Kế hoạch của Thẩm Lương Thu rất chu đáo, Tề Ninh biết, vì muốn bắt được Hắc Hổ Sa, vị Thẩm tướng quân này quả thật đã mất nhiều công sức.

- Phía thủy quân có thường xuyên tuần tra trên biển không?

Tề Ninh hỏi.

Thẩm Lương Thu nói:

- Mỗi tháng, thủy quân đều phái mấy chiến thuyền đi ra ngoài, thỉnh thoảng lại điều động mười mấy chiến thuyền, trước hết là làm bọn hải tặc kinh sợ, khiến chúng không dám tới gần bờ, ngoài ra cũng để luyện binh. Lần này ti tướng lấy danh nghĩa tuần tra, phái ra ba đội nhân mã, đây là việc mỗi năm thủy quân đều thực hiện vài lần, cho dù hải tặc có biết tin, cũng không thể hiểu ý đồ thật sự của chúng ta. Hai đạo nhân mã tuần tra như thường lệ, hơn nữa ti tướng cũng không tiết lộ hành động lần này với họ, cho nên bọ họ chỉ nghĩ là thực sự tuần tra trên biển.

- Sử dụng hai đạo nhân mã làm nhiệm vụ yểm hộ, khiến hải tặc không thể thăm dò được ý đồ thật sự của chúng ta, sau đó hai đạo quân này sẽ như lưỡi dao sắc lặng lẽ đâm thẳng tới Hắc Hổ Sa, đây là chiêu tung hỏa mù cần thiết.

Tề Ninh suy nghĩ một chút, nói:

- Đã có cơ hội như vậy, cho dù tin tức không chính xác, cũng không nên bỏ qua. Thẩm tướng quân, ngươi chuẩn bị khi nào xuất phát?

Thẩm Lương Thu nghe Tề Ninh đồng ý, liền nói:

- Hầu gia, lần này sử dụng ba chiến thuyền có tốc độ nhanh, mỗi canh giờ có thể đi được mười mấy hải lý. Tuy nhiên để đạt được mục đích tập kích bất ngờ, chuyến đi này chúng ta phải cố gắng tối đa tránh khu vực mà bọn hải tặc hoạt động với tần suất cao.

Y đưa tay ra, đặt bàn tay vào một chỗ trên bản đồ, giải thích:

- Bởi vậy, chúng ta phải cố gắng tránh khu vực này.

Y dùng ngón tay vẽ một đường vòng cung, khẽ nói:

- Như vậy, chúng ta cần đi đường vòng theo hướng đông nam, vậy thì muốn tới Vô Danh đảo, có thể sẽ phải đi thêm năm, sáu mươi hải lý, tổng cộng tất cả phải hơn ba trăm hải lý.

- Nói cách khác, từ bên này xuất phát, nhanh nhất cũng hai ngày mới có thể đến nơi?

Thẩm Lương Thu gật đầu:

- Chúng ta đi suốt ngày đêm, nếu như tất cả thuận lợi, trong vòng hai ngày là có thể đến nơi.

Y chắp tay với Tề Ninh, nói tiếp:

- Hầu gia, việc này không nên chậm trễ, ti tướng chuẩn bị đêm nay khởi hành, xin Hầu gia trấn giữ thủy quân, chờ tin tốt lành của ti tướng!

- Thẩm tướng quân bảo bổn hầu ở lại đại doanh?

Tề Ninh thở ra:

- Lão Hầu gia giao phó cho bổn hầu tới Đông Hải này, là muốn điều tra rõ ràng cái chết của đại đô đốc, hôm nay đã biết cái chết của đại đô đốc liên quan tới Hắc Hổ Sa, làm sao bổn hầu có thể ngồi đây chờ được? Đương nhiên là phải tận mắt nhìn thấy Hắc Hổ Sa bị bắt rồi!

Thẩm Lương Thu ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Hầu gia, ý ngài là?

- Xin Thẩm tướng quân đừng hiểu lầm.

Tề Ninh cười nói:

- Hành động lần này, bổn hầu cùng đi với các ngươi, chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy Hắc Hổ Sa bị bắt về quy án, tuyệt đối không có ý tranh công với Thẩm tướng quân.

Thẩm Lương Thu kinh hãi, lập tức quỳ một gối xuống, hai người Đường Huy, Chúc Thạc cũng quỳ theo, Thẩm Lương Thu hơi sợ hãi nói:

- Ti tướng tuyệt đối không có ý này, Hầu gia…!

- Ta biết, ta biết!

Tề Ninh nâng Thẩm Lương Thu dậy, lại cười nói:

- Trong hành động lần này, bổn hầu chỉ là một khán giả. Ngươi yên tâm, trước khi hành động kết thúc, tất cả sẽ đều do ngươi chỉ huy, bổn hầu tuyệt đối không nhúng tay vào. Ngươi cứ coi như bổn hầu là một tên thủy binh trên thuyền của ngươi là được.

Thẩm Lương Thu do dự một chút, rốt cuộc nói:

- Không phải ti tướng có suy nghĩ gì khác, mà chỉ…lo lắng cho sự an nguy của Hầu gia. Vì giữ bí mật tối đa, hành động lần này cũng không dẫn theo nhiều binh mã, nếu chẳng may…

- Thẩm tướng quân lo sợ bị hải tặc bao vây?

Tề Ninh cười nói:

- Chẳng phải ngươi nói ba chiến thuyền của chúng ta đều là khoái thuyền sao? Cho dù gặp phải nguy hiểm, nếu chúng ta rút lui, thì đám hải tặc kia cũng không đuổi kịp được.

Hắn vỗ vỗ lên cánh tay Thẩm Lương Thu, nói:

- Ngươi không cần lo trước lo sau, hành động lần này, chúng ta đã gọi là “bắt cá mập” (nguyên văn “Bộ sa”, sa là cá mập), hy vọng mã đáo công thành. Nếu thật sự bắt được Hắc Hổ Sa, thì không những diệt trừ được một tai họa rất lớn cho Đông Hải, mà còn an ủi vong linh của đại đô đốc. Đến lúc đó, bổn hầu sẽ đích thân dâng thư lên triều đình, báo cáo công lao của ngươi, để triều đình khen thưởng.

Thẩm Lương Thu nghiêm nghị khom người nói:

- Ti tướng tạ ơn Hầu gia!

Sau khi bàn bạc xong, Thẩm Lương Thu liền dẫn Tề Ninh tới bờ biển, phóng tầm mắt nhìn lại, trên mặt biển chiến thuyền của thuỷ quân đậu lại ngay ngắn thành hàng, cột buồm chĩa lên như rừng.

Trước kia Tề Ninh cũng hiểu chút ít về thủy quân, hôm nay binh lực thủy quân Đông Hải có hai vạn người, trên hai trăm chiến thuyền, tuy thực lực và kinh nghiệm tác chiến kém thủy quân Đông Tề một chút, nhưng ngoại trừ thủy quân Đông Tề, thủy quân Đông Hải là quân đoàn thủy quân mạnh nhất trong thiên hạ.

Thủy quân Đông Hải là do một tay Kim Đao hầu Đạm Đài Hoàng gây dựng nên, cũng là thực lực mạnh nhất trong tay Kim Đao Đạm Đài gia. Những năm gần đây, đối với thủy quân, Đạm Đài gia cũng tốn không ít tâm sức, trong số hai trăm chiến thuyền, có một nửa là được chế tạo hàng năm từ sau khi thủy quân Đông Hải được thành lập, tiêu hao rất nhiều tài lực và vật lực.

Tề Ninh thấy trên chiến thuyền không trang bị đại pháo, thì biết thời này đại pháo chưa xuất hiện.

Chiến thuyền của thủy quân Đông Hải có lớn, có nhỏ, chiến thuyền lớn nhất có thể chứa được hai ba trăm người, chiến thuyền nhỏ nhất cũng có thể chưa ba bốn chục người, mà mười lăm chiến thuyền lớn nhất cũng là những chiến thuyền chủ lực của thủy quân Đông Hải.

Mười lăm chiến thuyền này là sau khi thủy quân Đông Hải được thành lập, triều đình đã cấp rất nhiều bạc để chế tạo ra, trông chúng giống như mười lăm con thú khổng lồ trên biển. Ở đầu thuyền và cuối thuyền đều được trang bị máy bắn đá. Khi tác chiến ở cự ly xa với thuyền địch, cung tên và máy bắn đá sẽ trở thành hai thứ vũ khí lợi hại nhất, mà một khi những chiếc thuyền lớn này tiếp cận thuyền địch, dùng mũi thuyền va chạm vào thuyền địch cũng là một thủ đoạn tác chiến quan trọng.

Đầu thuyền và đuôi thuyền đều có lớp giáp bảo vệ, hơn nữa được cố ý chế tạo mũi nhọn, được dùng khi tác chiến ở cự ly gần.

Ba chiếc khoái thuyền mà Thẩm Lương Thu nói tới, đã đậu bên bờ biển, chuẩn bị sẵn sàng khởi hành. Lái tàu, lương thực, nước sạch đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Vì coi trọng tốc độ, cho nên thể tích ba chiến thuyền này cũng không quá lớn, khá chênh lệch khi so sánh với chiến thuyền chủ lực, nhưng lại rất lớn khi so với thuyền đánh cá.

Mỗi chiếc khoái thuyền có thể chứa tối đa bốn mươi người. Thẩm Lương Thu tính toán bố trí ba mươi tinh binh trên mỗi chiến thuyền này, nhưng vì Tề Ninh muốn tham dự hành động lần này, mà Hầu gia ra trận, đám mười tên thị vệ Ngô Đạt Lâm đương nhiên cũng phải đi theo, cho nên tổng số người trở thành một trăm. Thẩm Lương Thu đành phải sửa đổi kế hoạch, chuyển mười người từ chiến thuyền của mình sang hai chiến thuyền kia, mỗi chiếc năm người, như vậy Tề Ninh và mười thủ hạ đã có thể ngồi cùng thuyền với Thẩm Lương Thu.

Lúc hoàng hôn, Thẩm Lương Thu phát ra quân lệnh, các binh sĩ đã được phân công trước đó lập tức lên thuyền. Tề Ninh nhìn thấy binh sĩ thủy quân tới lui rất lớp lang và có trật tự, trong lòng hơi kính phục, bất luận nói như thế nào, quả thật thủy quân Đông Hải đã được huấn luyện trở thành một đội quân đầy sức chiến đấu.

Hai vạn thủy quân là vốn liếng của Đạm Đài gia, bởi vậy việc chọn binh sĩ cũng rất nghiêm khắc, mỗi binh sĩ đều là người giỏi giang, tháo vát, tất cả đều là thanh niên và tráng niên, thể lực và tinh thần đều ở trạng thái rất tốt.

Tề Ninh quan sát chuyển động của những thủy quân này, liền biết thủy quân Đông Hải đều trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt, kỷ luật nghiêm minh, toát ra uy vũ.

Chúc Thạc và Đường Huy cũng dẫn thủ hạ lên thuyền, lúc này Thẩm Lương Thu mới mời Tề Ninh lên thuyền, đám Ngô Đạt Lâm cũng đều đã thay trang phục thủy binh, theo Tề Ninh lên thuyền.

Trước khi trời tối, ba đội thủy quân chia nhau khởi hành, một đội đi về hướng đông bắc, một đội đi về hướng đông nam, ba chiếc khoái thuyền còn lại đi thẳng về hướng đông.

Đi lại trên biển, điều quan trọng nhất là có thể nhận ra phương hướng, may mà ở thời đại này, la bàn đã xuất hiện. Trên thuyền cũng có người chuyên phụ trách kiểm soát phương hướng, thật ra đối với người sinh hoạt lâu năm trên biển, thậm chí có thể từ hướng gió mà đoán ra phương hướng.

Thẩm Lương Thu mang theo bản đồ biển Đông Hải, là chỉ huy thủy quân Đông Hải, bản đồ trong tay y đương nhiên là bản đồ chính xác nhất. Hầu như đảo san hô nào được ghi trên bản đồ, cũng đều có vị trí chính xác, mà Thẩm Lương Thu đã sớm xác định chuẩn xác vị trí và khoảng cách của Vô Danh đảo, lại dựa theo tốc độ của thuyền, liền có thể phán đoán khoảng cách tới Vô Danh đảo xa tới mức nào.

Những thủy binh này đều là tinh binh được tuyển chọn kỹ càng, không những mạnh mẽ như rồng, như hổ, mà cũng hết sức hiểu rõ về môi trường trên biển.

Có người phụ trách phương hướng, lại có người phụ trách kiểm tra tốc độ thuyền, các loại thông tin đều được truyền tới Thẩm Lương Thu, với những thông tin có được trong tay, Thẩm Lương Thu khống chế hướng đi của thuyền. Hai chiến thuyền của Đường Huy và Chúc Thạc giống như hai chiếc cánh theo hai bên thuyền chính, cả ba chiếc thuyền trông như ba mũi tên nhọn lướt trên biển.

Bởi vì có Tề Ninh đi theo, cho nên trên thuyền vốn chỉ có hai gian phòng, một phòng được dành ra cho hắn nghỉ ngơi, phòng còn lại là phòng chỉ huy của Thẩm Lương Thu.

Sáng sớm hôm sau, Tề Ninh đứng ở đầu thuyền nhìn mặt trời mọc, xác định phương hướng của chiến thuyền không sai lệch.

Hôm nay khí trời rất tốt, trải qua một đêm, thuyền đã rời xa đường ven biển từ lâu, gió êm sóng lặng, nhìn xa ngoài khơi mênh mông bát ngát, cũng làm cho tâm trạng được thả lỏng. Những con hải âu lượn vòng ngoài khơi, làm tăng thêm sinh khí cho biển rộng mênh mông.

- Hầu gia dậy sớm vậy!

Tề Ninh đang cảm thấy vui vẻ, chợt phía sau truyền tới giọng nói của Thẩm Lương Thu. Hắn quay đầu lại, nhìn Thẩm Lương Thu đang đi tới, mỉm cười gật đầu nói:

- Tối hôm qua Thẩm tướng quân ngủ muộn lắm sao?

Trông Thẩm Lương Thu hơi tiều tụy, thoạt nhìn đã biết y thức rất khuya.

Thẩm Lương Thu chỉ mỉm cười, bước tới lan can, nói:

- Đi trên biển, ban ngày còn đỡ, chỉ sợ thời tiết ban đêm đột biến, một khi gặp phải bão tố, thì cũng hơi phiền phức. Tối hôm qua mơ hồ nghe tiếng sấm, ti tướng còn lo lắng sẽ có bão, cũng may là tất cả đều thuận lợi.

- Tất cả thuận lợi là tốt rồi.

Tề Ninh mỉm cười nói:

- Nếu có thể bắt được Hắc Hổ Sa, chuyến này coi như là gặt hái rất mỹ mãn.

Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu, đột nhiên Tề Ninh hỏi:

- Thẩm tướng quân, nghe nói ngươi là nghĩa tử của lão Hầu gia?

Thẩm Lương Thu ngẩn ra, hiển nhiên rất bất ngờ khi đột nhiên Tề Ninh nhắc tới chuyện này. Hơi do dự một chút, y mới khẽ gật đầu:

- Hồi bẩm Hầu gia, gia phụ đã từng theo lão Hầu gia chinh chiến, kết làm huynh đệ. Sau khi gia phụ qua đời, lão Hầu gia dưỡng dục ti tướng lớn khôn, hơn nữa còn nhận ti tướng làm nghĩa tử.

- Lão Hầu gia có nhắc tới.

Tề Ninh thở dài:

- Lão Hầu gia còn nói, năm đó ngươi và nhị công tử Chích Kỳ hợp tính nhau, cũng kết làm huynh đệ kim lan, về sau nhị công tử mất vì bệnh, ngươi hết sức đau buồn, ra ngoài du lịch ba năm.

Thẩm Lương Thu buồn bã, cười khổ nói:

- Ti tướng luôn được nhị công tử chiếu cố, hắn đối xử với ti tướng như anh em ruột, hắn đột nhiên qua đời, ti tướng…ti tướng thực sự khó có thể tiếp nhận, ra ngoài du lịch mấy năm, thật ra là để khuây khỏa nỗi đau buồn.

Ngửa đầu nhìn trời, y lẩm bẩm:

- Nếu như nhị công tử còn sống, nhất định là trụ cột của Đại Sở ta!

 

1.98451 sec| 2443.102 kb