Điền Tuyết Dung nhìn Tề Ninh một chút, thấy Tề Ninh thong dong bình tĩnh, trong lòng biết ý của Tề Ninh, nàng khẽ nói:
- Chỉ cần Lư Tử Hằng thu hồi những lời kia, ta… ta sẽ không truy cứu.
Nàng nghĩ thầm Tề Ninh đã đánh Lư Tử Hằng không ra hình người, cũng đã trừng phạt tên kia đủ rồi.
Giang Mạn Thiên cười nói:
- Điền đông gia quả nhiên rộng lượng.
Y hắng giọng một cái, mấy tên tùy tùng sau lưng lập tức tiến lên.
Hai tên tùy tùng xách từng món đồ, dùng lụa đỏ phủ kín bên trên, đi tới trước mặt Tề Ninh không xa, đặt xuống. Lại có một tên tùy tùng ôm một hộp gấm tới tay Giang Mạn Thiên, hai gã tùy tùng thì ôm hai hộp gấm khác, đặt trên bàn trà bên tay Điền Tuyết Dung.
Tề Ninh bình thản, lại cười nói:
- Hai vị có ý gì?
Giang Mạn Thiên đi tới, cầm hộp gấm trong tay dâng lên, nói:
- Hầu gia, đây là địa chí Đông Hải do thảo dân biên soạn, tốn không ít tâm tư, khảo chứng chân thực, xin Hầu gia chỉ điểm.
Tề Ninh ồ một tiếng, đứng dậy tiếp nhận, mở ra nhìn thoáng qua. Hắn thấy bên trong quả nhiên đặt một quyển sách, nghĩ thầm Giang Mạn Thiên này khí chất nho nhã, tặng lễ cũng có tác phong văn nhân.
Giang Mạn Thiên lập tức giật lụa đỏ xuống, trong phòng lập tức phủ màu huyết hồng. Ánh mắt Tề Ninh và Điền Tuyết Dung gần như cùng bị hấp dẫn, lập tức nghe Điền Tuyết Dung kinh hô một tiếng:
- Đây là Huyết San Hô!
Trong nháy mắt nàng che miệng lại, nhìn chằm chằm thứ kia, vẻ mặt kinh ngạc.
Lụa đẻ kéo ra, bên trong quả thực là một nhánh san hô, nhưng san hô màu huyết hồng, giống như đổ máu tươi vào. San hô kia tạo hình kỳ lạ, vô cùng xinh đẹp, trong sảnh lộ vẻ rực rỡ bởi cây Huyết San Hô này.
- Điền đông gia ánh mắt tốt.
Giang Mạn Thiên mỉm cười, giọng điệu thong dong trấn định:
- Đây là Huyết San Hô dưới biển sâu, vì không để Huyết San Hô này bị tổn thương, vận dụng hơn mười dũng sĩ tinh thông bơi lội, bỏ ra năm sáu ngày mới vớt lên được. Mặc dù không quá trân quý, nhưng cũng coi như vật hiếm có, xin Hầu gia vui vẻ nhận lấy.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Điền Tuyết Dung chưa tan, đôi môi mềm mại hơi nhúc nhích, cuối cùng không nói gì.
Tề Ninh nhìn cây Huyết San Hô kia, liền biết tuyệt đối là dị bảo hiếm thấy, giá trị tuyệt đối không nhỏ. Hắn mỉm cười lắc đầu nói:
- Vật này quá mức quý giá, bản Hầu nhận địa chí Đông Hải này, Huyết San Hồ bản Hầu không thể thu.
Hắn cười ha ha một tiếng, nói:
- Bản Hầu tới Đông Hải chưa được mấy ngày, nếu như nhận lấy Huyết San Hô, chỉ sợ đầu đường cuối ngõ sẽ nhanh chóng lưu truyền bản Hầu nhận hối lộ tại Đông Hải.
Giang Mạn Thiên cũng cười trong một tiếng, nói:
- Hầu gia quá lo lắng rồi. Chuyện xảy ra ở Quan Triều Lâu hôm nay, mặc dù thảo dân không ở hiện trường, nhưng thân là Hội trưởng Thương hội Đông Hải, khiến Hầu gia chấn kinh trong niên hội, thảo dân khó thoát tội lỗi. Cây Huyết San Hô này không bày lên tủ, cũng chưa từng để lộ với người ngoài, có giá trị hay không, cũng tùy người mà khác nhau. Nói khó nghe một chút, chẳng qua chỉ là khối đá dưới biển. Hầu gia hiếm khi tới Đông Hải một lần, thảo dân tặng một khối đá dưới biển để ngắm, cũng không tính là đút lót chứ?
Tề Ninh cười ha ha nói:
- Giang Hội trưởng, ngươi đã nói như vậy, bản Hầu từ chối thì bất kính rồi.
