Tên nọ bị Tề Ninh đâm một đao xuyên cổ họng, tên đồng bọn phía trước cũng không phát hiện, cảm thấy phía sau trì xuống, tiến tới khó khăn, liền quát mắng:

- Làm cái quái gì vậy?

Gã quay đầu lại, đã thấy một một bóng người nhoáng lên trước mặt, còn không kịp phản ứng, yết hầu đã phát lạnh, lập tức cảm nhận được một lưỡi dao sắc bén đã dí vào cổ họng mình.

Hôn phi phác tán, gã há hốc mồm, nhưng không thể phát ra tiếng. Lúc này gã đã nhận ra người trước mặt che kín mũi miệng, không nhận ra dung mạo, nhưng có đôi mắt sắc như dao.

Tề Ninh cũng không nhiều lời, lấy ra một vật, nhét vào miệng người kia, thấp giọng nói:

- Nuốt vào!

Tuy tên nọ biết đó không phải là thứ gì tốt, nhưng tính mạng đang bị de dọa, gã nào dám phản kháng, đành nuốt xuống, cảm thấy mùi vị là lạ, cũng không biết là thứ gì.

- Thứ ngươi vừa nuốt vào, là độc dược kịch độc, sau bốn canh giờ nữa, nếu không có thuốc giải, ngươi sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.

Tề Ninh lạnh lùng nói:

- Nếu như kế tiếp người nghe lời, ta cam đoan tới lúc đó ngươi sẽ nhận được thuốc giải, bằng không…!

Hắn cười lạnh một tiếng, tên nọ vội vàng nói:

- Ta…ta nghe lời, ngươi…ngươi là ai?

- Còn ngươi là ai?

Tề Ninh cười nhạt, hỏi:

- Trên đảo này có tổng cộng bao nhiêu người?

- Ta…ta cũng không biết!

Tên nọ sợ hãi đáp:

- Đại khái…đại khái là hai ba trăm người, cũng có thể là ba, bốn trăm người!

Tề Ninh kinh ngạc, trước khi hắn lên đảo, đảo hoàn toàn vắng lặng, không thấy một bóng người, hắn cứ tưởng trên đảo không có người, nào ngờ lại có hàng trăm người! Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là một hang ổ của bọn hải tặc, liền lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi là người của Hắc Hổ Sa?

- Hắc Hổ Sa?

Tên kia ngẩn ra, hơi ngập nừng, lại cảm thấy mũi dao ấn xuống, vội nói:

- Không, không phải, bọn ta không phải là hải tặc!

- Chiếm đảo giết người, không phải là hải tặc thì là gì?

Ánh mắt Tề Ninh như dao:

- Ngươi còn dám nói dối?

Tên kia liền bật khóc:

- Tiểu nhân ở chỗ này trông coi hàng hóa, không phải là hải tặc. Hơn nữa…hơn nữa tiểu nhân đã hai năm không rời khỏi hòn đảo này!

Tề Ninh nhíu mày, nghi ngờ hỏi lại:

- Hai năm không rời đảo?

- Đúng vậy!

Người nọ nói:

- Hai năm nay, tiểu nhân đều sống ở trên đảo, nửa bước cũng không rời khỏi.

Tề Ninh càng thấy lạ, nhìn chằm chằm vào mắt tên kia:

- Ngươi nói ở trên đảo trông coi hàng hóa, rốt cuộc là hàng hóa gì? Các ngươi trông coi hàng hóa cho ai?

Người nọ nói:

- Ta…ta không biết!

Mặt sa sầm, Tề Ninh cười lạnh nói:

- Xem ra ngươi thực sự không sợ chết rồi!

- Không…không có!

Lúc này tên kia đã nhìn thấy xác của đồng bọn, trong lòng vô cùng kinh sợ, chỉ lo Tề Ninh không hài lòng sẽ lập tức động thủ:

- Tiểu nhân…tiểu nhân thật sự không biết. Tiểu nhân ở chỗ này, mỗi tháng được trả năm lượng bạc, một năm cũng được sáu mươi lượng, với điều kiện là ở trên đảo năm năm, không được rời đảo nửa bước, càng không được lắm lời!

- Ngươi nói không biết, là không biết trông coi hàng hóa gì, hay là không biết trông coi hàng hóa cho ai?

- Đều không biết!

Vẻ mặt đau khổ, tên kia nói:

- Sau khi lên đảo, tuy tiểu nhân nhìn thấy những rương hàng, nhưng rốt cuộc bên trong chứa cái gì, thì tiểu nhân…tiểu nhân chưa từng nhìn thấy. Trên đảo này có mấy trăm người, đều có đầu lĩnh chỉ huy, hơn nữa đều có phân công, người thì làm cơm, người chuyên đi nhận hàng, người phụ trách tuần tra trên đảo, còn có người phụ trách canh gác các cửa động!

- Các cửa động?

Tên kia nói:

- Trên đảo không có nhà, tất cả mọi người đều ở trong hang động. Từ bên ngoài nhìn vào, đảo này hoang vu vắng vẻ, nhưng những nơi không nhìn thấy, đều là địa đạo!

Vẻ mặt Tề Ninh càng ngưng trọng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền hỏi:

- Trên đảo có hoa Phượng Hoàng, hoa Phượng Hoàng có thể mê hoặc tâm trí, hơn nữa có thể hút máu người, điều này có thật không?

- Đúng là như vậy!

Tên nọ vội nói:

- Hàng năm đều có mấy người không cẩn thận bị hoa Phượng Hoàng bắt được, hút hết máu, trở thành xác khô. Hoa Phượng Hoàng trông đẹp đẽ như vậy, nhưng chỉ cần bị nó cuốn lấy, thì chắc chắn sẽ chết thảm, không ai cứu nổi.

Tề Ninh lạnh lùng nói:

- Nếu chuyện đó là thật, vì sao ngươi lại bình yên vô sự? Xung quanh đây không hề ít hoa Phượng Hoàng, trên đảo cũng tràn ngập hương hoa này, vì sao ngươi không bị ảnh hưởng?

Tên nọ vội giải thích:

- Trong thức ăn mà bọn ta…bọn ta ăn vào, có trộn thuốc, loại thuốc này không gây hại cho cơ thể bọn ta, nhưng lại có thể chống lại mùi hương hoa Phượng Hoàng. Người chết vì hoa Phượng Hoàng, đa phần là do uống say, ngã vào bụi hoa, hoặc có người không cẩn thận đi lạc vào trong đó, chứ không phải là bị ảnh hưởng bởi mùi hoa.

- Nói như vậy, các ngươi đã có thuốc giải hương hoa Phượng Hoàng?

- Có lẽ là vậy!

Tên nọ đáp:

- Tiểu nhân cũng không biết đó có phải là thuốc giải mùi hương hay không, tuy nhiên…tuy nhiên hiện giờ bọn tiểu nhân ngửi mùi hương, cũng không thấy có cảm giác gì không ổn.

Chợt gã lấy hết can đảm, đánh bạo hỏi:

- Đại gia…đại gia là ai, vì sao dám lên đảo?

- Ý của ngươi là không ai dám lên đảo?

Tên kia nói:

- Tiểu nhân lên đảo đã hai năm, cũng không nghe nói có người dám lên đảo. Năm ngoái…năm ngoái có hai chiến thuyền của thủy quân Đông Hải đi qua vùng phụ cận, suýt nữa đậu lại ở gần bờ, thế nhưng cuối cùng không ai dám lên đảo, mà giương buồm rời đi. Chuyện này rất nhiều người biết, mọi người…mọi người đều chê cười thủy quân Đông Hải nhát như cáy!

Nói tới đây, đột nhiên gã dừng lại, không dám nói gì thêm.

Gã không biết lai lịch của Tề Ninh, chẳng may đối phương là người của thủy quân Đông Hải, gã lại ở đây chế giễu thủy quân Đông Hải, như thế có khác nào là đâm đầu vào đá?

- Trên đảo này, ngươi là người chuyên canh gác cửa động?

Tề Ninh hỏi.

Đối với tình huống trên đảo, hắn hoàn toàn không biết gì cả, lúc này bắt được một người, đương nhiên là cố gắng hỏi càng nhiều càng tốt, để tìm ra manh mối có ích.

Lần này Điền Tuyết Dung bị cưỡng ép tới đảo này, Tề Ninh vẫn đoán không ra dụng ý của đối phương, nhưng lúc này nghe gã này nói một hồi, hắn mơ hồ đoán ra. Chẳng lẽ đối phương dùng Điền Tuyết Dung làm mồi nhử, dẫn hắn tới đảo này, là muốn mình phát hiện bí ẩn của hoàn đảo này? Nhưng đối phương làm như vậy, là có mục đích gì?

Gã kia nhẹ giọng nói:

- Đội của tiểu nhân…tiểu nhân chuyên canh giữ nữ nhân!

- Canh giữ nữ nhân?

- Mấy trăm ở lại trên đảo làm việc, đều là nam nhân, mấy năm không được rời đảo, có lúc…có lúc không thể nhịn nổi…

Gã kia muốn sống, cho nên biết cái gì nói cái đó:

- Bởi vậy trên đảo có cả kỹ viện!

Gã cũng không tiện nói hết, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tề Ninh lóe lên lạnh lẽo, chỉ có thể tiếp tục nói:

- Trên đảo có một nơi dành để nhốt nữ nhân, nếu có người muốn vui vẻ, chỉ cần bỏ ra một lượng bạc, là có thể tới đó vui chơi một phen.

- Có bao nhiêu nữ nhân? Từ đâu ,mà đến?

- Hiện giờ có hai, ba chục người!

