Trần Côn nghe Điền Tuyết Dung nói “Không bán”, liền cười lạnh, nói:

-      
Không phải Điền lão bản muốn mang lại phúc lợi cho bách tính Đông Hải sao? Thế nào, đổi ý nhanh như vậy sao?

-      
Trần hội trưởng, ở đây đều là người kinh doanh thuốc, ta muốn hỏi một câu, nếu như nhà ai có phương thuốc, liệu họ có chịu hai tay dâng cho người khác không?

Vẻ mặt bình tĩnh, Điền Tuyết Dung từ tốn nói:

-      
Cũng không phải là ta cố giữ phương thuốc kia không đưa ra, nhưng ta lo lắng, nếu như phương thuốc đó rơi vào tay một số người rắp tâm mưu lợi, thì hậu quả khôn lường.

Nàng thấy tình thế hôm nay, biết mục đích muốn thiết lập chi nhánh Điền gia dược hành đã thất bại, Trần Côn hung hăng gây sự, hễ nàng nhìn tới bản mặt dối trá của lão là lại kinh tởm, lúc này sự quật cường trong lòng trỗi dậy, nàng nói cũng không khách khí nữa.

Mặt Trần Côn hơi biến sắc, lão đứng bật dậy chỉ mặt Điền Tuyết Dung, nói:

-      
Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ai rắp tâm mưu lợi?

-      
Trần phó hội trưởng đừng nóng nảy, ta cũng không nói người nào cụ thể, người nào rắp tâm mưu lợi, thì tự biết.

Điền Tuyết Dung mỉm cười, khuôn mặt như bao phủ bởi một tầng sương lạnh:

-      
Nếu như Đông Hải thật sự không dung Điền gia dược hành, Điền gia dược hành cũng không cần bước vào Đông Hải!

-      
Ngươi…!

Trần Côn thấy Điền Tuyết Dung không hề nhượng bộ, lập tức ho khan một hồi, hổn hển nói:

-      
Tốt! Lúc trước còn nói muốn mang lại phúc lợi cho dân, trong nháy mắt đã trở mặt rồi, người trối trá bực này, Đông Hải chúng ta thực sự không dung!

Xung quanh liền có thương hộ hùa theo:

-      
Thì ra Điền gia dược hành quả thật là loại người như thế, nhiều người nói việc các ngươi có thể làm ăn với thái y viện, chắc chắn có ẩn tình, hôm nay xem ra quả thật là như vậy.

-      
Một kẻ dám vô lễ, hống hách, ngang ngược như vậy với Trần hội trưởng, nên xóa tên trong giới dược hành đi!

Có người tức giận nói:

-      
Từ nay về sau, Điền gia dược hành các ngươi không được bước chân vào Đông Hải, còn không mau cút đi!

-      
Cút! Đồ đàn bà lá mặt lá trái, ở đây không chào đón ngươi!

Trong thoáng chốc, năm sáu người đứng lên, lao nhao mắng chửi, sỉ nhục Điền Tuyết Dung. Những người khác có lẽ nghĩ rằng một đám người hùa nhau ức hiếp một phụ nữ, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không hay cho lắm, cho nên đều im lặng không nói. Có người thờ ơ lạnh nhạt, có người trông hơi hả hê, chỉ một số ít người cảm thấy chuyện này có phần không ổn, nhưng cũng không dám nói gì. Một phòng đầy người, nhưng không có ai nói một câu công bằng cho Điền Tuyết Dung.

Thân thể hơi run lên, vành mắt hơi đỏ, nhưng Điền Tuyết Dung cắn răng chịu đựng. Nàng đang định rời đi, chợt Lư Tử Hằng cao giọng nói:

-      
Đừng làm ầm ĩ nữa!

Đối với những thương hộ kia, câu nói của y như là thánh chỉ vua ban, vừa ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức im bặt, không ai dám nói thêm tiếng nào.

Lư Tử Hằng chậm rãi đứng dậy, nhíu mày nói:

-      
Giữa người cùng ngành nghề, có chút mâu thuẫn tranh chấp cũng là chuyện bình thường, không có gì lạ. Nhưng dù sao Điền lão bản cũng là khách lặn lội đường xa mà tới, các ngươi vô lễ như vậy, chẳng lẽ là đạo đãi khách sao?

Tất cả mọi người có mặt đều im lặng, không ai lên tiếng.

-      
Điền lão bản tới Đông Hải lập chi nhánh, mang tới thuốc hay giải trừ thống khổ cho bách tính, là việc công đức vô lượng.

Lư Tử Hằng nói:

-      
Chúng ta chỉ lo lắng là việc Điền gia dược hành lập chi nhánh, sẽ gây ra tổn thất lớn cho mọi người, nhưng chúng ta cũng không nói là ngăn cản Điền gia dược hành lập chi nhánh! Đã biết là Điền gia dược hành có thuốc hay có thể cứu trị cho bách tính, lẽ nào các ngươi còn muốn ngăn Điền lão bản ở ngoài cửa? Diệu thủ nhân tâm (1), làm đại phu nên có tâm cứu dân giúp đời, tuy chúng ta không phải là thầy thuốc, nhưng dù sao chúng ta cũng kinh doanh thuốc, ngoại trừ sinh kế ra, chúng ta cũng nên suy nghĩ một chút cho bách tính.

Người biết rõ Lư Tử Hằng ở đây đều hơi kinh ngạc, thầm nghĩ tên Lư Tử Hằng này được liệt vào số những hoàn khố đệ tử (tay công tử con nhà, ăn chơi trác táng) ỷ vào sản nghiệp to lớn của gia đình, có thể nói là hoành hành ngang ngược ở Đông Hải. Cũng vì thế lực của gia tộc quá lớn, cho nên không ai dám trêu vào Lư gia. Ở Đông Hải, Lư gia buôn bán rất phát đạt, họ coi lợi ích trên hết, chưa bao giờ để ý tới sự sống chết của người khác, bây giờ Lư Tử Hằng lại nói ra những lời hùng hồn khảng khái, thật sự là quá khác biệt so với tính nết thường ngày của y.

-      
Điền lão bản, ngươi cũng đừng buồn, hàng năm Đông Hải dược hành thương hội tổ chức hội nghị thương niên, cũng đều có tranh cãi, nhưng đến cuối cùng, chúng ta sẽ tìm được biện pháp giải quyết, biến chiến trường thành tơ lụa.

Lư Tử Hằng chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi về phía Điền Tuyết Dung, mặt tươi cười một cách thân thiết:

-      
Việc Điền gia dược hành lập chi nhánh ở Đông Hải, quả thật sẽ nảy sinh một chút mâu thuẫn với dược hành bản địa, nhưng những mâu thuẫn này cũng không phải không thể giải quyết, chúng ta tĩnh tâm lại, cuối cùng có thể thương lượng được một giải pháp tốt.

Sau khi chồng mất, Điền Tuyết Dung một mình đảm đương mọi việc, vững vàng lèo lái đưa Điền gia dược hành tiến lên, từng gặp đủ hạng người trong xã hội, đương nhiên nàng chỉ liếc mắt cũng nhận ra sự giả dối của Lư Tử Hằng, nhưng vẫn điềm tĩnh, hỏi:

-      
Chẳng hay Lư nhị gia có cao kiến gì?

-      
Xin đừng gọi ta là nhị gia.

Lư Tử Hằng cười ha hả, nói:

-      
Đó là cách gọi đùa cợt thường ngày của bọn ta, ngươi không cần để ý. Theo ta thấy, tuổi ta cùng lắm chỉ hơn ngươi vài tuổi, nếu ngươi nể mặt, cứ gọi Tử Hằng là được rồi.

Trong lúc nói chuyện, y chạy tới phía sau Tề Ninh, đứng đối diện với Điền Tuyết Dung, coi Tề Ninh như không khí, cũng không thèm liếc nhìn hắn dù chỉ bằng nửa con mắt.

Điền Tuyết Dung thông minh bực nào, nàng đã sớm nhận ra ý đồ không tốt đẹp từ trong mắt đối phương, liền khẽ cười nói:

-      
Không dám.

-      
Điền lão bản, Trần thế bá bỏ ra số tiền lớn mua phương thuốc, ngươi lại không yên lòng, không muốn đưa ra, có phải Điền lão bản sẽ không thay đổi ý kiến?

Lư Tử Hằng cười tủm tỉm nói.

Điền Tuyết Dung biết nói chuyện với loại người này, nhất định phải cẩn thận, nàng khẽ gật đầu:

-      
Không sai, bất luận đưa ra giá cao tới đâu, ta cũng không bán phương thuốc. Nếu Đông Hải muốn bách tính không phải chịu thống khổ vì bệnh kiết lỵ, thì chỉ có thể để ta đích thân tới kinh doanh.

-      
Nói cách khác, ngoại trừ do ngươi tự kinh doanh, mọi biện pháp khác ngươi đều không chấp nhận?

Lư Tử Hằng nhìn đăm đăm vào đôi mắt mê người của Điền Tuyết Dung, giọng nói có phần dịu dàng.

Điền Tuyết Dung khẽ gật đầu.

-      
Nhưng ngươi cũng thấy đó, chuyện này mọi người đều thấy khó xử.

‘Lư Tử Hằng thở dài, suy nghĩ một chút, rồi nói:

-      
Ta có một ý kiến, không biết Điền lão bản có muốn xem xét một chút không?

-      
Xin Lư nhị gia cứ nói!

Điền Tuyết Dung nói:

-      
Chỉ cần để ta đích thân kinh doanh, ta sẽ không mang tới phiền phức cho mọi người, biện pháp nào cũng đều có thể xem xét.

-      
Tốt, thẳng thắn, quyết đoán, không hổ là nữ trung hào kiệt.

Lư Tử Hằng cười nói:

-      
Điền lão bản có thể không đăng ký Điền gia dược hành, mà trực tiếp bán thuốc từ Quy Nguyên đường của ta được không?

Điền Tuyết Dung nhíu mày hỏi:

-      
Lư nhị gia có ý gì vậy?

Tâm trạng những người có mặt đều chùng xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ Lư Tử Hằng muốn giành quyền kinh doanh loại thuốc kia? Nếu Lư gia muốn làm như vậy, mọi người không ai có thể chống chọi lại Lư gia. Lại nghe Lư Tử Hằng nói:

-      
Điền lão bản đừng hiểu lầm, ý ta muốn nói, việc làm ăn của Quy Nguyên đường, sau này sẽ giao cho Điền lão bản làm.

Mọi người cùng ồ lên.

Quy Nguyên đường là một trong những sản nghiệp quan trọng nhất của Lư gia, cũng là dược hành lớn nhất Đông Hải, bây giờ Lư Tử Hằng lại nói giao Quy Nguyên đường cho Điền Tuyết Dung, mọi người đều kinh hãi, trong lúc nhất thời cũng không rõ Lư Tử Hằng toan tính cái gì trong đầu.

Điền Tuyết Dung cũng kinh ngạc, Tề Ninh thì ngồi yên lặng, trong lòng cũng hiểu rõ ràng, tên Lư Tử Hằng này không hề có lòng hảo tâm như vậy.

-      
Lư nhị gia, Quy Nguyên đường là sản nghiệp của Lư gia các ngươi, ta không rõ ý tứ của ngươi.

-      
Ý của ta rất đơn giản, chỉ cần Điền lão bản đồng ý, từ nay về sau, Quy Nguyên Đường của Lư gia, sẽ giao cho Điền lão bản, tất cả việc buôn bán cũng do Điền lão bản tiến hành.

Lư Tử Hằng lại cười nói:

-      
Nếu Quy Nguyên đường thuộc sở hữu Điền lão bản, vậy thì Điền lão bản muốn bán dược liệu gì, ta nghĩ chư vị ngồi đây đều sẽ tạo thuận lợi cho Điền lão bản, chư vị thấy ta nói có đúng không?

Lư Tử Hằng hỏi như vậy, có ai dám nói là không đúng, có một số người đáp lại, nhưng phần lớn mọi người giữ im lặng.

Theo ý của Lư Tử Hằng, thì chẳng khác nào sau này thuốc trị kiết lỵ kia sẽ thuộc sở hữu của Lư gia, Lư gia vốn đã chiếm năm mươi phần trăm thị phần kinh doanh thuốc ở Đông Hải, đối với phần lớn các thương hộ, sự uy hiếp lớn nhất ở bản địa chính là Quy Nguyên đường, nếu như Quy Nguyên đường lại lôi kéo và hợp tác với Điền gia dược hành, e rằng rất nhiều dược hành khác sẽ không còn đường sống. Mọi người thầm mắng Lư Tử Hằng thủ đoạn độc ác, nhưng không ai dám đứng ra nói.

-      
Lư nhị gia, ngươi sắp đặt như vậy, ta không rõ lắm.

Trên thương trường, Điền Tuyết Dung cũng không phải tay tầm thường, Lư Tử Hằng nói giao Quy Nguyên đường cho nàng, chuyện tốt cỡ này, người khác nằm mơ cũng mơ không thấy, nàng biết đương nhiên trong này ẩn giấu bẫy rập, liền nhã nhặn nói:

-      
Quy Nguyên đường là dược hành lớn nhất Đông Hải, Lư gia các ngươi kinh doanh thỏa đáng, việc làm ăn không ngừng phát triển. Theo ta được biết, phân nửa thị phần dược liệu ở Đông Hải, đều do Quy Nguyên đường nắm giữ, đột nhiên Lư nhị gia muốn giao Quy Nguyên đường cho Điền gia dược hành, ta thực sự không hiểu.

Điền Tuyết Dung cũng là một người phụ nữ khôn khéo, thoạt nghe câu nói của nàng hết sức tùy tiện, nhưng ngầm chứa lưỡi dao trong đó. Nàng chỉ đích danh Quy Nguyên đường chiếm năm mươi phần trăm thị phần kinh doanh dược liệu ở Đông Hải, là cảnh báo chủ nhân các dược hành có mặt ở đây, đối thủ lớn nhất của các người chính là Quy Nguyên đường đó, hôm nay Quy Nguyên đường còn muốn độc chiếm thuốc hay…Nàng vẫn hy vọng đám người này đoàn kết lại, đối chọi với Lư Tử Hằng.

-      
Điền lão bản hiểu lầm rồi, Quy Nguyên đường không giao cho Điền gia dược hành, mà là giao cho ngươi!

Lư Tử Hằng vẫn nở nụ cười thân thiện:

-      
Ngươi có thể dùng danh nghĩa của Quy Nguyên đường mà bán thuốc trị kiết lỵ, hơn nữa có thể lập sổ sách riêng biệt, Lư gia tuyệt đối không những tay vào. Việc định giá như thế nào, cũng do ngươi quyết định, lời lãi, thua lỗ như thế nào, Lư gia cũng không hỏi tới.

Nhìn quanh một vòng, Lư Tử Hằng nói tiếp:

-      
Chư vị có mặt ở đây cũng đừng lo lắng, nếu như Điền lão bản đồng ý kinh doanh Quy Nguyên đường, Lư gia sẽ bồi thường ảnh hưởng mà Quy Nguyên đường gây ra cho chư vị. Đến lúc đó, Lư gia chúng ta sẽ lập một số chợ, giao cho chư vị kinh doanh một số dược liệu bán chạy nhất, lợi nhuận chư vị được quyền giữ lại.

Mọi người nghe Lư Tử Hằng nói như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm.

Người có nhiều loại bệnh, thuốc có nhiều loại thuốc, thật ra Lư gia vẫn khống chế và giữ độc quyền một số dược liệu, những dược hành khác không dám tranh giành với Lư gia. Những dược liệu thường dùng mà bán chạy đó hoàn toàn không thể tìm thấy ở những dược hành khác. Nhờ độc quyền kinh doanh những dược liệu đó, Lư gia tiền vào như nước, những người khác dù tức giận nhưng không dám nói gì.

Đột nhiên Lư Tử Hằng nói như vậy, mọi người biết, điều đó có nghĩa là lợi nhuận của mình sẽ tăng gấp bội, nếu điều đó thật sự xảy ra, thì có thể bù đắp thiệt hại do Điền gia dược hành mang lại.

Nhưng mọi người càng nghi hoặc, xưa nay Lư gia làm ăn tham lam quen thói, lại vô cùng ngang ngược ở Đông Hải, bao nhiêu năm nay, số thương hộ kinh doanh thuốc bị Lư gia thôn tính, thậm chí chèn ép phải đóng cửa không phải là ít, mà việc Lư gia nhường lợi nhuận cho người khác, là chưa từng có. Hôm nay vì Điền Tuyết Dung, Lư Tử Hằng lại chủ động nhường lợi nhuận, thật sự là chuyện lạ. Tất cả mọi người thấy việc này kỳ lạ như vậy, liền biết nhất định trong lòng Lư Tử Hằng có ý đồ gian trá.

(1)      
Diệu thủ nhân tâm: Người có tay nghề cao, cũng có lòng nhân ái (từ nói về người trong ngành y).

 

0.06172 sec| 2449.766 kb