.
- Hầu gia, ty chức thất trách, xin Hầu gia giáng tội!
Đột nhiên Tần Nguyệt Ca quỳ rạp xuống đất thỉnh tội.
Tề Ninh hơi bất ngờ, nhíu mày nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tần Nguyệt Ca nói:
- Hồi bẩm Hầu gia, Điền đông gia của Điền gia dược hành mất tích đã hai ngày rồi!
Mặt Tề Ninh đột nhiên biến sắc, kêu lên thất thanh:
- Điền phu nhân? Ý ngươi là…
Hắn hấp tấp bước tới trước mấy bước, trầm giọng nói:
- Tần Nguyệt Ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Điền phu nhân mất tích thế nào?
Tần Nguyệt Ca chắp tay nói:
- Hầu gia, trưa ngày hôm qua, Miêu hội trưởng của dược hành thương hội đến nha môn báo án, nói Điền đông gia một đêm không về, hơn nữa nàng ấy cũng không dặn lại điều gì, ông ta lo lắng không biết Điền đông gia gặp phải chuyện gì rồi. Ty chức lập tức điều tra. Trước đây Điền đông gia chưa từng qua đêm bên ngoài, bây giờ đột nhiên lặng lẽ rời khỏi, sự việc có phần không bình thường. Ty chức đã kiểm tra nơi ở của Điền đông gia, tất cả hành lý đều còn đó.
Tề Ninh rất lo lắng.
Lần này Điền Tuyết Dung đến Đông Hải, là đi theo đoàn của hắn, dọc đường đương nhiên rất an toàn. Sau khi tới Đông Hải, Điền Tuyết Dung vẫn ở trong hội quán thương hội, bình thường nàng ta cũng rất cẩn thận, Tề Ninh không ngờ nàng lại đột nhiên mất tích.
- Đã phái người tìm chưa?
Tần Nguyệt Ca nói:
- Ty chức đã phái người bí mật tìm trong thành, phía Miêu hội trưởng cũng trợ giúp hỏi thăm. Điền đông gia vừa đến Đông Hải, lạ nước lạ cái, nơi nàng ta biết tới cũng không nhiều, ty chức đã lần lượt tìm khắp những nơi Điền đông gia có thể đi tới, nhưng vẫn không có chút tin tức nào của nàng ấy. Tối hôm qua, Điền đông gia lại một đêm không về, hiện giờ trong tay ty chức nắm giữ một chút manh mới, nhưng vẫn không tìm được tăm tích của Điền đông gia.
- Manh mối gì?
- Lúc chạng vạng ngày hôm kia, có một chiếc xe dừng lại trước cửa hội quán, xa phu nhờ người gác cửa hội quán đưa cho Điền đông gia một bức thư.
Tần Nguyệt Ca lấy trong tay áo ra một phong thư, hai tay trình lên Tề Ninh:
- Sau khi xem thư, Điền đông gia sửa soạn một chút, rồi ra cửa, lên xe ngựa rời đi, từ lúc đó, không còn tung tích.
Tề Ninh vội mở phong thư ra, nhìn lướt qua, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt như dao:
- Đây là thư giả!
- Trong thư nói Hầu gia mời Điền đông gia tới bờ biển xem thủy triều.
Tần Nguyệt Ca nói:
- Lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ, bức thư) cũng là của Hầu gia. Để xác định việc này không giả, ty chức đã đặc biệt phái người hỏi thăm, Hầu gia ra biển bốn ngày trước, ngày hôm kia không thể mời Điền đông gia đi ngắm thủy triều được, bởi vậy, tất nhiên phong thư này có vấn đề.
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Có người giả nét chữ của ta, nếu đối phương làm như vậy, đương nhiên là cố ý cài bẫy!
Nhíu mày hỏi:
- Các ngươi đã truy tìm chiếc xe ngựa đó chưa?
- Ty chức đã tìm được chiếc xe ngựa.
Tần Nguyệt Ca nói:
- Cách thành Nam không quá mười dặm, có một khu rừng tên là Khô Mộc lâm, chiếc xe ngựa bị vứt lại ở đó. Ty chức đã kiểm tra xe ngựa, cũng không phát hiện được gì ngoài một cái túi hương nhỏ.
Y trình lên, Tề Ninh nhận lấy. Đó là một chiếc túi hương nhỏ, vừa nhìn đã biết đồ của phụ nữ, đương nhiên là do Điền Tuyết Dung đánh rơi trên xe ngựa.
- Ở Đông Hải, không phải ai cũng có xe ngựa.
Vẻ mặt nghiêm trọng, Tề Ninh nói:
- Nếu đã tìm được chiếc xe ngựa, có thể tìm được xuất xứ của của nó?
- Là xe ngựa của Từ Ký Xa Mã hành.
Tần Nguyệt Ca liền nói:
- Từ Ký Xa Mã hành là cửa hàng cho thuê xe ngựa lớn nhất Đông Hải. Ty chức xác định chiếc xe ngựa kia xuất xứ từ Từ Kỳ Xa Mã hành, hơn nữa đã tìm gặp ông chủ Từ Ký Xa Mã hành để xác định., tuyệt đối không có sai lầm. Ty chức lại đích thân tới Từ Ký Xa Mã hành xem sổ sách cho thuê xe. Chiều hôm kia, có người thuê chiếc xe ngựa đó, để lại tiền thế chấp, nói là muốn thuê ba ngày.
- Là ai thuê?
- Tên nhất định là giả.
Tần Nguyệt Ca nói:
- Muốn thuê xe ngựa, chỉ cần để lại đủ tiền thế chấp, cũng không cần để lại tên thật.
Tần Nguyệt Ca nhíu mày nói:
- Rắc rối chính là ở chỗ đó. Người nọ báo tên là Trương Tam, nhất định là tên giả. Hơn nữa, theo miêu tả của tiệm cho thuê xe ngựa, người nọ tướng mạo xấu xí, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là da rất sẫm, trông giống ngư dân.
- Ngư dân?
Tần Nguyệt Ca gật đầu:
- Chúng ta tìm kiếm kỹ càng ở Khô Mộc lâm, đã tìm được dấu chân, nếu như điều tra không lầm, lúc xe ngựa tiến vào Khô Mộc lâm, người nọ mang theo Điền đông gia đi về phía nam, đi được khoảng ba bốn dặm, thì xuất hiện dấu móng ngựa.
- Có thể truy tầm theo dấu móng ngựa?
- Sáng hôm nay, ty chức đích thân dẫn người truy tầm dựa theo dấu móng ngựa.
Tần Nguyệt Ca nói:
- Dấu móng ngựa để lại thành nửa vòng tròn, mới tới bờ biển, sau đó biến mất ở Quỷ Môn nhai!
- Quỷ Môn nhai?
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Đó là nơi nào?
- Là một sườn núi gần bờ biển.
Tần Nguyệt Ca giải thích:
- Địa thế khá cao, bên dưới sườn núi là đá núi nhấp nhô, nghe nói hễ đến tối, gió biển nổi lên, Quỷ Môn nhai sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ, giống như ác quỷ gào thét, hết sức đáng sợ. Hơn nữa, ở Quỷ Môn nhai đã từng có nhiều người nhảy xuống tự sát. Lại có người nói, nơi đó ma quỷ thường lui tới, bởi vậy vào buổi tối, hầu như không có ai dám tới gần Quỷ Môn nhai.
Ánh mắt sắc như dao, Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Ý ngươi là, có người đưa Điền đông gia tới Quỷ Môn nhai?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo