Lông mày Hầu Tổng quản căng lại, gật đầu nói:

- Nơi này cũng không có người khác, nói một chút không sao. Thật ra Đại Đô Đốc thành thân nhiều năm, phu nhân vẫn không có con, cũng là chuyện lão Hầu gia cực kỳ phiền muộn.

Lão cười khổ nói:

- Loại chuyện này, lão Hầu gia cũng không tiện thường xuyên hỏi Đại Đô Đốc, cho nên ngài thường xuyên viết thư hỏi thăm tình hình cho lão nô.

Tề Ninh khẽ gật đầu, bỗng nhiên đứng dậy, đi rót một chén trà đưa cho Hầu Tổng quản. Hầu Tổng quản khẽ giật mình, được sủng mà kinh, vội vàng nhận lấy bằng hai tay, nhỏ giọng nói:

- Cảm ơn Hầu gia.

Tề Ninh hỏi:

- Thành thân năm năm, nhưng không sinh được con, đừng nói gia tộc Kim Đao Đạm Đài, cho dù là nhà bình thường, cũng là chuyện lòng nóng như lửa đốt. Lão Tổng quản, rốt cuộc là duyên cớ gì?

- Điều này!

Hầu Tổng quản muốn nói lại thôi.

Tề Ninh nghiêm túc nói:

- Lão Tổng quản, ta biết tình cảm của ngươi và Đại Đô Đốc. Lão Hầu gia giữ ngươi tại bên cạnh Đại Đô Đốc, đương nhiên cũng cực kỳ tín nhiệm ngươi. Đại Đô Đốc có thể giao hoàn toàn phủ Đô Đốc cho ngươi, sự tín nhiệm đối với ngươi cũng không thấp. Người có thể khiến phụ tử lão Hầu gia tín nhiệm, ta đương nhiên cũng tin tưởng. Đêm nay ta tìm ngươi làm rõ những chuyện này, lao nhân gia ngươi hẳn là hiểu được điều gì. Mặc dù cái chết của Đạm Đài Đại Đô Đốc nhìn qua không có vấn đề gì lớn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, chỗ kỳ quặc nhiều lắm. Ta được Hoàng thượng và lão Hầu gia nhắc nhở, đến Đông Hải này điều tra chân tướng câu chuyện, đương nhiên cũng không dám lười biếng.

Hầu Tổng quản nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, khẽ gật đầu:

- Lão nô cũng biết Hầu gia tới đây là được lão Hầu gia nhắc nhở, cho nên những lời vốn không nên nói vừa rồi, vẫn nói cho Hầu gia.

Tề Ninh đưa tay vỗ nhẹ cánh tay Hầu Tổng quản, hòa nhã nói:

- Ta biết trong lòng lão Tổng quản cũng có suy nghĩ đối với cái chết của Đại Đô Đốc, nhưng sự thực đều ở đây, không tìm ra chỗ nào không đúng, cho nên hiện giờ chúng ta cố gắng đi tìm có những khả năng khác hay không. Nếu như lão Tổng quản có thể giúp ta, chắc chắn khiến chuyện này làm ít được nhiều.

Hầu Tổng quản hai tay nâng chén trà, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:

- Hầu gia, thật ra mấy năm nay vì chuyện của phu nhân, lão Hầu gia cũng quan tâm không ít, phía lão nô cũng tốn nhiều tâm tư. Hai năm đầu thì không có gì, khi thành thân được ba năm, lão Hầu gia rốt cuộc không chịu nổi, phái người đưa thuốc tới!

- Đưa thuốc?

- Nghe nói là linh đan diệu dược khiến người ta có thể sinh con.

Hầu Tổng quản than nhẹ một tiếng:

- Dược vật kia nhìn không có gì khác lạ, lão Hầu gia dặn dò lão nô để vào thức ăn của phu nhân, trước khi phu nhân ăn vào, đều có người dùng thử. Chẳng qua loại dược vật này không tổn thương người khác, chỉ có tác dụng đối với phu nhân. Lão Hầu gia phân phó, lão nô chỉ có thể làm theo, thế nhưng mà… thế nhưng mà chẳng biết vì sao, dường như phu nhân phát hiện kỳ quặc trong đó, có một lần nổi giận đùng đùng. Lão nô vừa mang đồ ăn lên, phu nhân liền đổ tất cả, còn… còn để lão nô tự giải quyết cho tốt!

- Phu nhân không hề nói gì khác?

- Không có.

Hầu Tổng quản lắc đầu cười khổ:

- Từ đó về sau, cũng không hề nhắc tới chuyện đó. Lão nô… lão nô thấy phu nhân phát giác, thế là… thế là sau đó cũng không bỏ thuốc vào thức ăn.

- Ngươi xác định là phu nhân phát hiện trong thức ăn có vấn đề sao?

- Tình hình lúc đó, lão nô còn nhớ rõ, ánh mắt và biểu lộ của phu nhân, rõ ràng là nói trong thức ăn có vấn đề.

Hầu Tổng quản cau mày nói:

- Lão nô khẳng định lúc ấy phu nhân đã phát hiện việc này.

- Vậy ngoài lão Hầu gia và lão Tổng quản, người khác có biết chuyện này không?

Hầu Tổng quản suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Phía lão nô làm chuyện này cẩn thận, tuyệt đối không bị người khác phát giác, chỉ là không biết lão Hầu gia có nói cho người khác biết hay không.

- Vậy Đại Đô Đốc có biết hay không?

- Dù sao cũng bỏ thuốc vào đồ ăn của phu nhân, mặc dù ban đầu ta cũng không muốn nói với Đại Đô Đốc, nhưng trong lòng luôn cảm thấy che giấu Đại Đô Đốc không được tốt lắm, cho nên có một lần nói với Đại Đô Đốc.

Hầu Tổng quản thở dài:

- Hiện giờ nghĩ lại, lúc ấy cũng không hẳn là nói rõ, tâm tư của lão nô lúc ấy, là muốn cho Đại Đô Đốc biết phu nhân đã dùng dược vật, có thể… có thể cùng phòng nhiều hơn.

Tề Ninh biết Hầu Tổng quản coi như nói chuyện thẳng thắn với mình, dù sao chuyện như thế quả thực không nên để lộ. Lão Tổng quản có thể nói ra chuyện như vậy, đơn giản là hi vọng mình có thể tìm ra manh mối Đạm Đài Chích Lân tự sát.

- Điều này là cần thiết.

Tề Ninh nói:

- Lão Tổng quản cũng là vì tốt cho họ.

Hắn lập tức cau mày nói:

- Việc này người biết lác đác không có mấy, vì sao phu nhân lại biết được? Lão Tổng quản đã nói, dược vật kia không màu không mùi, căn bản không phát hiện được, vì sao phu nhân lại phát giác được? Phải chăng có người vụng trộm nói cho nàng?

- Thế nhưng ngoài lão nô và Đại Đô Đốc, không còn người khác biết.

Hầu Tổng quản nghi ngờ nói:

- Đại Đô Đốc và phu nhân tương kính như tân, bình thường rất tôn trọng phu nhân. Chuyện như vậy, biết rõ sau khi phu nhân biết chắc chắn không vui, Đại Đô Đốc hẳn là sẽ không nói cho nàng.

Tề Ninh suy nghĩ mới nói:

- Lão Hầu gia chắc chắn sẽ không để người khác biết được, lão Tổng quản cũng không để lộ phong thanh, Đại Đô Đốc… Đại Đô Đốc cũng không có khả năng nói với người ngoài, như vậy phu nhân biết được từ đâu thực khiến người ta kỳ quái.

Trong lòng hắn quả thực cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái, suy nghĩ một chút mới nói:

- Lão Tổng quản, nửa năm trước phu nhân sinh tiểu công tử, vậy có phải bởi vì dược hiệu hay không?

- Tuyệt đối không có khả năng.

Hầu Tổng quản lập tức lắc đầu nói:

- Phu nhân uống thuốc không tới một tháng, sau đó hơn hai năm đều chưa dùng qua, dù lúc ấy có chút dược hiệu, cũng không có khả năng hai năm sau còn chưa tan hết.

Trong lòng Tề Ninh biết Hầu Tổng quản nói có lý, hắn suy nghĩ, cuối cùng nói:

- Đã không phải vì dược hiệu phu nhân mới sinh hạ tiểu công tử, vậy thì chứng minh dù là Đại Đô Đốc hay là phu nhân, thân thể đều không có vấn đề gì. Đã như vậy vì sao khi kết hôn năm năm họ mới có thể sinh con?

Hắn chăm chú nhìn Hầu Tổng quản, nhỏ giọng nói:

- Lão Tổng quản, nguyên do trong này, người ngoài sẽ không biết, nhưng lão Tổng quản hẳn là biết chút tình hình.

- Điều này!

Hầu Tổng quản cau mày, khóe mắt co rúm, cúi đầu nhất thời không nói gì.

Tề Ninh thở dài:

- Ta biết có mấy lời lão Tổng quản khó mà nói được, ta cảm thấy không nên ép buộc. Nói cho cùng, ta tới Đông Hải, đơn giản là muốn tra ra chân tướng, sau khi về kinh có thể giải thích với lão Hầu gia. Lão Tổng quản hiểu rõ hơn ta, lão Hầu gia ký thác kỳ vọng đối với Đại Đô Đốc, thậm chí đặt tương lai Đạm Đài gia trên người Đại Đô Đốc. Đại Đô Đốc lại qua đời như vậy, nói khó nghe một chút chết không rõ ràng, nếu như không làm rõ chân tướng, lão Hầu gia làm sao có thể tiếp nhận được?

Hầu Tổng quản nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu, tóm lấy tay Tề Ninh, hơi kích động nói:

- Hầu gia, lão nô nói cho ngài, thế nhưng… thế nhưng ngài phải đáp ứng lão nô, lời tiếp theo tuyệt đối không thể để lộ một câu ra ngoài.

- Lão Tổng quản yên tâm, ta chỉ vì điều tra rõ chân tướng, một khi dính tới thanh danh của Đạm Đài gia, ta nhất định giữ miệng kín như bưng, tuyệt đối không để lộ một chữ.

Tề Ninh nghiêm túc nói.

Hầu Tổng quản nghe vậy, lúc này mới buông tay, cười khổ nói:

- Hầu gia, phu nhân tự sát, lão nô tuyệt đối không ngờ tới. Lần trước lão nô đã nói, phu nhân lấy ra đồ trang sức mình cất giữ, để lão nô chia cho mọi người. Mặc dù hành động kỳ quái, nhưng… nhưng khi đó lão nô căn bản không nghĩ tới phu nhân lại đi theo Đại Đô Đốc. Ngay cả đến hôm nay, phu nhân tự sát vì Đại Đô Đốc, lão nô… lão nô cũng cảm thấy kinh ngạc.

Tề Ninh hỏi:

- Vợ chồng Đại Đô Đốc tình thâm, Đại Đô Đốc qua đời, phu nhân đi theo, đồng sinh cộng tử, điều này cũng không phải là không thể hiểu được, chỉ có thể nói là vì tình cảm phu thể với Đại Đô Đốc, vì sao lão Tổng quản cảm thấy việc này không hợp lẽ thường?

- Bởi vì tình cảm giữa Đại Đô Đốc và phu nhân không tốt.

Hầu Tổng quản than nhẹ một tiếng, cười khổ nói:

- Hai người ngoài mặt tương kính như tân, ở chung đều coi đối phương như tân khách. Những năm này lão nô chuwan từng cảm thấy họ thật lòng để ý đối phương.

Thân thể Tề Ninh chấn động, lông mày nhíu lại.

- Sau khi Đại Đô Đốc tiếp nhận thủy sư, đều tập trung tinh thần vào thủy quân. Trước khi thành thân, phủ Đô Đốc này chỉ là bài trí, có đôi khi hơn nửa năm Đại Đô Đốc không trở về một lần.

Hầu Tổng quản nhỏ giọng nói:

- Chuyện lão Hầu gia đã đính hôn, Đại Đô Đốc không thể chống lại. Năm năm trước Đại Đô Đốc tuân theo lão Hầu gia phân phó, về kinh thành hôn, thành hôn chưa tới ba ngày liền mang theo phu nhân trở lại Đông Hải. Từ đó về sau, phu nhân được sắp xếp tại phủ Đô Đốc, mà Đại Đô Đốc vẫn thường xuyên ở trong quân doanh!

- Ngươi nói là hai người vừa mới thành hôn, dường như đã ở riêng rồi?

Tề Ninh giật mình nói.

Hầu Tổng quản đáp:

- Phu nhân tính tình khiêm tốn, bình thường cũng không nói nhiều. Nàng là phu nhân Đô Đốc, đương nhiên cũng không tiện xuất đầu lộ diện, cả ngày đều ở trong phủ Đô Đốc. Đại Đô Đốc chưa từng trở về, nàng cũng không phái người đi mời về. Hầu gia, lão nô nói hai câu trong lòng, khi đó nhìn Đại Đô Đốc lạnh nhạt với phu nhân như vậy, trong lòng cũng cảm thấy Đại Đô Đốc không nên. Nhưng loại chuyện giữa phu thê, một người làm nô tài như ta, đương nhiên không tiện nói gì nhiều.

- Nói như vậy, phu nhân vẫn không hề mang thai, có quan hệ lạnh nhạt với Đại Đô Đốc?

Tề Ninh nhỏ giọng hỏi.

Hầu Tổng quản nói:

- Nửa năm đầu quả thực như thế, thành hôn trở lại Đông Hải, trong vòng nửa năm Đại Đô Đốc chỉ trở về ba lần, mỗi lần đều vội vàng mà đến, không nói được mấy câu với phu nhân, liền vội vàng rời đi. Ở chung như vậy, phu nhân không thể mang thai là chuyện đương nhiên.

Lão dừng một chút, mới nói:

- Lão nô được lão Hầu gia giữ lại, đương nhiên không thể mắt nhìn mặc kệ, lão Hầu gia vẫn luôn chờ được ôm cháu trai. Cho nên lão nô… cho nên lão nô gửi một bức mật thư cho lão Hầu gia, báo chuyện này cho lão Hầu gia.

- Lão Hầu gia xử lý thế nào?

- Lão Hầu gia hẳn là gửi thư cho Đại Đô Đốc.

Hầu Tổng quản nói:

- Nửa năm sau đó, mỗi tháng Đại Đô Đốc đều trở về hai lần, chẳng qua cũng chỉ nghỉ ngơi một đêm liền rời đi. Mỗi lần trở về, Đại Đô Đốc ở trong thư phong, mãi đến đêm hôm khuya khoắt mới về phòng phu nhân, trời chưa sáng lại rời đi!

Tề Ninh không nghĩ tới quan hệ vợ chồng của Đạm Đài Chích Lân lại ác liệt như vậy. Hắn không biết tâm lý của Đạm Đài Chích Lân rốt cuộc ra sao, nhưng nhìn từ miêu tả của Hầu Tổng quản, đôi vợ chồng này căn bản không có tình cảm phu thê sâu đậm.

Nếu một người đàn ông thực sự thích một người phụ nữ, hận không thể mỗi ngày đều ở chung, dù bận rộn quân vụ cũng sẽ cố gắng bớt thời gian ở chung với người phụ nữ mình yêu. Thế nhưng Đạm Đài Chích Lân rõ ràng có điều kiện này, lại vẫn lạnh nhạt với Đạm Đài phu nhân. Dưới sự can thiệp của lão Hầu gia, gã vẫn chỉ trở về hai lần một tháng. Lạnh nhạt như vậy, dù cho Đạm Đài phu nhân có dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ sợ cũng bất mãn trong lòng.

Mặc dù Đạm Đài Chích Lân là Thống soái mấy vạn thủy quân, nhưng thủy sư Đông Hải mấy năm gần đây ngoài đề phòng hải tặc, cũng không trải qua chiến sự gì, lương bổng và trang bị triều đình cũng chưa từng cắt đứt, lại thêm trong thủy sư có một đám chiến tướng như Thẩm Lương Thu, căn bản không có khả năng khiến Đạm Đài Chích Lân bận rộn ngay cả thời gian chung đụng với phu nhân cũng không có. Hết thảy cho thấy, Đạm Đài Chích Lân quả thực không để Đạm Đài phu nhân trong lòng, hoặc là nói, Đạm Đài phu nhân không phải nữ nhân mà Đạm Đài Chích Lân yêu.

 

1.51172 sec| 2447.313 kb