Gã kia nói:

- Cứ cách nửa năm, sẽ đưa tới một nhóm, tuy nhiên nữ nhân mới tới, không đến lượt những kẻ tiểu tốt như bọn ta, mà đều bị các đội trưởng chiếm mất, cả tháng mới mới đưa tới kỹ viện, giao cho bọn ta trông coi. Có một số nữ nhân không chịu nổi, tự sát mà chết, cũng có một số vì bị dày vò mà chết!

- Đều là phụ nữ con nhà đàng hoàng, bị các ngươi cướp về?

Gã nọ lắc đầu nói:

- Không, không phải, họ đều là người Nam Dương, nữ nhân trên đảo đều là người Nam Dương!

- Nữ nhân Nam Dương?

Tề Ninh chấn động, mơ hồ hiểu ra một điều:

- Vì sao phụ nữ Nam Dương lại bị bắt lên đảo Hải Phượng?

Tuyến đường hàng hải từ Đông Hải tới Nam Dương, ở Đông Hải chỉ có một mình đội thuyền của Giang gia thông thương, ngoài ra, hoàn toàn không có thế lực nào khác có thể qua lại trên tuyến đường này. Tề Ninh nghe nói, nữ nhân trên đảo đều là người Nam Dương, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là “Giang gia Đông Hải”,. Hắn lại nhớ tới trước đó trên thuyền lớn của Giang gia, đã tận mắt nhìn thấy bốn vũ cơ Nam Dương nhảy múa, trong lòng đã xác định, đảo Hải Phượng này có quan hệ mật thiết với Giang gia.

Gã này nói trên hòn đảo này có hàng hóa, nhiệm vụ của mọi người trên đảo chủ yếu là coi giữ những hàng hóa kia, chẳng lẽ Giang gia chuyên chở nhiều vật quý hiếm từ Nam Dương về, cất giữ trên hòn đảo này?

Nếu như đúng là như vậy, những hàng hóa đó là thứ gì?

Giang gia qua lại trên biển, mục đích của họ đương nhiên là buôn bán, buôn bán vãng lai kiếm chênh lệnh, là nghề của họ, nếu như có hàng hiếm, hàng lạ từ Nam Dương, thì lý ra Giang gia phải chở đến đất liền bán, vì sao lại phải cất giấu trên hòn đảo này?

- Tiểu nhân cũng không biết, chuyện bên ngoài tiểu nhân hoàn toàn không biết gì cả, chỉ làm nhiệm vụ được giao. Tiểu nhân chỉ biết là, cứ cách chừng nửa năm, sẽ có những nữ nhân mới được đưa đến, ngoài ra, cũng không biết gì nhiều.

Xuất phát từ Đông Hải, đi tới Nam Dương, hẳn là cũng phải mất một, hai tháng, sau đó xuất hàng hóa ở Nam Dương, rồi lại mua hàng hóa từ Nam Dương đem về, mỗi chuyến đi như vậy, mất gần nửa năm. Gã này nói cứ nửa năm sẽ có nữ nhân Nam Dương mới được đưa lên đảo, thời gian vừa khớp với thời gian đi lại của đội thương thuyền của Giang gia, Tề Ninh càng khẳng định, nữ nhân Nam Dương trên đảo, tất nhiên là do đội thuyền của Giang gia chuyển đến.

Trên đảo Hải Phượng hoàn toàn tĩnh mịch, nếu không phải tận tai nghe được lời nói của người này, Tề Ninh thực sự khó tưởng tượng được, hòn đảo này lại ẩn giấu một bí mật động trời như vậy.

Đảo Hải Phượng có hoa Phượng Hoàng, người bình thường hoàn toàn không dám đến gần, chọn địa điểm này làm nơi cất giấu hàng, có thể nói là có thiên nhiên che chắn, yểm hộ.

Nếu như đảo Hải Phượng này nằm dưới sự khống chế của Giang gia, như vậy kẻ nào bắt Điền phu nhân tới đây? Một khi đã chọn nơi này, là không muốn ai biết tới, Giang gia tuyệt đối sẽ không tự làm lộ bí mật, lợi dụng Điền Tuyết Dung để dẫn dụ Tề Ninh tới nơi bí mật này. Mà nếu người ép buộc Điền Tuyết Dung tới đây không phải là Giang gia, vậy thì ai cố tình để Tề Ninh biết đến nơi bí ẩn này? Mục đích của hắn là gì?

Đột nhiên Tề Ninh sực nhớ một điều, lập tức hỏi:

- Ngươi nói ngươi lên đảo đã hai năm, vậy ngươi từ đâu tới? Trước khi lên đảo, ngươi làm cái gì?

Lúc này hắn đột nhiên nhớ ra, vụ nhiều tráng đinh ở một số thôn trang đột nhiên mất tích, ngay cả quan phủ cũng không tìm được manh mối gì, chẳng lẽ những người đó bị đưa lên đảo này? Sau khi lên đảo, trong vòng năm năm không được rời đi, một mình trên đảo, trong khoảng thời gian này, đương nhiên không thể liên lạc được với người nhà, người nhà không biết tung tích của bọn họ, cũng là lẽ đương nhiên.

 

1.82207 sec| 2438.164 kb