Hầu Tổng quản không phải người ngu, có thể được lão Hầu gia lưu lại Đông Hải gips đỡ Kim Đao thế tử, trên thực tế Hầu Tổng quản cơi như một người tương đối thông minh.

Tề Ninh hỏi mấy câu, Hầu Tổng quản mơ hồ hiểu được cái gì, sắc mặt hơi trắng bệch, thần sắc bất an, giọng nói hơi run rẩy:

- Hầu gia, chẳng lẽ… chẳng lẽ ý của ngài là?

- Lão Tổng quản tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.

Tề Ninh lập tức nói:

- Trước khi chân tướng còn chưa tra rõ, tất cả phóng đoán của chúng ta đều không được thành lập. Tối nay tới tìm lão Tổng quản, chỉ là cố gắng hiểu rõ nhiều hơn tình hình lúc đó mà thôi.

Thần sắc Hầu Tổng quản hơi run rẩy, gật đầu máy móc.

- Ta nhớ được dường như các ngươi từng nói qua, trước khi Đại Đô Đốc tự sát, tâm tình cũng không tốt, dường như còn rất nôn nóng.

Tề Ninh nhìn lão Tổng quản:

- Nhưng vừa rồi lão Tổng quản lại nói lần này trở về tâm tình của Đại Đô Đốc khá tốt, điều này… ?

Hầu Tổng quản giải thích:

- Hầu gia, thật ra khoảng thời gian đó tâm tình của Đại Đô Đốc quả thực không tốt.

Lão muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói:

- Đại Đô Đốc chịu nhiều thua thiệt trong tay hải tặc, rất là phẫn nộ, khoảng thời gian kia tâm tình luôn phiền muộn. Mặc dù sau khi trở về, thấy tiểu công tử sẽ cố gắng che giấu, nhưng lão nô có thể nhìn ra Đại Đô Đốc buồn phiền trong lòng, vẫn luôn canh cánh trong lòng. Lần này Đại Đô Đốc trở về, cực kỳ khác với trước kia, lão nô… lão nô cho rằng Đại Đô Đốc đã nghĩ thông suốt rồi!

Tề Ninh cũng không nói gì, không bỏ sót một chữ Hầu Tổng quản nói.

- Lúc đầu sau khi Đại Đô Đốc trở về, tâm tình vui mừng, thế nhưng ngay đêm xảy ra chuyện!

Hầu Tổng quản cẩn thận nhớ lại, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức lắc đầu nói:

- Không đúng, hẳn là cả ngày hôm đó lại trở nên không thích hợp.

- Tại sao không thích hợp?

- Hai ngày trước Đại Đô Đốc đều trêu đùa với tiểu công tử, phu nhân cũng ở bên làm bạn, ba người nhà họ rất ít khi hưởng thụ niềm vui gia đình như thế.

Hầu Tổng quản nói:

- Lão nô cho rằng hết thảy đều đã thay đổi rồi, trong lòng còn đang vui vẻ, nghĩ tới muốn viết một phong thư cho lão Hầu gia. Thế nhưng đến sáng ngày thứ hai, sắc mặt Đại Đô Đốc trở nên không tốt, cả ngày trầm mặc không nói, bộ dạng mất hồn mất vía.

- Mất hồn mất vía?

Hầu Tổng quản gật đầu:

- Lúc dùng cơm trưa ngày đó, lão nô ở bên cạnh gọi hắn mấy lần, hắn cũng không phát giác. Lúc ăn cơm hắn cũng không nói chuyện, cứ luôn uống rượu, một người uống hơn một canh giờ, lão nô thuyết phục mới dừng lại. Xế chiều hôm đó hắn ngồi một mình trong phòng khách, vẫn không nói câu nào, ngồi thẳng tới lúc ăn cơm tối, lại một mình uống rượu giải sầu. Phu nhân cũng khuyên một câu, nhưng dường như Đại Đô Đốc không nghe thấy, sau buổi cơm tối liền trực tiếp đi tới thư phòng.

- Thì ra là thế.

Tề Ninh suy nghĩ hỏi:

- Đại Đô Đốc thay đổi thái độ trong vòng một đêm. Lão Tổng quản, một ngày đêm trước khi Đại Đô Đốc qua đời, có luôn ở trong phủ hay không? Hắn có đi gặp người nào hay không?

- Không có.

Hầu Tổng quản nói:

- Đại Đô Đốc chơi với tiểu công tử nửa ngày, sau buổi cơm tối đi tới thư phòng. Lão nô thấy đèn trong thư phòng vẫn luôn sáng, gần đến giờ tý, Đại Đô Đốc rời khỏi thư phòng, tuyệt đối chưa từng ra ngoài.

- Ngươi tận mắt thấy Đại Đô Đốc rời khỏi thư phòng?

- Đúng.

Hầu Tổng quản nói:

- Trước đó Đại Đô Đốc rời khỏi thư phòng trễ nhất là trước giờ tý, đêm đó ta thấy đã gần tới giờ tý, chỉ sợ Đại Đô Đốc quên đi, muốn đi qua nhắc nhở. Vừa mới vào viện, Đại Đô Đốc liền rời khỏi thư phòng, cũng không nói gì, trực tiếp trở về phòng.

Thân thể Tề Ninh hướng ra sau, ngồi dựa vào ghế, trầm tư thật lâu. Hắn rốt cuộc đứng dậy nói:

- Lão Tổng quản, đã rất muộn rồi, những ngày qua ngươi vất vả ngày đêm, cần bảo trọng thân thể nhiều hơn, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút.

Hắn nhìn vò rượu đầy đất, lắc đầu nói:

- Rượu này vẫn không nên uống.

Hầu Tổng quản đứng dậy khẽ nói:

- Hầu gia, chỉ cần có thể tra rõ ràng chân tướng Đại Đô Đốc qua đời, dù để lão nô làm gì, cho dù liều cái mạng già này, lão nô cũng không tiếc.

Tề Ninh nắm tay Hầu Tổng quản, hòa nhã nói:

- Tâm tình của lão Tổng quản, ta có thể hiểu được. Ngươi yên tâm, ta sẽ dốc hết khả năng làm rõ chân tướng câu chuyện, về sau chắc chắn còn có chỗ cần lão Tổng quản giúp đỡ.

Hắn nhỏ giọng nói:

- Chỉ là mỗi câu mỗi chữ chúng ta nói đêm nay, lão Tổng quản ngàn vạn lần phải giữ bí mật, chớ nói với người thứ ba.

- Hầu gia tới muộn như vậy, lão nô đã hiểu ý.

Hầu Tổng quản thần sắc nghiêm túc:

- Hầu gia yên tâm, những lời nói đêm nay, lão nô sẽ chỉ mang vào quan tài.

Tề Ninh biết, nếu như Đạm Đài Chích Lân chỉ là tự sát thì không có gì, nếu thực sự bị người có dự mưu làm hại, như vậy chuyện này không thể coi thường.

Đạm Đài Chích Lân chính là Kim Đao thế tử, còn là Đại Đô Đốc thủy sư Đông Hải, coi như nhân vật có thực quyền số một tại Đông Hải. Muốn ra tay với một nhân vật lớn hết sức quan trọng như vậy, chắc chắn phải có kế hoạch cực kỳ chu đáo, nếu không vừa lộ sơ hở, rất khó có người nào chịu đựng được sự trả thù của Kim Đao Đạm Đài gia.

Tề Ninh vừa đến, biết được muốn dễ dàng tìm ra sơ hở, thực sự là suy nghĩ hão huyền.

Mặc dù hiện trường tự sát của Đạm Đài Chích Lân và Đạm Đài phu nhân quả thực không có kẽ hở, nhưng trước khi khởi hành từ kinh thành, Tề Ninh đã biết vụ án này cực kỳ quái lại. Hắn tin tưởng phán đoán của Kim Đao lão Hầu gia, trực giác cũng nói cho hắn biết cái chết của Đạm Đài Chích Lân cũng không đơn giản.

Trực giác không cách nào thay thế sự thật, trong lòng hắn biết nếu Đông Hải làm lớn chuyện điều tra việc này, sẽ khiến chuyện ngày càng xấu hơn. Bắt đầu từ ngày đầu tiên tới Đông Hải, hắn đã bắt đầu tìm kiếm mảnh vỡ liên quan tới sự kiện này, chỉ khi tập hợp đủ những mảnh vỡ nhỏ này, mới có khả năng hoàn nguyên chân tướng câu chuyện.

Ngày tiếp theo Tề Ninh ngủ một giấc dài.

Càng đối mặt với khiêu chiến lớn, càng phải giữ tinh lực và thể lực dồi dào, càng phải giữ vững tâm tình tỉnh táo bình thản.

Mấy tên quan viên Hình Bộ mang đến từ kinh thành, sau khi xác định Đạm Đài Chích Lân tự sát qua đời vào ngày đầu tiên, đều trở nên nhàm chán lười biếng không có việc gì. Không có Tề Ninh phân phó, đám người này cũng không dám rời khỏi dịch quán, họ chỉ biết Bộ Đường đại nhân dẫn họ tới điều tra vụ án Đạm Đài Chích Lân tự sát, nhưng trở về kinh lúc nào lại hoàn toàn không biết gì cả, Bộ Đường đại nhân không nói.

Ban đầu Vi Ngự Giang có rất nhiều suy nghĩ đối với vụ án này, cũng có lòng muốn điều tra sâu hơn. Nhưng di thể vợ chồng Đạm Đài Chích Lân đã đưa vào quan tài, ngoài ra gã gần như không có manh mối có thể lợi dụng, không có cửa đột phá, muốn điều tra sâu hơn thực sự khó khăn trùng điệp.

Vào lúc giữa trưa, Tề Ninh phái người gọi Vi Ngự Giang qua cùng nhau dùng cơm. Vi Ngự Giang vội vàng thu dọn đi qua, vào phòng khách thấy Tề Ninh đang chờ, đang muốn hành lễ, chợt nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng, gã quay đầu lại liền thấy Ngô Đạt Lâm vội vàng đi tới.

Ngô Đạt Lâm lúc đi đường mang theo làn gió, đi qua bên người Vi Ngự Giang, còn chưa kịp chào hỏi, đã đi về phía Tề Ninh chắp tay nói:

- Hầu gia, Thẩm tướng quân phái người có chuyện khẩn cấp bẩm báo.

Tề Ninh vốn muốn mượn thời gian ăn cơm trưa, xem Vi Ngự Giang có nghĩ được đầu mối gì hữu dụng hay không, nghe Ngô Đạt Lâm bẩm báo, hắn lập tức suy nghĩ, trầm giọng nói:

- Người ở nơi nào?

- Đang chờ ngoài cửa!

- Để hắn tiến vào!

Ngô Đạt Lâm ra ngoài gọi người kia tiến vào, người kia mặc quần áo nhẹ nhàng, dường như cố ý muốn che giấu thân phận quan binh của mình. Sau khi vào cửa, gã quỳ rạp xuống đất:

- Khởi bẩm Hầu gia, phụng lệnh của Thẩm tướng quân, có quân tình khẩn cấp bẩm báo!

Gã lấy một phong thư từ trong lòng ra, dâng hai tay lên. Vi Ngự Giang lập tức nhận lấy, chuyển tới trước mặt Tề Ninh. Tề Ninh đưa tay nhận lấy, nhanh chóng mở thư ra, nhìn hai lần, lại cất phong thư kia vào ngực, đứng lên nói:

- Ngô Đạt Lâm, chuẩn bị ngựa!

Vi Ngự Giang vốn định hỏi thăm nội dung phong thư, nhưng nghĩ tới Hầu gia không chủ động nói, mình quả thực không thể hỏi nhiều. Ngô Đạt Lâm đáp ứng một tiếng, muốn lui ra, Tề Ninh gọi lại nói:

- Mang theo mười tên huynh đệ thân thủ lưu loát cùng đi theo ta, những người còn lại lưu lại ở dịch quán.

Ngô Đạt Lâm chắp tay lui ra. Vi Ngự Giang nghĩ trong lòng Hầu gia đi ra ngoài mấy ngày nay, chỉ để Ngô Đạt Lâm mang theo tầm hai ba người. Lần này hắn lại điều động mười người cùng đi theo, xem ra chuyện không đơn giản. Không chờ gã hỏi nhiều, Tề Ninh đã nói:

- Vi Ti Thẩm, ngươi lưu lại dịch quán này, không có sự cho phép của ta, người khác không được bước ra khỏi dịch quán nửa bước, tình hình cụ thể sau khi trở về ta sẽ nói với ngươi.

Vi Ngự Giang chắp tay đáp ứng, thấy thần sắc Tề Ninh nghiêm trọng, trong lòng lại buồn bực.

Ngô Đạt Lâm điểm đủ người, Tề Ninh rời khỏi dịch quán, cũng không nói nhiều, xoay người lên ngựa, để người mang tin dẫn đường phía trước, hắn dẫn Ngô Đạt Lâm cùng mười tên binh sĩ hổ lang, đi như gió thu quét lá rụng.

Đoàn người ngựa không dừng vó, ra khỏi cửa đông thành Cổ Lận, đường đi ngựa khỏe như bay.

Đại doanh thủy sư Đông Hải cách thành Cổ Lận hơn hai mươi dặm về phía đông, phi ngựa nhanh không tới thời gian một nén hương. Nhìn từ xa, ập vào mắt đầu tiên là tinh kỳ đón gió phấp phới, phía dưới tinh kỳ là quân doanh liên miên không ngừng, dưới ánh mặt trời, cực kỳ hùng vĩ.

Đại doanh thủy sư cách bờ biển một khoảng, mặt đất vẫn là bùn đất, cho nên quân doanh không dùng lều vải, mà xây dựng bằng phòng gỗ. Bốn phía chung quanh quân doanh đều là cột gỗ gai ngược. Kiến trúc phân bố trong quân doanh cực kỳ đều đặn, hai cột cờ lớn dựng thẳng ở cửa, một lá cờ tung bay phía trên, một mặt là cờ chữ Sở, mặt khác là cờ Kim Đao. Tỏng thiên hạ, cờ Kim Đao chỉ có Kim Đao Đạm Đài gia sử dụng, chỉ có một nhà, không có chi nhánh.

Hai bên ngoài cửa viện đều có năm tên thủ vệ mặc giáp trụ, một tay cầm thương, một tay nắm bội đao, giống như mười pho tượng đá.

Tề Ninh chưa vào doanh, liền cảm thấy không khí túc sát ập vào mặt. Hắn thầm khen ngợi trong lòng, phải thừa nhận, Đạm Đàii Chích Lân quả nhiên tài cán hơn người trong phương diện thống binh, không hổ là danh tướng phía trẻ tuổi của Đại Sở.

Mặc dù cách bờ biển vài dặm, nhưng ngồi trên lưng ngựa, Tề Ninh lại có thể nhìn thấy cột buồm chiến thuyền trên mặt biển, vô số cột buồm như trường thương chỉ lên trời, dường như muốn dâm thủng bầu trời.

Tới trước cửa doanh, đám người Tề Ninh giảm tốc độ, người mang tin dẫn đường hô một tiếng, mười tên thủ vệ lập tức quỳ gối xuống mặt đất. Tề Ninh nắm cương ngựa, đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, lúc này mới vung cương, dẫn Ngô Đạt Lâm phi ngựa vào đại doanh thủy sư Đông Hải.

 

0.30527 sec| 2430.18 kb