Khi đi trên biển, nếu như gió to sóng lớn, cho dù hai thuyền đang tiếp cận, có lớn tiếng gọi, cũng rất khó nghe được đối phương đang nói gì. Hơn nữa, tàu thuyền cũng sẽ cố gắng tránh đến gần nhau quá, kẻo vô ý xảy ra va chạm, bởi vậy cho nên khi đi lại trên biển, tất nhiên phải có một bộ cờ tín hiệu (semaphore).
Thủy quân Đông Hải là đội quân chủ lực trên biển của Sở quốc, đương nhiên không thể thiếu cờ tín hiệu. Mà ban đầu, khi mới được thành lập, đội thuyền của Giang gia từng được chiến thuyền của thủy quân Đông Hải hộ tống, bởi vậy giữa đội tàu của Giang gia và thủy quân Đông Hải, đương nhiên cũng có một bộ tín hiệu cờ để giao lưu với nhau.
Chỉ sau chốc lát trao đổi tín hiệu bằng cờ, rõ ràng tốc độ của đội tàu Giang gia chậm lại, thủy binh trên đài quan sát bẩm báo:
- Tướng quân, đây là thương đội vừa đi nước ngoài buôn bán trở về, họ đang trên đường về điểm xuất phát, họ mời tướng quân đi cùng.
Thẩm Lương Thu phân phó:
- Bảo họ đi trước đi, chúng ta theo sau là được.
Thủy binh phất cờ đánh ra tín hiệu, rồi nhanh chóng báo cáo với Thẩm Lương Thu:
- Bọn họ mời chúng ta sang dùng bữa, nói là có mang về những món hiếm lạ từ Nam Dương.
Tề Ninh nghe vậy, cười hỏi:
- Đội tàu này là từ Nam Dương về?
Hắn thầm nghĩ, Giang gia có thể buôn bán với Nam Dương (là tên xưa người Việt gọi Indonesia, nhưng đối với người Trung Quốc, Nam Dương có thể là cả vùng Đông Nam Á), thảo nào không giàu nứt đố đổ vách, một ngày thu vào một đấu vàng.
Lúc này mọi người cũng đã nhìn thấy lờ mờ, đội thương thuyền của Giang gia quả thực rất lớn, có tới bảy, tám chiếc thuyền, mà quan trọng hơn là những chiếc thuyền này đều có kích thước khổng lồ, chạy trên biển như một đám cự thú thuở hồng hoang. Chiếc thuyền đi đầu, dường như còn lớn hơn cả chiếc lớn nhất trong số mười lăm chiến thuyền chủ lực của thủy quân Đông Hải, đầu thuyền và đuôi thuyền của toàn bộ đội thuyền đều phất phới cờ hiệu.
Bởi vì phía Thẩm Lương Thu đánh cờ hiệu ra lệnh cho đội tàu Giang gia đi trước, cho nên bảy tám chiếc thuyền to lớn kia liền tăng tốc, hết chiếc này đến chiếc khác lướt qua trước mặt Tề Ninh. Tề Ninh quan sát thấy, trong đội thuyền này có hai chiếc thuyền có mớn nước rất sâu, hiển nhiên là trọng lượng hàng hóa chở trên đó lớn hơn những thuyền khác rất nhiều.
- Đội tàu của Giang gia chủ yếu là buôn bán ở Nam Dương sao?
Tề Ninh dò hỏi.
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Từ khi Hàn tộc kiểm soát Đông Hải, Đông Hải cũng đã bắt đầu buôn bán qua lại với Nam Dương, năm xưa Hàn tộc có thể hùng cứ một phương, tài lực là từ đó mà ra. Sau khi một lần nữa khai thông mậu dịch, Giang gia đã dựa theo tuyến đường của Hàn tộc năm xưa, tiếp tục thông thương với Nam Dương.
- Ở Đông Hải, ta cũng không thấy có bao nhiêu người Nam Dương, bọn họ có đội tàu tới đó không?
Thẩm Lương Thu lắc đầu nói:
- Hầu gia, theo ti tướng được biết, đội thương thuyền của gia gia chủ yếu là buôn bán với những tiểu quốc như Nhu Phật (tức Johor, một bang thuộc Malaysia), Đạm Mã Tích (tức Singapore), Lữ Tống (tức Philippines) và Trảo Oa (tức đảo Java của Indonesia). Tuy ti tướng chưa đi tới những nước này, nhưng nghe nói đó đều là những nước nhỏ thưa người, hoàn toàn không đủ thực lực để thành lập một đội thương thuyền lớn. Trên biển luôn có hải tặc hoạt động, nếu như không có thực lực, mà vẫn muốn buôn bán trên biển, đó chính là đưa dê vào miệng cọp. Có người nói Trảo Oa và Nhu Phật từng tổ chức đội tàu, muốn đến giao thương với Đại Sở ta, nhưng dọc đường, đều bị hải tặc chặn giết, từ đó họ từ bỏ ý định. Trao đổi mậu dịch giữa Đại Sở ta và bọn họ, cũng chỉ trông cậy vào thương đội của Giang gia.
Tề Ninh thầm nghĩ, nếu là như vậy, xem như Giang gia hoàn toàn lũng đoạn mậu dịch trên biển, không hề có sự cạnh tranh, thảo nào thương đội của Giang gia giống như một chậu châu báu (1), tài sản cuồn cuộn sinh sôi không ngừng.
- Hải tặc không nhắm vào đội tàu của Giang gia sao?
Môi Thẩm Lương Thu thoáng hiện một một nét cười rất nhẹ:
- Hầu gia, ai cũng biết, cho dù đi hay về, đội tàu của Giang gia cũng đều tràn đầy hàng hóa, tất cả đều là thứ tốt, làm sao hải tặc không chú ý chứ? Chỉ có điều, trước kia, sau một lần bị tổn thất, hải tặc đều sợ hãi trước đội tàu của Giang gia.
- Bị tổn thất?
- Chuyện xảy ra đã năm sáu năm rồi.
Thẩm Lương Thu nhớ lại:
- Lúc đó Giang gia đã được triều đình khai ân, có thể tự thuê người hộ tống đội tàu của mình. Ti tướng còn nhớ rõ, mỗi chuyến đi họ đều có sáu chiếc thuyền hộ tống. Lúc đó Hắc Hổ Sa chưa xuất hiện, đám hải tặc đều tự phát tranh giành. Lần đó, bảy tám nhóm hải tắc liên thủ, định cướp bóc đội tàu của Giang gia!
- Kết quả thế nào?
- Đám hải tặc bị tổn thất cả trăm tên, còn bị Giang gia đoạt mất năm chiếc thuyền.
Thẩm Lương Thu cười lạnh:
- Trong đó có hai nhóm hải tặc bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tề Ninh nhíu mày, hỏi:
- Sức chiến đấu của đội tàu Giang gia mạnh mẽ vậy sao?
- Gia gia không thiếu bạc, thuê được hàng trăm võ sư. Năm đó Đông Hải xuất hiện một kiếm phái tên là Tuệ Kiếm môn, cả thầy lẫn trò có khoảng chục người, kiếm thuật cũng khá, trên giang hồ cũng có chút danh tiếng. Sau khi được Giang Mãn Thiên thuyết phục, kiếm phái đó đều tới nương dựa vào Giang gia, trở thành hộ vệ đội tàu của Giang gia.
Thẩm Lương Thu chỉ vào đội thuyền lớn đang đi về phía tây của Giang gia, nói:
- Hẳn là người của Tuệ Kiếm môn ở trên thuyền rồi.
Tề Ninh hiểu ra, thầm nghĩ, nếu như đội tàu này có cả trăm võ sư hộ vệ, đám hải tặc ô hợp kia muốn đánh trực diện với Giang gia, chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
- Thanh thế của Giang gia như vậy, có thể rơi vào tình trạng đuôi to khó vẫy không?
Thẩm Lương Thu đắp:
- Triều đình không muốn mậu dịch giữa Đông Hải và Nam Dương bị cắt đứt, gần một nửa số thuế má của Đông Hải là do tam đại gia tộc nộp vào, mà trong số thuế của tam đại gia tộc, Giang gia chiếm tới một nửa. Nói cách khác, Giang gia nộp vào tới hai phần mười tổng số thuế má của cả Đông Hải, một khi mậu dịch trên biển bị cắt đứt, hai phần thuế này đương nhiên là không thể nộp. Đại Sở ta và Bắc Hán hai phe nam bắc giằng co, tuy sau trận địa chiến Tần Hoài, cả hai đều nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng một khi thời cơ chín muồi, sớm muộn gì cũng sẽ một trận sống mái. Triều đình cần nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị chiến tranh, số thuế mà Giang gia nộp vào, đương nhiên không thể gián đoạn rồi.
Tề Ninh gật đầu, biết Thẩm Lương Thu nói chính xác.
- Trước kia, mỗi chuyến buôn bán, Giang gia đều muốn thủy quân phái chiến thuyền hộ tống, một hai lần thì còn được, nhưng nếu cứ quanh năm suốt tháng như vậy, thì không ổn.
Thẩm Lương Thu thản nhiên nói:
- Thủy quân phục vụ cho Đại Sở, chứ không thể phục vụ cho một thương nhân. Về sau, Hộ bộ dâng tấu lên triều đình, xin triều đình ban đặc chỉ, chấp thuận cho Giang gia tự thuê hộ vệ, triều đình cũng chấp thuận, chỉ là quy định số hộ vệ được thuê không được vượt quá hai trăm người. Giang gia nhận được ý chỉ, rất nhanh chóng thuê võ sư, thân thủ những người này đều không tệ, Giang gia chi tiền cũng nhiều, kể cả thủy thủ, người trên thuyền lên tới ba, bốn trăm. Sau lần bị tổn thất đó, đám hải tặc cũng không dám kiếm chuyện với Giang gia nữa.
Tề Ninh thầm nghĩ, nếu chỉ duy trì ở mức hai trăm người trở lại, thì cũng dễ dàng kiểm soát. Cho dù Giang gia phú khả địch quốc (giàu ngang một nước), nhưng miễn là không có quân đội và chịu sự quản chế của thủy quân Đông Hải, thì họ cũng không thể tạo nên sóng to gió lớn gì.
Lúc trời tối, hai đội tàu đã hợp lại làm một. Sáu chiếc thuyền của Giang gia đi thẳng tắp ở phía trước, ba chiến thuyền của Thẩm Lương Thu theo ở phía sau.
Khi trên bầu trời mọc lên một vầng trăng sáng, toàn bộ đội thuyền đều giảm tốc độ. Chợt nghe bên ngoài có người gọi, Tề Ninh rời khoang thuyền, đụng phải Thẩm Lương Thu ở phía trước mặt. Thấy Tề Ninh rời khaong thuyền, Thẩm Lương Thu chắp tay nói:
- Hầu gia, bên kia phái người tới mời chúng ta sang bên đó uống chén rượu nhạt, không biết ý Hầu gia thế nào?
- Rượu nhạt?
Thẩm Lương Thu giải thích:
- Lần này người cầm đầu đội thuyền Giang gia là tam đệ Giang Dịch Thủy của Giang Mãn Thiên. Hàng năm, khi sắp đến Tết, Giang gia đều tặng một số thứ cho thủy quân, cũng đều do Giang Dịch Thủy đưa tới. Đại đô đốc không thích gặp gỡ bọn họ, cho nên ti tướng là người giao tiếp với bọn họ, đối với Giang Dịch Thủy cũng có thể coi là người quen.
Tề Ninh lại cười nói:
- Hắn biết ta ở chỗ này?
- Hầu gia không phân phó, ti tướng không dám nói thân phận của Hầu gia cho hắn biết.
Thẩm Lương Thu nói:
- Giang Dịch Thủy phái thuyền tới, nói là có mang rượu ngon từ Trảo Oa về, cho nên…ti tướng không biết Hầu gia có muốn sang đó nếm thử hay không?
Tề Ninh suy nghĩ một chút, rồi cười nói:
- Nếu họ đã phái người sang mời, Thẩm tướng quân cần gì phải từ chối? Ta cũng muốn ném thử rượu ngon mang về từ Trảo Oa xem mùi vị như thế nào, cứ dựa uy của Thẩm tướng quân mà cùng sang bên đó, có sao đâu!
- Ti tướng không dám!
Thẩm Lương Thu vội nói.
Hai người tới mép thuyền, quả nhiên nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đậu ngay bên cạnh, đây đương nhiên là thuyền nhỏ từ đội thuyền của Giang gia phái tới. Thẩm Lương Thu hạ thang dây xuống, mời Tề Ninh rời thuyền trước. Sau khi Tề Ninh xuống dưới, y cũng rời thuyền. Hai người đặt chân lên thuyền nhỏ, bốn tên thủy thủ lập tức chèo thuyền. Lực cánh tay của bốn người này rất lớn, như bốn cái máy vậy, thuyền nhỏ rẽ sóng tiến tới. Buổi tối đội thuyền đi chậm, tốc độ của thuyền nhỏ nhanh hơn, cho nên rất nhanh sau đó đã vượt lên trước. Sau khoảng thời gian tàn một nén nhang, thuyền nhỏ đã chạy tới bên cạnh chiếc thuyền đi đầu. Từ mép chiếc thuyền lớn, thủy thủ thả dây sắt xuống, móc vào đầu và đuôi thuyền nhỏ, phía trên dường như có máy móc kéo thuyền nhỏ lên cao, chỉ trong nửa khắc, đã lên bằng mặt thuyền lớn. Tề Ninh bước lên, nhìn thấy trên thuyền đèn duốc sáng trưng, lúc này, một người mặc áo gấm đang mỉm cười đứng chờ bên mép thuyền.
Người nọ tuổi chừng ngoài ba mươi, tướng mạo giống Giang Mãn Thiên đến sáu bảy phần, thoạt trông rất nho nhã và lịch sự, khuôn mặt đang tươi cười, lộ vẻ thân thiết. Chờ Tề Ninh và Thẩm Lương Thu lên thuyền, người nọ bước tới trước vài bước, chắp tay nói:
- Khách quý ghé thăm, không thể nghênh đón từ xa, thứ tội, thứ tội!
Tề Ninh cũng mỉm cười chắp tay đáp lễ. Thẩm Lương Thu cũng chắp tay, nói:
- Giang tam thiếu đi đến tận Nam Dương xa xôi, vất vả rồi!
Người nọ lập tức cười nói:
- Không dám, không dám! Thẩm tướng quân, tam thiếu là cách gọi trêu đùa của mọi người khi còn trẻ, không dám xưng hô như vậy với Thẩm tướng quân!
Y nhìn về phía Tề Ninh, Tề Ninh cười nói:
- Ta từ kinh thành, vừa được phái tới thủy quân Đông Hải, sau này sẽ rèn luyện dưới trướng của Thẩm tướng quân, ta họ Ninh!
- Thì ra là Ninh tiểu huynh!
Giang Dịch Thủy cười nói:
- Thẩm tướng quân có thể đến đây, là đã chuyện rất vui rồi, còn có thể đón tiếp Ninh tiểu huynh, lại càng vinh dự cho tệ xá! Xin mời!
Y giơ tay ra mời.
Tề Ninh nhìn lướt qua, thấy chiếc thương thuyền này rấtcó phong cách, liền cười nói:
- Chỗ ở của Giang tam thiếu nguy nga lộng lẫy thế này, sao có thể gọi là tệ xá chứ!
Giang Dịch Thủy cười vang, ba người đi thẳng vào khoang thuyền. Trong lúc đi vào, Tề Ninh nhìn thấy khoang thuyền được bày biện hết sức đẹp đẽ, ở trong này, giống như ở trong nhà quan to. Giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn, trên đó đã bày sẵn rượu và thức ăn. Dường như nhận ra tâm tư của Tề Ninh, Giang Dịch Thủy giải thích:
- Chúng ta buôn bán với Nam Dương, mà khi buôn bán với bọn họ, nhiều khi quan to của địa phương sẽ lên thuyền xem thử. Bởi vậy thuyền bày biện như vậy, cũng là biểu hiện cho họ thấy, Đại Sở ta là nước lớn thiên triều, có đủ thực lực buôn bán với họ.
(1) Chậu châu báu: nguyên văn “Tụ bảo bồn”, chậu làm cho châu báu sinh sôi. Điển cố này xuất phát từ cuốn “Thiêu Đăng Tập Dị” của Chu Nhân Long: "Thời Minh sơ, khi Thẩm Vạn Tam còn hàn vi, thấy ngư ông bắt được cả trăm con ếch, bèn mua mấy con, về thả trong ao. Sau đó, suốt đêm nghe tiếng ếch kêu lớn, không sao ngủ được. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vạn Tam tới ao, thấy mấy con ếch vây quanh một cái chậu sành. Lấy làm lạ, Thẩm Vạn Tam mang về làm chậu rửa tay. Vợ của Thẩm Vạn Tam tình cờ đánh rơi một chiếc thoa bạc vào chậu, thoa bạc liền sinh sôi đầy chậu, nhiều không đếm xuể. Khi bỏ tiền bạc vào chậu, tiền bạc cũng sinh sôi giống như vậy, nhờ đó mà Thẩm Vạn Tam giàu có không ai sánh bằng."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo