Đối với mỗi một chi tiết của kế hoạch Bộ Sa, trước khi xuất phát, Thẩm Lương Thu đã sắp đặt một cách chặt chẽ, mỗi một thuộc hạ của y đều nắm rõ nhiệm vụ của mình.
Để đảm bảo yếu tố bất ngờ, không bị Hắc Hổ Sa trên đảo phát hiện, đương nhiên thuyền không đi cặp bờ, tất cả những người tham dự hành động đều phải mặc áo lặn, sau đó mới lặn xuống nước để lên đảo. Việc này đối với các thủy binh chỉ là chuyện vặt, bởi vì mỗi thủy binh vốn là một con rái cá, kỹ năng bơi rất tốt, muốn lặn xuống nước hay lên bờ, thật sự dễ như ăn bánh, nhưng đối với bọn Ngô Đạt Lâm thì hơi rắc rối.
Theo kế hoạch, bọn Ngô Đạt Lâm cũng phải lên bờ để bảo vệ một mặt, thế nhưng trong mười người, lại có tới bốn người không biết bơi.
Tuy bọn Ngô Đạt Lâm cũng xuất thân từ quân ngũ, nhưng họ chỉ quen tác chiến trên mặt đất, chưa hề trải qua huấn luyện dưới nước. Bây giờ đột nhiên phải lặn xuống biển sâu, có mấy người không biết bơi, thật sự là bị làm khó rồi.
Cũng may Ngô Đạt Lâm lại bơi thạo, y đành dẫn theo chỉ năm người lên đảo, Thẩm Lương Thu vốn định điều vài người cho bọn Ngô Đạt Lâm, Tề Ninh cũng sai người mang tới cho mình một bộ áo lặn.
- Hầu gia, ngài ở trên thuyền chờ là được, tình hình trên đảo chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, ngài tuyệt đối không nên mạo hiểm.
Thẩm Lương Thu thấy Tề Ninh cũng định lên bờ, vội khuyên.
Tề Ninh cười nói:
- Thẩm tướng quân quá lo lắng rồi. Chúng ta có một trăm người, hơn nữa đều được vũ trang đầy đủ, cho dù Hắc Hổ Sa có lợi hại tới mức nào, làm sao hắn có thể làm hại ta được? Ngươi đừng lo, tất cả cứ tiến hành theo kế hoạch.
Thẩm Lương Thu thấy Tề Ninh khăng khăng, cũng biết phía mình người đông thế mạnh, thân thủ của Tề Ninh cũng không kém, cho nên y cũng không khuyên nữa, liền sai người mang áo lặn tới.
Tề Ninh và mọi người thay áo lặn, rồi từ mép thuyền lần lượt xuống nước. Mọi người đều mang theo binh khí, ngoại trừ đại đao, một nửa số người mang theo nỏ.
Nỏ dễ thao tác hơn nhiều so với cung tên, cũng là vũ khí lợi hại trong quân, nhưng chi phí chế tạo cao hơn cung tên, cho nên cũng không được chế tạo với số lượng lớn, trong các quân đoàn của Sở quốc, cũng chỉ có một ít binh sĩ sử dụng nỏ mà thôi.
Một trong những thách thức đối với kỹ năng bơi của thủy binh là trong lúc bơi lặn dưới nước, không được phát ra tiếng động, bởi vậy trong lúc ở dưới nước, những thuộc hạ của Thẩm Lương Thu thật sự không gây ra một tiếng động nào, còn hơn cả rái cá. Kỹ năng bơi của bọn Ngô Đạt Lâm kém xa những thủy binh này, tuy nhiên cũng may là lúc này đêm đã khuya, sóng gió cũng hơi lớn, đặc biệt là lúc tới gần bờ, sóng biển thường xuyên vỗ vào bờ, tạo nên âm thanh oàm oạp, cho nên dù bọn Ngô Đạt Lâm có gây ra tiếng động, cũng được tiếng sóng che lấp.
Kỹ năng bơi của Tề Ninh thật sự rất cao, trên mặt biển một màn tối đen, những đầu người liên tục di chuyển, mọi người đều đã bị vị trí của Vô Danh đảo, đương nhiên không lo bị mất phương hướng.
Mất khoảng nửa canh giờ, mọi người mới tới gần bờ, theo kế hoạch là phải bao vây và tấn công từ bốn hướng. Phía chính diện được giao cho bọn Ngô Đạt Lâm, bởi vậy khi vừa nhanh chóng lên bờ, bọn Thẩm Lương Thu lập tức tách ra, đi vòng về hướng khác lên đảo. Trước đó đã tính toán, đợi cho ba đạo nhân thủ khác đến được vị trí đã xác định trước, cũng cần khoảng nửa canh giờ. Bởi vậy, thời điểm thật sự bắt đầu hành động, còn phải chờ một lúc lâu nữa, nghĩa là vào giờ Sửu khuya khoắt.
Thời điểm đó, cũng là lúc cơ thể con người lơ là và buông lỏng nhất, một khi đột nhiên phát động tấn công, khả năng bắt sống Hắc Hổ Sa cũng sẽ lớn hơn một chút.
Trong bóng đêm, Tề Ninh dẫn bọn Ngô Đạt Lâm leo lên bờ. Mặc dù đang ở trong bóng đêm, nhưng cũng có thể nhìn được đại khái cảnh tượng trên đảo. Trên đảo phần lớn là nham thạch trơ trụi, nhưng xung quanh cũng còn có một số cây rừng, không thể nói rõ là đẹp tới mức nào, nhưng cảnh vật khá đặc biệt.
Hòn đảo này không lớn, giữa đảo là một số cây cối và hai ngọn núi đá. Núi đá cũng không cao lắm, nhưng nhấp nhô lởm chởm, Tề Ninh biết, nếu như Hắc Hổ Sa trốn trên đảo, nhất định ẩn thân trong đó.
Theo kế hoạch của Thẩm Lương Thu, nhóm của Tề Ninh cũng không cần phải tiến về phía trước, mà chỉ cần chờ bên bờ biển, một khi bọn Hắc Hổ Sa chạy trốn về phía này, lập tức có thể tóm lấy chúng.
Phía chính diện, ngoại trừ đám Tề Ninh, Thẩm Lương Thu còn bố trí người mai phục ở chiếc thuyền kia. Khi lên đảo trước đó, hai tên thám tử đã biết thuyền được giấu trong hang, một nhóm thủy binh ẩn thân trong đám loạn thạch gần cửa hang, chuẩn bị sẵn sàng chờ Hắc Hổ Sa xuất hiện.
Bọn Tề Ninh chờ trên bãi biển. Chỗ này có mấy khối nham thạch lớn, bọn Tề Ninh nấp sau nham thạch, dùng chúng làm vật che chắn.
Ánh trăng sáng rõ nhưng lạnh lẽo, sóng biển liên tục vỗ bờ, cọ rửa bãi cát. Tề Ninh dựa lưng vào nham thạch, nhìn sóng biển cuồn cuộn dưới bóng đêm, tai nghe tiếng sóng ì oạp, cũng rất thú vị.
Trách nhiệm chủ yếu của Ngô Đạt Lâm là bảo vệ an toàn cho Tề Ninh, cho nên lúc này y luôn theo sát bên cạnh hắn, xưa nay y không phải là người nói nhiều, Tề Ninh không nói gì, y cũng không dám nhiều lời.
Chợt y nghe Tề Ninh hỏi:
- Ngô thống lĩnh, theo ngươi thì sau khi Đạm Đài Chích Lân qua đời, ở Đại Sở ta, ai là người thích hợp nhất tiếp nhận chức đại đô đốc thủy quân?
Ngô Đạt Lâm vốn từ Vũ Lâm doanh được điều tới Hắc Lân doanh đảm nhiệm chức phó thống lĩnh, lúc này Tề Ninh gọi y là Ngô thống lĩnh, cũng là thể hiện sự tôn trọng đối với y.
Người biết chuyện Đạm Đài Chích Lân tự sát cũng không nhiều, thật ra Ngô Đạt Lâm cũng chưa từng nhìn thấy di thể của Đạm Đài Chích Lân, nhưng hàng ngày y đều theo bên cạnh Tề Ninh, hơn nữa các quan viên Hình bộ đều đã biết chuyện này, cho nên Ngô Đạt Lâm cũng đã sớm nghe được.
Chỉ là y không ngờ Tề Ninh lại đột nhiên hỏi mình câu này, y hơi giật mình một chút, rồi đáp:
- Hầu gia, ty chức nói không tiện…
- Nói chuyện với ta không cần phải e ngại.
Tề Ninh mỉm cười:
- Ngươi xuất thân binh nghiệp, biết rõ quy củ trong quân hơn ta. Hơn nữa, người đã trở thành tướng lĩnh từ lâu, nhất định là có cách nhìn đối với loại chuyện lên xuống, đổi thay này.
Ngô Đạt Lâm do dự một chút, rồi khẽ nói:
- Hầu gia, ti chức cả gan nói thẳng, nếu như triều đình có đại tướng danh chấn thiên hạ, chẳng hạn như Tề đại tướng quân, triều đình phái danh tướng như vậy tới đâu, tất nhiên các tướng sĩ nơi đó đều không lời ra tiếng vào.
Tề đại tướng quân mà Ngô Đạt Lâm nhắc tới, đương nhiên là chỉ đại tướng quân Tề Cảnh của quân đoàn Tần Hoài, một vị đại tướng danh chấn thiên hạ.
- Vậy ngươi nghĩ trong triều có đại tướng nào như vậy không?
Ngô Đạt Lâm ngập ngừng, nhưng thấy Tề Ninh nhìn mình một cách bình thản, thì ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Ti chức cho rằng, ngoại trừ Kim Đao lão Hầu gia, dường như trong triều…trong triều không có võ tướng nào có danh vọng như vậy. Tuy nhiên Kim Đao lão Hầu gia đã qua tuổi thất tuần, hơn nữa sức khỏe cũng không tốt, hoàn toàn không thể lại một lần nữa gánh vác trọng trách ở thủy quân Đông Hải.
- Nói cách khác, triều đình quả thật không có người thích hợp?
- Hầu gia, theo thiển ý của ti chức, nếu như đại tướng trong quân mất đi, biện pháp tốt nhất không phải là phái tướng từ bên ngoài tới, mà là trực tiếp đề bạt đại tướng từ trong quân, như thế thỏa đáng hơn.
Ngô Đạt Lâm khẽ nói:
- Người được đề bạt trong quân, vốn hiểu biết rõ ràng mọi chuyện lớn nhỏ trong quân, bằng không, nếu việc điều đại tướng từ nơi khác tới có sơ sót, thì rất có thể sẽ khiến quân tâm bất ổn.
Tề Ninh khẽ gật đầu, Ngô Đạt Lâm thấy thái độ của Tề Ninh, biết Tề Ninh rất tán thành ý kiến của mình, thì càng thêm tự tin nói tiếp:
- Lần này Đạm Đài đại đô đốc qua đời, tình huống càng đặc thù. Đại Sở ta chỉ có một quân đoàn thủy quân, tướng lĩnh thủy quân hoàn toàn khác biệt với tướng lĩnh các quân đoàn khác, nếu là người không hiểu công việc trong thủy quân, mà triều đình vẫn phái tới, thì rất không ổn.
- Ngươi nói rất có lý.
Tề Ninh đồng ý, nói:
- Vậy ngươi nghĩ thế nào về Thẩm Lương Thu?
Ngô Đạt Lâm do dự một chút, rồi mới nói:
- Thật ra ty chức cho rằng, nếu như thủy quân Đông Hải muốn đề bạt một người thay thế cho Đạm Đài đại đô đốc, thì không ai thích hợp hơn Thẩm Lương Thu.
- Ngươi cho rằng như vậy?
Ngô Đạt Lâm gật đầu nói:
- Dạ. Thẩm Lương Thu là phó tướng của đại đô đốc, tài năng xuất chúng, hơn nữa còn được đại đô đốc rất tín nhiệm. Trước đây ty chức theo Hầu gia vào đại doanh thủy quân Đông Hải, ty chức đã nhận thấy tướng sĩ thủy quân hết sức kính nể Thẩm Lương Thu, nhất định là vị Thẩm tướng quân này có uy vọng rất cao trong thủy quân Đông Hải. Lần này đi bắt Hắc Hổ Sa, Thẩm tướng quân vạch ra kế hoạch hết sức chặt chẽ và chu đáo, hơn nữa hắn cũng biết rất rõ hoàn cảnh ở Đông Hải. Bởi vậy ty chức mới nghĩ, nếu như muốn tìm một tướng lĩnh thủy quân thích hợp cho chức đại đô đốc thủy quân, thật sự không ai thích hợp bằng Thẩm tướng quân.
Tề Ninh hơi đăm chiêu, suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói:
- Ngươi tiếp xúc với hắn không nhiều lắm, mà ngay cả người còn có cảm giác như vậy, e rằng toàn bộ thủy quân Đông Hải cũng đều nghĩ như vậy. Nếu như triều đình hạ chỉ cho Thẩm tướng quân đảm nhiệm chức đại đô đốc thủy quân, thì đối với thủy quân Đông Hải, đó là một kết quả mà mọi người đều mong đợi.
Ngô Đạt Lâm khẽ nói:
- Hầu gia, đến bây giờ triều đình vẫn chưa hạ chỉ phái tân đại đô đốc tới, nếu như lần này Thẩm tướng quân có thể bắt được Hắc Hổ Sa, lập công lớn, có lẽ triều đình sẽ cân nhắc. Hơn nữa Thẩm Lương Thu có quan hệ mật thiết với Đạm Đài gia, được xem như là người của Đạm Đài gia, nếu như Kim Đao lão Hầu gia…
Nới tới đây, dường như cảm thấy có chút không thích hợp, Ngô Đạt Lâm không dám nói tiếp.
Tề Ninh vỗ vỗ vai y:
- Nghĩ thế nào, cứ việc nói ra, không cần phải nhìn trước ngó sau.
- Dạ
Ngô Đạt Lâm hạ giọng nói:
- Đạm Đài gia tuyệt đối sẽ không để tâm huyết mà hai đời nhà họ vất vả gầy dựng, lại rơi vào tay người khác. Cho nên đối với việc lựa chọn đại đô đốc mới, Kim Đao lão Hầu gia nhất định sẽ tranh thủ. Ty chức cho rằng, bằng vào mối quan hệ giữa Thẩm tướng quân và Đạm Đài gia, hẳn là Đạm Đài lão Hầu gia sẽ không phản đối.
Tề Ninh cũng không nói gì, chỉ ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, gương mặt hơi đăm chiêu.
Thời gian trôi qua, cũng không biết là đã bao lâu, đột nhiên Tề Ninh mơ hồ nghe có tiếng đánh nhau, vẻ mặt căng thẳng, hắn lập tức xoay người nằm sấp trên tảng đá. Động tác của hắn khiến bọn Ngô Đạt Lâm cảnh giác, ai nấy đều nắm chặt chuôi đao, nằm sấp trên nham thạch, nhìn về phía giữa đảo.
Tề Ninh có sức nghe kinh người, đương nhiên là người phát hiện đầu tiên. Lúc này, Ngô Đạt Lâm cũng đã nghe ra, vẻ mặt ngưng trọng, hạ giọng nói:
- Hầu gia, bọn họ đã động thủ rồi, xem ra quả nhiên là Hắc Hổ Sa ở trên đảo.
Mặc dù trước đó phát hiện chiếc thuyền trên đảo, nhưng mọi người cũng không thể hoàn toàn khẳng định là trên đảo có người, hơn nữa người đó là Hắc Hổ Sa. Tuy nhiên, giờ đây nghe trên đảo vang lên tiếng chém giết, mọi người đều hiểu, trên đảo này quả thật có người.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo