Hôm nay Tề Ninh gặp được Giang Mạn Thiên, liền sinh lòng cảnh giác, cũng không phải vì hắn hiểu rõ Giang Mạn Thiên thế nào, mà vì hắn vẫn luôn có cảnh giác đối với Giang Tùy Vân.
Giang Tùy Vân vào kinh thành, mọi người đều tưởng rằng Trác Thanh Dương tiến cử hắn vào kinh thành làm quan, ban đầu Tề Ninh cũng tưởng rằng như thế. Khi Giang Tùy Vân tìm nơi nương tựa bên người Hoài Nam Vương, Tề Ninh cũng coi đây là đầu tư chính trị của Giang gia.
Nhưng chuyện xảy ra ở thư viện Quỳnh Lâm đêm đó, Tề Ninh cũng không quên.
Đêm đó Trác Thanh Dương bị thương mất tích, lưu lại ‘Khúc phổ Địa Tạng’. Giang Tùy Vân cũng xuất hiện ở thư viện Quỳnh Lâm khi màn đêm buông xuống, còn lục tung phòng trúc của Trác Thanh Dương tìm đồ.
Chuyện xảy ra đêm đó, tới giờ vẫn là một bí ẩn.
Trác Thanh Dương gặp phải một đám thích khách lai lịch không rõ tập kích. Lúc Tề Ninh tìm tới, Trác Thanh Dương tổn thương nghiêm trọng. Trác Thanh Dương có Cốt Văn Kiếm đứng thứ hai trong mười danh kiếm lớn, chính là một cao thủ kiếm thuật, lúc ấy cũng khiến Tề Ninh giật nảy cả mình.
Trong mắt thế nhân Trác Thanh Dương là Thái Đẩu văn đàn, thông kim bác cổ, là đại nho được thiên hạ công nhận. Thế nhưng không người nào biết, Trác Thanh Dương còn là một kiếm khách với kiếm thuật cao siêu.
Nhưng trước đó đám thích khách kia đã biết được, còn nắm lấy nhược điểm của Trác Thanh Dương, động tay động chân trong nghiên mực, cho nên mới dẫn tới Trác Thanh Dương bị trọng thương.
Sau đó dưới tình huống bị thương, Trác Thanh Dương mang theo kiếm biến mất không còn hình bóng, chỉ để lại manh mối của ‘Khúc phổ Địa Tạng’. Tề Ninh cũng thuận lợi lấy được ‘Khúc phổ Địa Tạng’, đến giờ vẫn không cách nào giải được bí ẩn trong đó.
Tề Ninh vẫn không quên, vào ban đêm, Giang Tùy Vân cũng mò vào thư viện, tìm kiếm trong phòng trúc. Nếu như không có gì bất ngờ, Tề Ninh tin tưởng Giang Tùy Vân muốn tìm ‘Khúc phổ Địa Tạng’, mà thích khách tập kích Trác Thanh Dương đêm đó, cũng muốn cướp một vật trên người Trác Thanh Dương. Tề Ninh phán đoán nếu không có gì bất ngờ, hẳn cũng có liên quan tới ‘Khúc phổ Địa Tạng’. Nguyên nhân như vậy, Tề Ninh vẫn luôn hoài nghi trong ‘Khúc phổ Địa Tạng’ cất giấu một bí mật kinh người.
Phải chăng Giang Tùy Vân và đám thích khách kia là một đám, Tề Ninh không dám tùy tiện phán đoán. Nhưng mục đích Giang Tùy Vân vào kinh tiếp cận Trác Thanh Dương rõ ràng không đơn giản.
Giang Tùy Vân và Giang Mạn Thiên là quan hệ phụ tử, mục đích Giang Tùy Vân vào kinh, người khác không biết, Giang Mạn Thiên không có khả năng không biết. Thậm chí Tề Ninh hoài nghi Trác Thanh Dương mất tích rất có thể liên quan tới Giang Mạn Thiên.
Trong chuyện này rốt cuộc cất giấu bí ẩn thế nào, Tề Ninh vẫn luôn nghi hoặc trong lòng.
Phu nhân đương nhiên không có khả năng biết được chuyện này, nhưng cũng nhìnn ra trong lòng Tề Ninh đề phòng Giang Mạn Thiên. Nàng nhỏ giọng nói:
- Hầu gia, ngài muốn nói là ba gia tộc lớn cố ý xa lánh, khiến người ta cho rằng họ không liên hệ nhiều, nhưng trên thực tế vẫn luôn âm thầm tiếp xúc?
- Mấy gia tộc lớn này đều sinh sống tại Đông Hải hơn trăm năm, đã từng quan hệ thông gia với nhau, đánh gãy xương cốt liền nối gân, sao có thể nói không liên quan là không liên quan?
Tề Ninh cười lạnh một tiếng:
- Đông Hải chỉ lớn như vậy, kinh mậu lại nằm trong tay ba nhà, nói họ cùng một giuộc cũng không đáng. Bình thường cố ý kéo dài khoảng cách, nhưng thực chất kết nối bên trong chưa từng đứt đoạn, một khi tới thời điểm quan trọng, đương nhiên sẽ đoàn kết nhau lại.
Phu nhân hơi gật đầu, hiểu được vài phần, khẽ nói:
- Hôm nay tại Quan Triều Lâu, bắt Trần Côn đi, Lư Tử Hằng cũng bị quan phủ trông coi. Đối thủ của họ là Hầu gia, với ba gia tộc lớn mà nói, đây đương nhiên là chuyện rất lớn, cho nên thời khắc khẩn cấp này, Giang Mạn Thiên liền đứng ra nói chuyện cho Lư Phi Hàng.
Tề Ninh mỉm cười:
- Phu nhân vừa chỉ là thông, thực sự rất thông minh.
- Vậy vì sao Hầu gia nói những lễ vật hôm nay không nhận không được?
Phu nhân mang theo vẻ nghi hoặc hỏi.
Tề Ninh cười nói:
- Dù sao đây cũng là Đông Hải, mặc dù ta là Hầu gia, nhưng có một câu gọi là cường long không ép nổi địa đầu xà.
Phu nhân khẽ cười nói:
- Hầu gia lợi hại như vậy, đương nhiên không sợ bọn họ.
- Phu nhân, bọn họ vừa ra tay, lập tức là mấy vạn lạng bạc.
Tề Ninh ngồi dựa vào ghế, suy nghĩ nói:
- Mặc dù họ có bạc, nhưng ra tay như vậy thực sự quá mức hào phóng. Mặc dù danh tiếng của Cẩm Y Hầu không kém, nhưng vì giải quyết phiền phức ở Quan Triều Lâu, lập tức ném ra số lượng bạc lớn như vậy, ngươi cảm thấy hợp lý sao?
- Điều này!
Phu nhân do dự một chút, mới khẽ nói:
- Hầu gia, họ quả thực ra tay quá mức hào phóng, vừa rồi… vừa rồi ta cũng lấy làm kinh hãi.
- Số bạc này đương nhiên không phải vì giải quyết chuyện Quan Triều Lâu.
Tề Ninh cười nói:
- Có lẽ họ còn tâm tư khác, nếu ta nhận, họ mới có thể an tâm trong lòng, nếu không… !
Hắn như cười như không, cũng không nói nhiều.
Phu nhân vốn định hỏi thăm ba gia tộc lớn còn có tâm tư gì, nhưng Tề Ninh không nói rõ, nàng cũng không tiện hỏi nhiều. Nàng thấy Tề Ninh dựa vào ghế, dường như đang suy nghĩ điều gì, cũng không dám nói lời nào xáo trộn suy nghĩ của hắn. Sau một lát, thấy Tề Ninh hơi cau mày, nàng không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
- Hầu gia, ngài… ngài đang suy nghĩ cái gì?
Tề Ninh lấy lại tinh thần, nhìn về phía phu nhân, khẽ cười nói:
- Ta đang nghĩ, hôm nay có phải nên chúc mừng một chút hay không?
- Chúc mừng?
- Từ nay về sau hiệu dược Điền gia sẽ chính thức mở cửa hàng tại Đông Hải, mục đích chuyến đi này của phu nhân cũng hoàn thành tốt đẹp.
Thân thể Tề Ninh nghiêng tới, lông mày mang theo vẻ mập mờ:
- Việc vui như thế, chẳng phải cần chúc mừng một chút hay sao? Đêm nay phu nhân hãy lưu lại, chúng ta cùng nhau chúc mừng một chút.
Gương mặt phu nhân nóng lên, trong nháy mắt hiểu được ý của Tề Ninh. Nhịp tim nàng đập nhanh, cúi đầu khẽ nói:
- Không… không thể lưu lại, bị người ta biết… bị người ta biết sẽ không tốt.
- Dịch quán không thể lưu lại, hội quán cũng không thể đi. Vậy làm sao bây giờ?
Tề Ninh thở dài, khẽ nói:
- Trăng treo trên đầu, người hẹn sau đêm khuya, nếu không chúng ta tìm nơi khác!
- Hầu gia, không phải… không phải ta nói không được, chỉ là… !
Phu nhân cúi đầu xuống, chiếc cằm gần như chạm vào bộ ngực cao vút:
- Ngài có thể để ta nghĩ lại hay không, chờ sau khi chúng ta… chúng ta trở về!
Câu cuối cùng này của nàng giống như muốn đáp ứng yêu cầu của Tề Ninh, lúc này mặt nàng đã đỏ tới mang tai, chữ sau cùng không tiện nói ra.
Thân thể Tề Ninh nghiêng tới, gần như dán bên tai phu nhân, nhỏ giọng hỏi:
- Trở về làm gì?
Khi nói chuyện hơi thở của Tề Ninh phun vào tai phu nhân. Cảm giác của phu nhân quả thực cực kỳ mẫn cảm, hơi thở kia khiến phu nhân cảm thấy một loại cảm giác nóng rực trên mặt. Nàng muốn mình tùy ý giống như trước đó, thế nhưng vừa chạm tới vấn đề này, dù thế nào cũng không tùy ý nổi. Lúc này nàng căn bản không dám nhìn Tề Ninh, giọng nói cực nhỏ:
- Ngài… tự ngài biết rồi, còn muốn… còn muốn hỏi ta!
- Ta sợ phu nhân nói chuyện khác với ta, cho nên muốn xác định một chút.
Tề Ninh cố ý thổi hơi vào lỗ tai phu nhân:
- Ngươi nói cho ta, sau khi trở về làm chuyện gì?
- Chính như… chính như ngươi nói!
Hai tay phu nhân níu chặt váy, cảm giác bàn tay đã đổ mồ hôi, lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi nói thế nào liền như thế, chỉ là… chỉ là không phải hiện giờ!
Tề Ninh cười ha ha, nhìn mỹ phụ nhân thẹn thùng như thiếu nữ, cuối cùng không nhịn nổi dán tới, hôn mạnh một cái lên gương mặt bóng loáng mịn màng của phu nhân.
Giang Mạn Thiên và Lư Phi Hàng rời khỏi dịch quán, trước sau chia ra ngồi trên hai chiếc xe ngựa. Qua hai con phố, Lư Phi Hàng ở phía sau thấy xe ngựa của Giang Mạn Thiên rẽ vào một con phố yên tĩnh, lão lập tức sai người đuổi theo. Đi vào trong ngõ hẻm, lão liền trông thấy xe ngựa của Giang Mạn Thiên dừng lại phía trước không xa. Lư Phi Hàng xuống xe ngựa, đi thẳng tới xe ngựa của Giang Mạn Thiên. Dáng người của lão béo tròn, động tác lúc này cũng coi như nhanh nhẹn. Lên xe ngựa của Giang Mạn Thiên, hai chiếc xe ngựa lập tức nối đuôi nhau tiến lên, rời khỏi ngõ, xe ngựa của Giang Mạn Thiên rẽ trái, mà xe ngựa của Lư Phi Hàng rẽ phải.
Xe ngựa của Giang Mạn Thiên nhìn qua cũng không thu hút, thậm chí hơi cũ kỹ, có vẻ cổ xưa, nhưng toa xe lại không nhỏ. Lư Phi Hàng đi vào trong toa xe, đặt mông ngồi xuống. Giang Mạn Thiên ngồi dựa vào toa xe, thần sắc bình thản, lườm Lư Phi Hàng một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi thấy vị Tiểu Hầu gia này của chúng ta thế nào?
Lư Phi Hàng ngồi đối diện Giang Mạn Thiên, mặt mũi đã sớm không còn thái độ khiêm cung lúc trước, ánh mắt lạnh lẽo, cười lạnh nói:
- Nếu như không phải ngươi ngăn cản, ta nhất định khiến hắn không rời khỏi Đông Hải.
- Không rời khỏi Đông Hải?
Giang Mạn Thiên bình tĩnh cười một tiếng:
- Thế nào, ngươi còn muốn giết hắn sao?
- Không phải ngươi không rõ thương thế của Tử Hằng.
Lư Phi Hàng nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm tay to béo:
- Đến giờ hắn vẫn còn đang hôn mê, từ khi hắn sinh ra đến giờ, đã từng chịu thiệt thòi như thế? Mấy gia tộc lớn chúng ta, đã từng chịu thiệt như thế?
- Ngươi đừng quên, Hàn gia đã không còn mấy người.
Giọng điệu của Giang Mạn Thiên từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh:
- Năm đó Hàn gia uy phong hơn chúng ta nhiều, kết quả thế nào, không phải ngươi không rõ, vậy còn không tính chịu thiệt lớn sao?
Thần sắc Lư Phi Hàng cứng đờ, hừ lạnh một tiếng mới nói:
- Tùy Vân ở kinh thành không phải cũng chịu thiệt bởi tên tiểu tử này sao, bị tên tiểu tử này cướp đi vị trí Thống lĩnh Hắc Lân Doanh. Hiện giờ Tử Hằng bị hắn đánh thành như vậy trước mắt bao nhiêu người, Cẩm Y Tề gia đã kết tử thù với chúng ta, hôm nay chúng ta còn phải quỳ dưới chân hắn!
Nắm đấm của lão nện mạnh xuống, không cam tâm thở dài.
- Lư đại ca, ta chỉ hỏi ngươi cảm thấy Tiểu Hầu gia này thế nào, không nói chuyện khác.
Giang Mạn Thiên chăm chú nhìn vào mắt Lư Phi Hàng.
Lư Phi Hàng nói:
- Cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là tuổi còn trẻ kế thừa tước vị mà thôi. Đồ chúng ta tặng, không phải hắn đều nhận hết sao?
Lão đặt hai tay lên chiếc bụng nhô lên của mình, khinh thường nói:
- Tiểu tử này quả nhiên có quan hệ không rõ ràng với họ Điền, hôm nay vội vàng giải thích với chúng ta, ha ha, vẫn còn quá non.
Giang Mạn Thiên suy nghĩ hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy hắn còn quá non?
Y đưa tay vuốt râu nói:
- Tin tức trong kinh thành, người này đối chọi gay gắt với Tư Mã gia, hiện giờ đã hình thành một đảng trong triều. Nếu như hắn tầm thường, sao có can đảm đối địch với Tư Mã gia?
Lư Phi Hàng vung tay nói:
- Chính bởi vì quá non, cho nên nghé con mới đẻ không sợ cọp. Lúc trước Hoài Nam Vương và Tư Mã gia minh tranh ám đấu, Hoài Nam Vương kia là Hoàng thúc, rất có uy vọng trong triều, cuối cùng cũng bị Tư Mã Lam dọn dẹp. Ngươi cảm thấy chỉ một Cẩm Y Hầu, có thể là đối thủ của Tư Mã Lam hay sao? Cẩm Y Tề gia hiện giờ, cũng không phải Cẩm Y Tề gia lúc trước, không có quân đoàn Tần Hoài trong tay, tiểu tử này lấy gì đấu với Tư Mã Lam? Lá gan của hắn quả thực không nhỏ, nhưng đó là lá gan tự tìm đường chết. Mạn Thiên, nếu ngươi không tin, chúng ta đánh cược ở đây, không quá một năm, nhiều nhất hai năm, tiểu tử này chắc chắn chết rất khó coi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo