Tay Tề Ninh từ eo trèo lên, đi tới nửa đường bỗng nhiên dừng lại. Phu nhân cho rằng Tề Ninh nhật định sờ lên, chờ một lát lại không cảm thấy động tĩnh của Tề Ninh. Nàng cắn môi một cái, nhỏ giọng nói bên tai hắn:

- Ngươi… ngươi làm gì vậy?

Tề Ninh khẽ thở dài:

- Ta sợ phu nhân trách tội, không dám làm loạn.

Phu nhân thầm nghĩ trong lòng thiên hạ này còn có chuyện gì ngươi không dám làm. Tâm tư của nàng thông minh lanh lợi, trò xiếc của Tề Ninh này nàng sao có thể không biết. Trong lòng nàng biết Tề Ninh đang cố ý trêu chọc mình. Nàng vừa thẹn vừa giận, muốn tránh ra. Tề Ninh lại ôm chặt nàng, khẽ nói:

- Hôm nay chúng ta làm xong chuyện lập cửa hàng hiệu dược Điền gia ở Đông Hải, nếu không ban đêm ngươi ở lại nơi này?

- Không được!

Phu nhân lập tức nói.

Tề Ninh cười ha ha nói:

- Vậy ta đi hội quán cũng được.

Phu nhân vội la lên:

- Vậy càng không được, nếu như bị người khác trông thấy, ngươi… ngươi còn muốn cho ta sống hay không?

- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ngươi cũng đừng ép ta.

Tề Ninh cố ý nắm chặt tay. Phu nhân vội nói:

- Ngươi… ngươi đừng vội. Ta… ta suy nghĩ lại một chút. Các trời tối còn sớm, dù sao… dù sao còn thời gian, ngươi để ta suy nghĩ một chút là được.

Tề Ninh cười ha ha, muốn hôn lên mặt phu nhân, chợt nghe ngoài cửa vang lên giọng nói của Ngô Đạt Lâm:

- Khởi bẩm Hầu gia, Pháp Tào Sứ Đông Hải Tần Nguyệt Ca cầu kiến!

Tề Ninh nhíu mày, lầm bầm:

- Sớm không tới trễ không tới, lại chạy tới vào lúc này, tên này thực là xúi quẩy.

Tay hắn hơi buông lỏng, phu nhân thừa cơ tránh thoát, kéo dài khoảng cách, lườm Tề Ninh một cái, cười trộm một tiếng mới nói:

- Hầu gia, người ta cũng đang chờ ngài rồi, ngài vẫn nên nhanh chóng mặc quần áo đi, cũng không thể đi gặp hắn với bộ dạng này.

Nàng lắc mông đi cầm áo ngoài tới, mở quần áo ra, nhìn Tề Ninh, như cười như không:

- Có mặc hay không?

Lúc này Tề Ninh đương nhiên cũng nhìn ra, Điền Tuyết Dung hôm nay đã có khác biệt rất lớn so với lúc trước khi ở riêng với mình.

Trước kia cảm giác của Điền Tuyết Dung với mình hẳn là kính sợ, lúc đối mặt với mình vẫn luôn căng như dây cung, cực kỳ căng thẳng, thậm chí hơi sợ hãi. Trong lòng Tề Ninh cũng có thể hiểu được phản ứng của nàng, dù sao chỉ là một thương nhân bình thường, lại là nữ nhân, đối mặt Hầu tước đế quốc, nếu không kính sợ, trái lại mới không bình thường.

Nhưng hôm nay Điền Tuyết Dung đã thoải mái hơn rất nhiều, cũng không biết vô tình hay cố ý, Điền Tuyết Dung đã có thể phối hợp trêu chọc mình, thậm chí ngẫu nhiên để lộ sự quyến rũ của nữ nhân.

Mỹ phụ nhân phong tình vạn chủng như vậy, một khi chủ động lộ ý mập mờ, sức hấp dẫn kia thực sự không mấy người có thể ngăn cản.

Tề Ninh dập dờn trong lòng, đi qua để Điền Tuyết Dung hầu hạ mình mặc quần áo. Dù sao Điền Tuyết Dung cũng là nữ nhân thành thục khôn khéo, lâu lâu biểu lộ quyến rũ, nhưng có thể nắm giữ thời cơ cực kỳ thỏa đáng. Khi trong lòng nàng không còn cố kỵ thân phận của Tề Ninh nữa, lại coi Tề Ninh như một người đàn ông, nàng biết lợi dụng ưu thế bản thân ở chung với Tề Ninh thế nào.

Tề Ninh biết mình và Điền Tuyết Dung còn nhiều thời gian, mỹ phụ nhân kia đã là vật trong bàn tay mình, mình không cần sốt ruột. Hắn chỉnh lại quần áo, áo gấm đai ngọc, lúc này mới nói với phu nhân:

- Có muốn đi gặp Tần Nguyệt Ca với ta không?

- Có… có bất tiện không?

- Không sao cả!

Tề Ninh mỉm cười nói:

- Ngươi đi theo ta, không có việc gì.

Hắn dẫn Điền Tuyết Dung đi thẳng tới phòng tiếp khách. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tần Nguyệt Ca đang ngồi chờ trên ghế, gã nhìn thấy Tề Ninh vào phòng liền lập tức đứng dậy, khom mình hành lễ:

- Ti chức bái kiến Hầu gia!

Gã muốn quỳ xuống hành lễ, Tề Ninh đã đưa tay ngăn lại cười nói:

- Không cần giữ lễ tiết, lúc không có người, bản Hầu không thèm để ý những lễ tiết rườm rà này. Tần Pháp Tào ngồi xuống nói chuyện đi.

Phu nhân đứng bên cạnh hắn, nghe hắn nói như vậy, lườm hắn một cái, nghĩ thầm chẳng lẽ ta không phải người sao. Thấy Tần Nguyệt Ca chắp tay với mình, nàng cũng lập tức dịu dàng hoàn lễ.

Trước khi Tề Ninh ngồi xuống, Tần Nguyệt Ca vẫn luôn cung kính đứng đó. Chờ sau khi Tề Ninh ngồi xuống, thấy Tề Ninh ra hiệu với mình, lúc này mới ngồi xuống. Tề Ninh cũng ra hiệu phu nhân ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tần Nguyệt Ca.

- Hầu gia, ti chức tới đây là muốn bẩm báo kết quả với Hầu gia.

Tần Nguyệt Ca vừa mới ngồi xuống, lại đứng dậy lần nữa, cung kính nói:

- Trần Côn đã được đưa tới Nha môn, Lư Tử Hằng được đi tới y quán, xử lý thương thế một chút, sau đó cũng sẽ bị mang về Nha môn. Hầu gia có quyết đoán gì đối với chuyện này, vẫn xin chỉ thị!

- Quyết đoán?

Tề Ninh cau mày nói:

- Tần Pháp Tào, chuyện này hẳn là do các ngươi quản lý chứ? Bản Hầu cuốn vào trong chuyện này, coi như người trong cuộc, nếu như ta tới dạy các ngươi làm, đến lúc đó có thể khiến người ta cảm thấy ta đang quấy nhiễu các ngươi làm việc, hiềm nghi lạm dụng tư quyền hay không?

- Hầu gia là Bộ Đường Hình Bộ, nắm giữ Hình danh thiên hạ, đương nhiên có quyền lực quyết đoán chuyện này.

Tần Nguyệt Ca nói:

- Vả lại Trần Côn đã thẳng thắn… !

Gã nhìn về phía Điền Tuyết Dung, hơi gật đầu một cái, mới tiếp tục nói:

- Trần Côn tung tin đồn nhảm bêu xấu Điền đông gia trước mặt mọi người, cũng cam nguyện bị phạt.

Tề Ninh cười nói:

- Phạt như thế nào, các ngươi cứ dựa theo pháp luật là được, chúng ta không thể làm việc thiên tư trái pháp luật.

- Vâng!

Tần Nguyệt Ca cung kính nói.

- Tần Pháp Tào, bản Hầu có mấy vấn đề không hiểu nhiều lắm. Ngươi là người địa phương, biết nhiều hơn ta, ta muốn hỏi ngươi, đều nói trước khi Kim Đao lão Hầu gia bình định Đông Hải, Đông Hải do tứ đại gia tộc khống chế.

Tề Ninh mỉm cười hỏi:

- Hiện giờ tứ đại gia tộc này còn kiêu ngạo như vậy sao?

- Hầu gia chỉ là cái gì?

- Hội trưởng Thương hội Đông Hải là Giang Mạn Thiên, Phó Hội trưởng là Trần Côn, hai người này đều là người trong tứ đại gia tộc.

Tề Ninh nói:

- Mặc dù Lư Tử Hằng không phải Hội trưởng gì, nhưng trên niên hội, lời của hắn không ai dám nói chữ không. Thậm chí Miêu Hội trưởng cũng bị hắn ép buộc, chẳng lẽ hiện giờ Đông Hải này vẫn do tứ đại gia tộc nắm giữ?

Tần Nguyệt Ca khẽ nhếch miệng, muốn nói lại thôi.

- Ngươi là người địa phương nào?

Tề Ninh thấy Tần Nguyệt Ca không nói gì, đột nhiên hỏi:

- Ngươi có phải người địa phương Đông Hải?

Tần Nguyệt Ca lập tức nói:

- Ti chức cũng không phải người Đông Hải, quê quán ở Hoài Nam.

- Hoài Nam?

Tề Ninh nói:

- Dường như đại chiến Tần Hoài cũng lan đến gần khu vực Hoài Nam… !

- Đúng vậy.

Tần Nguyệt Ca nói:

- Quê quán của ti chức quả thực đã xảy ra chiến hỏa, chẳng qua phụ mẫu ti chức đều đã qua đời, chỉ có một người muội muội, đã lấy chồng từ lâu, hiện giờ đang ở tại Kinh Nam.

- Thì ra là thế.

Tề Ninh nói:

- Vậy ngươi… ?

Tần Nguyệt Ca đương nhiên biết ý của Tề Ninh, gã giải thích:

- Ti chức cũng chưa thành gia. Ban đầu ti chức làm việc ở Hoài Nam, năm đó Thứ Sử đại nhân đã từng làm quan ở Hoài Nam, năm đó ti chức cũng may mắn nhận được Thứ Sử đại nhân tài bồi. Về sau Thứ Sử đại nhân triệu hồi về kinh thành. Qua mấy năm bỗng nhiên nhận được lệnh, bị điều tới Đông Hải, về sau tiếp tục làm việc dưới trướng của Thứ Sử đại nhân tới nay, vẫn luôn được Thứ Sử đại nhân chiếu cố.

- Xem ra Trần Thứ Sử tương đối coi trọng ngươi.

Tề Ninh cười nói:

- Ngươi là người bên ngoài, nhưng cũng ở Đông Hải mấy năm, tình hình Đông Hải, ngươi hẳn là hiểu rất rõ?

Tần Nguyệt Ca nói:

- Ti chức quả thực biết một chút. Tứ đại gia tộc Đông Hải Hàn Lư Giang Trần đều là thế gia trăm năm, lại có liên lạc thân thích lẫn nhau, qua trăm năm quan hệ cũng rất phức tạp. Sau khi Hàn gia xưng Vương ở Đông Hải, ba gia tộc lớn khác đều hết sức ủng hộ, cung cấp rất nhiều trợ giúp. Lúc ấy tất cả chức vị quan trọng ở Đông Hải gần như đều bị bốn nhà này nắm giữ. Kim Đao Hầu chinh phạt Đông Hải, binh tới dưới thành. Hàn gia cầu hòa, vị Đông Hải Vương kia tự sát bỏ mình, triều đình cũng dốc sức tiêu diệt toàn bộ Hàn gia, nên giết thì giết, nên sung quân thì sung quân, gần như xóa sổ Hàn gia khỏi Đông Hải… !

- Trảm thảo trừ căn, vĩnh viễn loại trừ hậu hoạn.

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Đây cũng là bất đắc dĩ, nếu Hàn gia chưa diệt trừ, mãi mãi là hậu hoạn của triều đình.

Tần Nguyệt Ca gật đầu nói:

- Nhưng đối với ba gia tộc lớn khác, triều đình vẫn mở một mặt lưới, khai thác thủ đoạn lôi kéo. Thật ra năm đó triều đình ban xuống ý chỉ, chỉ tru diệt Hàn gia tội ác đứng đầu, ba gia tộc lớn khác nhanh chóng từ bỏ quan hệ với Hàn gia, phàn là người thân có quan hệ huyết mạch với Hàn gia, cũng đều chủ động giao cho triều đình. Thực ra năm đó có thể nhanh chóng thanh trừ Hàn gia trong khoảng thời gian ngắn, ba gia tộc lớn coi như lập được công lớn. Nếu không người Hàn gia ẩn nấp trong dân chúng, lúc ấy Đông Hải có mấy chục vạn người, muốn diệt trừ dư nghiệt Hàn gia bắt được từng người cũng không dễ dàng.

Điền Tuyết Dung ở bên nghe thấy, đôi mày thanh tú cau lại, không nhịn được nói:

- Bọn họ… tâm địa bọn họ thực là độc ác, nói trở mặt là trở mặt, ngay… ngay cả người thân của mình cũng không để ý.

Tần Nguyệt Ca lườm Điền Tuyết Dung một cái, cũng không nói chuyện. Điền Tuyết Dung tự biết lỡ lời, hơi xấu hổ, cúi đầu xuống, nghĩ thầm trường hợp này mình sao có thể nói chen vào. Chỉ là nàng vừa nghĩ tới ba gia tộc lớn kia vì tự vệ, chủ động giao ra người trong tộc mình mang theo huyết mạch Hàn gia, nàng vẫn cảm thấy trái tim rét lạnh.

- Bọn họ làm như vậy cũng là vì bảo toàn bản thân.

Tề Ninh thản nhiên nói.

Tần Nguyệt Ca khẽ gật đầu, mới tiếp tục nói:

- Sau khi Hàn tộc bị thanh tẩy, triều đình cũng không ra tay với ba gia tộc lớn khác, mà phái người tới đây trấn an. Ba gia tộc lớn cũng hiến vô số tài bảo vàng bạc cho triều đình, lại trợ giúp triều đình nhanh chóng ổn định thế cục Đông Hải. Triều đình hứa hẹn có thể để ba gia tộc lớn tiếp tục sinh sống tại Đông Hải, còn cho phép họ kinh thương, điều cấm duy nhất là không cho phép người trong ba gia tộc lớn này làm quan ở Đông Hải.

Gã dừng một chút nói bổ sung:

- Cũng không phải triều đình không cho phép họ làm quan, nếu trong số họ quả thực có người tài đức nhiều mặt, trải qua người khác tiến cử, vẫn có thể tới kinh thành làm quan, chỉ không cho phép làm quan ở Đông Hải mà thôi.

- Thiên hạ chưa thống nhất, nếu để người Đông Hải quản lý Đông Hải, chờ họ tích góp thực lực, lại là phiền toái lớn.

Tề Ninh nói:

- Triều đình làm như vậy, đó là chuyện đương nhiên.

- Ba gia tộc lớn cũng biết nguyên do trong đó, cho nên tộc nhân của họ sau đó cũng không nghĩ tới con đường làm quan.

Tần Nguyệt Ca nói:

- Dù cho tới kinh thành làm quan cũng rất ít, đều kinh thương ở Đông Hải mà thôi. Vừa rồi Hầu gia nói ba gia tộc lớn nắm giữ Đông Hải, ti chức cả gan nói một câu, điều này không quá chính xác, chỉ có thể nói thương mại Đông Hải nằm trong sự khống chế của họ. Giang gia kinh doanh mậu dịch trên biển. Lư gia nhúng tay nhiều ngành nghề hơn, hiệu thuốc chỉ là một trong số đó, phàm là chuyện có thể kiếm tiền, Lư gia đều thò một chân vào. Còn có Trần gia kia, họ có được rất nhiều ruộng tư ở Đông Hải, có người nói lương thực thu hoạch được tại Đông Hải hàng năm, một nửa đều tiến vào kho lúa Trần gia.

 

1.75162 sec| 2444.492 kb