Thẩm Lương Thu chờ Tề Ninh đã lâu, thấy hắn cưỡi ngựa mà đến, liền nhanh chóng nghênh đón. Tề Ninh ghìm cương dừng ngựa lại, bỏ dây cương xuống, lập tức có binh sĩ tiếp lấy. Thẩm Lương Thu chắp tay nói:
-
Hầu gia!
Tề Ninh xoay người xuống ngựa, bảo đám Ngô Đạt Lâm chờ ở bên ngoài. Hắn biết Thẩm Lương Thu tìm mình vì chuyện gì, lúc này hai người cũng không nói nhiều, Thẩm Lương Thu đưa tay ra hiệu xin mời, rồi dẫn Tề Ninh tới một chỗ trong doanh trại.
Vào trong doanh trại, lập tức có hai tướng lĩnh thân mặc khôi giáp bước tới nghênh đón, cả hai đều quỳ rạp xuống đất. Thẩm Lương Thu giải thích với Tề Ninh:
-
Hầu gia, đây là Chúc Thạc, đây là Đường Huy, đều là đô úy thủy quân.
Tề Ninh giơ tay lên, nói:
-
Mời hai vị đứng lên!
Hai người tạ ơn rồi đứng lên. Lúc này Tề Ninh đã thấy ở giữa lều có đặt một cái bàn dài, trên bàn bày sẵn bản đồ, hắn thầm hiểu đây hẳn là chỗ thủy quân bàn bạc kế sách trong quân. Hắn chậm rãi đi tới đó, Thẩm Lương Thu theo sát một bên. Tới bên bàn, Tề Ninh nhìn lướt qua, trên bàn chính là bản đồ trên biển của Đông Hải, trên đó có đánh dấu vị trí của nhiều đảo nhỏ nằm rải rác.
-
Thẩm tướng quân, rốt cuộc là tình huống thế nào, bây giờ hẳn là ngươi có thể nói rồi chứ?
Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, quay lại nhìn về phía Thẩm Lương Thu.
Thẩm Lương Thu chắp tay thi lễ, rồi đi thẳng vào vấn đề:
-
Hầu gia, đã tìm được tung tích của Hắc Hổ Sa rồi.
Mấy ngày trước, Thẩm Lương Thu đã kể việc mình cài người nằm vùng trong số thuộc hạ của Hắc Hổ Sa, Tề Ninh không ngờ lại nhanh có kết quả như vậy, liền thấp giọng hỏi:
-
Tin tức này từ đâu có được?
Thẩm Lương Thu nhìn Chúc Thạc nháy mắt, Chúc Thạc chắp tay lui ra, rồi chỉ chốc lát sau, lại dẫn hai người mặc trang phục binh sĩ vào trong lều. Hai người đó vừa vào trong, lập tức quỳ xuống. Tề Ninh nhìn lướt qua, đã hiểu ra, hỏi:
-
Hai người đó đây sao?
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
-
Hầu gia, hai người đó là hai thám tử mà ti tướng đã cài vào đám thuộc hạ của Hắc Hổ Sa, bọn họ bỏ gian tà theo chính nghĩa, lần này họ đến cho biết hành tung của Hắc Hổ Sa. Đêm qua, hai người bọn họ đã tới địa điểm ước định trước, ti tướng đã kiểm tra kỹ càng và xác định được địa điểm dừng chân của Hắc Hổ Sa.
Tề Ninh đưa mắt nhìn vị trí mà Thẩm Lương Thu chỉ trên bản đồ, đó chỉ là một điểm đen rất nhỏ, nhưng cách khá xa bờ biển Đông Hải.
-
Đây là một đảo hoang trên biển Đông Hải. Biển Đông Hải có khá nhiều loại đảo không gây chút ấn tượng nào như thế này, cũng không khiến người khác chú ý.
Thẩm Lương Thu nghiêm nghị nói:
-
Đảo hoang này cách bờ biển ba trăm hải lý, nếu ẩn náu ở đó, quả thật rất khó bị phát hiện.
Tề Ninh xoay người lại, liếc nhìn hai người kia, hỏi:
-
Thẩm tướng quân, nếu hai người này biết được hành tung của Hắc Hổ Sa, thì đương nhiên cũng biết nơi ẩn thân của đám hải tặc kia, sao không để họ chỉ rõ chỗ đó, sau đó chia binh làm hai đường, một nhóm đi bắt Hắc Hổ Sa, một nhóm khác đi bao vây và tiêu diệt đám hải tặc đó? Một khi thành công, Đông Hải sẽ được bình yên.
Một gã thám tử quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên, nói:
-
Hắc Hổ Sa vô cùng giảo hoạt, hiện nay dưới tay hắn có năm, sáu trăm người và có ba mươi mấy chiến thuyền. Những người đó chưa bao giờ tập trung cùng một chỗ, Hắc Hổ Sa lo sợ bị thủy quân tung một mẻ lưới bắt hết, cho nên cho bọn họ phân tán ở năm, sáu nơi, đều nghe theo sự điều động của Hắc Hổ Sa.
-
À!
Tề Ninh bước tới hai bước, Đương Huy đã bưng một cái ghế tới, Tề Ninh ngồi xuống, rồi hỏi:
-
Những nơi tụ tập đó, ngươi đều biết chứ?
Thám tử lắc đầu:
-
Hắc Hổ Sa chia thành nhiều tốp nhỏ, là không muốn cho biết vị trí của mọi người. Trong lúc trò chuyện riêng tư, cũng không ai được phép nhắc tới việc các huynh đệ ở đâu, bằng không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Nhóm chúng ta có bảy mươi mấy người, năm chiến thuyền, nhưng cũng không ở một vị trí cố định, cứ cách mười ngày, nửa tháng lại đổi chỗ. Có khi hôm nay vừa lên bờ, hôm sau đã giương buồn rời đảo, cũng không ở lại một chỗ cố định trong thời gian quá dài.
Thẩm Lương Thu nói:
-
Hầu gia, ngay từ đầu Hắc Hổ Sa cũng đề phòng có người trong số thuộc hạ của mình làm phản. Trước đây ti tướng đã thông báo treo thưởng, nếu ai có thể bắt được Hắc Hổ Sa, dù là còn sống hay đã chết, cũng đều được trọng thưởng, cho dù chỉ cung cấp được manh mối về hắn, cũng không bạc đãi, bởi vậy tất nhiên là Hắc Hổ Sa đề phòng cẩn thận. Bọn họ lo lắng bị người tiết lộ hành tung, cho nên thường xuyên thay đổi vị trí, hơn nữa cũng không tập trung cùng một chỗ. Thỏ khôn có ba hang, Đông Hải có rất nhiều đảo nhỏ, đủ chỗ để bọn họ ẩn thân.
-
Điều này cũng đúng.
Tề Ninh nói:
-
Bọn họ thường xuyên thay đổi vị trí, khi phía thủy quân nhận được tin tức, xuất binh bao vây tiễu trừ, e là bọn họ đã chuyển chỗ mất rồi.
Đường Huy ở bên cạnh, cười lạnh nói:
-
Đám hải tặc đó giống như một một đám chuột nước, cũng không dám chính diện giao phong với thủy quân, luôn chỉ biết trốn chui, trốn nhủi!
Tề Ninh thầm nghĩ thực lực đôi bên cách nhau quá xa, dưới tay Hắc Hổ Sa có tổng cộng không tới một nghìn người, mà thủy quân Đông Hải có hai vạn người, lại có hơn hai trăm chiến thuyền, nếu Hắc Hổ Sa chính diện giao phong với thủy quân, chẳng phải là vô cùng ngu xuẩn sao? Nhưng hắn cũng có thể hiểu vì sao Đường Huy lại tức giận như vậy, thủy quân Đông Hải từng nhiều lần thất bại trước Hắc Hổ Sa, là một tướng lĩnh của thủy quân, đương nhiên Đường Huy biết rõ sự tình, y căm hận đám hải tặc kia cũng là điều dễ hiểu.
-
Hầu gia, lần này chỉ cần bắt được Hắc Hổ Sa, đám hải tặc sẽ chia rẽ.
Đôi mắt Thẩm Lương Thu lóe ra sự lạnh lẽo, giọng nói như một lưỡi dao băng giá:
-
Hắc Hổ Sa sa lưới, một đám ô hợp sẽ không có người đứng đầu, ban đầu Hắc Hổ Sa tụ hợp các nhóm hải tặc lại, khi hắn không còn, tất nhiên đám thuộc hạ kia sẽ phân liệt và vì tranh giành vị trí thủ lĩnh, chúng sẽ chém giết lẫn nhau.
Cười lạnh một tiếng, y nói tiếp:
-
Chờ cho bọn chúng giết nhau, chúng ta lại ra tay tiêu diệt sạch bọn chúng.
Tề Ninh gật đầu nói:
-
Bởi vậy lần này ra tay, không được phép có sơ xuất, phải một kích trí mạng, một khi thất bại, Hắc Hổ Sa có đề phòng, thì sau này sẽ không dễ tìm được cơ hội.
-
Hầu gia, lần hành động này, ti tướng đã chuẩn bị kỹ càng.
Thẩm Lương Thu giải thích:
-
Chúng ta…
Tề Ninh giơ tay ra, không để Thẩm Lương Thu nói hết, Thẩm Lương Thu ngẩn ra, Tề Ninh đã thản nhiên nói:
-
Thẩm tướng quân, tin tức ngươi nhận được. là do hai người này đưa tới.
Hắn hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt như dao lướt qua khuôn mặt hai người, rồi chậm rãi nói:
-
Làm sao chúng ta biết hai người các ngươi không nói dối? Nếu như các ngươi làm theo lời dặn của Hắc Hổ Sa, tương kế tựu kế, sắp đặt sẵn bẫy rập chờ đợi chúng ta, chúng ta mà ra tay hành động, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Hai người kia liền tái mặt , hầu như cùng kêu lên:
-
Không dám, chúng ta…chúng ta tuyệt đối không dám nói dối nửa lời!
Hai người quỳ mọp trên mặt đất, hết sức hoảng sợ.
-
Các ngươi làm thế nào chứng minh mình không nói dối?
Giọng Tề Ninh vẫn lạnh như băng.
Hai người vẫn quỳ rạp dưới đất, nhưng đều ngẩng đầu lên, một người nói:
-
Người nhà của chúng ta đều ở đất liền, Thẩm…Thẩm tướng quân đã hứa với chúng ta, chỉ cần chúng ta bỏ gian tà theo chính nghĩa, thì Thẩm tướng quân đảm bảo người nhà của chúng ta sẽ bình yên vô sự, chúng ta…chúng ta tuyệt đối không dám đùa với tính mạng của người nhà!
-
Bọn tiểu nhận theo bọn họ ra biển, chỉ là…chỉ là mong có được chén cơm ăn không bao giờ nghĩ sẽ đối nghịch với triều đình.
Tên còn lại cũng nơm nớp lo sợ, nói:
-
Hắc Hổ Sa to gan lớn mật, quấy rối thủy quân khắp nơi, tiểu nhân biết sớm muộn gì…hắn cũng bị triều đình bắt, cho nên tuyệt đối không muốn rơi vào tình thế chết không chỗ chôn cùng với hắn. Hơn nữa…hơn nữa Thẩm tướng quân còn hứa với chúng ta, chỉ cần… cần bắt được Hắc Hổ Sa, sẽ đảm bảo nửa đời còn lại, chúng ta không còn phải lo chuyện cơm áo nữa…!
-
Thẩm tướng quân không nói gạt các ngươi.
Khóe môi Tề Ninh thoáng hiện một nụ cười:
-
Chỉ cần các người nói thật, đừng nói là người nhà cơm áo không lo, mà bổn hầu còn có thể cam đoan với các ngươi, việc kiếm cho các ngươi một chức quan nhỏ, là không thành vấn đề.
-
Đa tạ Hầu gia, đa tạ Hầu gia!
Hai người dập đầu lia lịa.
-
Nhưng các ngươi nên nhớ, nếu như các ngươi nói dối nửa lời, đầu của các ngươi đương nhiên rời khỏi cổ, mà người nhà của các ngươi, cũng sẽ vì các ngươi mà bị liên lụy.
Tề Ninh mỉm cười:
-
Hơn nữa, ngay cả sau khi các ngươi bị xử tử, dân chúng biết các ngươi là hải tặc, lâu nay luôn gây tai họa cho họ, dù các ngươi chết đi, họ cũng sẽ không tha thứ cho các ngươi.
-
Không dám. Hầu gia, bọn tiểu nhân lấy tính mạng của toàn bộ người nhà ra cam đoan, bọn tiểu nhân không hề nói dối nửa lời.
Gương mặt Tề Ninh đột nhiên đanh lại, trầm giọng nói:
-
Tốt lắm, ta hỏi các ngươi, vừa rồi các ngươi nói, thuộc hạ của Hắc Hổ Sa được chia thành từng nhóm nhỏ, ở rải rác các nơi, ngay cả hành tung của những nhóm hải tặc khác, các ngươi cũng không biết, vậy thì làm thế nào lại biết nơi ẩn náu của Hắc Hổ Sa? Lần trước, các ngươi báo tin, Hắc Hổ Sa có bệnh trong người, phải tìm một chỗ hẻo lánh dưỡng bệnh, hắn đã giấu diếm thủ hạ, vì sao lại không giấu diếm được các ngươi?
Hắn chợt vươn tay ra, “Soạt” một tiếng, rút thanh bội đao Đường Huy đeo bên người. Đường Huy hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ thấy ánh đao lóe lên, lưỡi đao đã gác lên đầu một tên thám tử rồi.
Nhìn thấy cảnh đó, Đường Huy và Chúc Thạc đều thất kinh.
Bọn họ biết hôm nay Cẩm Y hầu sẽ đích thân tới quân doanh, lần đầu tiên nhìn thấy Tề Ninh, tuy ngoài miệng không dám nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ vị tiểu Hầu gia này thực sự quá trẻ, tuy rằng cũng không có ấn tượng xấu đối với hắn, nhưng cũng không kính phục hay kính nể gì.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Tề Ninh lộ ra thân thủ, làm ai nấy thất kinh.
Đường Huy và Chúc Thạc đều là dũng tướng trong thủy quân, thân thủ cũng đều khá tốt, tuy là Tề Ninh ra tay bất ngờ, Đường Huy không có sự chuẩn bị, nhưng hắn có thể lấy đi bội đao của Đường Huy một cách dễ dàng như vậy, khiến mọi người đều kinh ngạc.
Bị lưỡi đao gác lên đầu, gã thám tử kia run rẩy cả người, mặt mày tái nhợt.
-
Bổn hầu chỉ cần liếc nhìn các ngươi, đã biết các người luôn miệng dối trá.
Tề Ninh cười lạnh, nói:
-
Muốn qua mặt bổn hầu ư? Không dễ vậy đâu! Vì sao các ngươi phải nói dối như vậy? Rốt cuộc là có âm mưu gì? Còn không mau thành thật nhận tội?
Ba người Thẩm Lương Thu đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không dám nói gì.
-
Hầu gia, tiểu nhân…tiểu nhân không nói dối!
Trán người nọ đã túa mồ hôi lạnh, giọng gã run rẩy:
-
Tiểu nhân biết hành tung của Hắc Hổ Sa, là nhờ vào một đại phu!
-
Đại phu?
-
Dạ đúng!
Trong mắt người kia tràn đầy vẻ kinh sợ:
-
Sau khi trở thành thủ lĩnh, Hắc Hổ Sa từng…từng lên bờ bắt mấy vị đại phu. Trước đây, chúng ta phiêu lưu trên biển, thường xuyên có người mắc bệnh, nhưng không có cách nào điều trị, hễ mắc bệnh nặng, là hầu như mất mạng. Hàng năm…hàng năm đều có mười mấy người chết vì bệnh!
Tề Ninh nhìn về phía Thẩm Lương Thu, Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu, nói:
-
Hầu gia, chuyện này là có thật. Trước đây hải tặc lên bờ cướp bóc, ngoại trừ cướp của cải, đa phần đều cướp đàn bà, con gái. Hắc Hổ Sa lên bờ hai lần, sau đó quan phủ thống kê, phát hiện quả là bọn chúng cướp đi mấy đại phu, hiện giờ danh sách người bị cướp và bị mất tích vẫn còn lưu giữ, có thể tra được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo