Trong lúc nhất thời, Lư Tử Hằng không nhìn được rốt cuộc đó là ai, nhưng những người khác đều thấy rõ ràng.

Mọi người chỉ thấy, trong lúc Lư Tử Hằng đang sỉ nhục Điền Tuyết Dung, người thanh niên bên cạnh Điền Tuyết Dung đã chậm rãi đứng lên, đại đa số mọi người ở đây cũng không biết lai lịch của người thanh niên này, chỉ một số ít người còn nhớ người này là tùy tùng đi theo Điền Tuyết Dung lúc nãy.

Đương nhiên Miêu Tử Dật nhận ra Tề Ninh. Khi thấy Lư Tử Hằng khí thế bức người, cùng với Trần Côn nhục mạ Điền Tuyết Dung, ông ta đã mấy lần định đứng lên, nhưng lại thầm hiểu, chỉ cần mình đứng lên nói giúp Điền Tuyết Dung vài câu, thì vị trí hội trưởng dược hành thương hội tất nhiên khó giữ được, mà e rằng về sau cũng không thể sống yên ổn ở dải đất Đông Hải này. Miêu Tử Dật cố nén lửa giận, rốt cuộc không dám đứng lên nói.

Lúc này, nhìn thấy Tề Ninh đứng lên, Miêu Tử Dật biết Tề Ninh là người cộng tác dưới quyền của Điền Tuyết Dung, thầm nghĩ tên tiểu tử này im lìm cả buổi, lúc này hẳn là không kìm chế nổi nữa, phải đứng lên phản kháng vì Điền Tuyết Dung

Ông ta rất hiểu Lư Tử Hằng, người này hành vi phóng đãng, thủ đoạn lại độc ác, ở đất Đông Hải này, hễ ai làm mất lòng y, đều sẽ gặp phải kết cục không tốt. Đến khi Tề Ninh túm lấy vai Lư Tử Hằng, mặt Miêu Tử Dật liền biến sắc, trong lòng biết hôm nay người thanh niên này sẽ không dễ dàng rời khỏi Quan Triều lâu.

Những người khác cũng đều ngạc nhiên, tuy đến bây giờ, rất nhiều người cũng không biết người thanh niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng dám nói với Lư Tử Hằng như vậy, nhất định hắn sẽ không gánh nổi hậu quả.

Lư Tử Hằng bị Điền Tuyết Dung từ chối thẳng thừng, trong lòng tràn đầy lửa giận, lúc này lại có người dám nói như vậy với y, thật không thể tưởng tượng nổi, liền xoay người lại, mắng:

- Là kẻ nào không muốn sống…!

Y còn chưa nói hết câu, đã thấy mắt nổ đom đóm, một quả đấm nặng nề nện vào miệng y không chút lưu tình. Cú đấm này vô cùng mạnh mẽ, giống như một quả chùy sắt đập vào miệng y, Lư Tử Hằng chưa cảm nhận được sự đau đớn ở miệng ngay, lại cảm thấy bụng đau nhói, lại là một cú đá mạnh mẽ nện vào bụng y.

Thân thủ của Tề Ninh rất lợi hại, hắn lẳng lặng ngồi bên cạnh Điền Tuyết Dung, kìm chế cả buổi, lúc này đột nhiên xuất thủ, là đã có chuẩn bị từ trước, cũng không đến mức một cước lấy mạng Lư Tử Hằng, nhưng cũng đủ khiến y nếm trải sự thống khổ tột cùng.

Lư Tử Hằng bị trúng một cước, thân hình bay thẳng về phía sau, đập vào vách tường, lập tức cả người dán lên vách, rồi mềm nhũn trượt xuống phía dưới.

Mọi người nhìn trân trối, không nói nên lời, ngay cả Điền Tuyết Dung cũng ngây người ra. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tề Ninh đã sải bước đi tới, tóm lấy một chân của Lư Tử Hằng mà kéo, để y nằm trên mặt đất, rồi lập tức ngồi lên ngực y. Hắn lột mũ trên đầu Lư Tử Hằng xuống, túm lấy búi tóc của y, không nói một lời, vung tay lên đấm liên tục vào mặt y như giã gạo.

Mắt nổ đom đóm, Lư Tử Hằng cảm thấy khuôn mặt mình như bị hết tảng đá này tới tảng đá khác đập vào, mọi suy nghĩ như đều dừng lại, nhưng những nắm đấm vẫn nện xuống không ngừng nghỉ, chỉ trong thoáng chốc, thậm chí y không còn cảm thấy đau dớn nữa.

Cũng may, rốt cuộc có người phục hồi tinh thần, kêu lên thất thanh:

- Sắp đánh chết người rồi!

Mấy thương hộ tráng kiện thấy Tề Ninh cưỡi trên người Lư Tử Hằng, biết lúc này nếu mình ra tay cứu giúp, tất nhiên có thể lấy lòng Lư Tử Hằng, một người hét lớn:

- Dừng tay!

Rồi xông lên phía trước. Hai người bên cạnh thấy vậy, cũng không nói lời thừa, mỗi người nhấc một cái ghế, đánh về phía Tề Ninh.

Người xông tới trước nhất có thân thể cường tráng, lao tới phía sau Tề Ninh, liền đưa tay định túm tóc Tề Ninh. Tuy Tề Ninh không muốn dây dưa với đám phàm phu tục tử này, nhưng lúc nãy những người này không hề tỏ ra thông cảm cho một người phụ nữ yếu ớt như Điền Tuyết Dung, bây giờ lại muốn giúp người xấu làm điều ác, khiến hắn rất chán ghét. Không đợi người kia chụp tới, hắn liền né người, một chân phía sau đá tới, trúng vào bên hông người nọ. Người nọ “Ôi” lên một tiếng, liền lảo đảo ngã sang một bên. Phía đó có một bàn đầy người ngồi, thấy người nọ ngã xuống, vội vàng né tránh. Người nọ va vào bàn, nằm bất động.

Hia người phía sau, mỗi người cầm một băng ghế, hô to một tiếng, đồng thời giơ ghế đập lên đầu Tề Ninh. Mặc dù biết Tề Ninh võ công cao cường, nhưng nhìn thấy cảnh đó, Điền Tuyết Dung tái mặt, kêu lên sợ hãi:

- Cẩn thận!

Nàng sợ Tề Ninh bị thương.

Chỉ là hai gã thương hộ, làm sao có thể làm Tề Ninh bị thương, hắn đưa tay chụp lấy cái ghế, nhẹ nhàng kéo một cái, đoạt lấy ghế. Hai người kia sửng sốt, ghế trong tay Tề Ninh đánh ngược lại, nện vào đầu hai người đó, họ cùng kêu lên thảm thiết, đầu liền đổ máu.

Trông thoáng chốc, Tề Ninh đã nhẹ nhàng giải quyết ba người, bốn phía xung quanh đều kêu lên hoảng sợ, lúc này nào có ai dám xông tới nữa, tất cả đều lùi lại.

Tề Ninh cũng không để ý tới, lại xông tới ngồi lên người Lư Tử Hằng, túm tóc y lên, đánh thêm mười mấy cái nữa, mặt Lư Tử Hằng vốn còn có thể nhận ra, lúc này lập tức sưng vù, biến dạng, máu thịt lẫn lộn.

Trần Côn thấy vậy, mặt mày tái nhợt, len lén đứng dậy, định chuồn xuống thang lầu, bỗng nghe một tiếng quát lớn:

- Đứng lại!

Trần Côn run rẩy cả người, lập tức không dám nhúc nhích, lại nghe người kia hô to:

- Trần hội trưởng, xoay người lại!

Trần Côn hít sâu một hơi, xoay người lại, thấy Tề Ninh đang đứng bên cạnh Lư Tử Hằng đang thoi thóp thở, hắn đang xắn tay áo lên. Lúc này hàng trăm con mắt đang nhìn, Trần Côn gắng gượng nhặt lên một chút uy nghi, lạnh lùng nói:

- Ngươi…ngươi thật to gan, dám ra tay đả thương người ở niên hội! Chúng ta…chúng ta hãy đưa hắn đi gặp quan!

Nhưng lúc này, nào có ai dám bước lên trước, ai nấy đều sợ hãi trước ánh mắt của Tề Ninh, đều lui về phía sau.

Điền Tuyết Dung nhìn thấy Tề Ninh vì mình ra mặt, trong lòng tất nhiên là cảm động, nhưng lại sợ gây chết người, càng lo lắng Tề Ninh có sơ xuất, vội la lên:

- Đừng…đừng làm càn, chúng ta…chúng ta đi!

- Điền đông gia, xin cứ ngồi. Chuyện này không giải quyết ngày hôm nay, thì không xong.

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Ta chỉ muốn nói cho bọn họ biết, bất luận nói điều gì, làm cái gì, họ đều phải tự chịu trách nhiệm.

Khóe mắt co rúm lái, Trần Côn nói:

- Không…không có gì để nói…!

Tề Ninh nhíu mày, cười lạnh nói:

- Ta bảo ngươi trở lại, ngươi điếc sao?

Trần Côn còn muốn nói nữa, Tề Ninh đã tung người lên, mọi người chỉ thấy một cái bóng nhoáng lên, Tề Ninh đã như một bóng ma đứng trước mặt Trần Côn. Cũng không nhiều lời, hắn túm lấy cánh tay lão, kéo thẳng vào trong. Trần Côn kinh hồn táng đảm, hét lớn:

- Ngươi…ngươi muốn làm gì? Ngươi…ngươi buông ra!

Miêu Tử Dật không ngờ người cộng tác của Điền Tuyết Dung lại có thân thủ cao cường như vậy, lại lo lắng sự việc lớn chuyện. Dù sao nơi này là Đông Hải, tuy lúc này người thanh niên kia rất uy phong, nhưng nếu cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy, chỉ sợ hắn cũng không thể sống sót rời khỏi Đông Hải. Miêu Tử Dật liền bước ra khuyên nhủ:

- Ninh ca nhi, thôi bỏ đi. Chuyện này dừng lại ở đây thôi, Trần hội trưởng tuổi tác đã cao, có lẽ ngươi không nên làm khó ông ấy.

Tề Ninh rất có thiện cảm đối với Miêu Tử Dật, tuy về sau Miêu Tử Dật không tiếp tục nói giúp cho Điền Tuyết Dung, nhưng Tề Ninh có thể hiểu được tình cảnh của ông ta. Hắn hòa nhã nói:

- Miêu hội trưởng, cũng không phải ta không nể mặt ngài, tình hình vừa rồi ngài cũng nhìn thấy rồi đó. Một đám người vây quanh bắt nạt một nữ nhân là đông gia của chúng ta, coi như không nói tới, nhưng Lư Tử Hằng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ức hiếp đông gia, còn lão già này lại ở chỗ này bịa đặt đổi trắng thay đen, khinh nhờn danh dự của đông gia. Ngài cũng biết danh dự rất quan trọng đối với nữ nhân, chuyện này nếu không nói rõ ràng, để đông gia bị sỉ nhục một cách bất công, vậy thì không thể chấp nhận được!

Miêu Tử Dật nhíu mày. Tề Ninh giơ tay kéo áo Trần Côn, ánh mắt như dao:

- Họ Trần kia, ta hỏi ngươi, ban nãy ngươi nói đông gia của ta đến nhà ngươi phô bày phóng đãng, là ngươi bịa đặt, hay là có thật, bây giờ ngươi hãy thành thật nói ra. Nếu như có một lời dối trá…

Hắn tiện tay chụp lấy ấm trà trên bàn, lạnh lùng nói:

- Lão tử sẽ dùng ấm tra này nện vỡ đầu của ngươi, ngươi tin không?

Cả đời, Trần Côn chưa từng trải qua tình cảnh này, hồn phi phách tán, nơm nớp lo sợ nói:

- Lời nói lúc nãy của…của lão phu…đều là…

Nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Tề Ninh, ấm trà trong tay hắn cũng đã hơi giơ lên, tuy lão cũng quan tâm tới thanh danh, nhưng so với tính mạng, thì thanh danh thật sự không đáng một xu, đành nói:

- Đều là nói bậy, không phải…không phải là sự thật!

- Hả?

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Đã như vậy, vì sao ngươi muốn nói xấu đông gia?

- Ta…!

Trần Côn có cảm giác ấm trà kia có thể nện vào đầu mình bất cứ lúc nào, đành phải nói:

- Là do ta sợ Điền đông gia buôn bán tại Đông Hải, khiến cho chúng ta không còn cơm ăn, cho nên…cho nên bịa đặt ra, muốn…muốn làm cho Điền đông gia không thể ở lại…!

Lão cầu xin:

- Ngươi thả ta ra, chúng ta…chúng ta đều có thể thương lượng. Lão phu có thể…có thể thương lượng với mọi người, để Điền gia dược hành ở lại…!

Tề Ninh biết một chữ lão già này nói ra, đều không thể tin, đơn giản đây chỉ là kế quyền biến, một khi thoát thân, tất nhiên lão sẽ trả thù. Hắn buông ấm trà xuống, quan sát Trần Côn một lượt, rồi chợt đưa tay ra, nắm một chòm râu của lão, giật mạnh ra. Trần Côn hét lên một tiếng, đã bị Tề Ninh nhổ ra một túm râu, dưới cằm lập tức máu tươi tuôn chảy.

Tề Ninh buông tay ra, kéo một băng ghế ngồi xuống, thản nhiên nói:

- Những người khác ta cũng không tính sổ từng món, cho các ngươi một con đường sống, mỗi người nhổ của lão một chòm râu, nhổ xong, có thể rời đi, bằng không, không ai đi được!

Chỉ vào một người trung niên đầu to, hắn hô to:

- Ngươi lên đầu tiên!

Người nọ thân thể chấn động, cười cười nói:

- Ta…!

- Bớt nói nhảm đi!

Tề Ninh đưa tay nhón một ít hạt dưa trên bàn, vừa cắn hột dưa, vừa nói:

- Lúc nãy nhục mạ đông gia chúng ta, ngươi là người lớn giọng nhất, có lẽ sức lực cũng lớn nhất. Mau lên đi, ngươi không nhổ râu lão, ta nhổ râu ngươi!

Người nọ không thể tránh được, đi tới trước mặt Trần Côn. Trần Côn co rụt người lại, một mặt chịu đừng đau đớn, một mặt trừng mắt nhìn người nọ, nói:

- Ngươi…ngươi dám!

- Nếu ngươi còn nói thêm một tiếng, lão tử sẽ ban cho ngươi ba cái ấm trà!

Tề Ninh cười lạnh một tiếng, từ phía sau đá vào mông người trung niên nọ:

- Còn chưa ra tay?

Người trung niên kia do dự một chút, rốt cuộc cắn răng, đưa tay túm râu Trần Côn, ráng sức giật mạnh xuống, Trần Côn hét thảm một tiếng, Tề Ninh lại liên tục gọi mấy người lên. Ai nấy đều biết người thanh niên này không những bản lĩnh cao cường, mà ra tay cũng rất ác độc, ngay cả Lư Tử Hằng còn bị hắn đánh đến mức không nhìn ra mặt mũi, huống chi là mình? Không ai dám cãi lời hắn, lần lượt hết người này tới người khác bước tới, mỗi người nhổ một túm râu của Trần Côn. Chỉ trong chốc lát, phân nửa chòm râu của Trần Côn đã bị nhổ trụi, ngay cả da thịt cũng đi theo râu, dưới cằm Trần Côn chỉ thấy máu thịt bê bết.

Sau khi chín người đã bước ra, chợt nghe dưới thang lầu có tiếng bước chân, rồi có tiếng quát lớn:

- Người ở chỗ nào? Thật to gan, giữa thanh thiên bạch nhật, dám đại náo niên hội, ăn phải gan hùm, tim gấu rồi sao?

Lập tức từ thang lầu bảy tám người chạy lên, tay cầm bội đao, tất cả dều là nha sai ở thành Cổ Lận.

Thấy nha sai tới, mọi người như người bị đắm tàu nhìn thấy thuyền lớn, nhiều người chạy tới, lại có người chỉ vào Tề Ninh, nói:

- Ở đây, ở đây! Tên tiểu tử thối này vô pháp vô thiên, diễu võ dương oai ở Đông Hải, mau bắt hắn lại!

Điền Tuyết Dung thấy tình thế không ổn, liền bước tới định giải thích, Tề Ninh đã đưa tay ngăn lại. Hắn vẫn ngồi cắn hạt dưa, mấy nha sai ào ào tiến tới, vây quanh hắn, đao chỉ vào người hắn. Một nha sai lạnh lùng hỏi:

- Là ngươi ở chỗ này dương oai? Muốn tạo phản phải không?

Tề Ninh ngẩng lên liếc nhìn, thản nhiên hỏi ngược lại:

- Các ngươi muốn tạo phản?

Các nha sai ngẩn ra. Đúng lúc này, từ thang lầu lại vang lên tiếng bước chân, lập tức một người lên lầu. Mọi người nhìn lại, chỉ thấy người kia vóc người cao ngất, bước đi mạnh mẽ như rồng như hổ, có người nhận ra, liền kêu lên:

- Là Tần đại nhân!

Người kia rõ ràng là Đông Hải Pháp tào sử Tần Nguyệt Ca.

Nhìn thấy Tần Nguyệt Ca, mọi người càng nhẹ nhõm. Tần Nguyệt Ca nhìn lướt xung quanh một lượt, rồi chậm rãi đi về phía Tề Ninh, nha sai đã sớm tách ra, để lộ một khe hở. Tần Nguyệt Ca đi tới trước mặt Tề Ninh, chắp hai tay, khom người nói:

- Ty chức Tần Nguyệt Ca, tham kiến Hầu gia!

 

0.13309 sec| 2466.141 kb