Tần Nguyệt Ca hết sức cẩn thận, nói:

- Ty chức không dám hoàn toàn khẳng định, nhưng thông qua manh mối đã điều tra được cho tới lúc này, hẳn là Điền đông gia bị đưa tới Quỷ Môn nhai, sau đó biến mất ở Quỷ Môn nhai.

Tuy vẻ mặt hết sức điềm tĩnh, nhưng trong lòng Tề Ninh rất lo lắng, lần này Điền Tuyết Dung theo hắn tới Đông Hải, Tề Ninh tự đánh giá, bảo vệ chu toàn cho Điền Tuyết Dung cũng không phải vấn đề gì lớn, thế nhưng không ngờ hắn ra biển chỉ mấy ngày ngắn ngủi, lại có người hạ thủ đối với Điền Tuyết Dung.

Đối phương làm giả bức thư, lợi dụng lòng tin của Điền Tuyết Dung đối với mình, ít ra cũng chứng tỏ, đối phương luôn chú ý tới mình. Hơn nữa, đối phương biết một khi Điền Tuyết Dung đọc thư của mình, chắc chắn sẽ mắc câu, như vậy đương nhiên đối phương biết rõ quan hệ giữa mình và Điền Tuyết Dung.

Trong việc này, khả năng nhằm vào Điền Tuyết Dung khá nhỏ, e rằng là đối phương nhằm vào chính mình.

- Các ngươi đã kiểm tra kỹ càng ở Quỷ Môn nhai, có thấy dấu vết để lại của Điền đông gia hoặc của những người khác không?

Vẻ mặt nghiêm nghị, Tề Ninh im lặng suy nghĩ một lúc, rồi hỏi.

Tần Nguyệt Ca lắc đầu:

- Đối phương hành động rất gọn gàng, sạch sẽ, không để lại bắt cứ manh mối nào. Ngay cả dấu móng ngựa, cũng không thể lần theo dấu vết. Ty chức càng nghĩ, chỉ có một khả năng.

- Khả năng gì?

- Người nọ cưỡi ngựa ép buộc Điền đông gia đến Quỷ Môn nhai, ở đó có thuyền chờ sẵn, cả người lẫn ngựa đều lên thuyền đi rồi.

Tần Nguyệt Ca nói:

- Nếu thật sự đúng là như vậy, có thể giải thích vì sao không tìm thấy dấu móng ngựa quay lại.

- Cả người lẫn ngựa đều ra biển?

Tề Ninh nhíu chặt đôi mày:

- Như vậy là hắn muốn làm cái gì?

Tần Nguyệt Ca nói:

- Ty chức cũng không thể xác định được, trừ phi…

- Trừ phi cái gì?

- Trừ phi đối phương là hải tặc!

Tần Nguyệt Ca nghiêm trang nói:

- Bon chúng điều tra biết được giao tình giữa Điền đông gia và Hầu gia, nhưng không có cơ hội cũng không thể hạ thủ Hầu gia, cho nên chuyển sang mục tiêu thứ hai, ra tay với Điền đông gia.

Tề Ninh nhíu mày nói:

- Ý của người muốn nói, kẻ bắt cóc Điền đông gia là hải tặc?

Tần Nguyệt Ca gật đầu:

- Từ dấu vết trước mắt, có thể có khả năng này. Cửa hàng cho thuê xe ngựa nói, trông người thuê xe giống như ngư dân quanh năm sống trên biển, thế nhưng người dân bình thường, làm sao có can đảm bắt cóc Điền đông gia? Ty chức đoán rằng người nọ là hải tặc hóa trang thành.

Vi Ngự Giang ở bên cạnh vẫn không nói gì, lúc này rốt cuộc lên tiếng:

- Tân pháp tào, ngươi nói đối phương là hải tặc, như vậy bọn họ bắt cóc Điền đông gia với mục đích gì? Cho tới bây giờ, Hầu gia cũng không có xung đột trực tiếp với hải tặc ở Đông Hải, vì sao bọn chúng lại bắt cóc Điền đông gia?

- Ty chức cũng nghĩ mãi mà không ra.

Tần Nguyệt Ca nhíu mày nói:

- Hay là bọn chúng có yêu cầu đối với Hầu gia?

