Ánh nắng của vầng mặt trời mới mọc chói chang rọi trên mặt biển, gió biển nhẹ lướt, sóng nhẹ cuộn mình, lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời.
Tề Ninh an ủi:
- Chuyện xưa nhắc lại, khiến cho Thẩm tướng quân thương cảm, là lỗi của bổn hầu.
- Hầu gia nói quá lời rồi.
Thẩm Lương Thu vội nói:
- Năm đó nhị công tử mất vì bệnh, ti tướng cảm thấy bất lực, lúc đi du lịch, chỉ có thể đến các chùa chiền để làm lễ cầu siêu cho nhị công tử.
Y cười khổ, lại nói:
- Lần này đại đô đốc qua đời, vẫn là ti tướng bảo vệ không tốt, trong lòng…!
Y lắc đầu, thở dài.
Tề Ninh vỗ nhẹ lên cánh tay Thẩm Lương Thu, nói:
- Ba năm du lịch, nhất định là Thẩm tướng quân trải nghiệm phong phú và chắc hẳn cũng kết giao không ít bằng hữu?
- Người từng gặp khá nhiều, nhưng người hợp tính cũng không có mấy.
Thẩm Lương Thu đưa mắt nhìn biển cả mênh mông phía trước:
- Người ta thường nói “Nhân sinh đắc nhất tri kỷ túc hĩ” (Đời người được một tri kỷ là đủ rồi), thế nhưng để tìm được một tri kỷ, mới gian nan làm sao!
- Nhân sinh đắc nhất tri kỷ túc hĩ…
Tề Ninh hơi đăm chiêu, khẽ gật đầu nói:
- Thẩm tướng quân nói không sai.
Lập tức khuôn mặt giãn ra, hắn mỉm cười, nói:
- Cũng may lúc sinh thời, Đạm Đài nhị công tử và đại đô đốc đều coi ngươi là người tri kỷ, coi như Thẩm tướng quân may mắn rồi.
Môi Thẩm Lương Thu khẽ mấp máy, như muốn nói điều gì, rốt cuộc im lặng.
- Thẩm tướng quân, đại đô đốc qua đời, kế tiếp việc trọng đại nhất của thủy quân Đông Hải là phải có một đại đô đốc mới.
Tề Ninh chợt hỏi:
- Theo ý kiến của ngươi, ai là người có thể đảm đương vị trí đó?
Thẩm Lương Thu hơi nhíu mày, lắc đầu nói:
- Hầu gia, việc ai sẽ thống lĩnh thủy quân Đông Hải, là do triều đình hạ chỉ, ti tướng…thực sự không dám tự suy đoán!
- Ở đây cũng không có những người khác, hơn nữa là do bổn hầu đề cập trước, ngươi cũng không cần phải e ngại.
Tề Ninh cười nói:
- Hai người chúng ta đều không thể quyết định ai sẽ đảm nhiệm chức đô đốc thủy quân, đây chỉ là rảnh rỗi nói vài câu, cũng không ảnh hưởng gì tới đại cục.
Thẩm Lương Thu hơi do dự một chút, rồi nói:
- Hầu gia, hai đời cha con của lão Hầu gia và đại đô đốc đã mất nhiều năm mới huấn luyện thủy quân Đông Hải trở thành một đội quân có thể đủ sức đương đầu với thủy quân Đông Tề, Đại Sở ta chưa nhất thống thiên hạ, sau này bất kể là chinh phạt Bắc Hán hoặc Đông Tề, thì thủy quân Đông Hải chắc chắn đều sẽ là trợ lực mạnh mẽ nhất, bởi vậy ti tướng cảm thấy, nhất định triều đình sẽ cân nhắc rất kỹ càng khi lựa chọn tân đại đô đốc.
- Ý Thẩm tướng quân muốn nói, nếu như triều đình phái tới một người không có kinh nghiệm, không am hiểu việc trong thủy quân, chỉ huy tùy tiện, thì rất có thể sẽ phá hỏng tâm huyết nhiều năm của lão Hầu gia và đại đô đốc, phải vậy chăng?
Thẩm Lương Thu vội vàng chắp tay nói:
- Ti tướng không dám!
- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều.
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Thật ra bổn hầu cũng suy nghĩ như vậy.Từ khi lão Hầu gia gầy dựng nên thủy quân Đông Hải đến nay, triều đình đã bỏ ra rất nhiều tài lực và vật lực, mà lão Hầu gia và đại đô đốc cũng đều tận tâm tận lực. Bao gồm cả Thẩm tướng quân trong đó, vô số tướng sĩ thủy quân của Đại Sở ta, đã đổ bao mồ hôi và xương máu, nếu như triều đình thật sự phái tới một người kém tài vô đức đến đây, bổn hầu nhất định sẽ dâng thư lên triều đình.
Khuôn mặt hơi giãn ra, có cảm giác như vừa trút được một gánh nặng, Thẩm Lương Thu nghiêm nghị nói:
- Hầu gia anh minh!
- Vậy ngươi nói xem, hiện nay Đại Sở ta có ai có thể đảm đương vị trí đó?
Thẩm Lương Thu suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Hầu gia, muốn đảm đương chức đại đô đốc thủy quân, ít nhất phải có ba điều kiện. Thứ nhất, đương nhiên phải hiểu được việc trong thủy quân, tốt nhất là xuất thân từ thủy quân, thủy quân hoàn toàn khác biệt so với quân đoàn trên bộ, xin thứ cho lời nói bất kính của ti tướng, bây giờ cho dù phái Nhạc tướng quân của quân đội Tần Hoài tới, cũng chưa hẳn đã thích hợp.
- Điểm này ngươi nói không sai.
Tề Ninh nói:
- Muốn thống lĩnh thủy quân, đương nhiên phải là người trong nghề, nếu phái một người bên ngoài tới, thì sẽ phản tác dụng.
- Thứ nhì, phải văn thao, vũ lược.
Thẩm Lương Thu nói:
- Lão Hầu gia và đại đô đốc đều là danh tướng văn thao vũ lược, được tướng sĩ thủy quân vô cùng kính nể, nếu là một người văn không ra văn, võ không ra võ, toàn quân tướng sĩ đương nhiên sẽ thầm thất vọng, cũng khó có sự kính nể.
Tề Ninh cười nói:
- Cũng có nghĩa là phải có bản lĩnh. Các tướng sĩ thủy quân Đông Hải đều từ dưới trướng của lão Hầu gia và đại đô đốc đi ra, bất luận người được phái tới là ai, họ đều sẽ so sánh người đó với hai vị đại đô đốc tiền nhiệm, nếu có sự chênh lệch quá lớn, khó tránh khỏi sẽ làm quân tâm không phục.
Nói rồi, hắn lại hỏi:
- Còn điều kiện cuối cùng là gì?
- Đương nhiên là phải trung thành và tận tâm đối với triều đình.
Thẩm Lương Thu nghiêm nghị nói.
- Là người tài cán trong thủy quân, có uy vọng, có trung thành!
Tề Ninh gật đầu nói:
- Người có ba điều kiện này, quả thật có thể đảm nhiệm vị trí quan trọng đó.
Lập tức hắn lại nhíu mày:
- Bàn về uy phong và trung thành, võ tướng trong triều có rất nhiều người, thế nhưng…có mấy người có thể hiểu được việc trong thủy quân, ta càng nghĩ, đúng là không nghĩ ra được đại tướng trong triều hội đủ ba điều kiện đó.
Hắn thở dài, nói:
- Lão Hầu gia tuổi tác đã cao, nếu không…
Rồi bỏ lửng câu nói.
Thẩm Lương Thu nói:
- Triều đình chậm chạp không hạ chỉ, có lẽ là gặp khó trong việc chọn tân đại đô đốc thủy quân.
Tề Ninh im lặng suy nghĩ trong chốc lát, chợt cười nói:
- Thật ra bổn hầu nghĩ ra một người thích hợp hơn ai hết.
- Ti tướng thỉnh giáo!
Thẩm Lương Thu chắp tay nói.
Tề Ninh chắp tay sau lưng, nói:
- Người này xuất thân từ thủy quân Đông Hải, hiểu rất rõ việc trong thủy quân, hơn nữa cũng có đủ uy vọng trong thủy quân Đông Hải, quan trọng nhất là trung thành và tận tâm với triều đình. Ba điều kiện mà Thẩm tướng quân nêu ra, người này đều có đủ, có thể nói là lựa chọn thích hợp nhất.
- Người mà Hầu gia nói, chính là…?
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Tề Ninh chỉ tay vào Thẩm Lương Thu, cười ha hả nói:
- Thẩm tướng quân, không phải là ngươi, thì còn là ai nữa?
Thẩm Lương Thu lấy làm kinh hãi, lập tức khom người nói:
- Hầu gia, ti tướng sợ hãi, việc này…!
- Thẩm tướng quân, không phải bổn hầu nói khách khí lấy lòng ngươi.
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
- Trước đây ngươi vẫn luôn theo bên cạnh đại đô đốc cai quản thủy quân, đối với tình hình thủy quân, hiện nay chỉ có ngươi là người hiểu rõ toàn bộ. Ngươi tiếp quản chức đại đô đốc, thủy quân Đông Hải liền có thể ổn định trong thời kỳ quá độ, không phát sinh bất kỳ sóng gió nào, bất kể là đối với thủy quân Đông Hải hay đối với triều đình, cũng đều là kết quả tốt nhất.
Thẩm Lương Thu hơi nhíu mày, môi hơi mấp máy, Tề Ninh lại tiếp tục nói:
- Sau khi gia phụ qua đời, triều đình hạ chỉ cho người bên cạnh gia phụ là phó tướng Nhạc Hoàn Sơn tiếp nhận chức đại tướng quân đoàn Tần Hoài, chính vì như vậy, quân đoàn Tần Hoài mới không xảy ra sóng gió, Nhạc tướng quân cũng có thể trong thời gian ngắn nhất đảm nhiệm được trọng trách mà gia phụ để lại. Hôm nay tình hình của thủy quân Đông Hải cũng gần giống như quân đoàn Tần Hoài năm xưa, ngươi thân là phó tướng bên cạnh đại đô đốc, cũng phải gánh vác trọng trách này rồi.
Thẩm Lương Thu nói:
- Hầu gia, mặc dù ti chức có lòng muốn giải trừ lo lắng cho triều đình, nhưng…chỉ e là năng lực của ti tướng không đủ, trái lại sẽ lỡ đại sự của triều đình.
- Ngươi có khả năng đảm đương được trách nhiệm nặng nề này, vậy là tốt rồi.
Tề Ninh lại cười nói:
- Tuy bổn hầu chưa chắc có thể ảnh hưởng tới quyết định của triều đình, nhưng lần này nếu như thuận lợi bắt được Hắc Hổ Sa, trong lúc báo công cho ngươi, bổn hầu sẽ tiến cử ngươi, để hoàng thượng cho ngươi làm đại đô đốc thủy quân Đông Hải, ý của ngươi thế nào?
Thẩm Lương Thu lập tức quỳ một gối xuống đất, cung kính nói:
- Ti tướng tạ ơn sự tiến cử của Hầu gia, đại ân đại đức này, ti tướng suốt đời không quên!
Tề Ninh đưa tay nâng y dậy, lắc đầu nói:
- Thẩm tướng quân cũng không cần phải tạ ơn ta, bổn hầu làm như vậy cũng là tiến cử người tài cho đất nước.
Dừng một chút, hắn mới khẽ cười nói:
- Tuy nhiên, tất cả còn phải chờ kết quả của hành động lần này, chỉ có bắt được Hắc Hổ Sa, Thẩm tướng quân lập được đại công, bổn hầu mới tiện tiến cử với triều đình, bằng không…!
Thẩm Lương Thu nói:
- Ti tướng hiểu rõ. Lần này nếu như tin tức không sai, ti tướng nhất định bắt Hắc Hổ Sa về quy án!
Tề Ninh cười ha hả, lúc này mới xoay người lại, hai tay vịn trên lan can ở đầu thuyền, nhìn ra mặt biển mênh mông, chiếc thuyền vẫn đang lao thẳng về phía mặt trời mọc.
- Trên mặt biển không có sóng cả, nhưng dưới đáy biển, mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.
Tề Ninh nhìn ngoài khơi, nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi:
- À, Thẩm tướng quân, có một việc ta luôn thấy rất kỳ lạ, không biết ngươi có thể giúp ta giải thích nghi hoặc?
- Xin Hầu gia nói ra!
- Trong truyền thuyết có tứ đại thần thú là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. (Thanh Long và Bạch Hổ không cần giải thích, Chu Tước là chim tước đỏ, còn Huyền Vũ là rùa đen (The Black Tortoise). Vậy mà không hiểu sao, trong truyện Trung, có nhiều lúc người ta mắng nhau là “con rùa đen”?)
Tề Ninh nhìn về phía Thẩm Lương Thu:
- Mà thần thú Huyền Vũ ẩn nấp ngoài biển khơi, ta nghe nói trong miệng thần thú Huyền Vũ có Huyền Vũ đan, có thể giúp người chết hoàn hồn, nghịch thiên cải mệnh, điều đó có đúng không?
- Người chết hoàn hồn, nghịch thiên cải mệnh?
Thẩm Lương Thu ngẩn ra, chợt cười nói:
- Thần thú Huyền Vũ mà Hầu gia nói, ti tướng cũng có nghe qua.
- À!
Tề Ninh cảm thấy hứng thú:
- Chẳng lẽ còn có chuyện này sao?
Thẩm Lương Thu lắc đầu nói:
- Ti tướng từng nghe nói tới thần thú Huyền Vũ, nhưng lại chưa từng nghe nói tới Huyền Vũ đan có thể nghịch thiên cải mệnh.
Dừng một chút, y lại nói:
- Theo lời truyền tụng trong ngư dân Đông Hải, quả thật có một truyền thuyết từ xưa kể lại, đúng là có liên quan tới thần thú Huyền Vũ.
Tề Ninh xoay người, dựa lưng vào lan can, hỏi:
- Nào nào, mau nói xem, chuyện đó kể lại như thế nào?
Thẩm Lương Thu nói:
- Đúng như Hầu gia nói, nghe đồn trong trời đất khi đó có tứ đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Người đời đều nghĩ đó chỉ là thần thoại, hơn nữa cũng chưa hề có ai trông thấy thần thú, nhưng lại có lời đồn đãi, tuy chưa nhìn thấy cả bốn thần thú, nhưng thực sự đã có người nhìn thấy thần thú Bạch Hổ và Huyền Vũ. Thần thú Bạch Hổ ẩn nấp ở dãy Nam Cương, có tin đồn nói thợ săn Nam Cương từng gặp thần thú Bạch Hổ ở đó.
Tề Ninh “Ồ” một tiếng, Thẩm Lương Thu tiếp tục nói:
- Mà thần thú Huyền Vũ thì ẩn dưới đáy biển Đông Hải, theo truyền thuyết thuật lại, thần thú Huyền Vũ được trời đất tạo ra, chỉ cần có thể ăn một miếng thịt Huyền Vũ, là có thể kéo dài tuổi thọ.
Tề Ninh thầm nghĩ, chẳng lẽ thần thú Huyền Vũ là Đường Tăng hóa thân, cũng không ngắt lơi Thẩm Lương Thu, lại nghe y tiếp tục nói:
- Thế nhưng, muốn nhìn thấy thần thú Huyền Vũ, phải là người suốt đời tích lũy thiện duyên, người bình thường tuyệt đối không thể nhìn thấy. Hơn nữa, lời đồn còn nói, cứ cách ba mươi năm, thần thú Huyền Vũ sẽ bò lên một đảo san hô trên biển Đông Hải, nhằm hấp thụ linh khí của trời đất.
- Cứ cách ba mươi năm lại bò lên một hòn đảo san hô?
Tề Ninh kinh ngạc nói:
- Vì sao lại thế?
- Truyền thuyết cũng không giải thích, hơn nữa thần thú Huyền Vũ rốt cuộc bò lên đảo nào, lại càng có nhiều lời đồn khác nhau, không sao xác định được. Trên biển Đông Hải có hơn một ngàn đảo lớn nhỏ, đến nay cũng không ai có thể nói rõ, thần thú Huyền Vũ sẽ bò lên hòn đảo nào.
Thẩm Lương Thu cười nhẹ:
- Hiện nay người kể lại truyền thuyết này cũng ít đi, chắc hẳn họ cũng biết, chuyện đó chỉ là do người xưa biên soạn ra mà thôi.
Tề Ninh hơi trầm tư một chút, rồi cười nói:
- Chim di trú bay về phương nam, đó là một loại quy luật, có lẽ ba mươi năm thần thú Huyền Vũ lên bờ một lần, cũng là một loại quy luật mà thôi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo