Tề Ninh nghĩ tên lâu la này rất có thể là tráng đinh ở thôn trang mất tích trước đây, nhưng gã đã nói:
- Tiểu nhân vốn ở gần sông Hoài, cùng một đám anh em bán muối lậu sống qua ngày!
Tề Ninh ngẩn ra, thầm nghĩ, hóa ra người này trước đây là một kẻ buôn lậu muối.
- Trận đại chiến Tần Hoài nổ ra, người dân lưu lạc khắp nơi, việc buôn bán trở nên khó khăn.
Tên lâu la nói:
- Chúng ta vẫn lấy muối từ người Đông Tề, về sau có thương nhân buôn lậu muối nói với chúng ta, có một vụ làm ăn lãi cao mà không sợ lỗ vốn, hỏi bọn ta có làm hay không.
- Buôn bán cái gì?
- Hắn nói tìm việc giúp bọn ta, một tháng năm lượng bạc, ăn ở không cần lo, một năm có thể dành dụm được sáu mươi lượng bạc.
Tên lâu la nói:
- Chỉ có điều, kỳ hạn làm việc là năm năm, hết năm năm, còn được nhận thêm một trăm lượng, tổng cộng là bốn trăm lượng, cũng có thể mua được một căn nhà. Muối lậu bán không được nữa, có chuyện tốt như vậy, đương nhiên chúng ta vui vẻ đồng ý. Thế là, theo sự sắp xếp của thương nhân kia, mười người bọn ta lên một chiếc thuyền, lúc đó trên thuyền đã có sáu, bảy mươi người, sau đó đi thẳng tới đảo này.
Tề Ninh càng cảnh giác, hỏi:
- Ý ngươi nói, rất nhiều người trên đảo này, đều do thương nhân buôn muối lậu Đông Tề chiêu mộ tới?
- Sáu bảy mươi người trên thuyền của ta, tất nhiên đều do thương nhân buôn muối lậu thuê mướn được.
Tên lâu la nói:
- Sau khi lên đảo, mọi người liền bị tách ra. Tiếp đó người trên đảo cảnh cáo chúng ta, ở trên đảo này không được hỏi nhiều, bảo làm cái gì thì làm cái đó, kỳ hạn năm năm chưa tới, không ai được nghĩ tới việc rời đi.
Mặt gã thoáng hiện vẻ sợ hãi:
- Nếu ai tự ý trốn đi, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Hai tháng sau đó, có hai người không kham nổi cuộc sống trên đảo, muốn chạy trốn, nhưng bị bắt lại. Sau đó…sau đó, hai người kia bị chặt tay chân ngay trước mặt chúng ta, chảy hết máu mới chết đi. Từ đó, mọi người không ai dám trốn đi nữa.
Trong lòng Tề Ninh rất kinh sợ, cũng không phải vì thủ đoạn trừng phạt trên đảo quá mức tàn nhẫn, mà là hòn đảo này lại liên quan tới người Đông Tề.
Hắn tưởng rằng tên lâu la là thôn dân bị bắt đưa tới đây, nhưng bây giờ đã biết, gã cũng bị lừa lên đảo. Nếu như đảo này do Giang gia kiểm soát, mà những tên lâu la này do người Đông Tề đưa tới, thì có thể nói, Giang gia Đông Hải đã lén lút cấu kết với người Đông Tề.
Sự thực nếu đúng là như vậy, thì tình hình rất nghiêm trọng rồi.
Trong lúc Tề Ninh ngẫm nghĩ, tên lâu la đánh bạo nói:
- Đại gia, những gì cần nói, tiểu nhân đều đã nói rồi, xin ngài đưa thuốc giải cho tiểu nhân!
Tề Ninh hừ lạnh một tiếng, thu hồi thanh hàn nhận, chỉ vào thi thể trên mặt đất, thản nhiên nói:
- Lột hết quần áo của hắn ra!
Tên lâu la ngẩn người, không hiểu ý của Tề Ninh. Mặt Tề Ninh sa sầm xuống, tên lâu la không dám cãi lời, đành bước tới cởi quần áo của tên đồng bọn ra, rồi quay đầu lại nhìn về phía Tề Ninh, nhưng phát hiện Tề Ninh đã đứng sau lưng gã, như hồn ma bóng quế.
- Ngươi chỉ cần nghe lời, ta đảm bảo ngươi có thể sống rất lâu.
Tề Ninh thấp giọng nói:
- Khiêng thi thể này quăng vào khe sâu đi, chẳng phải là ngươi rất thạo những việc như thế này sao?
Tên lâu la thầm sợ hãi, nhưng vẫn cúi xuống khiêng thi thể đồng bọn đi thẳng tới khe sâu, ném xuống phía dưới. Khe núi rất sâu, thi thể rơi xuống, không một tiếng động.
Khi trở lại, thấy Tề Ninh đã thay quần áo của tên đồng bọn, gã hơi giật mình. Nhìn lên mặt Tề Ninh, thấy đó là khuôn mặt của một người chừng bốn mươi tuổi, gã cảm thấy kỳ lạ, vì nghe giọng nói của hắn, chỉ chừng hai mươi tuổi, không ngờ lại lớn tuổi như vậy. Gã không hề biết, chỉ trong chốc lát, không những Tề Ninh thay quần áo, mà còn đeo mặt nạ. Mặt nạ của Chung gia tặng, hết sức hãu dụng, hơn nữa sử dụng rất đơn giản, Tề Ninh rất thích.
- Ngươi dẫn đường, ta cùng ngươi đi xem một chút.
Tề Ninh mỉm cười:
- Nếu tất cả đều thuận lợi, trong vòng bốn canh giờ, đương nhiên ta sẽ cho ngươi thuốc giải. Nếu bản thân ngươi không muốn sống, ta cũng không có cách nào.
Tên lâu la giật mình:
- Ngài…ngài muốn vào trong đó?
Gã vội kêu lên:
- Đại gia, tiểu nhân khuyên ngài nên rời đi ngay thì tốt hơn, trên đảo này đều là người của bọn họ, một khi bị phát hiện, ngài có muốn chạy cũng không chạy được nữa.
- Đơn giản là ngươi sợ ta bị bọn chúng bắt được, ngươi cũng bị liên lụy.
Tề Ninh cười lạnh một tiếng:
- Vậy thì tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện cho ta hành động được thuận lợi, không bị bọn chúng phát hiện.
Tên lâu la đành chịu, thầm nghĩ người này thực sự là to gan lớn mật. Thấy Tề Ninh trề môi nhìn về phía mình, gã đành đứng ở phía trước, nâng cáng lên, Tề Ninh cũng nâng cáng lên, theo sau, trầm giọng nói:
- Đi thôi!
Hai người nâng cáng, theo đường mòn tiến về phía trước, tên lâu la thấp thỏm bất an, Tề Ninh lại hết sức bình tĩnh.
Tề Ninh vừa đi, vừa quan sát động tĩnh bốn phía. Đi được một lát, rẽ vào một con đường nhỏ cỏ dại mọc thành bụi, bên cạnh là vách đá. Đi chưa được hai mươi bước, tới bên cạnh một khối nham thạch lớn, tên lâu la ngừng lại, quay đầu lại liếc nhìn Tề Ninh, thấy đôi mắt lạnh như băng, sắc như dao của Tề Ninh nhìn mình chằm chằm, gã không dám do dự nữa, liền nhặt một tảng đá trên mặt đất, gõ ba cái lên tảng nham thạch.
Gõ xong, chợt nghe có tiếng ken két, tảng nham thạch chợt chuyển động, giống như cửa kéo, vách đá di chuyển sang một bên, hiện ra một cửa động tối om.
Tề Ninh nhìn thấy cảnh đó, cũng hơi giật mình, hắn biết tất nhiên cửa này được điều khiển bằng cơ quan
Đây là một kỹ thuật rất tinh xảo và phức tạp, muốn lắp đặt cơ quan trong lòng đá núi, cũng không phải là chuyện dễ dàng, không những cần có đủ tài lực và nhân lực, mà còn cần đến trình độ kỹ thuật rất cao, không phải ai cũng có thể học được.
Để xây dựng một công sự khổng lồ như vậy trên đảo Hải Phượng, đương nhiên tài lực và nhân lực bỏ ra, phải là một số lượng rất to lớn, mà dã tâm trong đó, càng khiến người khác hoảng sợ.
Thủy quân Đông Hải quanh năm đóng ở Đông Hải, hơn nữa thường xuyên phái chiến thuyền tuần tra trên biển, nhưng hoàn toàn không hay biết gì về động tĩnh trên đảo, Tề Ninh thực sự không biết phải nói là thủy quân Đông Hải vô dụng, hay là năng lực của chủ nhân đảo này thực sự quá lớn.
Hai người nâng cáng đi vào cửa động, đường bên trong vậy mà lại hơi rộng, cách mấy trượng lại đốt một ngọn đèn.
Ngọn đèn lay động, cái bóng cũng lay động không yên. Trong động hơi lạnh, đi một lát, đã tới một ngã ba, tên lâu la cũng không nhìn hai nhánh kia, liền quẹo trái. Đi theo con đường này chỉ một lát, Tề Ninh thấy hai bên thường xuyên xuất hiện một lối rẽ khác, trong lòng ngạc nhiên. Đường đi trong lòng núi này nối với nhau như mạng nhện giăng khắp nơi, nếu không quen thuộc, rất có thể sẽ bị lạc đường.
Lại đi về phía trước một lát, chợt nghe có tiếng bước chân vội vã, trước mặt xuất hiện nhiều bóng người. Nương theo ánh sáng của ngọn đèn dầu, Tề Ninh phát hiện người đi tới đều mặc áo ngắn, quần cụt, nhưng bịt mặt bằng vải đen, liền hơi cúi đầu xuống. Mấy người kia tới gần, tên đi đầu nói với tên lâu la đi đằng trước:
- Mau lên, mau lên, quỷ linh (chuông quỷ) vang lên rồi, mau đến phòng Quỷ Vương tập hợp.
Cũng không nói nhiều, mấy người vội vã rảo bước.
Tên lâu la sửng sốt, Tề Ninh đang định hỏi, nhưng từ con đường phía trước cách đó không xa, lại có mấy người đi tới, tất cả cũng đều bịt mặt, bước chân vội vội vàng vàng. Đúng vào lúc này, một hồi chuông “leng keng, leng keng” vang lên ở trên cao. Tề Ninh ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện, ở trên cao phía trước cách đó không xa, có treo một cái chuông tinh xảo. Lúc này chiếc chuông kia đang rung lên, phát ra âm thanh rất trong trẻo.
Mấy người kia vội vã đi ngang qua hai người, cũng không nhìn Tề Ninh, có vẻ rất gấp gáp.
Tên lâu la phía trước đi nhanh hơn, được một đoạn, gã quẹo vào một con đường khác, lập tức đến một căn nhà đá. Tề Ninh nhìn thấy trong phòng có hai chiếc giường đá hết sức đơn sơ, trên giường trải chăn đệm. Trong góc phòng thắp một ngọn đèn, căn phòng tỏa ra mùi ẩm mốc. Tên lâu la kia đặt cáng xuống, quay đầu lại nhìn Tề Ninh, vẻ mặt đau khổ nói:
- Đại gia, chúng ta…chúng ta phải tới phòng Quỷ Vương rồi, nếu chậm chạp không tới…thì…
- Phòng Quỷ Vương?
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
- Tiểu nhân cũng không biết, nhưng…nhưng Quỷ Linh đã vang lên, là có chuyện lớn xảy ra!
Tên lâu la hạ giọng:
- Chỉ sợ lại có người chết rồi!
- Người chết?
Tên lâu la lấy hai chiếc khăn bịt mặt từ trong một cái rương, đưa cho Tề Ninh một cái:
- Đại gia đeo lên trước đi, chúng ta nhanh lên một chút. Chỗ đó đông người, chỉ đếm đầu người. Ngài đóng giả Hoàng Cương, chính là tên đã chết, sẽ không ai nhận ra.
Tề Ninh “À” một tiếng, nhận lấy khăn bịt mặt, cũng che mặt lại, rồi thấp giọng nói hỏi:
- Có phải tất cả mọi người đều phải che mặt?
- Lúc nãy tiểu nhân đã nói, ở đây có bảy tám trăm người, ai có nhiệm vụ của người đó, thường ngày cũng không ai hỏi thăm ai, cũng không thể tụ lại một chỗ nói chuyện.
Tên lâu la giải thích:
- Trong lúc họp, đều bịt kín mặt, cũng không cho người của đội khác thấy mặt, Quỷ Vương đã phân phó như vậy, chúng ta nghe lời hắn là được.
- Quỷ Vương là người phương nào?
Tên lâu la nói:
- Chính là chủ nhân hòn đảo này. Tuy nhiên thường ngày rất ít khi nhìn thấy hắn. Trừ phi có việc quan trọng, hắn cũng không xuất hiện thường xuyên.
Gã lại nói với vẻ ngạc nhiên:
- Lúc này, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Gã không dám nán lại, vội vàng rời khỏi gian nhà đá, thấy Tề Ninh đăm chiêu, liền gọi một tiếng, lúc này Tề Ninh mới chạy theo.
Đi theo hành lang trong hang, hai bên thường xuyên xuất hiện thạch thất, Tề Ninh nghĩ hẳn là nơi ở của đám người kia. Đoạn đường vừa đi qua, có sáu, bảy gian thạch thất, mỗi gian hai người, thì cũng đủ chỗ ở cho mười mấy người.
Không khí trong này nặng mùi, tuy cách một đoạn lại có một ngọn đèn treo trên cao, nhưng trông vẫn rất tối tăm, cách năm sáu bước, nhìn mặt nhau cũng không rõ lắm.
Đoàn người trên đảo này giống như chuột sống dưới hang, không nhìn thấy ánh mặt trời, Tề Ninh thầm nghĩ, thảo nào từng có người muốn chạy trốn, sống trong hoàn cảnh như thế này, quả thật rất khó chịu nổi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo