- Mậu dịch trên biển, lương thực, thương hội!
Tề Ninh dựa vào ghế cười nói:
- Nói như vậy, mạch máu kinh tế của Đông Hải quả thực nằm trong tay ba gia tộc lớn.
Tần Nguyệt Ca nói:
- Chẳng qua thuế má Đông Hải giao nạp cho triều đình hàng năm cũng không phải số ít. Những năm này vẫn luôn tiêu hao với người Bắc Hán, triều đình kiếm lương thảo từ các nơi, lương bổng Đông Hải cung cấp cho triều đình phần lớn do ba gia tộc lớn trưng thu được. Đều nói gần nửa thuế má Đông Hải đều móc ra từ ba gia tộc lớn, lời này cũng không tính khoa trương, mà ba gia tộc lớn cũng chưa từng khất nợ thuế má.
Đôi mắt Tề Ninh đảo vòng, nghĩ tới mấy năm nay phương diện tài chính của triều đình quả thực rất giật mình. Đặc biệt đại chiến Tần Hoài, hai nước Sở Hán đều tiêu hao cực kỳ thảm trọng. Ba gia tộc lớn Đông Hải vẫn luôn cung cấp thuế má cho triều đình, cũng coi như nguồn tài chính quan trọng của Đông Hải. Cân nhắc từ phương diện tài chính, triều đình cũng không tùy tiện động tới bọn họ. Huống chi năm đó triều đình đã hứa hẹn sẽ đối xử tốt với ba gia tộc lớn này, hiện giờ Bắc Hán không yên, triều đình Sở quốc đương nhiên sẽ không tự nuốt lời hứa.
- Đúng rồi, sau khi bình định Đông Hải, quan hệ giữa ba gia tộc lớn này lại thế nào?
Tề Ninh hơi trầm ngâm, cuối cùng hỏi:
- Phải chăng còn quan hệ thông gia?
Tần Nguyệt Ca lắc đầu nói:
- Theo ti chức biết, ngoại trừ mấy chục năm trước các gia tộc này từng có quan hệ thông gia, từ khi Đại Sở ta thu phục Đông Hải, ba gia tộc lớn chưa từng có mối hôn sự nào, đi lại với nhau cũng không nhiều.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nghĩ thầm ba gia tộc lớn này cũng không quá ngốc, nếu như họ tiếp tục qua lại, quan hệ thân mật, triều đình xem trong mắt, đương nhiên sẽ chú ý mật thiết ba gia tộc này.
Mặc dù tài phú của ba gia tộc lớn cộng lại quả thực rất khổng lồ, nhưng có thủy sư Đông Hải đóng bên cạnh, giống như một cây đao treo trên đầu ba gia tộc lớn, ba gia tộc lớn đương nhiên sẽ không hình thành uy hiếp quá lớn.
- Hầu gia, ti chức còn có một số công vụ trên người, xin cáo lui trước.
Tần Nguyệt Ca đứng dậy, chắp tay hành lễ.
Tề Ninh cười nói:
- Tần Pháp Tào còn có việc cứ đi làm.
Tần Nguyệt Ca thi lễ thật sâu, cáo từ lui ra. Đi được mấy bước, gã bỗng dừng chân lại. Tề Ninh thấy thế hỏi:
- Còn có việc gì?
Tần Nguyệt Ca quay đầu lại, lại thi lễ, cũng không nói chuyện, rời đi.
Điền Tuyết Dung thấy Tần Nguyệt Ca rời đi, lúc này mới thả lỏng. Vừa rồi có người ngoài ở đây, lại là một quan viên, nàng cảm thấy không được tự nhiên. Tề Ninh thấy nàng buông lỏng, lại cười nói:
- Thế nào, không thích ứng trường hợp thế này sao?
- Không phải.
Điền Tuyết Dung hơi lắc đầu, mang theo nghi ngờ hỏi:
- Hầu gia, ngài muốn gặp vị Tần đại nhân này, vì sao lại để ta ở đây?
- Chỉ muốn để ngươi chờ bên cạnh ta mà thôi.
Tề Ninh cười ha ha, lập tức nói:
- Phu nhân có ấn tượng gì đối với Giang gia Đông Hải?
- Giang gia Đông Hải?
Điền Tuyết Dung cười nhạt một tiếng, nói:
- Đương nhiên cũng biết đến, phàm là người kinh thương, không nhiều người không biết đến Giang gia Đông Hải.
- Ồ?
Tề Ninh đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh phu nhân, hỏi:
- Bên ngoài nói Giang gia Đông Hải thế nào?
Điền Tuyết Dung lắc đầu nói:
- Đánh giá thế nào thì ta không biết, nhưng vừa nhắc tới Giang gia Đông Hải, đều nghĩ tới đội tàu của Giang gia Đông Hải. Đều nói Giang gia Đông Hải làm mậu dịch trên biển, thuyền hàng rất nhiều, một lần qua lại, ngày thu đấu vàng. Có rất nhiều cửa hàng tại kinh thành đều nhập hàng từ Giang gia, giá tiền đều không rẻ.
- Nhập hàng?
- Hầu gia chưa từng tới tiệm đồ cổ Trân Bảo Trai sao?
Điền Tuyết Dung nháy mắt, cười quyến rũ:
- Bên trong rất nhiều cửa hàng trân bảo tại kinh thành, đều có trân bảo mà Giang gia chở về từ hải ngoại, không ít thứ đều lấy được dưới đáy biển. Theo ta được biết, chỉ cần bảo vật của Giang gia ở trên tủ, gần như có thể bán khỏi tay ngay lập tức.
Tề Ninh a một tiếng. Điền Tuyết Dung tiếp tục nói:
- Bên trong hàng hải sản, còn có rất nhiều thứ có thể làm thuốc. Hàng hải sản của Giang gia chính tông nhất, ngay cả hiệu thuốc Điền gia chúng ta cũng nhập hải sản của Giang gia. Đúng rồi, còn có trân châu!
Nói tới đây, nàng bỗng dừng lại không nói tiếp.
Tề Ninh nghe nàng nói liền hứng thú, truy hỏi:
- Trân châu thế nào?
- Không có… không có gì!
Gương mặt Điền Tuyết Dung ửng đỏ.
Thân thể Tề Ninh hơi nghiêng, nhỏ giọng nói:
- Giữa chúng ta còn có chuyện gì không thể nói?
Điền Tuyết Dung do dự một chút, mới khẽ nói:
- Bột… bột trân châu dùng để thoa mặt, có thể làm chậm già yếu, lại có thể khiến da thịt trở nên trắng nõn. Trân châu Giang gia chở về đều là hàng thượng đẳng, hiệu quả tốt nhất, ta… ta cũng dùng qua.
Tề Ninh cười ha ha một tiếng. Điền Tuyết Dung cảm thấy mặt hơi nóng lên, lườm Tề Ninh một cái:
- Ngươi… ngươi cười cái gì?
- Khó trách da thịt phu nhân như ngọc, còn mịn hơn tiểu cô nương, hóa ra là dùng bột trân châu thoa mặt.
Tề Ninh trêu đùa:
- Chỉ là xưa nay phu nhân tiết kiệm, ta nhớ được lần đầu tới Điền gia các ngươi, ngay cả lá trà cũng… ha ha, không nghĩ tới lại nguyện ý tốn tiền trên mặt.
Điền Tuyết Dung càng thêm xấu hổ, khẽ nói:
- Ta… ta cũng không có yêu thích khác, chỉ… chỉ bỏ chút bạc trên này.
Tề Ninh cũng biết trong lòng, dù sao hiệu thuốc Điền gia cũng là hiệu thuốc lớn, lợi nhuận hàng năm không phải số ít, không phải nhà giàu bình thường, mua chút trân châu mài thành bộ thoa mặt, với Điền Tuyết Dung mà nói hoàn toàn chịu đựng được.
Lúc trước hắn không có quá nhiều ấn tượng đối với Đông Hải, cũng chưa từng chú ý tới Đông Hải, hơi biết một chút về Đông Hải, đơn giản bởi vì Giang Tùy Vân.
Giang Tùy Vân là con trai của Gia chủ Giang gia Giang Mạn Thiên. Giang Mạn Thiên là bạn cũ Viện trưởng thư viện Quỳnh Lâm Trác Thanh Dương. Trác Thanh Dương tiến cử Giang Tùy Vân với triều đình, để Giang Tùy Vân vào kinh thành làm quan. Tề Ninh ấn tượng rất sâu với Giang Tùy Vân, lúc trước xây dựng lại Hắc Lân Doanh, Hoài Nam Vương thiếu chút nữa lợi dụng Giang Tùy Vân cướp lấy quyền khống chế Hắc Lân Doanh, mặc dù thất bại trong gang tấc, nhưng hiện giờ Giang Tùy Vân vẫn kiếm được một công việc trong Binh Bộ.
Tề Ninh đang muốn hỏi tiếp, Ngô Đạt Lâm đã xuất hiện bên ngoài phòng, cung kính nói:
- Khởi bẩm Hầu gia, có người tới thăm, khẩn cầu Hầu gia tiếp kiến.
Tề Ninh đứng dậy hỏi:
- Là ai?
- Có hai người tới.
Ngô Đạt Lâm trả lời:
- Một người tự xưng là Giang Mạn Thiên, một người tên là Lư Phi Hàng!
Tề Ninh quay đầu nhìn Điền Tuyết Dung một chút, lại cười nói:
- Phu nhân, chuyện thiết lập cửa hàng hiệu thuốc Điền gia, chúng ta cũng nên giải quyết rồi.
Hắn ngồi xuống chủ tọa, phân phó:
- Để họ vào đi!
Sau khi Ngô Đạt Lâm lui ra, Điền Tuyết Dung vội vàng đứng dậy, nói với Tề Ninh:
- Ta… ta có nên tránh một chút hay không?
- Không cần né tránh, tiếp theo chủ yếu là chuyện của ngươi.
Tề Ninh nói:
- Ta không hiểu thương mại, ngươi ở nơi này thích hợp hơn.
Điền Tuyết Dung do dự một chút, nghĩ thầm nói cho cùng Điền gia lập cửa hàng ở Đông Hải cũng không phải việc nhỏ, Giang Mạn Thiên là Hội trưởng Thương hội Đông Hải, nếu như Tề Ninh ra mặt, Giang Mạn Thiên sẽ an bài chuyện hiệu thuốc Điền gia thỏa đáng. Mặc dù Giang Mạn Thiên là cự phú giàu nhất Đông Hải, nhưng chỉ là một thương nhân, trước mặt Tề Ninh, thực sự không tính là cái gì, địa vị cách xa trời đất.
Cũng không chờ quá lâu, Ngô Đạt Lâm đã dẫn mấy người tiến vào.
Người đi đầu mặc trường sam màu xanh, bên hông thắt đai lưng màu xám, đầu đội mũ xám, thân hình gầy gò, một túm râu dài dưới hàm, xem qua cũng chỉ khoảng năm mươi, toàn thân tản ra khí chất nho nhã. Người bên cạnh là một lão giả tuổi gần sáu mươi, thân hình cao lớn, thân thể hơi béo, mặc trường sam màu tím, chiếc bụng rất lớn, giống như mang thai mười tháng.
Phía sau hai người là năm sáu tên tùy tùng đi theo, đều mang theo hộp quà.
Tề Ninh thấy họ tiến vào, cũng không đứng dậy. Điền Tuyết Dung đang muốn đứng dậy, Tề Ninh hắng giọng một cái. Điền Tuyết Dung nhìn Tề Ninh một chút, thấy Tề Ninh nháy mắt với mình, nàng ngầm hiểu, cũng không đứng dậy.
Người áo xanh kia tinh thần rất tốt, bước chân nhẹ nhàng, mặc dù cùng xuất hiện với người béo ở cửa phòng, nhưng sau khi vào phòng, mấy bước chân đã tạo khoảng cách với người béo kia. Tới trong sảnh, y đã hành lễ nói:
- Thảo dân Giang Mạn Thiên, bái kiến Hầu gia!
Y còn thực sự quỳ xuống. Người béo kia tăng tốc đi tới, cũng quỳ xuống bên người Giang Mạn Thiên, thở không ra hơi nói:
- Thảo dân… thảo dân Lư Phi Hàng, bái kiến… bái kiến Hầu gia!
Tề Ninh cũng không để hai người lập tức đứng dậy, đánh giá vài lần, mới chậm rãi nói:
- Giang Mạn Thiên chính là vị Gia chủ Giang gia làm mậu dịch trên biển sao?
- Chính là thảo dân.
Giang Mạn Thiên giọng nói trong sáng:
- Được triều đình chiếu cố, long ân cuồn cuộn, đặc biệt ban thưởng cho thảo dân quyền lực mậu dịch trên biển, nhà họ Giang từ trên xuống dưới vô cùng cảm kích, nguyện thề sống chết đền đáp triều đình!
Tề Ninh cười ha ha một tiếng, lúc này mới nói:
- Đều đứng dậy đi, hai vị lớn tuổi rồi, nếu quỳ lâu, lại là bản Hầu mất cấp bậc lễ nghĩa.
Hai người cảm ơn, đứng dậy trước mặt Tề Ninh. Lúc này Tề Ninh mới chỉ Điền Tuyết Dung nói:
- Vị này là Điền đông gia hiệu thuốc Điền gia kinh thành, chắc hẳn hai vị cũng đã nghe qua.
Hai người Giang Mạn Thiên quay người hành lễ với Điền Tuyết Dung, có vẻ cực kỳ cung kính. Điền Tuyết Dung thầm nghĩ dù sao Giang Mạn Thiên cũng là Hội trưởng Thương hội Đông Hải, tuổi lại lớn hơn mình gần lần. Tề Ninh là Cẩm Y Hầu cao quý, đương nhiên có thể không cần tỏ ra thân thiện với hai tên thương nhân, nhưng mình vẫn không thể làm mất cấp bậc lễ nghĩa. Nàng đứng dậy, đáp lễ với hai người.
- Không biết hai vị tới gặp bản Hầu, có gì muốn làm?
Tề Ninh cũng không để hai người ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề.
Giang Mạn Thiên và Lư Phi Hàng liếc nhau. Lư Phi Hàng tiến lên hai bước, lại quỳ rạp xuống đất:
- Thảo dân tới đây là muốn thỉnh tội Hầu gia. Nghịch tử mắt chó đui mù, không biết chân dung Hầu gia, dĩ nhiên… dĩ nhiên mạo phạm Hầu gia, tội đáng chết. Thảo dân… thảo dân chỉ cầu Hầu gia có thể xử lý nhẹ!
- Ồ?
Tề Ninh cau mày nói:
- Ngươi là vì… ồ, con của ngươi là Lư Tử Hằng đúng không?
- Vâng vâng vâng!
Lư Phi Hàng vội la lên:
- Nghịch tử Lư Tử Hằng, tùy hứng hồ đồ, không biết trời cao đất rộng, mạo phạm Hầu gia, cực kỳ hồ đồ, vẫn xin… !
- Lư Phi Hàng, con của ngươi hồ đồ, xem ra ngươi cũng không khá hơn chút nào.
Tề Ninh thở dài nói:
- Tới giờ ngươi vẫn cho rằng Lư Tử Hằng chỉ là mạo phạm bản Hầu sao? Bản Hầu cũng không phải người tính toán chi li, hơn nữa lúc ấy Lư Tử Hằng cũng không biết thân phận bản Hầu, cho dù có ma sát, bản Hầu cũng sẽ không thật sự trách tội. Hiện giờ ngươi còn không biết hắn rốt cuộc sai ở nơi nào sao?
Lư Phi Hàng ngẩng đầu, a một tiếng, thấy Tề Ninh nhìn về phía Điền Tuyết Dung, lập tức hiểu được, quỳ xuống đất quay qua Điền Tuyết Dung, vẻ mặt đưa đám nói:
- Điền… Điền đông gia, nghịch tử mạo phạm ngài, chuyện này ta đã biết được. Hắn vốn là người cực kỳ vụng về, ngài đại nhân không nhớ lỗi tiểu nhân, tha thứ nhiều hơn.
Mặc dù Lư Tử Hàng là vương bát đản, nhưng cũng không có nghĩa phụ thân hắn là vương bát đản. Vả lại Điền Tuyết Dung cũng biết, Lư Phi Hàng này cũng là nhân vật có mặt mũi ở Đông Hải, lớn tuổi như vậy rồi, lại quỳ trước mặt mình. Nàng không đành lòng, vội vàng tiến lên đỡ lấy, nói:
- Lư lão gia không cần như vậy, ngài… ngài đứng lên mà nói!
- Điền đông gia, hôm nay Lư lão gia tử là thật lòng tới đây xin lỗi ngươi và Hầu gia.
Giang Mạn Thiên ở bên cạnh nói:
- Con không dạy, lỗi của cha. Trên đường đi, Lư lão gia tử liên tục tự trách, ta ở đây cũng cầu xin ngươi tha thứ, lần này đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho Lư Tử Hằng một lần.
Lúc y nói chuyện, giọng điệu bình thản, không kiêu ngạo tự ti, khí chất rất trầm ổn. Tề Ninh nhìn trong mắt, nghĩ thầm khí chất của Giang Mạn Thiên nho nhã, nói chuyện thỏa đáng, khó trách đã từng trở thành tri giao với Trác Thanh Dương.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo