Bọn Ngô Đạt Lâm nghe được tiếng chém giết, đã hơi chộn rộn, nhưng đã hẹn trước, tất cả đều phải tiến hành theo kế hoạch của Thẩm Lương Thu, cho nên mọi người đành phải án binh bất động, chờ cá mắc lưới.

Tề Ninh cũng hơi nhắm mắt lại, có vẻ bình tĩnh một cách khác thường.

Tiếng đánh nhau văng vẳng truyền tới từ giữa đảo, tuy chưa đích thân tới hiện trường, nhưng từ âm thanh đó, hắn cũng có thể phán đoán được, bên đó đang đánh nhau rất quyết liệt.

Một lúc sau, tiếng chém giết biến mất, trong phút chốc, một trận chiến đấu kịch liệt đã dừng lại.

- Hầu gia, xem ra đã giải quyết xong rồi.

Ngô Đạt Lâm vẫn nghiêng tai lắng nghe, thấy tiếng chém giết không còn, quay đầu lại nhìn về phía Tề Ninh:

- Nếu Hắc Hổ Sa bỏ chạy, cũng sẽ có tiếng truy đuổi.

Tề Ninh gật đầu, từ nham thạch đứng lên, cũng không nói tiếng nào, đi thẳng về phía phát ra tiếng chém giết lúc nãy. Ngô Đạt Lâm khẽ hô lên:

- Bảo vệ Hầu gia!

Rồi theo sát phía au Tề Ninh. Những người khác cũng đều nắm chặt chuôi đao, như lang như hổ theo sau Tề Ninh.

Đã có sức nghe kinh người, sức phán đoán của Tề Ninh cũng không tệ, dựa vào âm thanh vừa rồi, hắn đã đại khái xác định được vị trí xảy ra chuyện. Chạy được một đoạn, tới dưới chân núi đá, hắn men theo một con đường nhỏ gập ghềnh khúc khuỷu xuyên giữa đám loạn thạch, hai bên đều là bụi cây. Không bao lâu sau, hắn nhìn thấy phía trước có bóng người, đi thêm một đoạn ngắn nữa, trước mặt có hai người đi tới, người đi đầu là Đường Huy.

Đường Huy nhìn thấy Tề Ninh, vội vàng nghênh đón, chắp tay nói:

- Hầu gia, Thẩm tướng quân ra lệnh cho mạt tướng, bẩm báo với ngài, chiến dịch Bộ Sa đã thành công!

Tề Ninh nhìn ra xa, dưới ánh trăng, phía trước cách đó không xa, có bóng người đang di chuyển, liền hỏi:

- Bắt được Hắc Hổ Sa rồi?

- Hắc Hổ Sa ra sức chống lại, cũng không thúc thủ chịu trói, còn làm hai huynh đệ chúng ta bị thương.

Đường Huy vẻ mặt ngưng trọng:

- Chúng ta đành phải bắn chết hắn!

- Vậy có bắt được tên nào còn sống không?

Đường Huy lắc đầu:

- Bọn họ thấy chúng ta đánh tới, truyền lệnh phản kháng, Thẩm tướng quân thấy tình thế như vậy không thể bắt sống, đành phải hạ lệnh bắn chết.

Tề Ninh cũng không nói nhiều, dưới sự dẫn đường của Đường Huy, đi tới hiện trường. Từ xa, hắn thấy Thẩm Lương Thu đang ngồi xổm bên một thi thể, các binh sĩ vẫn đang lục soát xung quanh. Nghe tiếng bước chân, Thẩm Lương Thu quay đầu lại, nhìn thấy Tề Ninh, y lập tức đứng dậy, chắp tay nói:

- Hầu gia, ti tướng may mắn không làm nhục mệnh!

Tề Ninh tươi cười bước tới, nhìn thấy trên mặt đất có năm, sáu thi thể, trong đó có hai thi thể thủy binh, hắn nhíu mày. Vẻ mặt ngưng trọng, Thẩm Lương Thu nói:

- Hầu gia, Hắc Hổ Sa dựa vào vị trí hiểm yếu chống lại, hai thủ hạ của hắn cũng là kẻ liều mạng, ti tướng một lòng muốn bắt sống, thế nhưng…

Tề Ninh gật đầu nói:

- Bọn chúng vốn là những kẻ liều mạng, biết bị bắt thì khó tránh khỏi cái chết, cho nên ngoan cố chống cự đến cùng.

Quan sát thi thể bên chân, hắn thấy người này mặc một cái áo đơn, da ngăm đen, cũng không cao to, nhưng thoạt nhìn lúc còn sống cũng giỏi giang, tháo vát. Trên người gã trúng bảy, tám mũi tên nỏ, một mũi chí mạng xuyên thẳng vào cổ họng của gã. Tề Ninh ngồi xuống quan sát thật kỹ, rồi hỏi:

- Thẩm tướng quân, có thể xác định người này là Hắc Hổ Sa không?

Thẩm Lương Thu ngồi xuống bên cạnh Tề Ninh, đưa tay kéo ống tay áo của thi thể lên. Dưới ánh trăng, Tề Ninh nhìn thấy trên cánh tay trái của thi thể có hình xăm, nhìn kỹ lại, thì ra là một con cá mập đang nhe hàm răng sát thủ nhọn hoắc.

- Ti tướng biết, sở dĩ Hắc Hổ Sa có tên như vậy, là vì trên cánh tay hắn có xăm hình cá mập.

Thẩm Lương Thu giải thích:

- Vả lại, hai tên thám tử mà ti tướng mua chuộc, cũng từng miêu tả dung mạo của Hắc Hổ Sa. Ngoại hình của người này, không khác biệt so với miêu tả của thám tử, bởi vậy ti tướng kết luận, người này chắc chắn là Hắc Hổ Sa!

- Hẳn là không sai.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Chiến dịch lần này thành công, chứng tỏ tin tức của hai tên thám tử là tin cậy, người này đương nhiên là Hắc Hổ Sa rồi.

Hắn hơi mỉm cười:

- Thẩm tướng quân, bổn hầu phải chúc mừng ngươi rồi! Kế hoạch lần này thuận lợi thành công, thật sự là rất đáng mừng.

- Tất cả đều nhờ phúc của Hầu gia.

Kế hoạch của Thẩm Lương Thu đạt được thành công, khiến vị phó tướng thủy quân này như trút được gánh nặng.

Tề Ninh lại đưa mắt nhìn lướt qua hiện trường, nhíu mày hỏi:

- À, theo lời hai thám tử, ngoại trừ ba tên thân tín theo Hắc Hổ Sa tới đây, còn có một vị đại phu, gọi là Hồ đại phu…

Thẩm Lương Thu không đợi Tề Ninh nói xong, bống quay người lại, quỳ một gối xuống dưới chân Tề Ninh, giọng nghiêm nghị:

- Ti tướng xin Hầu gia giáng tội!

Tề Ninh nhíu mày:

- Thẩm tướng quân, đây là ý gì?

- Vừa rồi chúng ta xác định được vị trí của Hắc Hổ Sa, ba đạo nhân mã từ ba hướng đánh tới, bọn Hắc Hổ Sa lập tức phản kháng.

Thẩm Lương Thu cau mày:

- Không những chúng có binh khí, mà còn có cả nỏ, không biết là đoạt được từ đâu, có hai huynh đệ bị chúng bắn chết. Trước tình thế như vậy, chúng ta đành phải dùng nỏ tấn công chúng!

Quay đầu lại nhìn về một chỗ cách đó không xa, y lại nói:

- Vị Hồ đại phu kia cũng bị trúng tên nỏ!

Tề Ninh ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của Thẩm Lương Thu, quả nhiên nhìn thấy một thi thể mặc trường sam (áo dài nam), trang phục khác biệt với những người khác. Hắn đi tới nhìn kỹ, đó là một người đàn ông trạc tuổi năm mươi, trên người trúng bốn năm mũi tên, lúc này rõ ràng đã chết, hắn biết đây chính là vị Hồ đại phu kia.

- Hầu gia!

Thẩm Lương Thu theo tới, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ.

- Trong một trận hỗn chiến như thế, việc lỡ tay làm chết người cũng không thể hoàn toàn tránh được.

Tề Ninh thở dài:

- Thẩm tướng quân, sai người cẩn thận thu thập thi thể của Hồ đại phu, mang về giao cho người nhà của hắn. Hắn bị hải tặc cưỡng ép, chứ không phải là cường đạo, lần này bị chúng ta ngộ sát, các ngươi cũng phải trợ cấp đầy đủ cho người nhà của hắn, không nên chậm trễ.

Thẩm Lương Thu lập tức nói:

- Ti tướng nhất định sẽ trợ cấp cho người nhà của hắn1

- Về phần mấy huynh đệ hy sinh vì nước, cũng phải trợ cấp đầy đủ.

Tề Ninh nói:

- Ra lệnh cho mọi người tìm kiếm kỹ càng xung quanh, xem có tìm được vật gì có ích hay không.

Hắn lắc đầu thở dài:

- Hắc Hổ Sa chết đi, chúng ta không cách nào xét hỏi được vị trí cụ thể của các nhóm thuộc hạ của hắn. Muốn tiêu diệt đám hải tặc này, xem ra còn phải tốn nhiều công sức.

Thẩm Lương Thu nói:

- Hắc Hổ Sa vừa chết, đám hải tặc sẽ xảy ra nội loạn. Hầu gia, ti tướng tin rằng, trong vòng hai năm, ti tướng nhất định tiêu diệt hoàn toàn đám người gây ra bao nhiêu tai họa cho bách tính này.

Tề Ninh cười ha hả:

- Vậy phải nhờ vào Thẩm tướng quân rồi. Thẩm tướng quân, lần này ngươi diệt trừ Hắc Hổ Sa, lập được đại công, đủ để chứng minh tài năng của ngươi với triều đình.

Thẩm Lương Thu lại thi lễ, rồi liền thấp giọng nói:

- Hầu gia, việc này không nên chậm trễ, ti tướng đề nghị đêm nay suốt đêm trở về. Hắc Hổ Sa vừa bị chúng ta diệt trừ, trong thời gian ngắn, tin tức này sẽ không truyền ra, trước lúc đó, chúng ta phải quay trở lại bờ, mới có thể đảm bảo an toàn.

Tề Ninh hiểu ý của Thẩm Lương Thu, một khi việc tối nay bị hải tặc phát hiện, người của Hắc Hổ Sa tất nhiên sẽ điên cuồng kéo tới. So với thực lực của đám hải tặc đó, lần này phía thủy quân chỉ có trăm người tham gia chiến dịch Bộ Sa, một khi bị hải tặc Đông Hải phát hiện, sẽ roi vào tình thế nguy ngập.

Thủy binh tìm kiến xung quanh, cũng không tìm được vật gì hữu dụng, việc này cũng nằm trong dự liệu, Hắc Hổ Sa tới đây dưỡng bệnh, đương nhiên sẽ không mang theo nhiều đồ đạc.

Thẩm Lương Thu hạ lệnh mang thi thể thủy binh chết trận lên thuyền, người ra cũng mang thi thể của Hắc Hổ Sa và Hồ đại phu về. Đối với thi thể của hai tên thuộc hạ thân tín của Hắc Hổ Sa, thủy quân bỏ lại trên hoang đảo, cũng không để ý tới.

Trước lúc hừng đông, mọi người đã trở lại thuyền, hành động lần này thành công thuận lợi, tất cả mọi người đều hết sức vui mừng, Tề Ninh lại nói sẽ báo công của mọi người với triều đình, mọi người lại một trận hoan hô.

Làm lính ăn lương, liều mạng của mình, nếu được ban thưởng, thậm chí đề bạt, đương nhiên là điều mà mọi người luôn mong ước.

Tuy trải qua một trận chém giết, nhưng tốc độ hành động rất nhanh, gọn gàng, dứt khoát, thể lực tiêu hao dưới nước còn lớn hơn so với khi hành động, nhưng tinh thần mọi người phấn chấn, không ai tỏ ra uể oải, Thẩm Lương Thu hạ lệnh suốt đêm trở về điểm xuất phát. Khi những tia sáng đầu tiên của buổi bình minh xuất hiện trên mặt biển, ba chiếc chiến thuyền đã rời xa hòn đảo vô danh kia.

Lúc hoàng hôn, chợt nghe lính gác tên tháp canh kêu lên:

- Có thuyền tới, có thuyền tới!

Tối hôm qua, sau khi hành động thành công, mọi người rất hưng phấn. Sau khi niềm hưng phấn qua đi, rất nhiều người ngủ trên thuyền, lính gác đột nhiên kêu lên, rất nhiều người trên thuyền đều giật mình tỉnh giấc. Trong lúc nhất thời, trên thuyền vang lên tiếng trống, những người này đều là thủy binh được huấn luyện kỹ càng, khi gặp phải tình huống khẩn cấp, ai nấy đều có thể phản ứng nhanh chóng. Tuy Thẩm Lương Thu không hạ lệnh, nhưng các thủy binh đã hết sức thuần thục tiến vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Lần này thủy quân Đông Hải phái ra ba đạo nhân mã, hai đạo kia làm nhiệm vụ yểm hộ, cố ý làm nhiễu loạn tai mắt của bọn hải tặc, chỉ có đạo nhân mã của Thẩm Lương Thu đi thẳng về hướng đông.

Thủy quân điều động tàu thuyền, cũng đều có quân lệnh nghiêm ngặt, một khi đã xác định tuyến đường, thì tuyệt đối không được tùy tiện thay đổi.

Hiện nay, chỉ huy tối cao của thủy quân Đông Hải là Thẩm Lương Thu, không có quân lệnh của y, thì không một chiếc thuyền nào của thủy quân Đông Hải có thể tự ý rời bến. Mà hai đạo nhân mã kia hoàn toàn không có khả năng đi cùng tuyến đường với đạo nhân mã này, Giờ đây, khi còn cách bờ hai trăm hải lý, đột nhiên phát hiện một đội thuyền khác, tất cả mọi người biết đây không thể là chiến thuyền của thủy quân Đông Hải, ý nghĩ đầu tiên của mọi người, là gặp phải thuyền của hải tặc.

Thẩm Lương Thu không hạ lệnh đi thẳng, mà đi theo đường vòng cung, là vì không muốn đụng phải hải tặc trên biển, nhưng không ngờ lại gặp chúng ở đây.

Các thủy binh trên ba chiến thuyền đều cấp tốc hành động, mọi người rất nhanh chóng vào vị trí của mình. Tề Ninh và Thẩm Lương Thu cũng từ phòng nhỏ trên tàu đi ra, dáng vẻ nghiêm nghị. Tề Ninh tới mép thuyền bên trái, nhìn xa xa ngoài khơi, quả nhiên nhìn thấy ở rất xa xuất hiện mấy chấm đen. Tuyến đường của bên đó và bên này tạo thành một hình chữ nhân (人), nhưng đều hướng về điểm tập hợp. Theo tình thế này, không tới nửa canh giờ nữa, hai đội thuyền sẽ gặp nhau.

- Bên đó treo cờ hiệu của ai?

Thẩm Lương Thu ngẩng lên hỏi, vẻ mặt ngưng trọng.

Linh gác trên đài quan sát giơ tay che trên trán, nhìn về phía xa, trả lời:

- Bẩm, vẫn chưa thể nhìn được rõ ràng, phải đợi thêm một lúc nữa.

Chỉ chốc lát sau, tên lính gác kia lại hướng về phía đầu thuyền hô lên:

- Tướng quân, không phải hải tặc, đó là đội thương thuyền của Giang gia!

 

2.37346 sec| 2437.563 kb