Giang Mạn Thiên đứng dậy cười nói:
- Điền đông gia, về sau hiệu dược Điền gia các ngươi là một thành viên của Thương hội Đông Hải ta, mục đích của Thương hội Đông Hải chính là để mỗi một thương hộ Đông Hải có thể làm ăn thuận lợi. Về sau nếu hiệu dược Điền gia có khó khăn gì tại Đông Hải, có thể tìm ta bất cứ lúc nào, chỉ cần ta có thể giúp đỡ, tuyệt đối không chối từ.
- Đa tạ Giang Hội trưởng, về sau hiệu dược Điền gia làm phiền Hội trưởng chiếu cố nhiều hơn.
- Điền đông gia, mấy bản văn thư kia chỉ cần ngươi ký tên đóng dấu là có hiệu lực.
Giang Mạn Thiên mỉm cười nói:
- Sau khi ký tên, tự ngươi giữ lại là được. Nếu như Lư lão gia tử đổi ý, lấy văn thư ra, kiện cáo đánh tới đâu cũng không sợ.
Lư Phi Hàng vội vàng cười nói:
- Không dám không dám.
Giang Mạn Thiên lại nói với Tề Ninh:
- Hầu gia, đêm nay hàn xá bày yến, coi như rượu bồi tội với Hầu gia và Điền đông gia, không biết Hầu gia có thể đến dự hay không?
- Giang Hội trưởng, thành ý của các ngươi hôm nay ta đều thấy được, cơm tối thì không cần.
Tề Ninh cười nói:
- Về sau sẽ có cơ hội. Đúng rồi, nghe nói Giang Hội trưởng là bạn cũ của Trác Thanh Dương Trác tiên sinh?
Giang Mạn Thiên gật đầu nói:
- Quả thực đã từng nhận được Trác tiên sinh chỉ điểm, Trác tiên sinh không chê, cũng thường nghỉ ngơi tại hàn xá.
- Trác tiên sinh cũng coi như lão sư của ta.
Tề Ninh cười nói:
- Không biết gần đây Giang Hội trưởng có thư từ qua lại với Trác tiên sinh hay không?
Giang Mạn Thiên lắc đầu nói:
- Nửa năm trước Trác tiên sinh gửi tới một bức thư, hắn là người nhiệt tình, tiến cử khuyển tử với triều đình. Thịnh tình như thế, thảo dân cũng không tiện cự tuyệt, cho nên khuyển tử cũng đã tới kinh thành. Trước khi đi, thảo dân cũng để khuyển tử mang theo một bức thư tới, nhưng sau đó Trác tiên sinh cũng không có gửi thư lại, đến giờ cũng chưa nhận được thư của Trác tiên sinh.
Y dừng một chút mới hỏi:
- Hầu gia, trước đây không lâu khuyển tử gửi một phong thư, nghe nói Trác tiên sinh đi không từ giã, chẳng biết đi đâu, không biết hiện giờ phải chăng đã trở lại kinh thành?
Tề Ninh khẽ thở dài:
- Tiên sinh nhàn vân dã hạc, ta cũng muốn biết hắn đi nơi nào.
- Không sai, Trác tiên sinh là Thái Đẩu văn đàn, nhưng tính tình lại nhàn vân dã hạc.
Giang Mạn Thiên cảm khái nói:
- Nhiều năm qua hắn dạy học ở kinh thành, đã rất lâu rồi chưa từng gặp mặt, hiện giờ đi lần này, cũng không biết bao giờ có thể gặp lại.
Trong giọng nói mang theo sự thương cảm.
Tề Ninh nói:
- Tiên sinh và Giang Hội trưởng là bạn cũ, nếu như ngày nào đó Giang Hội trưởng biết tung tích của tiên sinh, vẫn xin thông báo một tiếng.
- Hầu gia có phân phó, đương nhiên tuân lệnh.
Giang Mạn Thiên đứng dậy, chắp tay nói:
- Hầu gia một ngày trăm công ngàn việc, thảo dân không dám quấy nhiễu. Ngày khác chờ khi Hầu gia rảnh rỗi, lại mời Hầu gia quang lâm hàn xá, thảo dân xin cáo từ trước.
- Đã như vậy, bản Hầu sẽ không tiễn.
Tề Ninh hô một tiếng:
- Người tới, tiễn khách!
Có người bên ngoài đi tới dẫn hai người Giang Mạn Thiên rời đi. Chờ sau khi hai người rời đi, Điền Tuyết Dung mới cau mày nói:
- Hầu gia, Lư gia… Lư gia chuyển tặng cửa hàng, điều này… điều này thực sự không ổn, ta suy nghĩ, vẫn nên cự tuyệt thì thỏa đáng hơn.
Tề Ninh cũng không trả lời, đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh phu nhân, mở một hộp gấm khác, cũng là một hộp tràn đầy trân châu thượng đẳng. Hắn mỉm cười hỏi:
- Phu nhân, trước đó ngươi còn nói bột trân châu thoa mặt có thể làm chậm già yếu. Hiện giờ họ tặng hai hộp trân châu, xem ra hai vị này quả thực là có năng lực biết trước.
Hai ngón tay hắn vân vê một viên trân châu, hỏi:
- Hai hộp trân châu này, có thể khiến ngươi trẻ lại mười tuổi hay không?
- Chớ nói lung tung.
Điền Tuyết Dung trợn mắt nhìn Tề Ninh một cái. Hiện giờ nàng và Tề Ninh đơn độc ở cùng một chỗ, đã không còn sự căng thẳng lúc trước, nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nàng khẽ nói:
- Chỉ là khiến cho da thịt người ta trắng hơn một chút, cũng không phải có thể thực sự phản lão hoàn đồng.
Nàng cau mày nói:
- Thế nhưng những thứ này không khỏi quá quý giá rồi. Hầu gia, đây đều là nể mặt ngài đưa tới.
- Ngươi nói hai hộp trân châu này, nếu thực sự dùng bạc để mua, cần bao nhiêu bạc?
Phu nhân suy nghĩ một chút mới nói:
- Trân châu ta mua qua trước đó, màu sắc kém xa thế này, còn nhỏ hơn nhiều, một viên cũng đã ba bốn lạng bạc. Có một số trân châu tự mình nuôi dưỡng, có một số là trân châu tự nhiên lấy được dưới biển. Trân châu tự nhiên lớn thế này, ở kinh thành cũng rất hiếm thấy, dù là có đều bị các quan lại quý nhân lấy đi, chúng ta muốn mua cũng không tìm thấy.
Nàng đánh giá một chút mới nói:
- Nói ra ít nhất cũng phải bảy tám lạng một viên.
- Bảy tám lạng?
Tề Ninh liếc mắt nhìn:
- Hộp này đại khái hơn sáu mươi viên, hai hộp cộng lại chừng một trăm viên, chính là bảy tám trăm lạng bạc ròng, cũng không tính quý giá.
Phu nhân chỉ biết cười nói:
- Hầu gia, ngài xuất thân phú quý, bạc với ngài đương nhiên không tính là gì. Bách tính bình thường một nhà sáu miệng ăn, hai mươi lạng bạc đủ khiến họ sống một năm giàu có rồi. Tùy tiện lấy ra hai viên trong số này, chính là chi tiêu một năm của họ, ngài còn cảm thấy ít không?
Tề Ninh cười nhẹ một tiếng, mới chỉ vào Huyết San Hô kia nói:
- Cây Huyết San Hô kia giá trị bao nhiêu bạc?
- Mấy năm trước ta cũng nhìn thấy một cây Huyết San Hô ở kinh thành, không lớn bằng cây này, còn lâu mới đẹp bằng cây này, lúc ấy bị người khác bỏ ra ba ngàn lạng bạc mua đi.
Phu nhân nói:
- Cây này của ngài, đưa tới kinh thành, ra giá một vạn lượng sợ rằng sẽ có người mua.
Tề Ninh a một tiếng, đột nhiên nắm tay phu nhân. Phu nhân lấy làm kinh hãi, phản ứng đầu tiên là nhìn ra cửa, thấy ngoài cửa không người, thở phào, nhỏ giọng hỏi:
- Sao vậy?
Tề Ninh lại lôi kéo nàng đi tới chỗ ngồi của mình lúc trước, mở hộp gấp Giang Mạn Thiên đưa cho mình, chỉ vào quyển địa chí Đông Hải kia cười hỏi:
- Phu nhân, ngươi đoán quyển sách này giá trị bao nhiêu bạc?
Phu nhân thản nhiên rút tay lại, nháy mắt lắc đầu. Tề Ninh cầm sách lên khẽ thở dài:
- Ta đoán chừng cũng đáng giá mấy ngàn lạng bạc.
Phu nhân khẽ giật mình, nghĩ thầm Tiểu Hầu gia này có phải phát sốt hay không, coi như tàng thư không xuất bản nữa cũng không có khả năng giá trị nhiều bạc như vậy. Nàng liền thấy Tề Ninh mở sách ra, rút ra mấy tấm ngân phiếu bên trong ra. Phu nhân liếc nhìn, giật nảy mình, giờ mới hiểu được, Giang Mạn Thiên kẹp ngân phiếu trong sách, mà dường như Tề Ninh đã sớm biết rồi. Tề Ninh đưa ngân phiếu cho phu nhân, phu nhân sững sờ không dám nhận, Tề Ninh liền nói:
- Đặt ở chỗ ngươi, lúc ta muốn dùng tìm ngươi đòi.
Phu nhân do dự một chút, lúc này mới nhận lấy. Nàng đếm một chút, không nhiều không ít, vừa vặn một vạn lạng.
Phu nhân cảm thấy hoảng sợ. Mặc dù nàng biết chuyện như vậy trên quan trường là nhiều vô số kể, nhưng Giang Mạn Thiên ra tay quả thực hào phóng. Một cây Huyết San Hô cộng thêm một vạn lạng ngân phiếu, chính là gần hai vạn lạng bạc, cự phú đứng đầu Đông Hải quả nhiên danh bất hư truyền.
- Hầu gia, những thứ này, chúng ta thực sự phải thu sao?
Phu nhân hơi thấp thỏm trong lòng:
- Cộng lại toàn bộ, họ tặng mấy vạn lạng bạc, nếu như… nếu như bị người khác biết, có thể… ?
- Ngươi lo lắng có người tố giác ta nhận hối lộ sao?
Tề Ninh mỉm cười hỏi.
Phu nhân nghĩ thầm đây không phải chuyện rõ ràng sao? Nhưng nàng không tiện nói thẳng, cũng không tiếp lời.
Thần sắc Tề Ninh dần trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Những lễ vật này, không thu không được!
Khuôn mặt hắn không còn biểu lộ nhẹ nhõm lúc trêu đùa với phu nhân. Phu nhân nhìn mặt nói chuyện, đương nhiên nhìn ra, cảm thấy câu này của Tề Ninh không đơn giản, nàng nhỏ giọng nói:
- Hầu gia, ngài… ngài sao vậy? Vì sao nói không thu không được?
- Phu nhân cảm thấy biểu hiện của ta vừa rồi thế nào?
Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt phu nhân, không chờ phu nhân nói chuyện, hắn tăng thêm một câu:
- KHông cần phụ họa, càng không cần nói dối.
Phu nhân do dự một chút, mới nói:
- Nếu như không biết tính tình của Hầu gia, ta còn tưởng rằng Hầu gia là người tham tiền, vả lại vừa rồi Hầu gia có mấy lời căn bản không cần nói ra.
- Ngươi nói giải thích vì ngươi sao?
Tề Ninh hỏi:
- Dịch độc ở kinh thành, ngươi lập được công lao, cho nên Thái Y Viện mới có thể dùng dược liệu của hiệu dược Điền gia các ngươi?
Phu nhân khẽ giật mình, nàng vốn cho rằng Tề Ninh không phát hiện điểm này, không nghĩ tới Tề Ninh hiểu rõ trong lòng, nàng cau mày nói:
- Hầu gia… nếu Hầu gia biết rồi, vì sao còn nói? Dù sao ngài cũng là Cẩm Y Hầu, không cần phải giải thích những điều này với họ.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Phu nhân nói không sai, thực ra ta căn bản không cần phải đưa ra bất cứ lời giải thích nào với họ.
- Vậy đó là vì Hầu gia hay là vì ta?
Phu nhân hơi hổ thẹn nói:
- Hầu gia làm rất nhiều chuyện cho ta, thực ra không cần vì ta mà giải thích với họ.
- Phải chăng phu nhân cảm thấy ta giải thích với họ có chút trẻ con?
Phu nhân sững sờ, suy nghĩ một chút mới khẽ nói:
- Có một chút, chẳng qua… !
- Nói như vậy, ta làm không tệ lắm.
Tề Ninh cười nhạt một tiếng:
- Hôm nay là lần đầu gặp mặt, ít nhất sẽ khiến họ cảm thấy Cẩm Y Hầu ta chẳng những tham tiền, còn chưa hết ngây thơ, tính tình trẻ con.
Phu nhân dù sao cũng là người khôn khéo, hiểu được điều gì, nàng kinh ngạc nói:
- Hầu gia, chăng lẽ vừa rồi ngài đang diễn trò?
Tề Ninh khẽ nói:
- Vừa rồi Tần Nguyệt Ca đã nói, từ sau khi Kim Đao Hầu bình định Đông Hải, Hàn gia đã thanh trừ gần như không còn, ba gia tộc lớn khác, rất ít qua lại với nhau, ngươi còn nhớ không?
- Nhớ.
Phu nhân gật đầu nói:
- Tần đại nhân nói giữa họ đã không còn thông gia.
- Gần đây ở Quan Triều Lâu, ngươi cũng thấy rõ, lúc hai người Trần Côn và Lư Tử Hằng gặp mặt, cực kỳ thân mật, nhìn như đang chào hỏi, nhưng trong ngôn từ quan hệ của hai nhà cũng không hề xa lánh.
Tề Ninh suy nghĩ, chậm rãi nói:
- Hôm nay Giang Mạn Thiên và Lư Phi Hàng cùng đến đây, ngươi có nhìn ra tình hình thế nào?
Phu nhân suy nghĩ một chút mới nói:
- Lư Phi Hàng dường như không giỏi nói chuyện, hơn nữa nhìn qua nghe lời Giang Mạn Thiên răm rắp.
- Phu nhân quan sát kỹ càng, quả thực như thế.
Tề Ninh khẽ cười nói:
- Chẳng qua Lư Phi Hàng là Gia chủ Lư gia, Lư gia kinh doanh tại Đông Hải, chỉ cần buôn bán kiếm tiền đều sẽ nhúng vào một tay, trở thành cự phú lớn thứ hai tại Đông Hải sau Giang gia. Có thể kinh doanh Lư gia tới mức như vậy, ngươi cảm thấy Lư Phi Hàng này là một người không giỏi nói chuyện sao? Năm đó phu nhân chỉ ở trong thâm khuê, nhưng vì chèo chống hiệu dược Điền gia, tự mình kinh doanh quản lý, hiện giờ nói chuyện với người ngoài, cũng có thể tiến lùi theo thứ tự không rối loạn, nhân vật giống như Lư Phi Hàng, sao có thể không giỏi nói chuyện?
- Hầu gia, ngài nói là Lư Phi Hàng cố ý?
- Hắn chưa chắc cố ý.
Tề Ninh nói:
- Chẳng qua trước khi họ tới đây, chắc chắn đã bàn bạc tốt. Nhìn con biết cha, Lư Tử Hằng ngang ngược, Lư Phi Hàng này dù lớn tuổi, nhưng tính tình chắc chắn cực kỳ ương ngạnh. Loại người này có một nhược điểm lớn nhất, ngươi có biết là cái gì?
- Loại người này tự cho là đúng, lúc nói chuyện, sẽ không bận tâm cảm thụ của người khác.
Phu nhân thận trọng nói.
Tề Ninh gật đầu cười nói:
- Ta đã nói phu nhân mắt sáng như đuốc, nói chuyện đều nói trúng tim đen. Không sai, Lư Phi Hàng có thực lực này ở Đông Hải, thường ngày tiếp xúc với người khác, đương nhiên cũng nóng tính. Bản tính của hắn như thế, dù ẩn giấu, có đôi khi sẽ không cẩn thận mà để lộ nhược điểm.
Hắn nâng cằm lên khẽ nói:
- Chuyến đi hôm nay, Lư Phi Hàng không thể không đến, nhưng Giang Mạn Thiên tới đây cùng hắn, Lư Phi Hàng lại cẩn thận ít lời, đơn giản là Giang Mạn Thiên muốn giúp hắn vượt qua cửa ải này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo