Nương theo ánh trăng, chiếc thuyền nhỏ tới gần đảo Hải Phượng. Khi còn cách đảo vài dặm, từ làn gió biển, quả nhiên Tề Ninh ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.

Lục Lục cho thuyền dừng lại, cũng không dám nói lời nào, Tề Ninh biết ý y. Tần Nguyệt Ca lạnh lùng nhìn Lục Lục, trầm giọng nói:

- Ngươi chờ ở vùng phụ cận, nếu bỏ đi, ta biết lai lịch của ngươi, ngươi tự ngẫm hậu quả!

Lục Lục vội nói:

- Hai vị đại nhân yên tâm, tiểu nhân sẽ chờ ở chố này, chờ tới sáng mai cũng được.

- Chờ cho tới lúc chúng ta quay lại!

Tần Nguyệt Ca lạnh lùng nói:

- Chúng ta không quay lại, ngươi cũng phải chết ở chỗ này!

Y lấy hai áo lặn, hai tay đưa một cái tới trước mặt Tề Ninh, Tề Ninh nhận lấy, hai người thay áo lặn. Tề Ninh mỉm cười nhìn Lục Lục, nói

- Ngươi đừng sợ, lúc hừng đông, nếu như chúng ta vẫn không quay lại, ngươi có thể rời khỏi chỗ này trước. Nếu thuận tiện, tối mai ngươi quay lại đây chờ một chút.

- Hầu gia!

Tề Ninh nhẹ giọng nói:

- Tần pháp tào, chúng ta cũng không biết trên đảo có mai phục hay không. Nếu như trên đảo có người, chỉ cần trời sáng, bọn họ ở trên đảo từ trên cao nhìn xuống, là có thể phát hiện chiếc thuyền nhỏ này.

Hắn cũng không nhiều lời, nhưng Tần Nguyệt Ca nghe tới đó, đã hiểu ý hắn, khẽ gật đầu, rồi quay sang nói với Lục Lục:

- Theo ý của Hầu gia mà làm, nếu không có gì sai lầm, sẽ được ban thưởng.

Lục Lục vội nói:

- Tiểu nhân nhất định nghe lời.

Hai người không nấn ná nữa, từ thuyền nhỏ xuống nước. Tề Ninh và Tần Nguyệt Ca đều là người có võ công, có sức khỏe, hơn nữa hai người đều bơi thông thạo, từ chỗ này bơi tới đảo cũng không khó khăn gì.

Lúc tới đảo Vô Danh, Tề Ninh và đoàn người của Thẩm Lương Thu cũng bơi lên bờ. Lúc đó, phía hắn người đông thế mạnh, chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng lúc này, hai người hoàn toàn không biết gì về tình hình trên đảo, rốt cuộc trên đó sắp bày bẫy rập như thế nào, hai người cũng không có chút manh mối nào.

Dưới ánh trăng yếu ớt, không bao lâu sau hai người đã tới gần bờ, tuy nhiên phía này không phải là bãi cát, mà là vách đá dốc đứng, đá nhấp nhô lởm chởm, sóng biển xô vào nham thạch, oàm oạp không dứt.

Hai người cố gắng giữ thăng bằng, nếu như sóng lớn đánh tới, xô hai người về phía nham thạch, không thể khống chế được, cơ thể con người mà bị đập vào nham thạch cứng rắn, thì hậu quả có thể biết trước được.

Cũng may tối nay sóng gió không lớn, hai người thuận lợi đặt chân lên nham thạch, cả hai đồng thời ngước nhìn lên trên, nhờ vào ánh trăng, có thể nhìn thấy vách đá này cao tới mấy trượng, loạn thạch cao thấp nhấp nhô, dưới bóng đêm, trông như những con quái thú.

Lúc này Tần Nguyệt Ca đã cầm một chiếc khăn vải dài trên tay, đưa tới trước mặt Tề Ninh, thấp giọng nói:

- Hầu gia, trên đảo có hoa Phượng Hoàng, để đề phòng vạn nhất, chúng ta nên bịt mũi lại, tránh bị mê hoặc bởi hương hoa.

Tề Ninh thầm nghĩ, cơ thể mình là bách độc bất xâm, đừng nói là hoa Phượng Hoàng, cho dù là độc dược lợi hại hơn nữa, cũng không thể xâm nhập có thể mình, nhưng cũng không nói ra, chỉ khoát tay, trên tay hắn cũng đã có một chiếc khăn dài. Tần Nguyệt Ca ngẩn ra, nhưng cũng không nhiều lời, cột khăn che mũi và miệng, Tề Ninh cũng bắt chước làm theo.

- Hầu gia, đảo Hải Phượng này khá rộng, người kia chỉ bảo Lục Lục dẫn chúng ta lên đảo, nhưng hẹn ở chỗ nào, thì không nói rõ.

Tần Nguyệt Ca thấp giọng nói:

- Kế tiếp chúng ta nên làm gì?

- Mục đích chúng ta tới hòn đảo này, là để cứu Điền đông gia.

Tề Ninh thấp giọng nói:

- Trước hết chúng ta dò la tình hình trên đảo một chút, xem có thể tìm được vị trí của Điền đông gia hay không.

Tần Nguyệt Ca khẽ gật đầu, lập tức thấp giọng nói:

- Hầu gia, chi bằng chúng ta tách ra, tìm kiếm theo hai hướng trái phải, bất luận là có kết quả hay không, lúc hừng đông, chúng ta lại gặp nhau ở đây, không biết ý Hầu gia thế nào?

- Ta cũng có ý này.

Tề Ninh khẽ cười nói:

- Tuy nhiên trên đảo bẫy rập trùng trùng, nhất định Tần pháp tào phải hết sức cẩn thận, cho dù có phát hiện điều gì, cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, nên nhớ, an toàn là trên hết.

Tần Nguyệt Ca nói:

- Hầu gia mới phải cẩn thận bảo trọng.

Sau khi leo lên vách đá, hai người mới tách ra hai hướng. Lúc này, vị trí hơi cao một chút, nương theo ánh trăng, Tề Ninh nhìn thấy cây cối trên đảo xanh um, dây leo, cổ thụ phát triển tươi tốt, như là một khu rừng rậm nguyên thủy vậy. Tình hình này, không có cách nào phán đoán trên đảo có người hay không.

Tuy đã bịt kín mũi miệng bằng khăn vải, nhưng cũng không ngăn được mùi hương hoa kỳ lạ tỏa khắp đảo, trước sau mùi hương này vẫn quanh quẩn trước mũi.

Tề Ninh biết, đây hẳn là mùi hương của hoa Hải Phượng, lời đồn cho rằng hoa Phượng Hoàng có tác dụng mê hoặc thần trí, hơn nữa một khi ngã vào bụi hoa, sẽ lập tức bị loại hoa ăn thịt người này hút hết máu, trở thành xác khô. Lời đồn cũng có khi là thật, vạn vật trên thế gian này không thiếu những điều kỳ lạ, trên đảo này có hoa ăn thịt người, cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.

Từ vách đá xuống phía dưới, là cây rừng rậm rạp, trong rừng hoàn toàn không có đường, có thể thấy, nơi này không có người tới.

Tay cầm hàn nhận, Tề Ninh băng qua rừng, cũng không bao lâu, đã nhìn thấy cách đó không xa, có một cây cổ thụ cao ngất. Xung quanh cây cổ thụ này, là những bụi hoa rậm rạp, với hàng trăm bông hoa sắc màu rực rỡ, to bằng nắm tay. Lúc này, mùi thơm kỳ lạ vốn vẫn quấn quít trước mũi lại càng vô cùng nồng nặc. Tề Ninh biết những bụi hoa này, đây hẳn là hoa Phượng Hoàng theo như lời truyền tụng. Nghe nói khắp đảo này đều là hoa Phượng Hoàng, mình chỉ mới đi được một đoạn ngắn, đã nhìn thấy nhiều hoa Phượng Hoàng như vậy, có thể thấy là lời đồn không ngoa.

Tuy mùi hương kỳ lạ quanh quẩn trước mũi, nhưng Tề Ninh cũng không cảm thấy cơ thể có gì khác thường. Hắn biết sau khi Đường Nặc giúp mình thay máu, thân thể của mình đã không còn giống người thường nữa, mùi hương hoa Phượng Hoàng này cũng không thể gây tổn hại cho hắn.

Đã biết hoa Phượng Hoàng này là hoa ăn thịt người, hắn cũng không tới gần, mà đi vòng qua gốc cổ thụ kia, tiếp tục băng qua rừng. Sau khoảng thời gian tàn một nén hương, hắn mới qua hết cánh rừng, phát hiện phía trước là một vực sâu. Khe sâu này rất nhỏ hẹp, hai bên cách nhau chỉ vài trượng, giống như có một vị thần dùng cây búa khổng lồ chém xuống đảo này, tạo ra một khe sâu vậy.

Tề Ninh nhìn xung quanh, khe sâu này rất dài, muốn tới phía bên kia, e rằng phải đi một đường vòng thật xa. Ngẩng lên nhìn trời, trăng sáng lên cao. Tề Ninh lui về phía sau mấy bước, hít sâu một hơi, kình khí trong cơ thể lưu chuyển, rồi giậm mạnh chân xuống đất, tung người lên, cả người như chim ưng giương cánh, nhẹ nhàng bay giữa không trung. Rồi đột nhiên trọc khí trầm xuống, thân hình hắn liền đáp xuống mặt đất. Lúc này, quay đầu nhìn lại, Tề Ninh mới thấy mình đã dễ dàng bay qua khe sâu, hơn nữa còn cách miệng khe khá xa.

Tề Ninh vừa mừng vừa sợ, hắn tự tin mình có thể vượt qua khe sâu, nhưng vẫn không ngờ thân thủ của mình lại cao đến mức này.

Tề Ninh tiếp tục đi về phía trước. Sau khi đi qua một bụi cây có gai, phía trước đột nhiên xuất hiện một con đường mòn. Đường mòn quanh co khúc khuỷu, hai bên đều là cỏ dại um tùm, nếu không đặt mình vào đây, ở xa xa hoàn toàn không thể phát hiện đường mòn này.

Tề Ninh nhìn thấy con đường mòn này, tâm trạng liền chìm xuống.

Nơi có đường, đương nhiên là nơi có người, hơn nữa tuy đường mòn này bí mật và nhỏ hẹp, nhưng rõ ràng là do sức người dựng nên. Nếu chỉ là thỉnh thoảng có người lên đảo, tuyệt đối họ không thể dành sức lực xây dựng nên một con đường mòn như thế này được.

Hắn cảm thấy nghi hoặc, hơi rùn thấp người xuống, nhẹ nhàng không một tiếng động, như một bóng ma tiến về phía trước, muốn nhìn xem rốt cuộc con đường mòn này dẫn tới đâu.

Tề Ninh đi được một lúc, đã thấy phía trước xuất hiện một rừng cây, bên cạnh rừng cây là một đám hoa Phượng Hoàng rậm rạp. Hắn đang định theo đường mòn đi vào rừng cây, chợt phát hiện từ rừng cây đột nhiên xuất hiện mấy bóng người. Phản ứng hết sức nhanh nhẹn, Tề Ninh lập tức lướt tới bụi cỏ bên cạnh đường mòn, lăn hai vòng trong bụi cỏ, cả người liền được che khuất giữa bụi cỏ um tùm.

Tề Ninh nín thở, nhìn qua khe hở giữa đám cỏ dại, thấy hai người một trước một sau đi từ trong rừng ra, dường như đang khiêng vật gì đó.

Hai người kia đều mặc áo ngắn, quần cụt, theo đường mòn đi về phía này, cũng không nói gì. Khi hai người kia đi ngang qua chỗ Tề Ninh, hắn phát hiện hai người đang khiêng một cái cáng, trên cáng là một phụ nữ lõa thể nằm bất động. Tốc độ của hai người cũng nhanh, Tề Ninh chưa kịp nhìn rõ, hai người đã đi qua.

Tề Ninh rất kinh ngạc, không biết hai người khiêng một phụ nữ trần truồng chạy đi đâu. Hai người vừa đi qua, hắn liền từ bụi cỏ đi ra, âm thầm đi theo phía sau hai người kia.

Hai người kia hoàn toàn không phát hiện mình đã bị Tề Ninh theo dõi, vẫn tiến về phía trước, đương nhiên là đi tới bên cạnh khe sâu ban nãy. Tề Ninh không tới gần, mà nấp trong một bụi cỏ cách đó không xa nhìn lại. Hắn nhìn thấy hai người nọ đã đặt cáng xuống, người phụ nữ trên cáng vẫn không nhúc nhích. Một người đi một vòng quanh người phụ nữ kia, nói với giọng tiếc nuối:

- Đáng tiếc, đáng tiếc quá! Xinh đẹp như vậy mà mới lên đảo mấy canh giờ đã chết! Trình Hùng Chân cũng thật là, một cô nương xinh đẹp như vậy, mà tên chó má đó cũng không biết cẩn thận một chút, nếu không thì vứt cho huynh đệ chúng ta, để chúng ta cũng được một phen khoái lạc!

Tên còn lại cười quái dị:

- Nếu ngươi không ngại, để ta đi tiểu một chút, ngươi ở chỗ này hưởng thụ một phen, biết đâu người chết lại có mùi vị đặc biệt khác!

- Đi cái con mẹ ngươi!

Người nọ mắng:

- Ngươi thì cũng chỉ nghĩ được đến thế thôi! Sư nhiều, cháo ít, cũng không biết đến khi nào mới đến lượt chúng ta được nếm mùi phong lưu khoái hoạt đây!

Gã lắc đầu, bĩu môi, rồi cùng đồng bọn nâng tay chân nàng kia lên, ném thẳng xuống khe sâu.

Tề Ninh thầm kinh hãi, lúc này hắn đã biết, thì ra người phụ nữ được khiêng tới, lại là một thi thể. Nhìn thấy động tác của hai tên kia rất gọn gàng lưu loát, đương nhiên không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, e rằng dưới khe sâu kia, thi thể đã chất đầy rồi.

Sau khi ném thi thể người phụ nữ kia xuống khe sâu, hai người nọ cũng không nán lại, lại một trước một sau nâng cáng lên, xoay người lại, đi về phía đường mòn.

Cả người như một con báo săn mồi, Tề Ninh nắm chặt thanh hàn nhận trong tay, nín thở. Hai tên kia đi ngang qua, Tề Ninh lặng yên không một tiếng động từ bụi cỏ đi ra, chỉ cách hai tên kia vài bước. Đột nhiên hắn nhún chân một cái, cả người như một con báo theo mồi đã lâu, lao thẳng về phía trước, thanh hàn nhận trong tay đâm thẳng vào gáy của tên nọ, trong nháy mắt, mũi dao xuyên qua gáy, ló ra trước cổ họng tên nọ.

 

0.39282 sec| 2431.008 kb