- Có yêu cầu đối với ta? Bắt cóc Điền đông gia, ra điều kiện với ta?

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ bọn chúng muốn quy phục triều đình, đồng ý chiêu an?

Hắn vẫy vẫy tay, Tần Nguyệt Ca vội tới gần, hắn thấp giọng nói:

- Có khả năng liên quan tới mấy đại gia tộc kia không?

- Ý Hầu gia muốn nói, người họ Lư muốn trả thù Điền đông gia vì chuyện lần trước?

Tần Nguyệt Ca nghĩ thầm, lập tức hiểu ý Tề Ninh, liền khẽ nói:

- Tuy ty chức không dám khẳng định , nhưng khả năng xảy ra chuyện đó không lớn.

- À?

- Tuy bọn họ có tài lực hùng hậu, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, triều đình chưa bao giờ buông lỏng sự giám thị đối với bọn họ.

Tần Nguyệt Ca thấp giọng nói:

- Hôm nay Lư Tử Hằng vẫn còn đang dưỡng thương, hiện giờ bọn họ còn lo lắng Hầu gia có thể tìm bọn họ hỏi tội, cho nên càng hết sức dè dặt, thời gian này, tuyệt đối bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mấy năm nay, tuy tam đại gia tộc càng ngày làm ăn càng lớn, nhưng vẫn tuân thủ pháp luật triều đình. Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, chỉ cần có sai lầm, rất có thể sẽ rơi vào tình cảnh bị tịch biên tài sản, cả họ bị chém đầu.

Ánh mắt sâu xa, Tề Ninh chăm chú nhìn Tần Nguyệt Ca:

- Ngươi nghĩ bọn họ không dám động thủ?

- Hầu gia, bọn họ đã biết giao tình của Điền đông gia với ngài.

Tần Nguyệt Ca khẽ nói:

- Nếu như Điền đông gia mất tích, nhất định Hầu gia sẽ điều tra đến cùng, chỉ cần là bọn họ gây nên, nhất định sẽ điều tra ra manh mối, bọn họ tuyệt đối không dám bởi vậy mà gây ra đại họa cho gia tộc của mình đâu!

Mặc dù tam đại gia tộc đang có tài lực hùng hậu ở Đông Hải, nhưng trong mắt hầu tước của đế quốc, bất quá chỉ là một đám thương nhân mà thôi, nếu như Tề Ninh muốn dùng địa vị Cẩm Y hầu trừng trị mấy thương nhân, thì thực sự không khó khăn gì.

Tuy Tề Ninh và Giang Tủy Vân từng có xung đột, thậm chí vài ngày trước, hắn còn đánh Lư Tử Hằng tơi bời trước mặt mọi người, nhưng dù sao đó cũng chỉ là xung đột nhỏ, đối với tam đại gia tộc, cũng không phải là mâu thuẫn đến mức chí mạng.

Lời nói của Tần Nguyệt Ca không phải là không có lý, trong tình thế không có mâu thuẫn chí mạng, đương nhiên tam đại gia tộc sẽ không dám tùy tiện trêu chọc Tề Ninh.

- Vậy thì, người có khả năng bắt cóc Điền đông gia, chính là hải tặc Đông Hải?

Tề Ninh suy nghĩ, rồi hỏi:

- Nếu như mục đích bắt cóc Điền đông gia của bọn chúng là nhằm vào ta, thì như vậy kế tiếp, nhất định bọn chúng sẽ chủ động liên lạc với ta. Đến lúc đó, có thể biết rốt cuộc bọn chúng muốn làm cái gì.

Tần Nguyệt Ca gật đầu nói:

- Nếu mục đích bọn chúng bắt cóc Điền đông gia là muốn ra điều kiện với Hầu gia, tất nhiên bọn chúng sẽ liên hệ với Hầu gia.

- Tần pháp tào, Điền đông gia có bị hải tặc bắt cóc hay không, chúng ta cũng chỉ mới suy đoán.

Ánh mắt như dao, Tề Ninh thấp giọng nói:

- Cũng không thể hoàn toàn khẳng định tam đại gia tộc không tham dự việc này. Ngươi hiểu ý ta không?

Tần Nguyệt Ca khẽ đáp:

- Hầu gia, ty chức đã phái người âm thầm điều tra tam đại gia tộc, nếu như bên phía bọn họ có dấu hiệu khác thường, nhất định ty chức sẽ lập tức bẩm báo Hầu gia.

- Quỷ Môn nhai mà ngươi nói, cách thành Cổ Lận có xa lắm không?

Tề Ninh suy nghĩ, rồi khẽ nói:

- Bên đó có để lại người coi chừng không?

- Hầu gia, đối phương nhân lúc Hầu gia ra biển, bắt cóc Điền đông gia, chớp lấy thời cơ rất đúng lúc.

Tần Nguyệt Ca nói:

- Nếu bọn chúng để lại dấu vết ở Quỷ Môn nhai, ty chức tin rằng hẳn là bọn chúng sẽ không lộ diện ở Quỷ Môn nhai một lần nữa.

Tề Ninh “À” một tiếng, xoay người ngồi xuống ghế, suy nghĩ một lát, lại nói:

- Tần pháp tào, ngươi dẫn ta tới Quỷ Môn nhai một chuyến.

- Hầu gia muốn tới Quỷ Môn nhai?

Tần Nguyệt Ca ngớ ra, lập tức khuyên nhủ:

- Nếu Hầu gia nghĩ Quỷ Môn nhai còn có dấu vết, ty chức lập tức tới đó, ngài vừa mới trở về, có lẽ…

- Tần pháp tào, nếu như là ngươi, cưỡng ép con tin, có để lại dấu vết khắp nơi không?

Tề Ninh chậm rãi nói:

- Ngay từ đầu, vụ án bắt cóc này đã để lại manh mối khắp nơi, cuối cùng dẫn tới Quỷ Môn nhai, lúc này manh mối mới không còn, ngươi nghĩ đây là sơ suất của bọn hải tặc, hay là cố ý?

Tần Nguyệt Ca nhíu chặt đôi mày rậm, ý thức được cái gì, khẽ nói:

- Ý Hầu gia muốn nói, đây là manh mối đối phương cố ý để lại?

- Nhất định là như vậy rồi.

Tề Ninh nói:

- Dấu vết đứt đoạn ở Quỷ Môn nhai, như vậy ở Quỷ môn nhai nhất định có vấn đề.

Hắn đứng lên:

- Việc này không nên chậm trễ, nếu ngươi thuận tiện, chúng ta lập tức lên đường tới Quỷ môn nhai.

- Ty chức đi điều động nha sai.

Tần Nguyệt Ca chắp tay nói:

- Hầu gia chờ một chút, ty chức điểm xong nhân mã, sẽ lập tức tới ngay.

- Không cần.

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Nếu ta đoán không nhầm, dù có rất nhiều binh mã tới đó, chúng ta vẫn không thu hoạch được gì. Mục đích đối phương cố ý làm như vậy, rất có thể là muốn gặp ta, nếu hắn đã nhọc lòng như vậy, ta sẽ cho hắn một cơ hội.

Tần Nguyệt Ca vội kêu lên:

- Hầu gia, Quỷ Môn nhai cách thành cổ Lận hơn ba mươi dặm, gần bờ biển, nơi đó dân cư thưa thớt, hết sức hẻo lánh, Hầu gia thân phận tôn quý, sao có thể tùy tiện mạo hiểm?

Y bước tới một bước, nói:

- Nếu Hầu gia tin được ty chức, ty chức xin đi trước một mình, xem có phát hiện được gì hay không, dù có phát hiện hay không phát hiện được gì, cũng sẽ lập tức trở về bẩm báo Hầu gia.

- Điền đông gia là do ta dẫn tới Đông Hải, nàng ấy xảy ra chuyện, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Hơn nữa, đối phương nhằm vào ta, làm sao ta có thể tránh ở phía sau được.

Thấy Tần Nguyệt Ca còn muốn khuyên nữa, hắn xua tay nói:

- Ngươi không cần nhiều lời, nếu như Tân pháp tào nghĩ chuyến này hung hiểm, có thể ở lại, bổn hầu sẽ đi một mình.

Tần Nguyệt Ca lập tức quỳ rạp xuống đất, nghiêm trang nói:

- Nếu Hầu gia đã quyết, ty chức nhất định phải hộ tống Hầu gia đi tới đó, dù phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!

Vi Ngự Giang cũng vội kêu lên:

- Hầu gia, việc này cần phải chuẩn bị kế hoạch cho tốt, có thể cho Ngô thống lĩnh dẫn người tới mai phục ở vùng phụ cận, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, cũng có thể tiếp ứng bất cứ lúc nào.

- Điền đông gia ở trong tay bọn chúng, quyền chủ động cũng nằm trong tay bọn chúng.

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Vi ti thẩm, ngươi không cần lo lắng. bổn hầu tự có tính toán. Được rồi, ngươi đi gọi Ngô Đạt Lâm tới đây, ta có việc giao cho hắn làm.

Vi Ngự Giang do dự một chút, rồi chắp tay, lui xuống. Một lúc sau, Vi Ngự Giang dẫn theo Ngô Đạt Lâm tới. Tề Ninh căn dặn:

- Tần pháp tào, ngươi đi ra ngoài chờ ta, Vi ti thẩm giúp ta chuẩn bị ngựa.

Chờ hai người lui ra, Tề Ninh mới lấy từ trong lòng ra một vật, đưa cho Ngô Đạt Lâm. Nhìn thấy vật kia, Ngô Đạt Lâm hơi giật mình, Tề Ninh đã thấp giọng nói:

- Ngô thống lĩnh, đây là Chu Tước lệnh của Cái Bang. Ngươi cầm Chu Tước lệnh, suốt đêm chạy tới phân đà Cái Bang, tìm gặp Kinh Thọ, là đà chủ phân đà Trương Nguyệt Lộc, mời hắn làm giúp ta một việc.

- Cái Bang?

Ngô Đạt Lâm hơi bất ngờ.

Tề Ninh kề tai Ngô Đạt Lâm, nói nhỏ mấy câu. Vẻ mặt ngưng trọng, Ngô Đạt Lâm thấp giọng nói:

- Hầu gia, ngài là nghi ngờ…

Y còn chưa nói xong, Tề Ninh đã cắt ngang:

- Tạm thời không nên phán đoán. Chuyện này nhờ Cái Bang làm, là thích hợp nhất. Ngươi nói với Kinh Thọ, một khi có tin tức, có thể ước định ký hiệu với ngươi, đến lúc đó, ta sẽ đích thân tới tìm hắn.

Ngô Đạt Lâm cất Chu Tước lệnh, chắp tay lui xuống.

Tề Ninh tĩnh tọa trên ghế một lát, rốt cuộc hít sâu một hơi, lẩm bẩm:

- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, sự việc thật sự càng lúc càng thú vị đây!

Suốt đêm, Tề Ninh và Tần Nguyệt Ca rời thành Cổ Lận, đi về phía đông nam. Tần Nguyệt Ca quen thuộc địa hình, phi ngựa đi trước dẫn đường, Tề Ninh theo sau, hai con ngựa chạy như bay về phía Quỷ Môn nhai.

Ba mươi dặm nói xa cũng không xa, cỡi ngựa chạy như bay, trước giờ Tý hai người đã tới nơi. Trăng sáng sao thưa, còn chưa tới gần Quỷ Môn nhai, đã nghe phía đó truyền tới những tiếng gió biển khiến người ta lạnh sống lưng. Nếu Tần Nguyệt Ca không nói trước, có thể khiến Tề Ninh nghĩ Quỷ Môn nhai có ma quỷ quấy phá.

Trên thực tế, Quỷ Môn nhai là một vách đá dốc đứng về phía biển, cao hơn mặt biển khoảng mười mét, đá lởm chởm nhấp nhô. Trong bóng đêm, sóng biển vỗ vào đám loạn thạch, gió biển thổi vào chỗ trũng trên vách đá, từ đó tạo ra tiếng “hu..u hu..u”. Tề Ninh xoay người xuống ngựa, nhìn quanh bốn phía. Một vùng hoàn toàn vắng lặng, hắn nương theo ánh trăng đi tới vách đá, từ trên cao nhìn xuống, sóng biển trùng điệp liên tục gầm gào, như muốn nuốt trọn đám loạn thạch lởm chởm kia.

 

0.32061 sec| 2444.75 kb