Câu nói của Trần Côn cũng là quan điểm chủ yếu về việc Điền gia dược hành thiết lập chi nhánh tại Đông Hải. Rất nhiều người đều thầm hiểu, thái độ của Trần Côn đã là quyết định tối hậu đối với việc này, ngay cả Điền Tuyết Dung cũng thấy lòng chùng xuống, biết mong muốn Điền gia dược hành đặt chân ở nơi đây đã trở nên xa vời.
-
Lão hội trưởng, ý của ngài là…?
Hiển nhiên là Miêu Tử Dật đang tranh thủ cơ hội cho Điền gia dược hành.
Trần Côn cũng không đứng dậy, ho khan mấy tiếng, ngồi nói:
-
Miêu hội trưởng, lão phu hỏi một câu, nếu có người mắc bệnh kiết lỵ, thường cần mấy loại dược liệụ để chống chọi với bệnh trạng?
Miêu Tử Dật hơi nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức trả lời:
-
Ít nhất cũng phải dùng bốn loại. Nếu gia cảnh giàu có, người bệnh có thể dùng phối hợp nhiều dược liệu, hiệu quả mới rõ rệt nhất.
-
Không sai! Kiết lỵ quả thật là chứng bệnh phổ biến nhất ở Đông Hải.
Trần Côn chậm rãi nói:
-
Ta lại hỏi chư vị, số lượng dược liệu hàng năm mà chư vị bán ra để điều trị chứng kiết lỵ, là bao nhiêu?
Lão nhìn về phía một người, bảo:
-
Vương lão bản, ngươi nói xem!
Người nọ đứng dậy, nói:
-
Lão hội trưởng, thính một cách tỉ mỉ, thì số dược liệu hàng năm dược hành của ta bán ra vì chứng kiết lỵ, hẳn là chiếm phân nửa tổng số thuốc bán ra.
-
Tốt, ngươi ngồi xuống được rồi.
Trần Côn thở dài, nói:
-
Tình hình của Vương lão bản là như vậy, e rằng rất nhiều dược hành khác cũng đều là như vậy. Lão phu có một câu không nên nói, nhưng hôm nay lại phải nói ra: tuy bệnh kiết lỵ là một chứng bệnh khó chữa trường kỳ ở Đông Hải, rất nhiều bách tính khổ sở vì nó, nhưng nếu không có chứng bệnh này, chỉ sợ là hôm nay một nửa số dược hành ở đây đã phải đóng cửa rồi!
Nhiều người khẽ gật đầu.
-
Nghề kinh doanh dược liệu của chúng ta, vốn khác biệt với những nghề kinh doanh khác.
Trần Côn chậm rãi nói:
-
Nếu như người trong thiên hạ đều không bệnh tật, không tai nạn, những người làm dược hành sẽ phải chết đói.
Ngừng lại một chút, lão lại nói:
-
Miêu hội trưởng vừa nói, Điền gia dược hành đặt chi nhánh ở Đông Hải, là việc may mắn cho Đông Hải, câu này cần phải xem lại. Đối với dân chúng mà nói, mua được thuốc với giá thấp, đương nhiên là việc hết sức tốt đẹp, nhưng đối với chư vị ngồi đây, đó không phải là một tin tức tốt, giá thuốc mà Điền gia dược hành bán ra càng rẻ, thì sẽ càng bất lợi đối với chư vị có mặt ở đây.
-
Đúng vậy!
Trần Côn vừa dứt lời, lập tức có người đứng lên:
-
Nếu như Điền gia dược hành bán thuốc với giá thấp, dân chúng đều mua thuốc của họ, vậy chúng ta sẽ như thế nào?
Lại có một người nữa đứng lên:
-
Lọi nhuận của chúng ta vốn đã không nhiều, việc làm ăn cũng là gắng gượng chống đỡ, nếu như Điền gia dược hành tới đây, chặn đường làm ăn của chúng ta, vậy sau này mọi người phải dựa vào cái gì để nuôi gia đình sống qua ngày? May mà lão hội trưởng nhắc nhở, nếu không, sau khi Điền gia dược hành vào đây, e rằng chúng ta đều phải chết đói!
Lòi nói của Trần Côn, lại thêm hai người kích động, lập tức khiến hội trường rối loạn. Trước đó bầu không khí xem như bình thản, còn lúc này, nhiều người nhìn Điền Tuyết Dung bằng ánh mắt thù địch.
-
Lão hội trưởng nói cũng có lý.
Miêu Tử Dật cố gắng làm dịu tình thế, cố tình mỉm cười:
-
Tuy nhiên Điền lão bản mang thuốc tới đây, dù sao cũng không phải là chuyện xấu, dân chúng nhờ vậy mà không còn phải chịu khổ sở, đó cũng là một việc công đức vô lượng. Con người có nhiều bệnh tật, chúng ta cũng không chỉ buôn bán một mình loại thuốc chữa bệnh kiết lỵ. Hơn nữa sau khi Điền gia dược hành đến Đông Hải, chỉ kinh doanh thuốc chữa kiết lỵ, cũng không ảnh hưởng nhiều tới doanh số của các loại thuốc chữa bệnh khác…
-
Miêu hội trưởng, ngoại trừ chứng kiết lỵ, cho dù Điền gia dược hành có buôn bán thuốc trị bệnh khác, cũng không ảnh hưởng tới Đông Hải dược hành.
Lúc này rốt cuộc Lư Tử Hằng lên tiếng:
-
Nhưng đối với bệnh kiết lỵ, lại có ảnh hưởng không nhỏ. Điền gia dược hành vừa tới, có it nhất bốn, năm loại dược liệu sẽ rất khó bán đi, đó không phải là chuyện nhỏ. Ngươi cũng đã nghe, phân nửa lợi nhuận của Vương lão bản là dựa vào thuốc chữa kiết lỵ, nếu không bán được thuốc nữa, sang năm Vương lão bản phải đi ăn xin rồi!
Miêu Tử Dật cố gắng giữ cho giọng nói của mình hòa hoãn, không mất đi sự tôn trọng:
-
Nhị gia, phía chúng ta thực sự không có thuốc có thể điều trị hiệu quả bệnh kiết lỵ, cho dù bệnh nhân mua những loại dược liệu đó, cũng chỉ có thể làm bệnh thuyên giảm phần nào, năm sau lại có thể phát tác. Có một số người bệnh không chống chọi nổi với căn bệnh, đành phải bỏ mạng. Theo ta biết, hàng năm đều có hàng chục người mất mạng vì bệnh kiết lỵ, nếu như có thể hốt thuốc đúng bệnh, thì…
-
Để duy trì tính mạng của mấy chục người, có thể mặc kệ tính mạng mấy nghìn người sao?
Lư Tử Hằng nhíu mày nói:
-
Toàn bộ số người của mỗi dược hành và người nhà của họ, ít nhất cũng mấy trăm người, mười mấy dược dành, tổng cộng mấy nghìn người, không buôn bán được, họ sẽ phải chết đói. Miêu hội trưởng, ngươi là hội trưởng dược hành thương hội, mọi người chọn ngươi làm hội trưởng, là vì sự công chính của ngươi, nhưng việc quan trọng nhất của hội trưởng dược hành thương hội là phải đảm bảo lợi ích của dược hành, ta nói như vậy, chư vị thấy có đúng hay không?
Chưa kể là lời nói của Lư Tử Hằng đúng với tâm tư của những người có mặt, mà cho dù y có nói những vô căn cứ, thì cũng không ai dám phản đối.
-
Đúng vậy, Nhị gia nói rất đúng. Miêu hội trưởng, ban đầu mọi người chúng ta chọn ngươi, là bởi vì ngươi dày dạn kinh nghiệm, có thể tranh thủ lợi ích cho mọi người.
Có người lập tức phụ họa:
-
Bây giờ ngươi lại nói giúp cho Điền gia dược hành, rốt cuộc là vì cái gì?
Có Trần Côn và Lư Tử Hằng làm chỗ dựa, lập tức nhiều người lên tiếng trách mắng Miêu Tử Dật.
Miêu Tử Dật liếc nhìn Điền Tuyết Dung, thở dài, lắc đầu ngồi xuống.
Trong lòng ông ta biết rõ, lúc này rõ ràng Trần Côn và Lư Tử Hằng phản đối Điền gia dược hành lập chi nhánh ở Đông Hải, mà đám thương hộ kia cũng vậy, ông ta hoàn toàn không thể xoay chuyển tình thế, nếu tiếp tục kiên trì, e rằng cái chức hội trưởng thương hội của ông ta cũng không giữ được nữa.
Điền Tuyết Dung đã sớm biết kết quả sẽ là như thế này, tuy trong lòng thất vọng và bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh. Nàng nhìn quanh một lượt, rồi thản nhiên nói:
-
Nếu như chư vị thật sự cho rằng sự đau khổ của bách tính không bằng việc làm ăn của chư vị, thì hôm nay ta cũng không còn gì để nói.
-
Điền lão bản, cứ yên phận ở kinh thành mà làm ăn đi, ít tới Đông Hải này thì hơn!
Có người kêu lên.
Lập tức có người hùa theo:
-
Đông Hải chúng ta không chào đón Điền gia dược hành các ngươi. Ở đây nước cạn, không buôn bán lớn được như Điền gia dược hành các ngươi!
Người này vừa dứt tiếng, xung quanh lập tức vang trên một tràng cười, đương nhiên là cười nhạo Điền Tuyết Dung.
Mặc dù Điền Tuyết Dung cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng bị khinh mạn như vậy trước mặt bao nhiêu người, nàng thực sự khó kìm chế được, thân thể mềm mại hơi lảo đảo, cả người mềm nhũn, yếu ớt ngồi xuống.
-
Điền lão bản, ngươi cũng đừng hiểu lầm ý tứ của lão phu, cho rằng Đông Hải không dung người ngoài.
Trần Côn thấy dáng vẻ tuyệt vọng, nản lòng thoái chí của Điền Tuyết Dung, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý, nhưng miệng vẫn nói ra những lời nghe rất thành khẩn:
-
Bảo đảm lợi ích của các dược hành Đông Hải, là trách nhiệm mà dược hành thương hội phải hết sức làm tròn. Tuy nhiên, đối với việc giải trừ sự thống khổ cho bách tính Đông Hải, Đông Hải dược hành thương hội chúng ta cũng không thể thoái thác. Nếu như Điền lão bản thật sự có lòng muốn giải trừ nỗi khổ của bách tính Đông Hải do bệnh kiết lỵ gây ra, thì lão phu xin đưa ta một chủ ý, để xem ngươi có bằng lòng hay không.
Điền Tuyết Dung miễn cưỡng trấn tĩnh, hỏi:
-
Chủ ý gì?
-
Phương thuốc!
Trần Côn nhìn chằm chằm Điền Tuyết Dung:
-
Ngươi đã có phương thuốc trị bệnh kiết lỵ, sao không đưa nó ra? Ngươi yên tâm, Đông Hải dược hành thương hội chúng ta cũng không để ngươi phải chịu thiệt, chúng ta có thể mua phương thuốc của ngươi với giá cao, sau đó sẽ sản xuất thuốc ở Đông Hải dưới danh nghĩa Đông Hải dược hành thương hội. Chư vị có mặt hôm nay đều có thể tham dự, chi phí mua phương thuốc và sản xuất, mọi người đều có thể đóng góp một phần. Sau khi thu được lợi nhuận, mọi người đều có thể được chia phần. Như vậy, mọi người không đến mức bị tuyệt đường làm ăn, bách tính cũng có thể thoát khỏi bệnh tật, mà tâm nguyện của Điền lão bản cũng được hoàn thành, chẳng phải là mọi sự đều tốt đẹp sao?
-
Nói rất hay, không hổ là lão hội trưởng, chủ ý này rất tuyệt!
Có người lựa ý hùa theo.
Lại có người nói với Điền Tuyết Dung:
-
Điền lão bản, lão hội trưởng đã vì ngươi mà nghĩ ra chủ ý kia, ngươi còn không mau tạ ơn lão hội trưởng?
-
Ban đầu Điền lão bản đã nói, tới đây là vì bách tính Đông Hải, cũng không quan tâm tới lợi nhuận, hôm nay Đông Hải thương hội chúng ta sẵn sàng mua phương thuốc của ngươi với giá cao, lại có thể hoàn thành tâm nguyện của ngươi, thật là nhất cử lưỡng tiện! Chuyện tốt như vậy, ngươi có đốt đuốc đi tìm cũng tìm không ra đâu!
Có người cười ha hả nói.
Điền Tuyết Dung nhíu chặt đôi mày thanh tú, cũng không nói gì. Xung quanh đầy tiếng ồn ào hỗn tạp, Tề Ninh nhìn thấy như vậy, thầm thở dài. Hắn vốn tưởng đường đường là Đông Hải thương hội, trong đám người đông đảo kia ít ra cũng có vài người chính trực, có can đảm bênh vực lẽ phải. Thế nhưng, kết quả là, ngoại trừ Miêu Tử Dật nói giúp cho Điền Tuyết Dung mấy câu, đám người còn lại chỉ là một lũ tiếp tay cho giặc, hùa theo Trần Côn ức hiếp một phụ nữ yếu đuối lặn lội đường xa mà đến. Lúc này, cả đám đang giương nanh múa vuốt, bức bách Điền Tuyết Dung giao phương thuốc ra.
Tâm tư của đám người này, làm sao Tề Ninh không rõ.
Ban đầu, họ đã lộ rõ thái độ đặt quyền lợi lên trên hết, Tề Ninh cũng không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết một khi phương thuốc rơi vào tay lũ người này, kết quả sẽ như thế nào.
Trần Côn là kẻ vô đạo đức, vô liêm sỉ, đương nhiên sẽ không coi trọng sự sống chết của dân chúng, đại đa số đám thương hộ này thì đặt quyền lợi lên trên hết. Cho dù trong số đó có vài người còn có lương tâm, nhưng theo xu thế tất yếu, dưới sự chủ trì của Trần Côn, họ cũng hoàn toàn không thể xoay chuyển tình thế. Sau khi phương thuốc tới tay Trần Côn, đương nhiên lão sẽ mặc tình định đoạt. Thấy phương thuốc có hiệu quả cao đối với bệnh kiết lỵ, đương nhiên đám Trần Côn sẽ bán ra với giá cao, mà để điều trị bệnh kiết lỵ, dân chúng biết có thuốc hay, cho dù giá cao, họ cũng sẽ cắn răng mà mua về dùng.
Phương thuốc này là của Đường Nặc, ý của nàng là muốn giải trừ thống khổ cho dân chúng, mà Điền Tuyết Dung theo ý của Đương Nặc, cũng không nghĩ tới việc kiếm lợi nhuận cao từ phương thuốc này. Nếu như Trần Côn có được phương thuốc này, không những làm trái lại mong muốn của Điền Tuyết Dung, mà cũng làm trái lại mong muốn của Đường Nặc, điều này đương nhiên Điều tra không muốn xảy ra, Tề Ninh càng không muốn nó xảy ra.
Điền Tuyết Dung không nói lời nào, tất cả mọi người nhìn chòng chọc vào người nàng, như là sợ nàng chạy mất.
-
Điền lão bản, chủ ý đã nói ra, ngươi có ý kiến gì, cứ nói với mọi người.
Trần Côn ung dung vuốt râu:
-
Bây giờ ngươi có thể định giá, nếu như có điều bất tiện, lát nữa có thể thương lượng riêng với lão phu, tóm lại là Đông Hải dược hành thương hội chúng ta sẽ không để ngươi chịu thiệt.
Điền Tuyết Dung cười nhẹ, lắc đầu nói:
-
Không bán!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo