Phủ Đô Đốc hoàn toàn yên lặng, đám người hầu đã sớm nghỉ ngơi, ngoài căn phòng của Hầu Tổng quản vẫn có ngọn đèn ảm đạm, cũng chỉ căn viện đặt di thể vợ chồng Đạm Đài Chích Lân trong phủ Đô Đốc còn đèn sáng. Căn viện này đề phong sâm nghiêm, trong ngoài đều sắp xếp người trông coi, dù là người trong phủ Đô Đốc cũng không thể tùy tiện tới gần.

Cả phủ Đô Đốc bao phủ trong đêm tối, không khí có vẻ trang nghiêm lại lạnh lẽo.

- Lão Tổng quản, nếu như nói quan hệ của vợ chồng Đại Đô Đốc không hề thân mật giống như người khác trông thấy, tại sao phu nhân lại cam nguyện tự sát vì Đại Đô Đốc?

Tề Ninh chăm chú nhìn lão Tổng quản:

- Điều này về tình về lý đều không thông.

Hầu Tổng quản gật đầu nói:

- Đúng vậy. Lão nô cũng thấy nhiều đạo lý đối nhân xử thế, nếu như đi theo người đã mất, tình cảm đã đến chỗ cực kỳ sâu đậm. Nhưng phu nhân đối với Đại Đô Đốc, lại không có tình cảm sâu đậm như vậy.

Lão lắc đầu thở dài:

- Thật ra trong mắt lão nô, tình cảm của Đại Đô Đốc đối với những tướng sĩ thủ hạ của hắn còn sâu đậm hơn, đặc biệt là Thẩm tướng quân, Đại Đô Đốc và Thẩm tướng quân huynh đệ sống chết, tình thâm nghĩa trọng.

- Đúng rồi, tối nay Thẩm tướng quân có ở phủ Đô Đốc không?

- Trước khi hoàng hôn Thẩm tướng quân đã tới quân doanh.

Hầu Tổng quản nói:

- Sau khi Đại Đô Đốc qua đời, Thẩm tướng quân ngày đêm vất vả, nghe nói phía quân doanh có một số việc, Thẩm tướng quân chạy đi xử lý.

Tề Ninh suy nghĩ một chút mới hỏi:

- Lão Tổng quản, ngươi cảm thấy Thẩm tướng quân là người thế nào?

- Hầu gia, Thẩm tướng quân là người tốt.

Hầu Tổng quản lập tức nói:

- Từ sau khi đi theo bên người Đại Đô Đốc, Thẩm tướng quân cẩn trọng, giúp đỡ bên cạnh. Thủy quân Đông Hải có được ngày hôm nay, không thể rời bỏ sự vất vả của Thẩm tướng quân. Thẩm tướng quân cũng hết nghĩa huynh đệ đối với Đại Đô Đốc!

Lão dừng một chút mới nói:

- Năm trước Đại Đô Đốc mắc bệnh nặng một hồi, có lẽ do quá mức vất vả, nằm tròn mười ngày, đều là Thẩm tướng quân tự mình chăm sóc.

- Còn phu nhân?

Hầu Tổng quản cười khổ nói:

- Vừa rồi ta cũng đã nói, tình cảm của phu nhân và Đại Đô Đốc không quá tốt, mặc dù lúc ấy phu nhân cũng ở bên chăm sóc, nhưng hai người gần như không nói chuyện. Chờ sau khi Thẩm tướng quân tới, Đại Đô Đốc mới nói cười, những ngày đó Đại Đô Đốc và Thẩm tướng quân chuyện trò vui vẻ, phu nhân lại bị bỏ qua một bên.

Lão nhỏ giọng nói:

- Hầu gia có chỗ không biết, ngày ngài tới Đông Hải, sau khi kiểm tra di thể Đại Đô Đốc, tối muộn ngày đó, Thẩm tướng quân… Thẩm tướng quân một mình khóc trong phòng nửa ngày!

- Thẩm tướng quân khóc sao?

Hầu Tổng quản gật đầu nói:

- Sau khi Đại Đô Đốc qua đời, Thẩm tướng quân an bài thỏa đáng, chỉ sợ tin tức tiết lộ ra ngoài, tự mình canh giữ ở phủ Đô Đốc. Khi Hầu gia tới, nghĩ tới Thẩm tướng quân rốt cuộc cảm thấy nhẹ nhõm một chút, đêm muộn hôm đó mới khóc rống nghẹn ngào. Đêm đó lão nô có chuyện muốn tới tìm hắn thương lượng, vừa vặn gặp được, người khác lại không biết.

Lão thở dài nói:

- Thẩm tướng quân và Đại Đô Đốc là huynh đệ sống chết, ở cùng nhau nhiều năm như vậy, hiện giờ Đại Đô Đốc đã mất, Thẩm tướng quân đương nhiên đau khổ không thôi. Cũng nhờ hắn chống đỡ hơn mười ngày, chờ Hầu gia tới hắn mới phát tiết một chút!

- Người có tình!

Tề Ninh cũng gật đầu than nhẹ, thân thể hơi nghiêng về phía trước hỏi:

- Lão Tổng quản, lúc phu nhân qua đời, lưu lại di thư, bản di thư kia ngươi cũng nhìn qua rồi, ngươi xác định đó là phu nhân lưu lại chứ? Có khả năng là người khác viết thay hay không?

Hầu Tổng quản vung tya nói:

- Hầu gia, lão nô có thể đảm bảo, phần di thư kia nhất định là phu nhân lưu lại.

- Ồ?

Tề Ninh nói:

- Vì sao lão Tổng quản chắc chắn như thế?

- Bút tích.

Hầu Tổng quản nói:

- Mặc dù phu nhân là nữ nhân, lại thích bút mực, bình thường cũng thích tranh chữ, lúc rảnh rỗi tự mình giải trí, nhưng không muốn bị người khác trông thấy, những bức họa kia về sau đều thiêu hủy, ngoài nha hoàn bên cạnh nàng, cũng chỉ ta thấy qua. Vả lại phu nhân muốn cái gì, cũng không tự mình mở miệng, chỉ kê ra danh sách giao cho lão nô chọn mua. Nữ nhân có thể viết chữ là không nhiều, cho nên chữ viết của phu nhân lão nô nhớ kỹ càng, người khác không nhìn thấy, cũng rất khó bắt chước.

Tề Ninh đặt tay lên cằm, hơi suy nghĩ mới nói:

- Như vậy là nói, di thư đúng là phu nhân lưu lại, nhưng nội dung di thư, chưa hẳn là lời thật lòng của phu nhân. Phu nhân chẳng qua hơn ba mươi, tuổi tác tươi đẹp, lại sinh hạ tiểu công tử không lâu, cho dù tình nghĩa với Đại Đô Đốc thực sự thâm sâu, xem mặt mũi tiểu công tử, cũng sẽ không phí hoài bản thân mình. Huống chi nàng và Đại Đô Đốc tình cảm vợ chồng lạnh nhạt, càng sẽ không bỏ tiểu công tử đi theo Đại Đô Đốc!

Hầu Tổng quản gật đầu nói:

- Mặc dù đạo lý kia không thể nói với người ngoài, nhưng thực sự là như vậy.

- Lão Tổng quản, vậy ngươi có biết, Đại Đô Đốc có nữ nhân khác hay không?

Tề Ninh do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:

- Phải chăng hắn thích cô nương khác?

Thần sắc Hầu Tổng quản căng thẳng, nghiêm túc nói:

- Hầu gia, Đại Đô Đốc không phải loại người như vậy. Từ nhỏ lão Hầu gia dạy dỗ rất nghiêm, đặc biết ký thác hi vọng đối với Đại Đô Đốc. Đại Đô Đốc ngoài uống chút rượu, cũng không có ham mê khác, đối với nữ sắc càng như vậy. Đại Đô Đốc thích nhất là đọc binh thư, từ nhỏ hắn đã lập lời thế, muốn tận trung Đại Sở, trợ giúp Đại Sở ta thống nhất thiên hạ, vì thế đều tập trung tinh thần lên quân vụ, bình thường rất ít qua lại với người khác.

- Ồ?

- Mấy gia tộc lớn ở Đông Hải, nhiều năm qua mời Đô Đốc dự tiệc mấy lần, thế nhưng Đại Đô Đốc chưa từng để ý tới.

Hầu Tổng quản nghiêm mặt nói:

- Năm đó Giang Mạn Thiên tới nhà bái kiến mấy lần, Đại Đô Đốc chỉ nói công việc địa phương đều thuộc về quan phủ nơi đó quản lý, hắn là quân nhân, chỉ quan tâm quân vụ, chuyện của mấy gia tộc lớn hoàn toàn không liên quan tới quân vụ, không cần gặp mặt. Cho nên mấy người Giang Mạn Thiên thậm chí còn không có cơ hội ngồi lại nói chuyện với Đại Đô Đốc.

Tề Ninh hơi kinh ngạc. Hầu Tổng quản tiếp tục nói:

- Đội tàu của Giang Mạn Thiên buôn bán trên biển, trước kia còn thần thuyền quan hộ tống, Đại Đô Đốc cũng chỉ giao cho Thẩm tướng quân đi xử lý những chuyện này, chưa từng qua lại với những gia tộc kia.

Tề Ninh khẽ vuốt cằm, nghĩ thầm Đạm Đài Chích Lân thực sự là một người cẩn thận.

Dù sao lúc trước triều đình hạ lệnh thủy sư Đông Hải không được can thiệp vào chính vụ địa phương, là lo lắng Đạm Đại gia tya nắm binh quyền đi lại quá gần với thương nhân địa phương, có lương có binh, dù Đạm Đài gia không có tâm tư khác, nhưng triều đình chắc chắn có lòng đề phòng. Bất kỳ một thần tử nào nếu bị Hoàng đế sinh lòng đề phòng, đương nhiên sẽ không có kết quả gì tốt. Đạm Đài gia đương nhiên hiểu được điểm này, Đạm Đài Chích Lân ở vị trí Đô Đốc thủy sư nhiều năm, giữ được khoảng cách với thân hào địa phương Đông Hải, đương nhiên cũng là một loại thủ đoạn bảo hộ Đạm Đài gia.

Thấy Tề Ninh suy nghĩ, Hầu Tổng quản thận trọng nói:

- Hầu gia, nếu như Đại Đô Đốc thực sự bị người khác làm hại, lão nô cầu ngài nhất định phải tìm ra hung phạm, nếu không… nếu không Đại Đô Đốc chết không nhắm mắt!

- Lão Tổng quản yên tâm, ta sẽ hết sức nỗ lực.

Tề Ninh đang muốn đứng dậy, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi:

- Lão Tổng quản, còn một chuyện muốn hỏi ngươi.

- Mời Hầu gia nói!

- Nghe nói lần này Đại Đô Đốc trở về từ quân doanh, là vì thăm tiểu công tử.

Tề Ninh nhỏ giọng hỏi:

- Không biết Đại Đô Đốc ở trong phủ mấy ngày?

- Đại Đô Đốc trở về đúng là vì tiểu công tử.

Hầu Tổng quản nói:

- Từ sau khi tiểu công tử sinh ra, quan hệ của Đại Đô Đốc và phu nhân tốt hơn trước nhiều. Trước kia tại trước mặt chúng ta, Đại Đô Đốc cũng chưa từng nói lời quan tâm đối với phu nhân, nhưng sau khi tiểu công tử sinh ra, Đại Đô Đốc ngẫu nhiên hỏi han đối với phu nhân.

Lão ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói:

- Nửa năm này số lần Đại Đô Đốc trở về cũng nhiều hơn, một tháng trở về năm sáu lần. Mặc dù phần lớn là qua một đêm liền rời đi, nhưng đã rất khác biệt so với trước kia. Lần này trở về, tâm tình của Đại Đô Đốc rất tốt, nói là muốn ở cùng phu nhân và tiểu công tử ba ngày, lão nô nhìn trong mắt, lòng cũng vui vẻ.

- Ngươi nói lần này trở về, tâm tình của Đại Đô Đốc rất tốt?

Thần sắc Tề Ninh căng lại.

Hầu Tổng quản gật đầu nói:

- Lúc Đại Đô Đốc trở về, lão nô chờ đón ở cửa lớn. Đại Đô Đốc còn nói không ít lời với lão nô, tâm tình nhìn qua quả thực rất tốt, hơn nữa còn mang theo một sọt vỏ sò trở về, nói là muốn cho tiểu công tử chơi đùa.

- Xem ra tiểu công tử sinh ra quả thực khiến Đại Đô Đốc mở rộng nội tâm.

Tề Ninh dường như đang nói với Hầu Tổng quản, lại giống như đang lẩm bẩm. Hắn suy nghĩ một chút mới tiếp tục nói:

- Mấy ngày nay lão Tổng quản đều hầu hạ bên người Đại Đô Đốc chứ?

Hầu Tổng quản gật đầu. Tề Ninh lập tức hỏi:

- Đại Đô Đốc về tới khi hắn tự sát, đó là mấy ngày?

- Ba ngày!

Hầu Tổng quản nói không chút do dự:

- Lão nô nhớ kỹ, trời vừa sáng hôm sau Đại Đô Đốc muốn về quân doanh, cho nên tối hôm đó đặc biệt để phòng bếp nấu thêm đồ ăn. Đại Đô Đốc ăn uống trong quân doanh giống như các tướng sĩ, mỗi lần trở về, lão nô đều để phòng bếp dụng tâm một chút.

Lão cười khổ nói:

- Tối ngày hôm đó, Đại Đô Đốc đột nhiên tự vẫn, trước đó lão nô căn bản không nghĩ tới. Tối hôm đó dùng xong cơm tối, Đại Đô Đốc tới thư phòng, gần đến nửa đêm, Đại Đô Đốc còn chưa trở về phòng, phu nhân sai người tới truyền lời, để lão nô đi gọi Đại Đô Đốc trở về phòng nghỉ ngơi.

- Vì sao phu nhân không trực tiếp phái người khác đi, mà sai người làm phiền lão Tổng quản?

- Lúc Đại Đô Đốc ở trong thư phòng, không cho phép người khác quấy rầy.

Hầu Tổng quản giải thích:

- Ngoài lão nô, người khác không dám qua, chắc hẳn vì như vậy phu nhân mới làm như thế.

- Cho nên lão Tổng quản phát hiện tình hình không đúng?

- Phu nhân chủ động phái người mời Đại Đô Đốc về phòng, lão nô vui vẻ trong lòng, lập tức tới thư phòng.

Hầu Tổng quản nhớ lại:

- Trong thư phòng thắp đèn, lão nô gọi vài tiếng, Đại Đô Đốc vẫn không đáp lại. Cửa phòng đẩy không ra, khóa trái bên trong, lại không có người đáp lời, lão nô cảm thấy chuyện không đúng lắm, cho nên lập tức đi bẩm báo phu nhân. Phu nhân liền mang theo hai nha hoàn đi tới, sau đó… !

Nói tới đây, vành mắt lão lại đỏ lên.

Thần sắc Tề Ninh càng thêm nghiêm trọng, nhỏ giọng hỏi:

- Lão Tổng quản, trước ngày hôm đó, phu nhân có từng phái người mời Đại Đô Đốc trở về phòng nghỉ ngơi hay không?

Hầu Tổng quản suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Dường như không có. Trước đó Đại Đô Đốc đều vội vàng tới vội vàng đi, trở về ở một đêm, đều chờ tới lúc nửa đêm mới về phòng nghỉ ngơi.

Lão hơi nheo mắt, trầm mặc một chút, cuối cùng khẳng định:

- Đó là lần đầu tiên, trước đó phu nhân chưa từng để người khác thúc Đại Đô Đốc!

Tề Ninh hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn ngọn đèn, mắt sáng như dao.

 

1.77834 sec| 2447.102 kb