Thẩm Lương Thu xác nhận lời nói của gã thám tử, lúc này Tề Ninh mới gật đầu, tiếp tục hỏi:
-
Ngươi biết tin tức từ đại phu nào? Làm sao ngươi biết vị đại phu đó không nói dối?
Gã thám tử giải thích:
-
Hồi bẩm Hầu gia, Hồ đại phu…vị đại phu nọ họ Hồ, mới bị bắt cóc một thời gian, vừa khéo tiểu nhân là người canh giữ y. Hắc Hổ Sa đối với bọn họ cũng rất khách khí, cũng không làm khó dễ bọn họ, mỗi ngày đều đúng hạn cung cấp ba bữa cơm, cơm còn ngon hơn so với cơm dành cho bọn tiểu nhân!
Tề Ninh thầm nghĩ tên Hắc Hổ Sa kia thật đúng là người giỏi mua chuộc lòng người.
-
Ban đầu, đương nhiên là các đại phu rất căm hận, đối với mỗi đại phu, Hắc Hổ Sa phái một người trông nom, thật ra là canh giữ bọn họ, tránh cho bọn họ chạy trốn, lao vào chỗ chết.
Gã thám tử tiếp tục nói:
-
Tiểu nhân được giao trông coi Hồ đại phu. Nói đến cũng khéo, tiểu nhân nói chuyện phiếm với Hồ đại phu một thời gian, mới biết tiểu nhân và y có một chút quan hệ thân thích. Mà ở trên đảo, Hồ đại phu cũng không quen biết người khác, bởi vậy…bởi vậy y rất thân thiết với tiểu nhân.
Tề Ninh thầm nghĩ, không khéo thì không viết thành sách được, vị Hồ đại phu kia và gã thám tử này đều là người ở phụ cận thành Cổ Lận, nếu có chút quan hệ thân thích, thì cũng không phải là không có khả năng.
-
Trong số mấy đại phu, y thuật của Hồ đại phu cao minh nhất, bởi vậy Hắc Hổ Sa rất thích y.
Tên thám tử nói:
-
Hễ cảm thấy trong người không khỏe, Hắc Hổ Sa đều nhờ Hồ đại phu xem bệnh cho hắn. Hồ đại phu không có bạn, cho nên giao du tương đối thân thiết với tiểu nhân, đôi khi Hắc Hổ Sa ban cho hắn một ít rượu ngon, hắn đều lén chia cho tiểu nhân, tiểu nhân cũng thường xuyên nói cho hắn nghe một số chuyện trên biển.
Thẩm Lương Thu trầm giọng nói:
-
Không nên nói lời thừa, nói việc quan trọng thôi!
-
Dạ dạ!
Thám tử vội vàng nói:
-
Mới đây, Hồ đại phu lén nói với tiểu nhân, Hắc Hổ Sa mắc một loại bệnh cấp tính, không thể chữa khỏi trong thời gian ngắn. Hắc Hổ Sa còn dặn hắn không nên nói ra ngoài. Sau khi biết được việc này, tiểu nhân không dám hành động thiếu suy nghĩ, thầm nhủ trước hết phải xác định xem có đúng là Hắc Hổ Sa bị bệnh không, sau đó mới báo cho Thẩm tướng quân.
Lúc này Tề Ninh đã chậm rãi thu đao lại, đưa cho Đường Huy. Đường Huy hơi khom người, hai tay đón nhận, đút đao vào vỏ.
-
Mấy ngày nay, tiểu nhân và lão Phương đây…
Liếc nhìn tên thám tử đồng bọn ở bên cạnh, gã thám tử tiếp tục nói:
-
Hai người chúng ta quan sát kỹ lưỡng, xem có điểm nào khác thường hay không. Qua vài ngày, đã biết Hồ đại phu nói không sai.
-
Làm sao các ngươi xác định được điều đó?
-
Hồi bẩm Hầu gia, hành tung của Hắc Hổ Sa rất bất định, thủ hạ của hắn được chia thành nhiều tốp, ở rải rác các nơi, người nhóm này không biết nơi ở của người nhóm khác, nhưng Hắc Hổ Sa đều biết rõ.
Thám tử nói:
-
Thời gian mà Hắc Hổ Sa ở lại một nơi nào đó, không bao giờ vượt quá ba ngày. Hắn tới đâu, Hồ đại phu cũng theo tới đó, mỗi tháng tiểu nhân và Hồ đại phu gặp nhau chỉ một hai lần, nhưng lúc này Hồ đại phu không rời đảo, như vậy chứng tỏ Hắc Hổ Sa cũng vẫn ở trên đảo, lần này là năm, sáu ngày.
Thẩm Lương Thu thấp giọng nói:
-
Hầu gia, Hắc Hổ Sa rất giảo hoạt, hắn đột nhiên thay đổi thói quen của mình, thật sự không bình thường.
Tề Ninh gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt gã thám tử kia. Hiểu ý của Tề Ninh, gã thám tử tiếp tục nói:
-
Mấy ngày nay, tuy Hắc Hổ Sa không rời đảo, nhưng cũng không xuất hiện. Một buổi tối, tiểu nhân và Hồ đại phu lén uống rượu, tiểu nhân giả vờ thuận miệng hỏi hắn lúc nào rời đi, hắn nói hai ngày nữa có thể phải đi, còn nói bệnh tình Hắc Hổ Sa bất ổn, cần tìm một nơi hẻo lánh dưỡng bệnh. Lúc đó tiểu nhân sợ hắn nghi ngờ, cũng không hỏi nhiều, nhưng âm thầm bẩm báo tình hình với Thẩm tướng quân.
-
Sau khi ti tướng nhận được tin tức, liền tìm cơ hội báo cáo với Hầu gia.
Thẩm Lương Thu nhẹ giọng nói.
Tề Ninh “ừm” một tiếng, lại hỏi:
-
Lần này các ngươi biết được chỗ ẩn thân của Hắc Hổ Sa, cũng từ miệng Hồ đại phu?
-
Dạ, đúng vậy.
Gã thám tử lập tức nói:
-
Sau khi gửi tin tức đi, tiểu nhân suy nghĩ, dù Thẩm tướng quân biết Hắc Hổ Sa bị bệnh, cũng không thể bắt được hắn, vì vậy, tiểu nhân luôn muốn dò la xem Hắc Hổ Sa định tới noi nào dưỡng bệnh. Tối hôm đó Hồ đại phu tìm tới chỗ tiểu nhân, tiểu nhân nghĩ, muốn biết rõ nơi Hắc Hổ Sa đặt chân, chỉ một mình tiểu nhân thì hoàn toàn không thể làm được, mà chỉ có thể nhờ Hồ đại phu giúp một tay.
-
Bảo hắn hỗ trợ?
-
Những lúc Hồ đại phu nói chuyện phiếm với tiểu nhân, hắn luôn muốn thoát thân, nhưng biển rộng mênh mông, hắn lại luôn đi thêm bên người Hắc Hổ Sa, hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.
Thám tử nói:
-
Cho dù cho hắn một chiếc thuyền, hắn cũng không thể phân biệt được phương hướng trên biển, cũng không biết lái thuyền, rốt cuộc đành chịu chết trên biển. Tiểu nhân biết hắn muốn về nhà, tối hôm đó quyết định mạo hiểm đánh cuộc một phen, thành bại tuy thuộc ở một lần này.
Tề Ninh mỉm cười, nói:
-
Xem ra ngươi thật sự là người quyết đoán.
-
Không dám.
Thám tử nói:
-
Tiểu nhân cũng chỉ muốn lập công chuộc tội. Tối hôm đó, tiểu nhân liền khuyên bảo Hồ đại phu bỏ gian tà theo chính nghĩa, cũng lo sợ hắn sẽ nói với Hắc Hổ Sa. Nhưng sau khi tiểu nhân vừa nói, ra, Hồ đại phu lập tức đồng ý, nhưng lại muốn tiểu nhân cam đoan sẽ dẫn hắn thoát thân. Bây giờ nghĩ lại, từ đến nay, Hồ đại phu thân cận với tiểu nhân, e rằng chỉ vì muốn một ngày nào đó, tiểu nhân sẽ giúp hắn thoát khỏi Hắc Hổ Sa. Tiểu nhân nói với hắn, chỉ cần hắn có thể biết được nơi ẩn náu của Hắc Hổ Sa, tiểu nhân sẽ có biện pháp giúp hắn. Hồ đại phu không còn lựa chọn khác, lập tức đồng ý!
Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu:
-
Vị đại phu kia luôn theo bên người Hắc Hổ Sa, muốn tìm hiểu nơi ẩn thân của hắn, cũng không phải là khó.
Dừng một chút, hắn lại hỏi:
-
Thế nhưng Hắc Hổ Sa là người khôn khéo như vậy, làm sao có chuyện trước khi xuất phát, lại nói nơi ẩn náu cho Hồ đại phu biết, điều này không đúng với tính cách của Hắc Hổ Sa.
-
Thẩm tướng quân nói rất đúng, trước khi xuất phát, Hắc Hổ Sa cũng không hề tiết lộ vị trí nơi đó với Hồ đại phu.
Thám tử giải thích:
-
Hồ đại phu cũng là một người thận trọng, chỉ kín đáo tìm hiểu tin tức. Hắc Hổ Sa muốn rời đảo, dẫn theo ba người. Ba người đó đều là người thân tín của Hắc Hổ Sa, Hắc Hổ Sa đi tới đâu, họ đều theo đó. Tối hôm đó, Hắc Hổ Sa gọi ba người đó vào nhà bàn bạc, sau khi ba người đó rời đi, Hồ đại phu tới đưa thuốc cho Hắc Hổ Sa, nhìn thấy một tấm bản đồ.
-
Bản đồ?
Tề Ninh trầm giọng hỏi:
-
Bản đồ gì?
Lúc này, Thẩm Lương Thu ở bên cạnh đã trình lên một tấm bản đồ hết sức đơn sơ, Tề Ninh nhận lấy, đó là một trang giấy thông thường, trên đó có vẽ một bức hải đồ bằng loại bút nét nhỏ. Hắn còn đang ngạc nhiên, Thẩm Lương Thu đã giải thích:
-
Hầu gia, đây là bản vẽ của Hồ đại phu phỏng theo tấm bản đồ kia.
Tề Ninh nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy trên bản đồ này có khoanh một vòng tròn trên một hòn đảo không tên. Hắn cầm bản đồ đứng dậy, đi tới bên chiếc bàn dài, đối chiếu với tẩm bản đồ lớn. Hòn đảo được gọi là Vô Danh đảo trong tấm bản đồ lớn trên bàn và chấm nhỏ trên tấm bản đồ trong tay hắn vừa khớp nhau.
-
Hầu gia, Hồ đại phu phát hiện tấm bản đồ kia, biết nhất định có điều khác thường.
Thám tử nói:
-
Chờ Hắc Hổ Sa ngủ say, Hồ đại phu xem kỹ tấm bản đồ, nhìn thấy trên bản đồ có một chỗ rõ ràng bị ngón tay chọc vào. Hắn nghĩ, mấu chốt vấn đề nằm ở đó, cho nên nhân lúc Hắc Hổ Sa chưa tỉnh dậy, liền phỏng theo tấm bản đồ kia mà phác họa tấm bản đồ này, sau đó khoanh một vòng đanh dấu chỗ có dấu ngón tay chọc vào.
Tề Ninh hơi đăm chiêu, trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
-
Đã như vậy, cũng không thể chứng minh Vô Danh đảo kia chắc chắn là nơi Hắc Hổ Sa muốn tới.
Thám tử nói:
-
Sau khi Hắc Hổ Sa thức dậy, lại căn dặn Hồ đại phu chuẩn bị một chút, bọn họ phải rời đảo ban đêm, mà tùy tùng chính là ba gã thân tín mà hắn đã gọi tới trước đó. Hồ đại phu viện cớ ra ngoài một lát, giao tấm bản đồ này cho tiểu nhân. Khi màn đêm buông xuống, Hồ đại phu và Hắc Hổ Sa rời đảo ra đi.
Gã nằm mọp sát đất, nói:
-
Hầu gia, những lời tiểu nhân nói đều là sự thật, khẩn cầu Hầu gia minh xét!
Tề Ninh “Ồ” một tiếng, cười nhẹ:
-
Hai người các ngươi làm sao thoát được đến đây?
Thám tử nói:
-
Tiểu nhân ở trên biển đã bảy, tám năm, rất quên thuộc đối với tình hình trên biển. Sau khi Hắc Hổ Sa rời khỏi, trên hơi rối loạn, cũng không chú ý tới tiểu nhân và lão Phương. Hai người chúng ta trộm một chiếc thuyền nhỏ, nhân cơ hội trốn đi.
-
Các ngươi đi như vậy, chẳng lẽ không có ai phát hiện?
Từ đầu vẫn không mở miệng, lão Phương chợt lên tiếng:
-
Hồi bẩm Hầu gia, Hắc Hổ Sa đi rồi, cho dù có hai người rời đi, cũng không ai chú ý, mà cho dù có phát hiện được, cũng không có ai quan tâm.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nhìn Thẩm Lương Thu ra hiệu. Thẩm Lương Thu ngầm hiểu, liếc nhìn Chúc Thạc ra hiệu, lúc này Chúc Thạc mới bước tới, đưa hai thám tử xuống. Chờ hai thám tử đi khỏi, Tề Ninh mới đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn dài, đưa tay cầm tấm bản đồ do Hồ đại phu vẽ, đối chiếu với tấm hải đồ trên bàn.
-
Hầu gia, điểm khoanh tròn trên bản vẽ mà họ mang về, chính là Vô Danh đảo, được ký hiệu trên tấm bản đồ biển Đông Hải này.
Thẩm Lương Thu đứng bên cạnh Tề Ninh, chỉ tay vào Vô Danh đảo trên bản đồ:
-
Nhận định sơ bộ, hẳn là Hắc Hổ Sa ẩn thân ở chỗ này. Tối hôm đó, Hắc Hổ Sa triệu tập ba tên thuộc hạ thân tín, hẳn là muốn bàn bạc tới nơi nào ẩn thân, vị trí của Vô Danh đảo có dấu vết đầu ngón tay chọc vào, hẳn là nơi mà bọn chúng xác định.
Tề Ninh nói:
-
Có khả năng này, nhưng cũng không thể hoàn toàn xác định. Nếu như có người vô tình chọc vào điểm đó, chứ không phải là nơi mà bọn chúng lựa chọn, thì phán đoán của chúng ta sẽ sai lầm.
-
Hầu gia nói đúng.
Thẩm Lương Thu nói:
-
Tuy nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Sau khi trộm bản đồ, hai thám tử không thể quay trở lại được nữa, mà bên cạnh Hắc Hổ Sa, ti tướng cũng không còn người nằm vùng, bỏ qua cơ hội này, sẽ rất khó tìm được cơ hội tốt khác.
Y nắm tay lại:
-
Bất luận như thế nào, ti tướng cũng phải bắt được Hắc Hổ Sa, dùng đầu của hắn tế vong linh của đại đô đốc.
Thấy Thẩm Lương Thu nói như vậy trước mặt Đường Huy, Tề Ninh biết Đường Huy và Chúc Thạc đều đã biết tin Đạm Đài Chích Lân mất. Thẩm Lương Thu cho hai người này biết tin đó, hiện nay hai người này là hai thuộc cấp thân tín của Thẩm Lương Thu.
Tề Ninh hơi trầm ngâm, rốt cuộc hỏi:
-
Kế hoạch của Thẩm tướng quân như thế nào?
Thẩm Lương Thu hạ giọng nói:
-
Hầu gia, ti tướng đã chuẩn bị xong mọi việc, lần này lấy danh nghĩa tuần tra trên biển, phái mười sáu chiến thuyền ra khơi, chia làm ba mũi, hai mũi chỉ làm nhiệm vụ yểm hộ, mũi còn lại thực hiện hành động bắt Hắc Hổ Sa.
-
Thẩm tướng quân định sử dụng bao nhiêu người để thực hiện kế hoạch này?
-
Ti tướng điều động ba chiến thuyền nhanh nhất của thủy quân.
Thẩm Lương Thu nói:
-
Đường Huy và Chúc Thạc tham dự kế hoạch lần này, mỗi người bọn hắn chỉ huy một chiến thuyền, ti chức cũng chỉ huy một chiếc thuyền. Trên mỗi chiếc thuyền có ba mươi người, như vậy sẽ không gây động tĩnh quá lớn. Chúng ta sẽ ước lượng thời gian thích hợp nhất, nhân cơ hội tập kích Vô Danh đảo. Nếu như tin tức chuẩn xác, chắc chắn Hắc Hổ Sa không còn đường trốn thoát.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo