Điền Tuyết Dung đi theo Tề Ninh vào phòng. Tề Ninh chỉ vào chiếc ghế trong phòng nói:

- Ngươi nghỉ ngơi một chút trước đi, ta đi thay bộ đồ.

Hắn nâng tay áo lên nói:

- Phía trên này dính máu, thực sự xúi quẩy.

Hắn vừa mới hành hung Lư Tử Hằng một phen gió táp mưa rào, mặt mũi miệng Lư Tử Hằng đều phun máu ra ngoài, khiến vạt áo Tề Ninh dính không ít máu.

Điền Tuyết Dung nhìn thấy tay áo và ngực áo của Tề Ninh đều dính máu, nghĩ thầm nói cho cùng phiền phức hôm nay đều vì mình dẫn tới, mình cũng không thể coi như không thấy, nàng khách khí nói:

- Có cần ta giúp đỡ hay không?

- Được!

Tề Ninh đáp ứng, cười nói với phu nhân:

- Ta mặc quần áo luôn rất tùy ý, có bà chủ giúp đỡ hẳn là sạch sẽ hơn nhiều.

Hắn không nói nhiều, đi vào trong phòng.

Điền phu nhân khẽ giật mình, không nghĩ tới Tề Ninh lại đáp ứng thoải mái như thế. Nàng thầm hối hận mình nói nhiều một câu, nhưng trong lòng nghĩ hôm nay lúc mình nguy nan nhất Tề ninh đã đứng ra, nàng vẫn đi theo, trong lòng thì nghĩ coi như một lát thực sự bị Tề Ninh khinh bạc một phen, vậy cũng tùy ý hắn đi, dù sao trước đây mình cũng đã bị Tề Ninh khinh bạc rồi, chỉ cần mình giữ vững phòng tuyến cuối cùng là được.

Nàng lại nghĩ gần đây mình khúm núm trước mặt Tề Ninh, luôn thuận theo ý hắn, tiếp tục như vậy sẽ dễ bị tên kia chiếm tiện nghi. Mặc dù sau này không thể xa lánh hắn, nhưng cũng không thể mặc hắn điều động, ngay cả trong lòng ngoan ngoãn phục tùng hắn, nhưng vẫn phải giữ vững mặt mũi một chút.

Đi vào trong phòng, thấy Tề Ninh đã cởi áo ngoài, đang để trần, phía dưới mặc một chiếc quần dài. Điền phu nhân giật mình trong lòng, mặc dù sớm biết chuyện giữa nam nữ, nhưng lúc này đột nhiên nhìn thấy một nam tử cởi trần, mặt vẫn đỏ tim vẫn run. Nàng quay đầu nhi, Tề Ninh lại cười nói:

- Đa tạ phu nhân giúp đỡ, quần áo ở đây.

Hắn chỉ trên giường. Điền phu nhân nhìn thoáng qua quần áo bên trong và bên ngoài đã chuẩn bị sẵn ở trên giường, liền muốn bước tới. Tề Ninh lại chép miệng, ra hiệu phu nhân đống cửa phòng lại.

Phu nhân cảm thấy căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện cực kỳ thong dong, cố gắng khiến Tề Ninh cảm thấy thay quần áo giúp là một chuyện rất bình thường, hi vọng lúc này Tề Ninh đừng có những suy nghĩ khác.

Nàng quay lại đóng cửa, nhưng không cài chốt cửa. nàng đi tới bên cửa sổ, lấy quần áo bên trong trước, mở ra, đi tới sau lưng Tề Ninh, khẽ nói:

- Hầu gia, ngài giang hai cánh tay!

Tề Ninh khẽ cười nói:

- Phu nhân cảm thấy vóc người của ta thế nào?

Phu nhân khẽ giật mình, lại buồn cười, tùy ý nói:

- Rất đẹp.

Lúc nói chuyện, nàng không nhịn được đánh giá thân thể Tề Ninh từ phía sau, làn da không hề trắng tinh giống như con em quan lại, có vẻ hơi nâu đậm, nhưng da thịt căng cứng, đường cong rõ ràng, cảm thấy dường như trong mỗi tấc da thịt ẩn chứa lực lượng. Tề Ninh nội lực thâm hậu, kỳ thực đã khiến da thịt thay đổi cực kỳ rõ ràng.

- Rất đẹp?

Tề Ninh cười ha ha hỏi:

- Đẹp thế nào?

Phu nhân hơi bất đắc dĩ, nghĩ thầm mặc quần áo thì mặc quần áo, sao lại hỏi vấn đề nhàm chán này. Nàng vừa khoác áo trong lên người Tề Ninh, vừa nói:

- Hầu gia là người tập võ, vóc người đương nhiên là đẹp.

- Vậy thì chưa biết được.

Tề Ninh nói:

- Phu nhân chưa từng học qua võ công, vì sao dáng người cũng tốt như vậy?

Phu nhân ở phía sau trừng Tề Ninh một cái, vẫn nói:

- Nam nhân và nữ nhân khác biệt, nam nhân tập võ dáng người đệp tốt, nữ nhân không cần tập võ, chỉ cần bảo dưỡng nhiều hơn là được rồi.

- Vậy thì chưa chắc.

Tề Ninh quấn lấy vấn đề này giống như kẹo da trâu:

- Ta nhìn nữ quyến của rất nhiều quan lại quyền quý cũng đều bảo dưỡng, tiền bạc tiêu tốn trong vấn đề bảo dưỡng lớn hơn phu nhân rất nhiều, nhưng các nàng so với phu nhân vẫn cách biệt trời đất.

- Ồ?

Đôi mắt phu nhân đảo một vòng, hỏi ngược lại:

- Hầu gia thường xuyên nhìn chằm chằm những nữ nhân kia sao?

Tề Ninh sững sờ, cũng không nghĩ tới phu nhân lại đột nhiên hỏi lại, bờ môi nở nụ cười, hắn cũng hỏi ngược:

- Nếu ta nói thường xuyên nhìn chằm chằm các nàng, phu nhân có vui hay không?

- Hầu gia nhìn chằm chằm ai, ta không xen vào.

Phu nhân tung hoành thương trường nhiều năm, vốn là một người khéo ăn nói. Trước kia nói chuyện với Tề Ninh, luôn nghĩ tới thân phận của hắn, cố kỵ khắp nơi, coi như nhanh mồm nhanh miệng, nhưng trước mặt Tề Ninh cũng không dám nói nhiều. Chẳng biết tại sao, ở cùng Tề Ninh lâu, đặc biệt sau khi xảy ra những chuyện ở Quan Triều Lâu, trong lòng phu nhân cảm thấy khoảng cách với Tề Ninh rút ngắn đi rất nhiều. Lúc trước trong lòng nàng luôn cố kỵ thân phận của Tề Ninh, nhưng hiện giờ nàng cũng không nhìn thân phận Tề Ninh nặng như trước đó.

Tề Ninh thở dài nói:

- Hóa ra phu nhân vẫn không thèm để ý ta.

- Ngài nhìn ai, ta vốn không quản được.

Phu nhân nói:

- Vả lại ta không cho ngài nhìn người khác, ngài sẽ thực sự nghe lời ta sao?

Lúc nói chuyện, nàng đã lồng hai cánh tay Tề Ninh vào áo.

Tề Ninh cười nói:

- Nói thật, ta quả thực không nhìn chằm chằm người khác, nhiều lắm chỉ tùy tiện liếc qua, cũng không phải vì nhìn các nàng, chỉ là muốn nhìn xem thân hình các nàng kém ngươi bao nhiêu.

Phu nhân vốn cho rằng sau khi vào phòng, Tiểu Hầu gia này sẽ động tay động chân với mình. Lúc vào phòng thực ra nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ cần Tề Ninh không quá mức, mình mặc hắn khinh bạc một phen cũng không sao. Không nghĩ tới đến giờ Tề Ninh vẫn quy củ, thành thật để mình mặc áo giúp hắn, còn lúc này trêu chọc mình vài câu, nói vài lời mập mờ thì không tính chuyện gì lớn.

Mặc dù phu nhân và vong phu cũng không có tư tưởng lãng mạn gì, nhưng dù sao cũng là người từng trải. Nàng trời sinh quyến rũ, lại thông minh lanh lợi, đương nhiên cũng hiểu tâm tư đàn ông, cũng biết làm chuyện kia với đàn ông thế nào. Chỉ cần Tề Ninh không động tay, nói vài câu điên cuồng với hắn, cũng không có người nào nghe thấy, phu nhân có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

- Hầu gia vẫn nói dáng người, cũng không biết Hầu gia rốt cuộc thích dáng người gì?

Phu nhân hơi cắn răng, khuôn mặt ửng đỏ, nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ trấn định.

Tề Ninh đang muốn quay đầu, phu nhân lập tức nói:

- Đừng quay đầu, ta chỉnh lại quần áo giúp ngài.

Thực ra nàng đã chỉnh xong quần áo rồi, chỉ là lo lắng Tề Ninh nhìn thấy biểu lộ của mình, tìm được lý do.

Tề Ninh biết rõ trong lòng, cũng không quay đầu.

Thấy Tề Ninh không trả lời, trong lòng phu nhân lại càng hi vọng muốn biết Tề Ninh rốt cuộc sẽ trả lời thế nào, nàng khẽ nói:

- Hỏi ngài, vì sao ngài chưa nói chứ?

- Hả?

Tề Ninh hưng phấn trong lòng, nhưng vẫn cố ý hỏi:

- Cái gì?

Từ khi lần đầu nhìn thấy Điền Tuyết Dung, Tề Ninh đã biết mỹ phụ nhân này đúng là loại hình mình thích, trong lòng hắn cũng chưa từng phủ nhận. Sau đó hắn chiếu cố hiệu thuốc Điền gia nhiều hơn, nói cho cùng kỳ thực cũng không phải vì lòng hiệp nghĩa cái gì, càng không phải bỗng phát thiện tâm, đơn giản vì trong lòng vẫn luôn nhớ mỹ phụ nhân kia.

Tề Ninh cũng chưa bao giờ muốn lợi dụng thân phận Hầu tước của mình để uy hiếp Điền Tuyết Dung làm chuyện không muốn làm.

Với Tề Ninh mà nói, thích một nữ nhân, xưa nay sẽ không vội vàng. Hắn rất muốn tốn một khoảng thời gian chậm rãi chinh phục nội tâm của nữ nhân, dần dần rút ngắn khoảng cách, như thế mới có thể khiến hắn có cảm giác hưởng thụ thắng lợi.

Với Cố Thanh Hạm như thế, với Điền Tuyết Dung kỳ thực cũng như vậy.

Lúc này Điền phu nhân chủ đọng hỏi hắn đề tài nhạy cảm, Tề Ninh biết mục đích của mình mới thấy hiệu quả, ít nhất đã kích động xôn xao sâu trong lòng phu nhân, cho nên hắn cố ý chọc ghẹo. Hắn biết rõ nếu như nữ nhân thực sự biểu lộ một số thứ mẫn cảm trong lòng ra trước mặt mình, trên thực tế đã coi như lấy được thành công to lớn.

- Ngài biết rõ còn cố hỏi.

Phu nhân cảm thấy mình như bị ma quỷ ám ảnh, hắn đã không trả lời, mình cần gì phải hỏi nhiều, nhưng trong lòng lại rất hi vọng nghe Tề ninh nói ra đánh giá cục thể đối với dáng người của mình.

Nàng biết rõ như vậy là không đúng, sẽ khiến mình có vẻ hơi lỗ mãng, nhưng không nhịn được nghi ngờ trong lòng.

Thực ra nàng đương nhiên hết sức hài lòng đối với dáng người ngực cao mông tròn đường cong chập trùng của mình, thậm chí sâu trong lòng còn hơi kiêu ngạo. Mặc dù rất nhiều nam nhân lúc nhìn nàng ánh mắt luôn đảo quanh người nào, nhưng xưa nay nàng không tỏ ra thân thiện, cũng không để ý cảm thụ của những người kia. Nhưng sau khi bị Tề Ninh trêu chọc ba bốn lần, mỗi lần ở riêng với Tề Ninh, trong lòng luôn dập dờn, rất muốn nghe người đàn ông này rốt cuộc đánh giá dáng người của mình thế nào.

Tề Ninh cười nhẹ một tiếng, hỏi:

- Ngươi thực sự muốn biết sao?

- Ngài thích nói thì nói:

Bản thân Điền Tuyết Dung cũng không phát hiện giọng nói của mình hơi hờn dỗi.

Tề Ninh cười ha ha nói:

- Vậy thì ta không nói.

Điền Tuyết Dùng ở sau lưng lườm Tề Ninh một cái, nghĩ thầm trước kia không cho ngươi nói, lời gì ngươi cũng dám nói, hiện giờ hỏi ngươi, ngươi lại giả bộ không hiểu. Nàng không để ý tới hắn, chuyển qua phía trước Tề Ninh, quàng áo giúp hắn.

Chóp mũi Tề Ninh ngửi thấy mùi thơm phát ra trên người phu nhân, nhìn thấy phu nhân mềm mại, trong lòng rung động. Chờ phu nhân đứng dậy chỉnh cổ áo cho hắn, hai gương mặt gần nhau trong gang tấc, Tề Ninh nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn gió thổi liền rách của phu nhân, cuối cùng khẽ nói:

- Vậy ta nói cho ngươi biết, ngươi không được nói ta lưu manh.

Phu nhân nghĩ thầm chẳng lẽ trước kia ngươi làm trò lưu manh với ta còn ít sao. Nàng cố ý không nhìn vào mắt Tề Ninh, chỉ ừ nhẹ một tiếng.

Lúc này Tề Ninh mới xích lại gần, nói nhỏ vài câu bên tai phu nhân. Trong nháy mắt phu nhân mặt đỏ tới mang tai, mắng:

- Ngươi lưu manh!

Nàng vừa dứt lời, vòng eo xiết chặt, Tề Ninh đã ôm lấy eo thon của nàng, thân thể mềm mại kia lập tức bị Tề Ninh ôm tới, kề sát nhau. Phu nhân thở nhẹ một tiếng, phản xạ có điều kiện muốn giãy dụa một cái. Tề Ninh ôm lấy hai tay, giống như vòng sắt giữ chặt eo nàng, khiến nàng căn bản tránh không thoát.

Phu nhân nhìn Tề Ninh một chút, đôi mắt ngập nước, giống như hai dòng suối mùa xuân, quyến rũ say lòng người. Hôm nay vào phòng nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lúc này Tề Ninh ôm lấy nàng, mặc dù nàng giãy dụa nhưng không quá mức, mặc cho Tề Ninh ôm lấy, giọng nàng hơi run rẩy:

- Ngài… ngài muốn làm gì?

- Đừng sợ!

Tề Ninh ôm lấy thân thể mềm mại của phu nhân, bộ ngực đầy đặn dán vào ngực mình, hắn cảm thấy thoải mái toàn thân, nhỏ giọng nói:

- Phu nhân, ta vẫn luôn hiếu kỳ, tại sao eo của ngươi lại nhỏ như vậy?

- Ta… ta không biết.

Phu nhân tránh né ánh mắt nóng rực của Tề Ninh, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn thẳng hắn.

- Ta biết.

Tề Ninh dán bên tai phu nhân, khẽ nói:

- Phu nhân là vì đi lại, xoay mông nhìn cho đẹp, cho nên mới như vậy?

- Không phải, ngài… ngài nói bậy.

Phu nhân giãy nhẹ một chút, như giận như bực, khuôn mặt nóng bỏng:

- Ngươi chỉ thích nói bậy bạ, ta… ta trời sinh đi đường như thế, cũng… cũng không phải cố ý.

- Trời sinh đã câu người như thế, nếu như cố ý còn đến mức nào?

Tề Ninh cười nhẹ một tiếng, phu nhân hơi thở như lan, mùi thơm chui thẳng vào mũi Tề Ninh, khiến người ta động tình. Một tay khác của hắn vẫn giữ chặt eo phu nhân, một tay khác đã chậm rãi vươn xuống phía dưới, thuận theo đường cong xinh đẹp kia, hoạt động trên chiếc mông tròn đầy đặn. Phu nhân lập tức phát giác, tay kia còn chưa tới vị trí, da thịt toàn thân phu nhân đã căng cứng, thân thể mềm nhũn, cả người mềm nhũn dựa lên người Tề Ninh, vô lực nói:

- Không cho phép… không cho phép ngươi làm loạn!

 

0.12871 sec| 2442.617 kb