- Điền đông gia, đây là chút tâm ý của ta và Lư lão gia tử, ngươi không cần phải lo lắng nhận hối lộ.
Giang Mạn Thiên duy trì nụ cười thong dong từ đầu tới cuối:
- Hôm nay chấn kinh tại Quan Triều Lâu, là sai lầm của Thương hội chúng ta, ngươi có thể không để ý hiềm khích lúc trước, ta và Lư lão gia tử đều rất cảm kích.
Y đưa tay cười nói:
- Điền đông gia không ngại mở ra nhìn một chút, xem có thích hay không?
Điền Tuyết Dung đưa mắt nhìn Tề Ninh một chút, thấy Tề Ninh gật đầu, lúc này mới đưa tay mở một chiếc hộp gấm trong đó. So với hộp của Tề Ninh, hai hộp gấp tặng cho Điền Tuyết Dung đều lớn hơn nhiều.
Mở nắp hộp ra, xuất hiện trong mắt Điền Tuyết Dung đầu tiên là mấy quyển văn thư. Nàng hơi kinh ngạc, đưa tay cầm lên, phía dưới văn thư là một hộp gấm trân châu, màu sắc như tuyết, long lanh óng ánh, vừa nhìn chính là trân châu cao cấp nhất.
- Mấy phần văn thư này, Điền đông gia xem trước, nếu như không có vấn đề gì, hiện giờ có thể ký tên đồng ý.
Giang Mạn Thiên lại cười nói:
- Lư lão gia tử để tỏ lòng áy này, chuyển tặng Điền đông gia một cửa hàng tại phố Hòa Thái thành Cổ Lận. Phố Hòa Thái là con phố phồn hoa nhất thành Cổ Lận, cửa hàng mà Lư lão gia tử chuyển nhượng tổng cộng sáu gian, trên dưới bốn tầng. Trước đây là cửa hàng chính của Quy Nguyên Đường, hiện giờ đã bắt đầu thanh lý, trước giờ tý đêm nay, có thể thanh lý sạch sẽ.
Điền Tuyết Dung hoa dung thất sắc, giật mình nói:
- Điều này… điều này sao có thể?
- Điền đông gia, nếu như ngươi cự tuyệt, lão hủ sẽ quỳ hoài không dậy.
Lư Phi Hàng làm bộ muốn quỳ xuống, vẻ mặt chân thành nói:
- Hành vi của nghịch tử hôm nay, nhân thần cùng nộ. Điền đông gia có thể không quan tâm hiềm khích lúc trước, lão hủ không biết cảm tạ thế nào. Nghe nói Điền đông gia chuẩn bị lập cửa hàng tại Đông Hải, khu vực cửa hàng kia vô cùng tốt, khách qua lại cũng rất nhiều, chỉ cần mở cửa, có thể làm ăn rồi.
Điền Tuyết Dung vội vàng ngăn cản, khổ sở nói:
- Lư lão gia tử, thực ra ta đã tìm được cửa hàng tại Đông Hải rồi, ngài… !
- Cửa hàng ngươi tìm được, có thể sử dụng làm chuyện khác.
Lư Phi Hàng nói:
- Cửa hàng mà lão hủ chuyển tặng, mới thích hợp buôn bán nhất. Lão hủ cũng nghe nói, lần này Điền đông gia mang theo thuốc tới Đông Hải, vì giải cứu lê dân bách tính Đông Hải. Tâm địa Bồ Tát như vậy, phía Thương hội Đông Hải đương nhiên dốc sức giúp đỡ.
- Không sai.
Giang Mạn Thiên gật đầu nói:
- Sau khi hiệu dược Điền gia mở cửa hàng tại Đông Hải, dược liệu gì cũng có thể kinh doanh. Ý của Miêu Hội trưởng đó là, Điền đông gia khôn khéo lão luyện, là nữ trung hào kiệt, hắn cố ý nhường vị trí Hội trưởng Thương hội dược, nếu như Điền đông gia đồng ý, có thể gánh vác chức vụ này.
- Không thể.
Điền Tuyết Dung lập tức nói:
- Giang Hội trưởng, Lư lão gia tử, Miêu Hội trưởng là người thích hợp nhất đảm nhiệm Thương hội dược. Ta… ta mới đến, cũng không quen thuộc Đông Hải, cho dù hiệu dược Điền gia mở cửa tại Đông Hải, ta cũng chỉ phái người kinh doanh ở đây, bản thân cũng không thường xuyên ở nơi này, cho nên… !
Giang Mạn Thiên gật đầu nói:
- Đã như vậy, chúng ta sẽ thuyết phục Miêu Hội trưởng tiếp tục nhận gánh nặng. Chẳng qua Điền đông gia cũng phải đáp ứng chúng ta, ký tên trên văn thư chuyển nhượng này, và nhanh chóng mang dược liệu của hiệu dược Điền gia các ngươi tới Đông Hải giải cứu bách tính. Đúng rồi, nghe nói Điền đông gia muốn trực tiếp mở phường chế dược tại Đông Hải, cần tác phường thế nào, Điền đông gia mở miệng là được. Ngoài ra dược liệu cần thiết để chế dược, có thể lấy hàng trực tiếp từ Quy Nguyên Đường. Lư lão gia tử chắc chắn dùng giá tiền thấp nhất bán cho hiệu dược Điền gia.
Y cười nhẹ một tiếng nói:
- Đây cũng là chiếu cố một chút cho việc làm ăn của Quy Nguyên Đường, ý của Điền đông gia thế nào?
Lúc trước Tề Ninh nói muốn trợ giúp Điền Tuyết Dung giải quyết vấn đề khó khăn của hiệu dược Điền gia tại Đông Hải. Điền Tuyết Dung biết Tề Ninh đã ra mặt, chuyển này hẳn là có hi vọng. Thế nhưng nàng không hề nghĩ tới chuyện lại thuận lợi tới mức như vậy.
Trước đó nàng chỉ muốn mở một cửa hàng nhỏ ở Đông Hải, sau đó kinh doanh dược vật trị liệu chứng ruột kích thích. Đối với chuyện làm ăn ở Đông Hải, ngay từ đầu Điền Tuyết Dung cũng không nghĩ tới có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận, đơn giản là thuận theo ý của Đường Nặc và Tề Ninh, lưu chút thiện cảm trong lòng họ với mình, ngoài ra cũng muốn danh tiếng của hiệu dược Điền gia lớn hơn một chút. Nàng biết chỉ cần mình thuận theo ý của Đường Nặc và Tề Ninh, về sau không lo không có phương thuốc linh đan diệu dược khác.
Thế nhưng điều kiện Giang Mạn Thiên đưa ra hiện giờ, đã cực kỳ phong phú, nếu như không phải Giang Mạn Thiên thân là Hội trưởng Thương hội Đông Hải tự mỉnh mở miệng nói ra, Điền Tuyết Dung cảm thấy không thể tin được.
Chẳng những chuyển tặng cửa hàng tốt nhất của Quy Nguyên Đường cho mình, hơn nữa còn cho phép mình tùy tiện kinh doanh các loại dược liệu tại Đông Hải, chỉ cần cho bất cứ hiệu dược nào ở Đông Hải điều này, đủ khiến họ cảm ơn trời đất rồi. Ngoài ra Giang Mạn Thiên còn nói hiệu dược Điền gia có thể mua vật liệu chế dược từ Quy Nguyên Đường, nói là chăm sóc tới việc làm ăn của Quy Nguyên Đường, thật ra là biến tướng lấy lòng hiệu dược Điền gia. Cuối cùng, chính là lấy lòng Tề Ninh.
Điều kiện phong phú khó có thể tưởng tượng, nhất thời Điền Tuyết Dung không biết nên cự tuyệt thế nào.
Lúc này Tề Ninh rốt cuộc nói:
- Giang Hội trưởng, Lư lão gia tử, các ngươi ngồi xuống trước rồi nói.
Lúc này hai người mới hành lễ với Tề Ninh, sau khi tạ ơn, liền ngồi xuống ghế đối diện Điền Tuyết Dung.
- Bản Hầu tới Đông Hải, nghe được một số lời đồn.
Tề Ninh cười nói:
- Có người nói hiệu dược Điền gia có thể làm ăn với Thái Y Viện, là bởi vì Điền đông gia đi cửa ngõ. Nói một câu không dễ nghe, ý là nói Điền đông gia quan hệ tốt với Cẩm Y Hầu phủ, Cẩm Y Hầu phủ ta vận hành sau lưng, cho nên mới khiến hiệu dược Điền gia một bước lên trời, làm ăn ngày càng lớn.
Điền Tuyết Dung thầm nghĩ chuyện đúng là như vậy, lại không biết vì sao Tề Ninh lại nói thẳng ra trước mặt.
Giang Mạn Thiên cười nói:
- Hầu gia, Đông Hải cách kinh thành mấy trăm dặm, vả lại tập tính của người Đông Hải đều thích trông coi đầu giường nhà mình, không muốn đi xa nhà, đối với chuyện bên ngoài cũng không biết nhiều lắm. Phàm là có chút tin tức truyền tới, cũng đều thêm mắm thêm muối, ngày không hợp thói thường, đến cuối cùng là hoàn toàn nói bậy. Hiệu dược Điền gia làm ăn phát triển không ngừng, thảo dẫn cũng từng nghe nói qua, biết không nhiều, nhưng cũng biết hiệu dược Điền gia làm ăn với Thái Y Viện, tuyệt đối không có khả năng là nguyên nhân mà những lời đồn đại cổ quái kia nói. Thử nghĩ Thái Y Viện là nơi quan trọng cỡ nào, đó là nơi trị bệnh trong cung, sử dụng dược liệu không thể coi thường. Nếu như hiệu dược Điền gia không phải dược liệu thượng giai, sao có thể tiến vào Thái Y Viện?
Tề Ninh dựng ngón tay cái nói:
- Giang Hội trưởng là người biết chuyện, vừa nói đã đi thẳng vào vấn đề.
Hắn thở dài nói:
- Thực không dám giấu diếm, hiệu dược Điền gia có thể làm ăn với Thái Y Viện, quả thực có nguyên nhân Cẩm Y Hầu phủ. Có lẽ hai vị cũng nghe thấy, trước đó kinh thành đã từng xảy ra một trận dịch bệnh xuất hiện đột nhiên, trong thời gian ngắn vô số bách tính bị hại nặng nề, nhưng dịch bệnh lại có thể nhanh chóng tiêu trừ trong thời gian ngắn, nguyên nhân ở đâu?
Hắn đưa tay chỉ Điền Tuyết Dung nói:
- Rất nhiều người không biết, chính bởi vì hiệu dược Điền gia lúc ấy tích trữ rất nhiều dược liệu có thể trị dịch bệnh, cho nên mới khiến rất nhiều người trở về từ cõi chết, kinh thành cũng tránh khỏi một tai nạn.
Giang Mạn Thiên bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Thì ra là thế. Thảo dân biết chuyện này, hóa ra hiệu dược Điền gia giúp đỡ ngăn cản lần nguy nan đó.
Mặt Điền Tuyết Dung hơi nóng lên, nghĩ thầm lần nguy nan lúc trước, công thần thực sự chính là Tề Ninh. Lúc ấy Tề Ninh tìm mình cần dược liệu, dường như mình còn ra điều kiện, không nghĩ tới lúc này Tề Ninh lại đặt công lao lên người mình.
- Chính bởi vì Điền gia lập được công lao lớn như vậy, cho nên Cẩm Y Tề gia hiểu được ý của triều đình, giúp đỡ hiệu dược Điền gia tiến vào Thái Y Viện. Giang Hội trưởng nói không sai, nếu không phải dược liệu của hiệu dược Điền gia quả thực rất tốt, ta muốn giúp cũng không được.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Nói ngọn nguồn, chính là muốn nói với hai vị, trung thành với triều đình, giải quyết khó khăn cho triều đình, triều đình sẽ không bạc đãi.
Giang Mạn Thiên và Lư Phi Hàng lập tức đứng dậy, chắp tay nói:
- Nguyện tận trung triều đình, muôn lần chết không chối từ!
Điền Tuyết Dung nhìn Tề Ninh, cảm thấy càng nhìn càng đẹp mắt. Hôm nay ở Quan Triều Lâu Hầu gia động thân giải vây cho nàng, nàng đã vô cùng cảm động. Lúc này hắn chẳng những giải quyết vấn đề hiệu dược Điền gia mở cửa hàng tại Đông Hải, trong dăm ba câu còn dùng một lý do thích hợp giải thích nguyên nhân hiệu dược Điền gia được tiến vào Thái Y Viện. Trong lòng biết ân tình mình nợ người này, thực sự khó mà trả hết.
- Hầu gia, hôm nay thảo dân biết chân tướng câu chuyện, thảo dân ở đây cam đoan với Hầu gia, trong Thương hội Đông Hải, về sau tuyệt đối không có người nào nói lời phỉ báng sau lưng, nói xấu danh dự của Điền đông gia.
Giang Mạn Thiên nghiêm mặt nói:
- Nếu như thảo dân biết có người nói năng lung tung, nhất định dựa vào lý lẽ biện luận với hắn, còn muốn đưa hắn tới quan phủ, tuyệt đối không nhân nhượng.
Tề Ninh ra vẻ vui mừng:
- Giang Hội trưởng nói như vậy, bản Hầu an tâm rồi.
Hắn quay đầu nhìn Điền Tuyết Dung nói:
- Điền đông gia, thể diện của ngươi hôm nay rất lớn. Giang Hội trưởng tự mình tới đây xử lý chuyện hiệu dược mở cửa hàng. Lư lão gia tử còn chuyển nhượng cửa hàng cho ngươi, ân tình lớn như thế, ngươi còn không cảm ơn hai vị.
Điền Tuyết Dung khẽ giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ thực sự tiếp nhận những thứ rơi xuống từ trên trời này hay sao? Thấy Tề Ninh nhìn mình chằm chằm, nàng đành tiến lên hai bước, hành lễ cảm ơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo