Buổi chiều, Thẩm Lương Thu hạ lệnh cho thuyền bắt đầu chuyển về hướng đông nam, đi vòng qua khu vực hải tặc thường qua lại nhất.
Lần này Thẩm Lương Thu dẫn theo ba chiến thuyền ra khơi, nhân số tối đa cũng chỉ trăm người, nếu bị hải tặc biết vị trí, không dám đảm bảo đám hải tặc sẽ không nhân cơ hội bao vây tiêu diệt. Dù sao thì Hắc Hổ Sa cũng không kiêng nể thủy quân Đông Hải, vì cướp lấy thủ cấp mà gã đã ra tay giết binh sĩ Đông Hải, đương nhiên sẽ không ngại gì mà không gây thù kết oán với thủy quân Đông Hải.
Cho dù hai gã thám tử nói thật, hơn nữa cũng làm người khác tin tưởng lý do họ quy hàng, nhưng tin tức mà họ mang tới có hoàn toàn chính xác hay không, cũng không ai dám nói chắc.
Nếu chẳng may đây là cái bẫy do Hắc Hổ Sa bày ra, để dụ thủy quân Đông Hải chui đầu vào, thì tình cảnh của ba chiến thuyền này sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cũng may là dọc đường đi, không đụng phải bọn hải tặc, dù sao bọn Thẩm Lương Thu cũng lăn lộn ở Đông Hải mấy chục năm, tuy rất khó bao vây tiễu trừ đám hải tặc Hắc Hổ Sa, nhưng để tránh sự phát hiện của bọn hải tặc, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Dọc đường cũng gặp vài đảo san hô, nhưng đều là đảo hoang không vết chân người, thậm chí trên đảo cây cối xanh tươi, nếu không có việc quan trọng phải làm, thậm chí Tề Ninh cũng muốn lên đảo du ngoạn một chuyến.
Tuy nhiên sự xuất hiện của mấy đảo san hô thật ra rất có ích cho việc đi lại trên biển, vị trí của chúng đều được ghi rõ trên bản đồ, dùng những đảo này làm mốc, càng có thể xác định vị trí của Vô Danh đảo.
Người trên thuyền chia thành hai nhóm, thay phiên nhau canh gác, đến buổi chiều ngày hôm sau, đã càng lúc càng gần Vô Danh đảo, mà ba chiến thuyền cũng đã thuận lợi vòng qua khu vực hải tặc hoạt động, đi vào vùng biển xa.
Tề Ninh thầm nghĩ địa điểm Hắc Hổ Sa lựa chọn, thật sự là không chê vào đâu được, không những là một hòn đảo không gây chú ý, mà còn có khu vực hải tặc hoạt động làm bình phong che chở, giống như có một lớp phòng tuyến, nếu như không có thám tử tiết lộ hành tung, thủy quân Đông Hải thật sự không thể tìm được nơi ẩn náu của hắn.
- Hầu gia, hai canh giờ nữa là có thể đến Vô Danh đảo.
Đứng ở đầu thuyền, Thẩm Lương Thu nhìn Tề Ninh nói:
- Nếu hắn mang theo ít người, hẳn là không đến mức phái ra thám tử ở vùng phụ cận Vô Danh đảo, tuy nhiên nếu như trên đảo có cao điểm, Hắc Hổ Sa lại phái người lên cao điểm theo dõi tình hình ở khu vực biển phụ cận Vô Danh đảo, thì một khi chúng ta tới gần, rất có thể bị phát hiện.
- Nói có lý.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Chúng ta có thể tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, chờ khi trời tối, sẽ tới gần hơn. Buổi tối, tầm nhìn của chúng không tốt, cho dù có cao điểm, bọn chúng cũng không thể nhìn được xa, hơn nữa buổi tối bọn chúng sẽ buông lỏng, lúc đó tới gần càng không dễ bị phát hiện.
Thẩm Lương Thu mỉm cười nói:
- Tuy không bàn trước mà ý kiến của Hầu gia trùng hợp với ti tướng. Ti tướng cũng định cho mọi người dừng lại hai canh giờ, ăn uống no đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến tối chúng ta sẽ lén lên đảo, đánh cho chúng trở tay không kịp.
Lập tức Thẩm Lương Thu hạ lệnh cho thuyền dừng lại, lại bảo mọi người uống nước, ăn lương khô, thậm chí có thể chợp mắt một chút.
Thấy thuyền chính dừng lại, thuyền của hai người Đường Huy, Chu Thạc cũng lập tức dừng lại, thuyền bên này truyền lệnh sang bên kia, mọi người đều nghỉ ngơi bổ sung thể lực.
- Hầu gia, đảo kia thoạt trông không lớn, ti tướng đã vạch sẵn kế hoạch hành động, còn xin Hầu gia châm chước.
Thẩm Lương Thu chờ Tề Ninh ăn xong, mới cầm bản vẽ phác thảo tới, trên đó vẽ một hòn đảo nhỏ, trải ra trên bàn, chỉ tay vào nói:
- Hắc Hổ Sa đến đó, nhất định là bằng thuyền, bọn chúng chỉ có bốn người, cho nên thuyền cũng không lớn, muốn chặn đường lui của bọn chúng, trước hết phải phá hủy thuyền của bọn chúng.
- Không sai.
Tề Ninh nói:
- Thuyền có thể đậu trên bờ, nhưng nếu để đề phòng chẳng may bị người phát hiện, rất có thể Hắc Hổ Sa sẽ đem thuyền giấu trên đảo, chỉ có điều sẽ không giấu quá sâu.
- Cho nên đợi đêm nay sau khi tới gần đảo, trước hết ti tướng sẽ phái vài người lặn xuống nước lên đảo, để cho bọn họ tìm được chiếc thuyền và khống chế nó.
Thẩm Lương Thu thấp giọng nói:
- Sau đó chúng ta chia binh làm bốn đạo, đồng thời lên Vô Danh đảo từ từ bốn hướng, ti tướng, Đường Huy và Chúc Thạc mỗi người chỉ huy một đạo, Ngô thống lĩnh, thủ hạ của Hầu gia cũng có thể chỉ huy một đạo. Để tránh tổn thương, đội của Ngô thống lĩnh chỉ cần bảo vệ vị trí là được, không cần giao thủ với bọn chúng. Một khi ba đạo nhân mã khác đánh tới, Hắc Hổ Sa phát hiện tình thế, sẽ tìm đường thoát thân ở hướng của Ngô thống lĩnh, Ngô thống lĩnh có thể dễ dàng bắt được hắn.
Tề Ninh cười nói:
- Kế hoạch của Thẩm tướng quân hết sức chu đáo và chặt chẽ, trừ phi Hắc Hổ Sa có khả năng bay lên trời, chui xuống đất, bằng không hắn tuyệt đối không thể chạy thoát. Thật ra nếu như chúng ta tìm được thuyền của bọn họ, không cần phải di chuyển thuyền, mà chỉ cần giấu thuyền ở vùng phụ cận, cho dù Hắc Hổ Sa thoát khỏi thuộc hạ của các ngươi, nhưng hắn muốn rời khỏi đảo, đương nhiên không thể không có thuyền, chắc chắn phải đi tìm thuyền, khi đó liền tự chui đầu vào lưới.
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Kế hoạch của Hầu gia càng có thể giữ được vẹn toàn, ti tướng sẽ để lại mười người canh giữ ở phụ cận, chỉ chờ hắn xuất hiện, lập tức bắt lại.
Tề Ninh biết làm như vậy cũng chỉ để đề phòng vạn nhất, dù sao lần này tới hơn trăm người, thủ hạ của mình là Ngô Đạt Lâm và các hộ vệ, đều là nhân vật có thể lấy một chọi mười, thủ hạ của Thẩm Lương Thu cũng đều là những binh sĩ tinh nhuệ, dũng mãnh thiện chiến. Trong tình thế bị bao vây bốn phía, Hắc Hổ Sa chỉ có bốn người, còn có một đại phu, bất luận thế nào cũng không có khả năng chống lại nhiều người như vậy, khả năng hắn có thể trốn thoát, rồi đi tìm thuyền là hết sức bé nhỏ.
- Kế hoạch của Thẩm tướng quân, có thể nói là rất chu đáo chặt chẽ, cứ theo kế hoạch đó mà thực hiện là được.
Thẩm Lương Thu chắp tay nói:
- Vậy bây giờ ti tướng sẽ đi phân công nhiệm vụ.
- Thẩm tướng quân, ta đã nói rồi, hành động lần này, là ngươi toàn quyền chỉ huy, một khi thành công, cũng đều là công lao của ngươi.
Tề Ninh lại cười nói:
- Bổn hầu mong muốn lần này thành công thuận lợi, không những có thể tế lễ vong linh đại đô đốc, mà còn có thể đánh tan đám hải tặc ở Đông Hải.
- Ti tướng không dám.
Thẩm Lương Thu lập tức nói:
- Nếu có thể thành công, đều nhờ phúc của Hầu gia, Hầu gia mới là người có công lao lớn nhất.
Tề Ninh cười ha hả, nói:
- Ngươi là quân nhân, không cần phải nói những lời như vậy, khi nào mở tiệc mừng công, kính thêm một chén cho bổn hầu là được. Ngươi lập công lớn, bổn hầu mới có thể tiến cử với triều đình để ngươi làm đại đô đốc. Sử dụng người thích hợp nhất làm người thống lĩnh thủy quân, là việc có lợi cho triều đình, ta không tranh công với ngươi, không phải vì bản thân ngươi, mà là vì kế hoạch lâu dài của triều đình!
Vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, Thẩm Lương Thu cung kính nói:
- Hầu gia chí công vô tư, ti tướng kính phục!
Y khom người thật thấp thi lễ, nghiêm trang nói:
- Ti tướng quyết không phụ sự trọng vọng của Hầu gia!
Tề Ninh mỉm cười, nghĩ đến điều gì, hỏi:
- Thẩm tướng quân, ngươi định bắt sống Hắc Hổ Sa hay sao?
- Hầu gia, Hắc Hổ Sa là tên đầu sỏ trong số những tên cầm đầu đám hải tặc, nếu như có thể bắt sống hắn, thì có thể buộc hắn cung khai nơi ẩn náu của hải tặc.
Thẩm Lương Thu nói:
- Lần này rất có thể một lần hành động vất vả mà giải quyết được hoàn toàn đám hải tặc Đông Hải khó trị kia.
Nhưng lại lập tức nói:
- Chỉ là ti chức lo lắng muốn bắt sống Hắc Hổ Sa, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tề Ninh thở ra:
- Thật ra ta và ngươi có cùng suy nghĩ.
Hắc Hổ Sa có thể thu nạp nhiều đám hải tặc cùng một chỗ, có thể nói là có chút năng lực, hơn nữa dám coi thủy quân Đông Hải là kẻ địch, cũng là có can đảm, người này cũng có thể xem là nhân vật kiêu hùng trên biển. Một nhân vật như vậy, đương nhiên là không cam lòng bị thủy quân bắt giữ, nếu bị dồn vào đường cùng…
Đương nhiên là Thẩm Lương Thu biết ý của Tề Ninh, nghiêm nghị nói:
- Ti tướng sẽ cố gắng bắt sống hắn, nếu thực sự không có biện pháp, chỉ có thể lấy đầu hắn về tế lễ đại đô đốc.
Tề Ninh chỉ khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
Ba chiến thuyền đều đậu lại trên biển, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi bóng đêm buông xuống. Chờ đượi một ngày, dường như thời gian trôi qua rất chậm, không dễ dàng chờ được tới lúc trời tối, Thẩm Lương Thu lập tức hạ lệnh cho ba chiến thuyền đồng thời xuất phát, chạy về phía Vô Danh đảo.
Tuy trời có trăng, nhưng tầm nhìn cũng không xa, Thẩm Lương Thu luôn nhìn chừng thủy binh trên đài quan sát, chờ hắn truyền lại tin tức.
Tuy khoái thuyền không lớn, nhưng đài quan sát nhỏ, một thủy binh có thị lực rất tốt được bố trí ở trên đó quan sát động tĩnh mặt biển phụ cận. Chợt thấy thủy binh trên đài dùng tay ra hiệu, cho biết đã phát hiện mục tiêu, Tề Ninh và Thẩm Lương Thu lập tức tới đầu thuyền. Quả nhiên, chỉ trong khoảnh khắc, với thị lực hơn người của mình, Tề Ninh đã phát hiện trên mặt biển phía trước xuất hiện một cái bóng xám, trông như một con thú khổng lồ thời cổ đại nằm phủ phục trên mặt biển.
Tuy thị lực của Thẩm Lương Thu không bằng Tề Ninh do nội công thua kém, nhưng rất nhanh sau đó, y cũng phát hiện được mục tiêu, trên khuôn mặt thoáng hiện một chút hưng phấn, thấp giọng nói:
- Hầu gia, vị trí đảo này xem ra không sai.
Tề Ninh gật đầu. Lúc này đêm đã khuya, Thẩm Lương Thu đã phát hiện được mục tiêu, y không cho ba chiến thuyền tiếp tục tới gần, mà ra lệnh ngừng lại, rồi phái ra sáu thủy binh đã bố trí từ trước, lặn xuống nước lên đảo, tìm thuyền của Hắc Hổ Sa.
Thủy binh vốn đều được huấn luyện quanh năm dưới nước, mà sáu thủy binh này càng là người xuất sắc trong số họ. Sau khi hạ thủy, mọi người trên ba chiến thuyền như nín thở, chờ bọn họ quay lại báo tin.
Mặc dù nhìn thấy bóng của Vô Danh đảo, nhưng thật ra vẫn còn hơi xa, chờ hơn một canh giờ, rốt cuộc có hai thủy binh trở về, đồng bạn liền đưa bọn họ lên thuyền. Một thủy binh lập tức bẩm báo:
- Hầu gia, tướng quân, lúc chúng ta lên đảo, cũng không thấy dấu chân, nhưng trong hang động gần bờ có một chiếc thuyền.
- Thuyền đó có thể chứa được mấy người?
- Bẩm, tối đa sáu người.
Thủy binh nói:
- Chiếc thuyền đó được giấu trong hang động, bên ngoài có một tảng đá lớn chắn lại, nhưng giấu cũng không sâu, chúng ta rất dễ tìm được.
Tề Ninh và Thẩm Lương Thu liếc nhìn nhau, không cần nhiều lời, hai người đều thầm hiểu.
Nếu trên đảo có thuyền, hơn nữa thuyền được giấu trong hang động, như vậy chứng tỏ trên đảo có người, thậm chí có thể gần như chắc chắn đó là Hắc Hổ Sa. Hắc Hổ Sa giấu thuyền cũng không kỹ, đơn giản là hắn làm như vậy chỉ đề phòng vạn nhất, nếu như phụ cận Vô Danh đảo có thuyền khác xuất hiện, nhưng không thấy có thuyền gần bờ, đương nhiên sẽ không nghĩ trên đảo có người.
Hơn nữa, nơi này cách bờ biển rất xa, Vô Danh đảo là một hòn đảo đơn độc, xung quanh cũng rất hiếm thấy thuyền bè xuất hiện, cũng không cần thiết phải giấu thuyền quá kỹ.
- Hầu gia!
Thẩm Lương Thu xoay người nhìn về phía Tề Ninh, chắp hai tay giơ lên cao, Tề Ninh biết ý Thẩm Lương Thu, khẽ gật đầu:
- Có thể hành động theo kế hoạch rồi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo