Lúc này Tần Nguyệt Ca đi tới một một chỗ bên cạnh vách núi, cách không xa Tề Ninh, ngồi xổm xuống, đưa tay sờ soạng trên mặt đất, rồi đứng dậy nhìn về phía Tề Ninh. Tề Ninh cũng đi tới, Tần Nguyệt Ca khẽ nói:

- Hầu gia, dấu móng ngựa sau cùng biến mất ở chỗ này.

Tề Ninh khẽ gật đầu, nhìn xa xa ra ngoài khơi.

Biển cả dưới bóng đêm, gió nổi sóng dâng, dưới đáy biển sâu, dường như ẩn chứa vô số hung hiểm và bí mật. Đúng lúc này, hắn thấy Tần Nguyệt Ca chợt bước tới hai bước, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, thấp giọng nói:

- Hầu gia, ngài xem, đàng kia hình như có một con thuyền nhỏ.

Tề Ninh nhìn theo hướng Tần Nguyệt Ca chỉ, quả nhiên nhìn thấy một con thuyền nhỏ không biết từ đâu xuất hiện ngay phía dưới vách đá. Chiếc thuyền nhỏ trông như một chiếc lá trôi dạt trên mặt biển.

Tề Ninh cũng không chần chừ, liền tung người lên, từ vách núi nhẹ nhàng nhảy xuống, nương vào một mỏm đá nhô ra trên vách đá, giảm bớt đà rơi, thân pháp linh hoạt, đáp xuống dưới chân vách đá. Động tác của Tần Nguyệt Ca cũng rất mẫn tiệp, theo sát phía sau Tề Ninh, cho thấy khinh công của y cũng không kém.

Lúc này đêm đã khuya, Quỷ Môn nhai là nơi vắng dấu chân người, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ, đương nhiên là rất kỳ lạ.

Hai người linh hoạt như vượn, chỉ trong chốc lát, đã xuống tới dưới chân vách đá, lúc này đã nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ ở không xa phía trước. Trên chiếc thuyền nhỏ, chỉ có một bóng người, hiển nhiên người nọ đã nhìn thấy hai người bọn Tề Ninh, nhưng không có dấu hiệu tỏ ra sợ hãi, cũng không lên tiếng, dưới ánh trăng, trông hơi quỷ dị.

Tề Ninh và Tần Nguyệt Ca đứng sóng vai, người chèo thuyền kia cũng nhìn về phía bên này, ngoài tiếng sóng biển ra, tất cả hoàn toàn yên lặng. Cuối cùng, Tần Nguyệt Ca lên tiếng:

- Xin nhà đò cập bờ!

Giọng Tần Nguyệt Ca vang dội, luồng hơi đầy đủ, có thể thấy nội lực của y không kém, giọng nói truyền đi thật xa.

Người chèo thuyền kia không chút do dự, liền chèo thuyền về phía bờ biển. Thuyền lại gần thêm một đoạn, nương theo ánh trăng, Tề Ninh nhìn thấy người chèo thuyền kia thân hình cường tráng, mày rậm, mắt sáng. Chỉ nghe y cao giọng nói:

- Xin hỏi có vị khách nhân họ Tề ở đó không?

Tề Ninh thầm nghĩ, người chèo thuyền này quả nhiên kỳ lạ. Hắn bước tới một bước, trầm giọng nói:

- Ta họ Tề!

Người chèo thuyền nọ “Ồ” một tiếng, lúc này mới đưa thuyền cặp bờ. Chiếc thuyền nhỏ vừa cặp bờ, thân hình Tần Nguyệt Ca đã nhẹ nhàng như hồn ma bóng quỷ nhảy lên thuyền, thanh bội đao bên hông liền rời khỏi vỏ, ánh đao lóe lên, lưỡi đao đã gác lên cổ người chèo thuyền.

Người chèo thuyền biến sắc, vội kêu lên:

- Tha mạng, xin đừng…xin đừng giết ta!

Dáng vẻ hết sức sợ hãi. Tề Ninh cứ tưởng đêm hôm khuya khoắt, người chèo thuyền một mình xuất hiện ở Quỷ Môn nhai, hẳn là một kẻ to gan lớn mật, không ngờ y lại nhát đến thế. Hơn nữa, nhìn phản ứng và vẻ sợ hãi của y, không giống giả bộ.

Tề Ninh cũng tung người nhảy lên thuyền.

Chiếc thuyền này nhỏ, nhưng vẫn có thể chứa được năm, sáu người, ngoại trừ mái chèo, trên thuyền còn có cánh buồm nhỏ, hiển nhiên là dùng khi tới nơi biển sâu. Tên thuyền có hai cái rương gỗ, bên cạnh còn có mấy bình rượu, thoạt nhìn như là vật dụng chuẩn bị đi ra khơi xa.

Người chèo thuyền tuổi chừng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu, lưng thẳng tắp, da ngăm đen, thoạt nhìn đã biết là người quanh năm kiếm ăn trên biển.

Một đợt sóng tràn tới, chiếc thuyền nhỏ tròng trành, Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt người chèo thuyền, nhìn thấy ánh mắt người chèo thuyền tràn ngập sự hoảng sợ, liền hỏi:

- Vì sao ngươi biết ta họ Tề?

- Tiểu nhân…tiểu nhân không biết!

Người chèo thuyền nọ vội nói:

- Tiểu nhân được một người trả năm mươi lượng bạc, người đó bảo tiểu nhân ở chỗ này chờ một vị khách nhân họ Tề, ngài có phải là vị khách nhân đó không?

Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Tần Nguyệt Ca nói:

- Là ai bảo ngươi chờ ở chỗ này?

- Tiểu nhân không biết người đó.

Người chèo thuyền nói:

- Tiểu nhân là một ngư dân, đêm qua, có một người đàn ông tìm tới chỗ tiểu nhân, cho tiểu nhân năm mươi lượng bạc, bảo tiểu nhân bắt đầu từ hoàng hôn ngày hôm nay, chờ ở Quỷ Môn nhai. Hắn nói, chỉ cần chờ ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu vị khách nhân họ Tề không tới, thì tiểu nhân có thể về nhà. Nếu trong vòng ba ngày, khách nhân họ Tề tới, thì dẫn đến một nơi.

- Ngươi là ngư dân?

- Dạ, đúng vậy!

Người chèo thuyền hơi run rẩy giơ tay lên chỉ về phía nam:

- Đi về phía nam hai mươi dặm, có Lương Gia bạc (bạc là cái hồ, như Lương Sơn bạc), tiểu nhân là người ở Lương Gia bạc, hai vị đại gia tới đó hỏi thăm Thẩm Lục, đó chính là tiểu nhân.

Tề Ninh nói:

- Người phái ngươi tới, hình dáng như thế nào?

Người chèo thuyền lắc đầu nói:

- Tiểu nhân…tiểu nhân cũng không thấy rõ, đêm hôm khuya khoắt, người nọ gõ cửa nhà tiểu nhân. Lúc đó, hắn khoác áo choàng, đội mũ, tiểu nhân nhìn không rõ hình dáng. Hắn…hắn ném cho tiểu nhân một túi bạc, cho tiểu nhân biết chuyện phải làm, rồi hỏi tiểu nhân có nhận lời làm việc này không, nếu không nhận lời, hắn tìm người khác. Hắn còn nói, nếu nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, bắt luận là trong vòng ba ngày có gặp được vị khách nhân họ Tề hay không, hắn sẽ quay lại cho tiểu nhân năm mươi lượng bạc nữa. Tiểu nhân…tiểu nhân nghĩ cơ hội khó có được, cho nên mới nhận làm việc này!

Tần Nguyệt Ca lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi nói dối nửa lời, ngươi biết kết cục sẽ như thế nào rồi chứ?

- Tiểu nhân không dám nói dối.

Người chèo thuyền lập tức nói:

- Nếu tiểu nhân có nửa lời dối trá, thì sẽ bị cá mập ăn thịt!

Tề Ninh thầm hiểu, một ngư dân bình thường, thu nhập mỗi năm, sau khi chi phí duy trì cuộc sống, có thể để dành được vài lượng bạc là đã tốt lắm rồi. Đối với một ngư dân bình thường, một trăm lượng bạc là một con số rất lớn, bất luận là ai, cũng sẽ nắm lấy cơ hội này.

- Người nọ bảo ngươi dẫn chúng ta tới nơi nào?

Tần Nguyệt Ca hỏi.

Ngư dân thấy lưỡi đao vẫn kề trên cổ mình, cả người run rẩy, gượng nói:

- Người nọ…người nọ…bảo tiểu nhân, dù hai vị hỏi như thế nào, cũng không được nói cho hai vị biết. Hắn nói…hắn nói…nếu tiểu nhân nói ra, thì sẽ không giữ được tính mạng, hơn nữa một vị phu nhân họ Điền cũng không giữ được tính mạng!

Ánh mắt chợt lóe lên, Tề Ninh hỏi:

- Hắn nhắc tới phu nhân họ Điền?

- Dạ đúng.

Ngư dân đáp:

- Hắn bảo tiểu nhân nói với vị khách nhận họ Tề, tới nơi đó, là có thể nhìn thấy vị phu nhân họ Điền kia. Hơn nữa…hơn nữa, hắn đảm bảo vị Điền phu nhân vẫn khỏe mạnh.

Tần Nguyệt Ca cười lạnh nói:

- Nếu ngươi không nói, bây giờ ta lấy mạng ngươi!

Tuy sợ hãi, nhưng ngư dân kia vẫn kiên cường nói:

- Hai vị đại nhân, tiểu nhân…tiểu nhân cũng chỉ làm việc cho người khác, kiếm chút bạc nuôi gia đình, cầu xin hai vị đại nhân đại lượng, đừng làm khó tiểu nhân.

Tề Ninh đưa tay nhẹ nhàng hất lưỡi đao của Tần Nguyệt Ca gác trên cổ người ngư dân, khẽ nói:

- Tần pháp tào, đối phương đã có bố trí từ trước, cho dù chúng ta có biết địa điểm, cũng không làm được gì. Ngươi về thành trước đi, ta theo người này đi, xem rốt cuộc đối phương muốn làm cái gì.

- Việc này…việc này tuyệt đối không được!

Tần Nguyệt Ca nghiêm nghị nói:

- Rõ ràng là đối phương đã sắp sẵn bẫy rập, người quân tử không đứng dưới tường cao sắp đổ, Hầu gia tuyệt đối không nên mạo hiểm!

Tề Ninh thở dài:

- Điền phu nhân ở trong tay bọn chúng, nếu ta không đi, tính mạng Điền phu nhân khó giữ được. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, cho nên chuyện này ta phải đi, ngươi không cần mạo hiểm cùng ta.

Tần Nguyệt Ca thu hồi bội đao, lắc đầu nói:

- Thứ cho ty chức không thể tuân mệnh! Nếu như Hầu gia đã quyết tâm như vậy, ty chức chỉ có thể theo bên cạnh.

Ngư dân kia nghe Tần Nguyệt Ca gọi Tề Ninh là Hầu gia, cũng lấy làm kinh hãi. Tề Ninh vỗ nhẹ lên vai Tần Nguyệt Ca, cũng không nhiều lời. Hắn nhìn ngư dân, nói:

- Ngươi đừng sợ, hắn bảo ngươi dẫn chúng ta tới nơi nào, bây giờ ngươi có thể lên đường.

Đi vào trong thuyền, hắn ngồi xuống, dáng vẻ hết sức bình tĩnh. Tần Nguyệt Ca hơi do dự, rốt cuộc cũng ngồi xuống, đối diện Tề Ninh.

Ngư dân nọ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đi tới mang lại một cái rương, mở ra, bên trong có một ít món ăn, lại mang tới một vò rượu, cung kính nói:

- Người nọ căn dặn, dọc đường không được thất lễ với vị khách nhân họ Tề, bởi vậy tiểu nhân chuẩn bị một ít rượu và đồ nhắm, mời hai vị thong thả dùng.

- Lục Lục, nơi mà hắn nói, có cách xa chỗ này lắm không?

Tề Ninh hỏi.

Ngư dân nói:

- Cũng mất một ngày đường, nếu như hướng gió thuận lợi, hẳn là tối ngày mai có thể đến nơi.

Tề Ninh gật đầu, khoát khoát tay, người ngư dân kia bắt đầu cho thuyền đi. Đây là khu vực nước cạn sát bờ, cho nên chỉ có thể chèo. Lục Lục kiếm cơm trên biển, cho nên động tác rất nhanh nhẹn. Chèo hơn nửa canh giờ, y mới căng buồm, đi về phía giữa biển. Chiếc thuyền nhỏ, thao tác căng buồm rất dễ, dựa theo hướng gió, có thể linh hoạt khống chế cánh buồm, điều khiển hướng thuyền đi.

- Hầu gia, đối phương phí tâm cơ như thế này, rốt cuộc là vì cái gì?

Trong bóng đêm, chiếc thuyền nhỏ chạy trên mặt biển mênh mông, vô cùng lẻ loi, trơ trọi một mình giữa đất trời. Vẻ mặt Tần Nguyệt Ca trước sau hết sức ngưng trọng, y luôn chú ý hành động của ngư dân Lục Lục.

Tề Ninh thản nhiên nói mỉm cười, nói:

- Thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, tới nơi đó, tất cả đều sẽ rõ ràng.

Tần Nguyệt Ca nhíu mày nói:

- Nếu như là hải tặc giăng bẫy, chuyến này nhất định vô cùng nguy hiểm. Hầu gia, ty chức cho rằng, khi đến nơi, Hầu gia đừng vội rời thuyền, chờ ty chức xuống trước đi thăm dò động tĩnh một chút, nếu như thật sự là bẫy rập, Hầu gia hãy lập tức rút lui.

Tề Ninh chỉ mỉm cười, cũng không nhiều lời.

Theo phán đoán của Tề Ninh, thuyền nhỏ không chạy về hướng đông, mà hơi lệch về phía đông nam.

Trên biển chỉ toàn là đảo nhỏ, nơi có thể đến trong vòng một ngày, chỉ có thể là đảo nhỏ trên biển, nhưng trên biển có rất nhiều đảo nhỏ, hắn không biết rốt cuộc là đến đảo nào.

Khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, chiếc thuyền nhỏ đã rời xa bờ biển, không còn nhìn thấy đường chân trời.

Tối hôm qua, sóng gió trên biển không nhỏ, chiếc thuyền nghiêng ngả kịch liệt, cũng may là lúc hừng đông, trời lại gió yên biển lặng. Dưới ánh mặt trời, sóng biển lấp lánh, Lục Lục nhìn thấy hai người Tề Ninh yên tâm theo mình đi, lúc này đã không còn sợ hãi nữa, còn giải thích:

- Hai vị đừng lo lắng, trước đó tiểu nhân đã xem hướng gió mấy ngày nay, không có sóng to gió lớn, cho dù có một chút sóng gió nhỏ, thuyền này cũng chống đỡ được.

- Ngươi rất quen thuộc đối với địa hình vùng biển này?

Tề Ninh mỉm cười hỏi:

- Đừng đi nhầm đường.

- Xin ngài yên tâm.

Lục Lục rất tự tin:

- Thường ngày tiểu nhân ra khơi đánh cá, nơi xa nhất cách bờ biển ba bốn ngày đường, đối với khu vực này, tiểu nhân hiểu rõ nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đến, tuyệt đối sẽ không để xảy ra sai lầm.

 

2.86992 sec| 2440.227 kb