Hiển nhiên là Lục Lục có sức khỏe rất tốt, có thể là vì thù lao một trăm lượng bạc, trước sau ngư dân cường tráng này vẫn duy trì được thể lực hết sức dồi dào, tuy đêm qua không ngủ, nhưng hôm nay vẫn không lộ vẻ uể oải.
Quanh năm kiếm ăn trên biển, có nhiều khi ra biển xa đánh cá, có nhiều khi ba bốn ngày không ngủ, không nghỉ, đối với một ngư dân như Lục Lục, cũng là chuyện bình thường.
Đến lúc hoàng hôn, vẻ mặt vốn luôn ung dung của Lục Lục bắt đầu trở nên nghiêm trọng, y thường xuyên đứng lên chăm chú quan sát mặt biển, dường như đang tìm vật gì đó. Tề Ninh thấy vậy, mỉm cười hỏi:
- Lục Lục, dường như ngươi rất sợ?
Lục Lục do dự một chút, cuối cùng mới nói:
- Khi đi đánh cá, tiểu nhân chưa từng đến vùng biển này.
- Ồ?
Tề Ninh liền hỏi:
- Vì sao như vậy?
Lục ngập ngừng một chút, cuối cùng nói:
- Tương truyền, năm xưa Kim Đao hầu gia đánh tới Đông Hải, rất nhiều người chạy trốn ra biển, thủy quân Đông Hải đuổi bắt người của Hàn tộc, đã từng đánh nhau một trận ở vùng biển này.
Tề Ninh nghe vậy, liền đứng dậy, nhìn ra xa chung quanh.
Trên biển sóng không lớn, mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà chiếu rọi trên mặt biển, nước biển lấp la lấp lánh, tất cả đều yên tĩnh một cách khác thường. Bầu trời trong xanh, mặt biển như một tấm gương phản chiếu trời cao.
Lúc này Tần Nguyệt Ca cũng đứng lên, nói:
- Hầu gia, ty chức cũng có nghe qua chuyện đó, chỗ này hẳn là cửa biển Hồng Lãng. Nghe nói năm xưa thủy quân Đông Hải một trận đánh tan nhóm người cuối cùng của Hàn gia ở nơi này. Trận chiến đó hết sức tàn khốc, cũng có thể nói là một cuộc đại tàn sát rất cách biệt về thực lực. Lúc đó thủy quân Đông Hải điều động bốn mươi sáu chiến thuyền, mà Hàn gia cũng có hai mươi mấy chiến thuyền. Trước đó, lão Hầu gia nhận được tin tức, đám người của Hàn gia muốn tập kích vào vùng duyên hải, phải đi qua nơi này.
Dừng một chút, y lại chậm rãi nói:
- Nếu như ty chức không nhớ lầm, ngày hôm đó trên biển có sương mù, dư đảng của Hàn gia muốn lợi dụng sương mù tập kích bất ngờ. Chỉ có điều, lão Hầu gia tương kế tựu kế, cũng cho thủy quân Đông Hải nương theo đám sương mù kia, mai phục ở cửa Hồng Lãng.
- Kết quả thế nào?
- Đương nhiên là một lưới bắt hết.
Vẻ mặt nghiêm nghị, Tần Nguyệt Ca nói:
- Dư đảng của Hàn gia liều mạng chống lại, cuối cùng toàn quân bị tiêu diệt. Trận chiến đó, hai bên bị chết bảy, tám trăm người, nghe nói trên mặt biển đầy thi thể trôi dạt, nước biển cũng bị máu nhuộm đỏ. Đó là trận chiến lớn nhất do thủy quân Đông Hải phát động, mà vùng biển đó, về sau được gọi là cửa biển Hồng Lãng.
Hơi trầm ngâm một chút, Tần Nguyệt Ca lại nói tiếp:
- Từ đó có lời đồn, nói rằng vùng biển đó có oan quỷ quấy phá, hễ có thuyền đánh cá tới đó, liền biến mất một cách khó hiểu. Tối thiểu trước sau cũng có mười mấy thuyền đánh cá biến mất ở đó, từ đó về sau, rất ít người tới vùng biển này.
Tề Ninh nhíu mày:
- Thủy quân Đông Hải chưa từng tới đây tuần tra?
- Đương nhiên là có.
Tần Nguyệt Ca nói:
- Tuy nhiên trận chiến năm xưa vẫn còn khiến lòng người sợ hãi. Theo ty chức biết, cho dù là đội thuyền của thủy quân Đông Hải tới đây dò xét, cũng là vội vàng tới, vội vàng đi.
Tề Ninh hiểu, mọi người ở thời đại này chưa hoàn toàn được khai hóa, vẫn mê tín, tin vào quỷ thần.
Năm xưa dư đảng của Hàn tộc bị tàn sát ở nơi này, đương nhiên rất nhiều tướng sĩ thủy quân Đông Hải tham gia trận chiến đó. Còn thảm khốc hơn hai đội quân chém giết lẫn nhau, trên thực tế đó là một cuộc tàn sát nghiêng về một phía, khiến cho lòng người sợ hãi. Hàn tộc bị diệt, từ đó có những chuyện quái dị lan truyền, tuy có thể những chuyện đó là bịa đặt, nhưng ít nhiều vẫn có chút ảnh hưởng đối với tâm lý của quan binh thủy quân Đông Hải, không ai muốn bị oan hồn quấy rầy.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Lục Lục, người nọ bảo ngươi dẫn chúng ta tới cửa Hồng Lãng?
Lục Lục gật đầu, hơi lo lắng nói:
- Nơi hắn nói ở ngay vùng phụ cận, không bao lâu nữa là tới nơi.
Ngẩng lên nhìn bóng chiều tà, Lục Lục hơi há miệng, nhưng rốt cuộc không nói gì thêm.
Lại đi về phía đông nam hơn nửa canh giờ, vầng thái dương chìm xuống núi, trời bắt đầu tối. Tề Ninh dựa trên boong thuyền, hơi đăm chiêu suy nghĩ, chợt nghe Tần Nguyệt Ca nói:
- Hầu gia, người xem!
Tề Ninh xoay người lại, nhìn theo hướng Tần Nguyệt Ca chỉ, giữa trời đất mênh mông, xuất hiện một bóng xám khổng lồ ở phía xa. Tề Ninh đứng dậy, chăm chú nhìn sang, phát hiện đó là một hòn đảo nhỏ.
So với Vô Danh đảo từng đi qua trước đây, hòn đảo kia lớn gấp mười, giống như từ lòng biển đột ngột mọc lên, hình thành một trái núi thật lớn. Tuy còn cách xa, nhưng có thể nhìn thấy cây rừng rậm rạp trên đảo, quanh đảo lơ lửng một lớp sương mù mờ mịt.
- Đó là đảo Hải Phượng?
Đột nhiên Tần Nguyệt Ca hỏi.
Giọng Lục Lục lộ vẻ hơi hoảng sợ:
- Đó chính là đảo Hải Phương!
- Đảo Hải Phượng?
Tề Ninh nói:
- Cái tên này khá hay. Tần pháp tào, vì sao lại gọi là đảo Hải Phượng?
Tần Nguyệt Ca lắc đầu nói:
- Hầu gia, tên Hải Phượng khá hay, nhưng vì sao có hai chữ Hải Phượng thì cũng không rõ lắm.
Dừng lại một chút, y lại nói:
- Có thể Hầu gia chưa từng nghe nói, trên biển rất nhiều đảo nhỏ, nhưng có rất nhiều đảo hoàn toàn không lên được, chỉ cần không cẩn thận, là sẽ bỏ mạng trên đảo.
- Đây là ý gì?
- Thật ra trên đảo nhỏ cũng không có thú dữ hung ác gì.
Tần Nguyệt Ca nghiêm nghị nói:
- Tuy nhiên có một số đảo nào đó, còn nguy hiểm hơn so với thú dữ.
Tròng mắt xoay chuyển, Tề Ninh nghĩ ra điều gì đó:
- Ý ngươi nói là thực vật?
- Thực vật?
Tần Nguyệt Ca ngẩn ra, nhưng vẫn đáp:
- Mấy ngày nay ty chức ở Đông Hải, cũng có biết đôi chút về chuyện trên biển. Nghe nói trên một số đảo nhỏ, có loại cây có thể ăn thịt người!
Lục Lục không cầm lòng được, xen vào:
- Vị đại gia này nói rất đúng. Cách đây mấy năm, khi chúng ta đi đánh cá, có lên một hòn đảo nhỏ nghỉ chân. Khi đó trời nóng bức, trên đảo lại có trái cây rừng. Chúng ta vào rừng hái trái cây ăn giải khát. Có một huynh đệ không cẩn thận đụng phải một sợi dây mây, lập tức bị dây mây quấn lấy. Chúng ta muốn cứu hắn, nhưng dây mây đó chuyển động được, vừa đụng vào sẽ bị trói chặt, sau đó đành phải…
Y không nói hết câu, vẻ mặt buồn bã, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh sợ.
Tần Nguyệt Ca gật đầu nói:
- Dây mây mà hắn nói, hẳn là dây mây ăn thịt người rồi! Tuy nhiên trên đảo Hải Phương, nguy hiểm nhất là hoa phượng hoàng.
- Hoa phượng hoàng?
- Khi nở rộ, hoa phượng hoàng vô cùng diễm lệ, hơn nữa còn tỏa ra mùi hương say lòng người. Hễ ngửi được mùi hương kia, sẽ bất giác muốn đến gần cây hoa.
Tần Nguyệt Ca chậm rãi nói:
- Không tới gần còn đỡ, hễ vừa tới gần, sẽ bị làn hương kia làm cho mê man, ngã vào bụi hoa, không tới mấy canh giờ sau, một người sẽ biến thành một cái xác khô.
Đương nhiên Tề Ninh cũng từng nghe nói tới chuyện hoa ăn thịt người, nhưng chưa từng nhìn thấy nó, bây giờ nghe Tần Nguyệt Ca kể như vậy, trong lòng cũng hơi rờn rợn.
- Sở dĩ đảo hải phượng có tên như vậy, là do khắp nơi trên đảo đều là hoa phượng hoàng.
Tần Nguyệt Ca nói:
- Ty chức nghe nói, đảo Hải Phượng được phát hiện sớm nhất, đó là do xung quanh đảo có rất nhiều thuyền không người trôi dạt, có người thấy lạ, còn tưởng là do ma quỷ gây ra. Có người lên đảo, nhưng không trở về, cho đến lúc có người từ trên đảo sống sót trở về, mọi người mới biết trên đảo có hoa ăn thịt người. Từ đó về sau, quan phủ cũng ban ra điều lệnh, ngư dân ra khơi đánh cá, tuyệt đối không được tới gần đảo Hải Phượng, bằng không chết trên đảo, cũng không ai quan tâm.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh hiểu ra, nhíu mày nói:
- Lục Lục, người nọ bảo ngươi dẫn chúng ta tới đảo Hải Phương sao?
Lục Lục gật đầu nói:
- Người nọ…người nọ đã phân phó như vậy. Hắn bảo sau khi tiểu nhân gặp được vị khách nhân họ Tề, thì đưa khách nhân tới đảo Hải Phượng. Hắn còn nói, vị Điền phu nhân kia ở ngay trên đảo Hải Phượng, nếu khách nhân muốn Điền phu nhân sống sót, thì lên đảo mà tìm.
Tề Ninh liếc nhìn Tần Nguyệt Ca, mỉm cười:
- Chẳng lẽ vị bằng hữu kia không có bản lĩnh giết ta, muốn nhờ hoa ăn thịt người trên đảo lấy tính mạng của ta?
Vẻ mặt càng ngưng trọng, Tần Nguyệt Ca thấp giọng nói:
- Hầu gia, so với mai phục trên đảo, loại hoa ăn thịt người kia càng hết sức nguy hiểm.
Thấy thuyền nhỏ càng lúc càng tới gần đảo Hải Phượng, Tần Nguyệt Ca giơ tay lên, ra hiệu cho Lục Lục dừng lại, rồi nói:
- Hầu gia, đối phương cố tình để Hầu gia lên đảo, đương nhiên là không có lòng tốt gì. Mấy năm nay, đảo Hải Phượng đã trở thành cấm địa, bất luận là phía chính phủ hay là dân gian, đều không dám tùy tiện đi vào khu vực cửa Hồng Lãng, chứ chưa nói là lên đảo Hải Phượng! Đảo Hải Phượng là cấm địa trong cấm địa, vô cùng nguy hiểm. Nếu chúng ta đã biết Điền đông gia ở trên đảo, chi bằng bây giờ chúng ta trở về, tổ chức nhân thủ tới tìm kiếm?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Tần pháp tào, đối phương thông minh hơn chúng ta nghĩ. Hắn dự tính rõ ràng chúng ta nhất định sẽ tới Quỷ môn nhai, đặc biệt bố trí người đón chúng ta, ngươi nghĩ hắn không nghĩ ra là chúng ta sẽ trở lại gọi thêm người sao? E rằng khi chúng ta tìm người tới, Điền phu nhân đã bị hắn hạ độc thủ rồi!
Vẻ mặt nghiêm nghị, hắn lại nhẹ giọng nói:
- Tình thế cấp bách, bây giờ cần phải cứu tính mạng Điền phu nhân, cho dù đảo Hải Phượng kia là đầm rồng, hang cọp, ta cũng phải xông vào.
Tần Nguyệt Ca thấy Tề Ninh khăng khăng, cũng không biết nên khuyên như thế nào.
- Người này cưỡng ép Điền phu nhân, nhất định là có mục đích của hắn, đưa nàng ấy tới một cấm địa như đảo Hải Phượng, tất nhiên cũng có vấn đề ở đó.
Tề Ninh nhìn lớp sương mù bao phủ quanh đảo Hải Phượng đầy thần bí, khẽ nói:
- Người đã nói, trên đảo này không ai dám tới gần, càng là nơi như vậy, biết đâu là nơi cất giấu rất nhiều bí mật không muốn người khác biết.
Tần Nguyệt Ca lập tức chắp tay nói:
- Nếu Hầu gia đã quyết, tất nhiên ty chức sẽ theo Hầu gia xông pha khói lửa.
- Tốt, quả nhiên là gan dạ, sáng suốt hơn người!
Tề Ninh cười ha hả, nói:
- Lục Lục, cặp bờ hải đảo đi, nếu đối phương đã có thịnh thình, thành khẩn mời bổn hầu, bổn hầu sẽ nể mặt hắn, tới tham dự buổi tiệc Hồng Môn Yến này!
Tần Nguyệt Ca hơi ngơ ngác, nói:
- Hầu gia, Hồng Môn Yến là thế nào?
- Biết rõ núi có hổ, vẫn đi vào núi hổ, đó là Hồng Môn Yến!
Tề Ninh mỉm cười nói, khuôn mặt tươi cười, nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.
Lục Lục do dự một chút, cũng cất giọng khẩn cầu:
- Hai vị đại nhân, tiểu nhân…tiểu nhân không dám cặp bờ! Ở đây có hai bộ quần áo, tiểu nhân đưa hai vị đến gần đảo, sau đó hai vị tự mình lên đảo, không biết có được không?
Y cầm một bao giấy dầu, từ trong đó lấy ra hai bộ áo lặn, gượng cười nói:
- Đây là y phục mà tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn!
Tần Nguyệt Ca sầm mặt xuống, Tề Ninh mỉm cười nói:
- Người đưa chúng ta tới đây, coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi. Ngươi thấy chỗ nào thích hợp rời thuyền, thì cho chúng ta xuống đó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo