Tần đại nhân hành lễ đối với người thanh niên ra tay đánh người kia!
Tần đại nhân gọi hắn là Hầu gia!!!
Tất cả mọi người ở đó đều ngơ ngác, đầu óc trống rỗng, ngay cả Trần Côn vừa rồi kêu la thảm thiết, bây giờ cũng quên cả đau đớn, há hốc mồm, mắt mở to, rồi rất nhanh sau đó, con ngươi bắt đầu co rút, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Tề Ninh lại mỉm cười, đứng lên nói:
- Tần pháp tào tới đúng lúc lắm, bổn hầu đang định phái người đi tìm ngươi. Lần này bổn hầu phụng ý chỉ thánh thượng đi Đông Hải, là muốn thay thánh thượng điều tra dân tình Đông Hải một chút, thuận tiện nhìn xem Đông Hải này có những kẻ bại hoại hoành hành ngang ngược hay không. Hôm nay, tham gia niên hội này, thật sự khiến bổn hầu thấy rõ ràng rồi!
Tần Nguyệt Ca nhìn thấy bốn phía mọi người ngây ra như phỗng, liền trầm giọng nói:
- Cẩm Y hầu ở đây, còn không mau bái kiến!
Lúc này, rốt cuộc mọi người mới hồi phục tinh thần.
Uy danh của Cẩm Y hầu, có thể nói là mọi người ở Đại Sở đều biết. Là quân công thế gia hàng đầu của Đại Sở, bất luận là từ thành thị tới nông thôn, đâu đâu cũng đều nghe phong thanh, ngay cả thôn dân chốn xa xôi, cũng biết quân đoàn Tần Hoài canh giữ nơi tuyến đầu đất nước, là do Cẩm Y Tề gia thống lĩnh.
Từ lập quốc tới nay, Cẩm Y Tề gia đã là một cái tên vang dội trong thiên hạ.
Nào ai có thể ngờ, người thanh niên trước mặt lại là Cẩm Y hầu, một trong tứ đại thế tập hầu của Sở quốc.
Tứ đại thế tập hầu đều là trọng thần của đế quốc, Đông Hải là khu vực hẻo lánh của vùng đông nam, tuy thỉnh thoảng triều đình cũng phái quan lại tới đây thị sát, nhưng cao nhất chỉ đạt tới cấp thượng thư, trong mắt người Đông Hải, Kim Đao Đạm Đài gia là thế lực mạnh mẽ và huy hoàng nhất. Hơn nữa, mọi người đều biết, cho dù là thứ sử Đông Hải, khi gặp đại đô đốc thủy quân Đông Hải, cũng phải nể mặt vài phần.
Mà Cẩm Y Tề gia và Kim Đao Đạm Đài gia có tước vị như nhau, đều là hầu tước thế tập, quan trọng hơn là, người ta đều biết, Cẩm Y Tề gia thống lĩnh quân đoàn Tần Hoài, thực lực vượt xa Kim Đao Đạm Đài gia.
Tuy tứ đại gia tộc Đông Hải đều là thế gia đại tộc, ngoại trừ Hàn tộc ra, ba gia tộc khác vẫn có thực lực mạnh mẽ, ăn sâu bén rễ ở Đông Hải. Nhưng trong mắt triều đình, mấy đại gia tộc này thật sự chẳng là gì. Hơn nữa, từ sau khi Đông Hải vương bị Kim Đao lão Hầu gia tiêu diệt, triều đình cũng tiến hành chỉnh đốn đối với Đông Hải. Tuy rằng để trấn an nhân tâm, triều đình cũng không động đao đối với tam đại gia tộc còn lại, nhưng lại không cho phép người của ba gia tộc này ra làm quan ở Đông Hải. Nếu người của tam đại gia tộc có thể làm quan, thì cũng phải làm kinh quan, ở dưới chân thiên tử, bị triều đình quản chế bất cứ lúc nào.
Tài lực của tam đại gia tộc cũng hùng hậu, nhưng ở trong mắt quan phủ, bất quá chỉ là những thương nhân rất giàu có mà thôi.
Trong mắt các thế tập hầu tước, tam đại gia tộc chỉ là rơm rác, không đáng để mắt tới.
Trước đó, mọi người còn nghĩ Tề Ninh không thể sống sót rời khỏi Đông Hải, bây giờ mọi người lại lo lắng cho tiền đồ của tam đại gia tộc, hôm nay Lư Tử Hằng và Trần Côn chọc giận Cẩm Y hầu, bị đánh tơi tả thảm thương, cũng chưa là gì, chỉ sợ sẽ liên lụy tới toàn bộ gia tộc.
Làm sao Trần Côn không biết lợi hại trong chuyện này, lão hồn phi phách tán, hai chân mềm nhũn, quỳ mọp trên mặt đất. Mọi người thấy thế, cũng không do dự, đều quỳ rạp xuống.
Tề Ninh thoáng nhìn thấy Miêu Tử Dật cũng đã quỳ xuống, liền đi tới nâng Miêu Tử Dật dậy, cười nói:
- Miêu hội trưởng không cần làm như vậy, hôm nay bổn hầu phụng chỉ quan sát dân tình, đã thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện ở Quan Triều lâu. Miêu hội trưởng đối nhân xử thế quang minh chính đại, hơn nữa trong lòng còn nghĩ tới bách tính, biết rằng kinh doanh thuốc còn phải gánh vác trách nhiệm cứu dân giúp đời, chỉ bấy nhiêu, cũng đủ để nhân tâm kính nể.
Hắn luôn miệng nói phụng chỉ quan sát dân tình, nhưng tiểu hoàng đế cũng không ban ý chỉ như vậy cho hắn, coi như hắn giả truyền thánh chỉ. Nhưng Tề Ninh biết, cho dù lời này có tới tai tiểu hoàng đế, thì tiểu hoàng đế cũng sẽ không vì vậy mà trách phạt hắn.
Miêu Tử Dật vội nói:
- Hầu gia, thảo dân có mắt như mù, không biết hình dáng Hầu gia, xin…!
- Nếu ai cũng biết hình dáng bổn hầu, thì làm sao bổn hầu có thể nhìn ta bộ mặt thật sự của Đông Hải thương hội?
Tề Ninh cười nhẹ, lướt nhìn quanh một vòng, thấy mọi người quỳ rạp trên mặt đất, nhưng hắn cũng không cho họ đứng dậy, chỉ nói:
- Các ngươi đều là người kinh doanh dược liệu, vốn là vì dân giải trừ thống khổ từ bệnh tật, thế nhưng biểu hiện của các ngươi hôm nay, thực sự khiến ta rất thất vọng, cả đám chỉ biết đặt cái lợi lên trên hết, không có mấy người suy nghĩ cho bách tính. Điền gia dược hành không quản đường xá xa xôi, mang thuốc tới Đông Hải này, chỉ vì muốn giải trừ thống khổ do bệnh kiết lỵ gây ra cho dân chúng, nhưng các ngươi lại sợ một khi Điền gia dược hành tới đây, sẽ phá hỏng việc làm ăn của các ngươi, bởi vậy mà hùa nhau làm khó dễ, thậm chí ức hiếp Điền đông gia, xem ra triều đình phải quan tâm chấn chỉnh dược hành ở Đông Hải này rồi!
Mọi người nào dám hé răng, trán dán xuống mặt đất, im lìm không một tiếng động.
- Tần pháp tào, đúng lúc có ngươi ở đây, ngươi thông hiểu hình luật, bổn hầu muốn hỏi ngươi một câu, bịa đặt phỉ báng danh dự người khác, thì phải trừng phạt như thế nào?
Tề Ninh liếc nhìn Trần Côn đang run rẩy quỳ trên mặt đất.
Tần Nguyệt Ca nói:
- Nếu đúng là bịa đặt phỉ báng, khiến cho người khác bị tổn thương rất lớn, thì dựa theo luật pháp, phải bị đánh hai mươi trượng!
- Xem ra luật pháp Đại Sở chúng ta rất hoàn hảo.
Tề Ninh mỉm cười, chỉ vào Trần Côn, nói:
- Ngươi có thể mang lão về, thẩm vấn kỹ càng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hàng trăm cặp mắt dõi nhìn, chúng ta biết rõ ràng.
Cũng không nói nhiều, hắn quay về phía Điền phu nhân, nói:
- Điền đông gia, chúng ta đi thôi!
Thật ra Điền Tuyết Dung cũng không muốn ở lâu chỗ này, nghe Tề Ninh gọi, liền đi tới, thi lễ với Miêu Tử Dật, rồi theo Tề Ninh xuống lầu. Tần Nguyệt Ca đưa đến đầu cầu thang, chắp tay nói:
- Ty chức kính cẩn tiễn Hầu gia!
Tề Ninh biết rõ, hôm nay mình đã làm sáng tỏ thân phận ở chỗ này, chuyện kế tiếp không cần mình xử lý, mà đương nhiên sẽ có người tìm tới cửa, chiêu bài Cẩm Y hầu gia ở kinh thành còn có tác dụng, huống chi là ở Đông Hải này.
Bỏ lại đám người ở Quan Triều lâu, Tề Ninh đi thẳng ra cửa. Điền Tuyết Dung theo sau hắn, nhìn theo bóng lưng của hắn, bao nhiêu oan ức trong lòng nàng lúc trước, lúc này đã tan thành mây khói, trong đáy lòng chưa bao giờ cảm thấy kiên định như thế.
Tề Ninh đi tới bên cạnh xe ngựa, mới quay đầu lại. Nhìn thấy Tề Ninh quay đầu lại, Điền Tuyết Dung vội vàng cúi đầu, Tề Ninh cười ha hả, dịu dàng nói:
- Đừng buồn, chuyện này còn chưa xong đâu, bọn chúng ức hiếp nàng, cuối cùng ta trừng trị bọn họ, cho nàng hả giận.
- Không nên…Không nên đâu!
Điền Tuyết Dung khẽ cắn môi, hết sức quyến rũ, nhẹ giọng nói:
- Hầu gia, ngài…ngài có thân phận tôn quý, không cần phải vì ta mà tự hạ thân phận, tính toán…tính toán với bọn họ!
Tề Ninh cười:
- Cho người hết giận là một nguyên nhân, nhưng không chỉ vì như vậy. Cả đám người của Đông Hải dược hành đều vì tư lợi, không ai nghĩ tới bách tính, cũng phải trừng trị một chút.
Nói xong, hắn đứng bên xe ngựa, giơ tay ta, cười nói:
- Mời đông gia lên xe!
Điền Tuyết Dung ngẩn ra, nhìn thấy dáng vẻ của Tề Ninh, không nhịn được bật cười khúc khích, lườm hắn một cái, nhẹ giọng nói:
- Ngài vẫn muốn đánh xe sao?
- Đương nhiên.
Tề Ninh nói:
- Ta đưa nàng tới, đương nhiên phải đưa nàng về. Thế nào, nghĩ thuật đánh xe của ta không tốt?
- Không phải, không phải!
Điền Tuyết Dung vội xua tay:
- Chỉ là…chỉ là ngài đường đường là một vị Hầu gia, lại đánh xe cho ta, nếu bị người khác biết, thì…
- Biết thì sao?
Tề Ninh đưa tay qua, nắm lấy cánh tay Điền Tuyết Dung:
- Nào, lên xe đã!
Không để Điền Tuyết Dung nói thêm, hắn đưa nàng vào xe, còn mình thì tháo dây cương, rồi nhảy lên xe ngựa. Sau khi ngồi xuống, hắn kéo dây cương, giật mạnh, “hu” một tiếng, lập tức cho xe rời đi.
Qua khe hở của rèm xe, Điền Tuyết Dung từ phía sau nhìn bóng lưng Tề Ninh đánh xe, si ngốc mê ly.
Tề Ninh cũng không vội vàng đưa xe trở về hội quán Đông Hải thương hội, mà chạy về phía dịch quán. Khi Điền Tuyết Dung phục hồi tinh thần, nàng phát hiện hắn đi sai đường, vội hỏi:
- Hầu gia, chúng ta đi sai đường rồi.
- Không có sai đâu!
Tề Ninh nói:
- Trước tiên cùng ta tới thăm dịch quán, ở bên đó chờ người. Nhất định sẽ có người tới cửa xin lỗi nàng, chẳng phải nàng muốn lập chi nhánh ở Đông Hải sao? Rốt cuộc không bỏ dở nửa chừng đấy chứ? Chúng ta đã muốn làm, thì phải làm cho đến nơi đến chốn, chuyện ngày hôm nay, cũng giải quyết xong cho nàng rồi.
- Ồ?
Điền Tuyết Dung nhíu mày nói:
- Nhưng mà…
- Nàng đừng lo lắng, tất cả đã có ta.
Tề Ninh giục ngựa chạy nhanh, nói:
- Tuy nhiên có chuyện ngươi tuyệt đối không được quên.
Điền phu nhân ngạc nhiên, ngươi hoặc hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tề Ninh thở dài:
- Ta phải gọi nàng là người đãng trí, hay là nàng cố ý giả bộ hồ đồ? Tối hôm trước, chúng ta đã giao ước, nếu ta làm cho Điền gia dược hành có thể thuận lợi lập chi nhánh, nàng sẽ phải…
Tề Ninh không nói hết câu, trong thoáng chốc mặt Điền Tuyết Dung đã đỏ như ráng chiều, hạ giọng nỉ non nói:
- Ta…ta cũng chưa suy nghĩ…!
- Không vội, không vội.
Tề Ninh dạt dào đắc ý, nói:
- Phía ta cũng chưa làm xong, Điền gia dược hành vẫn chưa lập được chi nhánh mà! Nàng vẫn còn thời gian để suy nghĩ, chờ mọi việc giải quyết xong, nàng hãy…cho ta một câu trả lời, cũng không muộn.
Hắn lại nói thêm:
- Nàng cũng đừng cảm thấy áp lực, ta không ỷ mạnh ép buộc nàng làm gì cả, hãy nhìn vào tâm tư của nàng, bất kể câu trả lời là gì, ta cũng đều chiều theo ý nàng.
Điền phu nhân cắn môi, hai bàn tay thon nhỏ và dài nắm chặt lấy nhau, mặt đỏ bừng, tươi đẹp như một quả đào chín, hết sức kiều diễm và quyến rũ, cúi đầu không nói.
Không bao lâu sau, Tề Ninh đã đánh xe tới trước dịch quán, xoay người xuống ngựa. Điền phu nhân bước ra thùng xe, nhìn quanh một chút, thấy trước cửa dịch quán có bốn hộ vệ mang bội đao canh gác, lập tức có chút câu nệ. Nàng xuống xe, nhẹ giọng hỏi:
- Hầu gia, ta…nếu ta đi vào với ngài, có thể…có thể khiến ngài khó xử không?
- Không sao cả!
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Gặp dịp, nàng cũng vào trong dịch quán xem một chút.
Ngẩng lên nhìn sắc trời, hắn cười nói:
- Đã tới giờ ăn trưa, chúng ta ăn trước vài món. Thật ra thì mùi vị thức ăn và rượu trong dịch quán cũng tạm được.
Điền phu nhân do dự một chút, nhưng rốt cuộc vẫn đi theo Tề Ninh vào dịch quán.
Tề Ninh dẫn theo Điền phu nhân vào trong dịch quán, người trong dịch quán nhìn thấy hai người, cung kính đứng nép qua một bên, cũng không dám nhìn Điền phu nhân nhiều. Tề Ninh dẫn Điền phu nhân đi thẳng tới sân ngoài phòng mình, chợt nghĩ ra điều gì đó, vỗ trán nói:
- Ta quên mất, lẽ ra nên để nàng nghỉ ngơi trước ở phong khách, sao lại dẫn nàng tới đây. Hay là để ta dẫn nàng tới phong khách trước?
Điền phu nhân không nhịn được, liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ, nếu ngươi thật sự muốn ta nghỉ ngơi ở phong khách, lẽ ra phải nói ra từ trước, bây giờ đã đưa ta tới viện của ngươi, còn giả bộ nói là quên! Nàng vừa bực mình, vừa buồn cười, đành nói:
- Nếu Hầu gia thấy tiện, ta…ta vào xem cũng được.
- Không thành vấn đề.
Tề Ninh ra vẻ rộng lượng:
- Nào, mời đông gia!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo