Vừa rồi đã bị mọi người tranh nhau lăng mạ một trận, Miêu Tử Dật cũng không dám nhiều lời. Lúc này, ông ta cũng cảm thấy lạ, tuy ông ta là hội trưởng thương hội, nhưng cho tới bây giờ, vẫn không quản được Quy Nguyên đường, mà việc Quy Nguyên đường hoành hành ngang ngược tại dược hành, vốn là tâm bệnh của Miêu Tử Dật. Nghe Lư Tử Hằng nói như vậy, Miêu Tử Dật biết đây là cơ hội khó có, lập tức đứng dậy, cao giọng nói:

- Chư vị, mọi người đều đã nghe rõ, Lư nhị gia có lòng nhân hậu, hôm nay tuyên bố nhượng lợi nhuận cho mọi người, lòng dạ rộng lượng như thế này, thật sự là khó có được, chúng ta đều phải cảm tạ Lư nhị gia.

Đây là ông ta sợ Lư Tử Hằng đổi ý, cho nên nhanh chóng quyết đoán nắm lấy tuyên bố của Lư Tử Hằng, có đông đảo thương hộ làm chứng, cũng không sợ Lư Tử Hằng chơi xấu.

Những người có mặt đều là người thông minh, Miêu Tử Dật vừa nói, mọi người đã hiểu ý, liền xôn xao đứng dậy định cảm tạ Lư Tử Hằng, nhưng không để mọi người kịp mở miệng, Lư Tử Hằng đã giơ tay lên, nói:

- Mọi người không cần phải gấp gáp, chuyện này có thể đạt được hay không, còn phải xem ý kiến của Điền đông gia (bà chủ Điền). Nếu như Điền đông gia đồng ý, ngày hôm nay nhân chư vị có mặt ở đây, chúng ta có thể thảo luận loại khỏi Quy Nguyên đường những dược liệu nào, nhưng nếu Điền đông gia không có ý nguyện này, ta cũng không có biện pháp.

Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Điền Tuyết Dung, bọn họ biết thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, Lư Tử Hằng đưa ra điều kiện như vậy, tất nhiên còn có yêu cầu khác, mọi người chỉ mong, cho dù Lư Tử Hằng đưa ra yêu cầu gì, Điền Tuyết Dung đều có thể ưng thuận.

Điền Tuyết Dung cười nhẹ, nói:

- Lư nhị gia là người làm ăn, đương nhiên sẽ không kinh doanh lỗ vốn. Lư nhị gia giao Quy Nguyên đường cho ta, còn chấp thuận cho ta kinh doanh thuốc ở Đông Hải, thậm chí được lập sổ sách độc lập, đương nhiên sẽ không thể không có yêu cầu khác.

Nàng ngẩng cái cổ trắng ngần, đẹp đẽ như cổ thiên nga lên:

- Lư nhị gia, người quang minh chính đại không nói lời quanh co, ngươi muốn ta làm cái gì?

Lư Tử Hằng cười ha hả, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Điền Tuyết Dung, từ tốn nói:

- Điền đông gia, theo ta được biết, cách đây mấy năm, ngươi đã là một người độc thân, khi Điền gia dược hành rơi vào tình cảnh khó khăn, cũng do một tay ngươi chống đỡ, giúp Điền gia dược hành cải tử hồi sinh, không biết có đúng hay không?

- Không sai.

Điền Tuyết Dung nói:

- Nhờ người cùng ngành và rất nhiều chú bác, anh chị em giúp đỡ, Điền gia dược hành còn có thể miễn cưỡng sống sót.

- Điền đông gia tài năng xuất chúng, đây là điều không cần phải nói rồi.

Lư Tử Hằng nói:

- Chỉ có điều Điền đông gia là một nữ nhân, lèo lái một cơ sở kinh doanh lớn như vậy, khó tránh khỏi quá mức vất vả. Điền đông gia, xin hỏi một câu, ngươi có nghĩ tới việc tái giá không?

Lư Tử Hằng vừa nói ra, mọi người lập tức đoán được vài phần. Vẻ mặt âm hiểm, lạnh lùng, Trần Côn vẫn im lặng không nói lời nào, vừa nghe Lư Tử Hằng nói như vậy, khuôn mặt đầy nếp nhăn trên mặt giật giật mấy cái, lạnh lùng liếc nhìn Lư Tử Hằng, rồi lại nhìn Điền Tuyết Dung.

Tề Ninh khẽ hít vào một hơi, trong lòng buồn cười, lúc này hắn đã rõ ý đồ của Lư Tử Hằng.

Nói tới nói lui, rốt cuộc cũng là Lư Tử Hằng nhằm vào sắc đẹp của Điền Tuyết Dung. Người xưa nói rất đúng, hồng nhan họa thủy, phụ nữ đẹp không hẳn là kẻ gây tai họa, nhưng một phụ nữ quá xinh đẹp, dù sao cũng khiến một số đàn ông rắp ranh bắn sẻ, do đó mà gặp phải phiền phức. Sau khi Tề Ninh quen biết Điền Tuyết Dung, nàng gặp phải mấy lần phiền phức, thật ra đều bởi vì sắc đẹp của nàng mà ra. Tuy nàng không phải là thiếu nữ thanh xuân, nhưng vẻ đẹp đặc biệt chín muồi của một thiếu phụ, càng thu hút sự chú ý của đàn ông hơn.

- Lư nhị gia hỏi như vậy là có ý gì?

Nụ cười trên khuôn mặt Điền Tuyết Dung đã tan biến, nàng thản nhiên hỏi.

Lư Tử Hằng mỉm cười nói:

- Điền đông gia là người thông minh, đương nhiên biết ý tứ của ta. Hôm nay là niên hội của dược hành thương hội, là việc đáng vui mừng, ta muốn niềm vui càng tăng gấp bội, nên ngay tại đây cầu hôn Điền đông gia. Nếu Điền đông gia đồng ý bước vào Lư gia chúng ta, thì Quy Nguyên đường xem như là sính lễ, tặng cho Điền đông gia.

Khuôn mặt mọi người thể hiện những cảm xúc khác nhau, có người thầm nghĩ loại chuyện này cũng chỉ có Lư Tử Hằng dám nói ra trước mặt bao người. Nên biết trình tự cưới xin của thời đại này rất rườm rà, các loại lễ tiết trước sau không phải ít, vả lại, thật sự không có người đàn ông nào dám cầu hôn cô gái mà mình thích trước mặt bao người. Thế nhưng, lần đầu nhìn thấy Điền Tuyết Dung, Lư Tử Hằng lại có dũng khí như vậy, tuy trước đó cũng có người đoán được vài phần, nhưng nghe Lư Tử Hằng nói ra miệng, vẫn không thể tưởng tượng nổi.

Có người biết rõ Lư Tử Hằng, hôm nay nghe y nói như vậy, cũng không ngạc nhiên. Việc không thể tưởng tượng nổi mà vị Lư nhị gia này làm ra ở Đông Hải, không phải là ít. Y ỷ vào thế lực to lớn của gia tộc, nói chuyện cũng không hề kiêng dè, hôm nay trước mặt mọi người, y cầu hôn một thiếu phụ xinh đẹp, cũng không phải là chuyện trời long đất lở gì.

Cũng có thương hộ suy nghĩ sâu xa, liền nghĩ ra, Lư Tử Hằng cầu hôn Điền Tuyết Dung, không hẳn chỉ vì coi trọng sắc đẹp của nàng.

Điền gia dược hành của Điền Tuyết Dung được xem là dược hành lớn ở kinh thành, hơn nữa còn giao dịch làm ăn với thái y viện, nếu như Điền Tuyết Dung thật sự vào Lư gia, trở thành vợ của Lư Tử Hằng, thì Điền gia dược hành đương nhiên sẽ bị Lư gia thu vào trong túi. Chẳng những như vậy, Lư Tử Hằng luôn miệng nói sau khi Điền Tuyết Dung kinh doanh Quy Nguyên đường, có thể lập sổ sách độc lập, nhưng nếu việc hôn nhân này thực sự thành, Điền Tuyết Dung trở thành Lư phu nhân, Lư Tử Hằng đương nhiên có tư cách nhúng tay vào sự việc ở Quy Nguyên đường. Đến lúc đó, e rằng rất nhiều việc không phải do Điền Tuyết Dung làm chủ, mà phương thuốc cũng đương nhiên rơi vào tay Lư gia.

Lư Tử Hằng là người hai mặt, thủ đoạn độc ác, một khi sự việc diễn ra đúng như kế hoạch của y, vậy thì đến lúc đó, e rằng các dược hành khác ở Đông Hải khó mà sống qua ngày được.

Lời lẽ của Lư Tử Hằng ẩn chứa nhiều khoảng trống, y tuyên bố sẽ loại ra một số dược liệu ở Quy Nguyên đường, nhưng cũng không nói cụ thể, đến lúc đó, loại ra một dược liệu cũng là loại, hoàn toàn không tạo ra tổn thất lớn cho Quy Nguyên đường. Ngược lại, việc nhượng lợi một dược liệu, cũng không giúp những người ngồi đây thu được lợi ích lớn.

Các dược thương (thương nhân kinh doanh thuốc) đều khẩn trương đứng lên, nhìn chằm chằm Điền Tuyết Dung, xem nàng trả lời như thế nào.

Điền Tuyết Dung vẫn rất thong dong bình tĩnh, nàng mỉm cười, trông quyến rũ động lòng người, nhẹ giọng nói:

- Lư nhị gia, ngươi từng tuổi này rồi, chẳng lẽ chưa thành thân?

- Chuyện này…!

Lư Tử Hằng cười nói:

- Đương nhiên là ta đã thành thân rồi. Tuy nhiên, dù sao nam nhân cũng không chỉ có một vợ, ba bốn nàng hầu. Tuy nhiên ngươi yên tâm, nếu ngươi thực sự ưng thuận, đương nhiên ta sẽ đối xử tốt với ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi phải chịu dù chỉ là một chút ủy khuất.

- Đa tạ Lư nhị gia yêu mến.

Điền Tuyết Dung thản nhiên nói:

- Sau khi gia phụ qua đời, ta cũng loại bỏ ý nghĩ tái giá trong đầu, chỉ muốn cùng con gái sống nương dựa lẫn nhau, cho nên hảo ý của ngài, ta chỉ có thể từ chối.

Lư Tử Hằng nhíu mày nói:

- Quy Nguyên đường là dược hành lớn nất ở Đông Hải, Điền gia dược hành là dược hành lớn ở kinh thành, hơn nữa có giao dịch buôn bán với thái y viện, đến lúc đó Điền đông gia hợp hai đại dược hành làm một, phóng tầm mắt nhìn khắp Đại Sở, e rằng cũng không có mấy dược hành có thể so sánh. Hơn nữa, chẳng phải Điền đông gia muốn kinh doanh ở Đông Hải sao? Chẳng lẽ lại đổi ý rồi?

- Lư nhị gia, làm ăn là làm ăn, nhưng ta cũng không vì làm ăn mà để người khác uy hiếp mình.

Trong đôi mắt đẹp của Điền Tuyết Dung hiện ra vẻ xem thường:

- Vào lúc này, Lư nhị gia đột nhiên đưa ra yêu cầu không nên có như vậy, chư vị có mặt đều đã nghe được rõ ràng, xin hỏi, phải chăng đây là hành vi lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn?

Cười lạnh một tiếng, nàng khinh thường nói:

- Lư nhị gia muốn cưới ba vợ, bốn nàng hầu, cũng không ai quản, ta cũng không có hứng thú, chỉ là đừng tính kế trên người của ta!

Nói xong câu cuối cùng, giọng của nàng đã có chút phẫn nộ.

Hôm nay tới tham dự niên hội, nàng chỉ mang theo một tia hy vọng, hơn nữa cũng đã chuẩn bị tinh thần nếu việc không thành, thế nhưng, tình thế hiện tại còn tồi tệ hơn nàng dự liệu. Vì lợi ích bản thân, đám thương hộ này bất chấp liêm sỉ, lựa ý hùa theo Trần Côn, ỷ đông lăng mạ và làm khó dễ một quả phụ như nàng. Hôm nay Lư Tử Hằng càng đê tiện vô sỉ, đúng là muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, đưa ra yêu cầu không nên có đối với mình. Đối với một kẻ ăn chơi trác táng như Lư Tử Hằng, yêu cầu này có thể không là cái gì, nhưng đối với nàng, đó là một sự sỉ nhục rất lớn. Nàng cố gắng kìm chế sự phẫn nộ trong lòng, nhưng lời lẽ lại không còn khách khí.

- Tính kế trên người ngươi?

Vẻ mặt Lư Tử Hằng lập tức trở nên khó coi.

Y đưa Quy Nguyên đường ra làm mồi, trong lòng tràn dầy tự tin. Theo y thấy, tuy Điền gia dược hành của Điền Tuyết Dung cũng có danh tiếng ở kinh thành, nhưng nếu thật sự đánh giá, quy mô chắc chắn không thể so sánh với Quy Nguyên đường. Hơn nữa, Điền Tuyết Dung bất quá chỉ là một quả phụ, tuổi cũng không còn nhỏ, Lư gia là một trong tứ đại gia tộc ở Đông Hải, lại còn đưa Quy Nguyên đường ra làm mồi nhử, y nghĩ ít nhiều cũng sẽ làm Điền Tuyết Dung động lòng, dù sao trước nay y vừa ý nữ nhân nào, chỉ cần đưa ra cám dỗ, là có thể dễ dàng đạt được mục đích.

Nhưng y thật sự không ngờ, Điền Tuyết Dung lại kiên quyết cự tuyệt, hơn nữa lời lẽ rất sắc bén, hoàn toàn không chừa lại cho y chút thể diện nào.

Điền Tuyết Dung hừ lạnh một tiếng, mặt hất lên, cũng không thèm nhìn y. Vẻ mặt tươi cười thân thiện trước đó của Lư Tử Hằng đã sớm tan biến không còn tăm tích, ánh mắt lộ rõ sự lạnh lùng, y tức giận nói:

- Điền đông gia, ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng chính ngươi không biết nắm lấy. Vậy cũng không trách được người khác, không trách được bọn họ nói ngươi mua danh chuộc tiếng, bây giờ xem ra, quả đúng là như vậy. Miệng nói là vì bách tính, nhưng khi muốn ngươi làm việc cho bách tính, thì ngươi lại năm lần bảy lượt ra sức khước từ.

Trần Côn đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Tử Hằng, đối với loại nữ nhân này, không cần nói lời vô ích. Bên ngoài trông có vẻ đoan trang, nhưng thực chất bên trong lại là một nữ nhân lẳng lơ phóng đãng, lão phu đã sớm nhìn ra, ả không phải là người tốt.

Trước mặt mọi người, nói một phụ nữ là lẳng lơ phóng đãng, có thể nói là lời nhục mạ ác độc nhất, Điền Tuyết Dung tức giận cả người run rẩy, mày liễu nhướng lên, cả giận nói:

- Trần Côn, ngươi nói cái gì?

- Đừng ở chỗ này làm ra vẻ nghiêm trang đoan chính! Chuyện tai tiếng sau lưng ngươi, còn ai mà không biết chứ?

Trần Côn cười lạnh nói:

- Chưa nói tới chuyện gì khác, hôm qua ngươi tới nhà ta, bảo lão phu giúp ngươi lập chi nhánh ở Đông Hải. Để đạt được mục đích, ngươi còn phô diễn lẳng lơ trước mặt lão phu! Lão phu rất xấu hổ thay cho ngươi, vốn định chừa chút mặt mũi cho ngươi, nhưng hôm nay ngươi không biết điều như vậy, còn muốn làm bộ làm tịch trước mặt chúng ta, thì cũng đừng trách lão phu vạch trần chân tướng!

Trần Côn đổi trắng thay đen, Điền Tuyết Dung làm sao chịu được, nước mắt liền tuôn rơi, thân thể mềm mại run lên:

- Ngươi…Ngươi nói bậy! Ngươi…!

Nàng vốn định nói ra chân tướng chuyện tối hôm đó, nhưng biết mình nói ra, càng phản tác dụng, trong tình huống như vậy, sẽ không ai tin tưởng mình, hơn nữa danh dự của mình cũng bị tổn hại. Nàng cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên tái nhợt.

- Thế nào, nói không ra lời?

Lư Tử Hằng hùng hổ dọa người:

- Hóa ra ngươi lại là một nữ nhân như vậy. Coi như mắt ta bị mù, còn muốn giúp ngươi. Nếu không phải nhờ có Trần thế bá nhắc nhở, ta con tưởng ngươi là một phụ nữ trung trinh thủ tiết.

Chắp hai tay sau lưng, y cười lạnh nói:

- Bây giờ ngẫm lại, cũng không có gì bất ngờ, một phụ nữ đê tiện như ngươi, lại có thể làm ăn với thái y viện, trước kia ta còn nghi hoặc, bây giờ Trần thế bá nói như vậy, ta lập tức hiểu rõ duyên cớ rồi! Ha ha ha, trước mặt ta làm ra vẻ trung trinh thủ tiết, sau lưng cũng không biết đã cùng bao nhiêu nam nhân…!

Lư Tử Hằng còn chưa nói xong, chợt cảm thấy có người vỗ vỗ vai mình. Vào lúc này, lại có người dám vỗ vai y, mặt Lư Tử Hằng sa sầm, y đang định quay đầu lại nhìn, thì bên tai đã vang lên một giọng nói lạnh lùng:

- Quỳ xuống, lạy ba lạy, cầu xin tha thứ, may ra còn có thể cứu vãn!

 

0.30518 sec| 2446.57 kb