Câu hỏi của Tề Ninh hiển nhiên khiến Hoa Kiểm Hương cảm thấy hơi kỳ lạ, nàng do dự một chút, rồi không kìm được, liền hỏi:

- Vị thầy bói đó là ai? Vì sao...vì sao đại gia muốn hỏi về hắn?

- Cũng không có gì.

Đối phương đã không biết, Tề Ninh cũng không hỏi nhiều, hơi trầm ngâm một chút, rồi hỏi :

- Ngươi còn có thân nhân nào khác không? Phụ thân ngươi còn sống chứ?

- Trước khi bị bán tới Đông Hải, rốt cuộc ta cũng nhận được tin, cha ta đã chết.

Hoa Kiểm Hương buồn bã nói.

- Nói như vậy, ngươi không còn thân nhân?

Trong lòng Tề Ninh đầy cảm thông với nàng..

Môi mấp máy, Hoa Kiểm Hương như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Tề Ninh cảm thấy dường như nàng có điều muốn nói, liền ôn tồn nói:

- Ngươi đừng e ngại gì cả, chúng ta đã có duyên ngồi cùng một chỗ, nếu có gì khó khăn, ngươi cứ nói ra, biết đâu ta có thể giúp được một chút?

- Ta…ta cũng không biết hắn có thể xem là thân nhân hay không.

Hoa Kiểm Hương im lặng một lúc, rồi cúi đầu nhẹ giọng nói:

- Hắn bảo ta…bảo ta, hắn là đại ca, đối xử với ta cũng tốt. Có đôi khi…có đôi khi ta thực sự coi hắn là anh trai!

Nới tới đây, nàng ngượng ngùng mỉm cười.

Tề Ninh lập tức phấn chấn, hỏi:

- Hắn? Hắn mà ngươi nói, là ai vậy?

Hoa Kiểm Hương suy nghĩ một chút, rồi mới nói:

- Ta cũng không biết tên họ của hắn, vẫn gọi hắn là đại ca.  Hơi ngẩng lên liếc nhìn Tề Ninh, nàng nhẹ giọng nói:
 

- Hắn giống như đại gia, đối xử với người ngoài rất nhã nhặn, dù ta…ta có làm sai điều gì, hắn cũng không tức giận.

Tề Ninh thấy rõ, khi nhắc tới vị đại ca kia, khuôn mặt Hoa Kiểm Hương lộ ra vẻ nhu hòa, trong đôi mắt thậm chí hiện lên vẻ dịu dàng khó che giấu.

Mơ hồ nắm bắt được điều gì đó, Tề Ninh với tay định lấy bầu rượu trên bàn trang điểm, Hoa Kiểm Hương thấy vậy, vội vàng đưa, cầm lấy bầu rượu trước hắn, vội vàng châm rượu vào chén, rồi hai tay nâng chén, hết sức cẩn thận dâng cho Tề Ninh. Tề Ninh nhận lấy chén rượu, khẽ gật đầu, lại nhếch môi, ý bảo Hoa Kiểm Hương ngồi xuống, cười nói - Giờ này còn lâu mới tới hừng đông, nếu ngươi không buồn ngủ, chúng ta ngồi đây trò chuyện nhé?

- Đại gia…đại gia muốn như thế nào cũng được.

Hoa Kiểm Hương ngoan ngoãn nói:

- Ta không buồn ngủ đâu.

Tề Ninh mỉm cười, nói:

- Vị đại ca kia của ngươi hẳn là một người rất thú vị, không bằng ngươi kể một chutes về hắn đi, hắn là người ở đâu?

- Ta…ta không biết!

Hoa Kiểm Hương lắc đầu:

- Ta không biết hắn từ đâu tới đây, cũng không biết…cũng không biết hắn muốn đi đâu. Dịp đầu xuân năm ngoái, ta mới lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

- Ồ?

- Giống như ngày hôm nay vậy.

Hoa Kiểm Hương nhẹ giọng nói:

- Tối hôm đó, ta không cẩn thận đụng vào một khách nhân, khách nhân đó liền đá ta ngã trên mặt đất, còn cầm ghế định đập ta!

Nàng kể lại chuyện này với giọng điệu rất bình thản, Tề Ninh hiểu, dường như việc bị người khác ức hiếp, làm nhục đối với Hoa Kiểm Hương là chuyện thường xuyên.

Hoa Kiểm Hương lại tiếp tục nói:

- Đúng lúc đó, đại ca…đại ca đột nhiên xuất hiện, ngăn người kia lại, cũng giống như tối hôm nay, đại gia ra tay cứu ta vậy!

Tề Ninh ngẩn ra, chợt hiểu vì sao Hoa Kiểm Hương lại nhắc tới vị đại ca kia. Rõ ràng là tối nay mình ra tay cứu giúp, khiến Hoa Kiểm Hương nhớ tới vị đại ca đó, cầm lòng không đậu, liền nói ra.

- Vậy là từ đó các ngươi quen biết?

Hoa Kiểm Hương gật đầu:

- Tối hôm đó, đại ca cũng cho ma ma bạc, giống như đại gia vậy, cũng tới phòng của ta. Tối hôm đó hắn không nói chuyện, liên tục uống rượu, tới lúc hừng đông mới rời đi.

Ánh mắt nàng trần ngập vẻ ngọt ngào:

- Ta tưởng sau này sẽ không gặp lại hắn nữa, nhưng cách ba ngày sau, hắn lại tới nhưng vẫn uống rượu, không nói một lời nào.

Tề Ninh thở dài:

- Xem ra tửu lượng của vị đại ca của ngươi rất cao.

- Tửu lượng…tửu lượng của hắn rất tốt.

Hoa Kiểm Hương nói:

- Thế nhưng…thế nhưng cuối cùng ta cảm thấy hắn rầu rĩ không vui, dường như có tâm sự. Khi tới lần thứ ba, hắn mang điểm tâm cho ta, sau đó…hỏi gia thế của ta.

- Ồ?

- Ta nói rõ thân thể của mình cho hắn, hắn cũng không nói gì thêm.

Ngày hôm sau trước lúc ra đi, hắn bảo ta từ nay gọi hắn là đại ca, hắn nói…nói dung mạo của ta rất giống muội muội của hắn.  Hoa Kiểm Hương nói:
 

- Hơn một tháng sau, hắn mới tới lần thứ hai, lại mang đến thức ăn ngon cho ta. Ta hỏi hắn, ta có thật là muội muội của hắn không, hắn nói mắt ta thoạt nhìn giống như em gái của hắn, còn nói cho ta biết, muội muội của hắn mất tích lúc mười ba tuổi, hắn tìm rất nhiều năm, nhưng không gặp.

Tề Ninh nhẹ nhàng nhập một ngụm rượu, cũng không nói chen vào.

- Từ đó về sau, mỗi tháng hắn đều đến chỗ ta một lần, mỗi lần đến đều trò chuyện với ta.

Hoa Kiểm Hương nóí:

- À, hắn…hắn còn tặng ta một bức tranh. Đại gia có muốn xem một chút không?

Tề Ninh vội đáp:

- Tốt, cho ta xem bức tranh đó một chút.

Hoa Kiểm Hương đứng dậy, ngồi xổm xuống, kéo một cái rương từ dưới giường ra, đó là một cái rương có vẻ đã lâu năm. Hoa Kiểm Hương mở rương ra, rồi cẩn thận lấy một bức tranh cuộn tròn được bọc bằng vải thô ra. Rõ ràng là Hoa Kiểm Hương rất quý bức tranh này, nàng hết sức nhẹ nhàng mở lớp vải thô, lấy cuộn tranh ra, cầm hai tay cẩn thận đưa cho Tề Ninh.

Tề Ninh biết Hoa Kiểm Hương rất xem trọng bức họa này, cho nên khi tiếp nhận, hắn cũng rất cẩn thận. Hắn liếc nhìn xung quanh, căn phòng không có lấy một nơi có thể trải cuộn tranh này ra. Hoa Kiểm Hương rất nhanh nhẹn bước tới phủi phủ mặt giường.

Cái giường gỗ này rất giản dị, tuy khăn trải giường đã cũ, nhưng cũng may là trông vẫn sạch sẽ. Tề Ninh bước tới, đặt cuộn tranh lên giường, từ từ mở ra. Hoa Kiểm Hương bưng đèn tới đứng ở bên giường, soi sáng cho Tề Ninh, nhưng lại không dám đưa quá gần, cũng không phải là nàng sợ Tề Ninh, mà là sợ dầu lửa trong đèn bắn lên bức họa.

Theo ánh đèn, lúc này Tề Ninh cũng thấy rõ ràng, đây là một bức tranh vẽ cảnh biển. Trong bức họa, biển rộng mênh mông bát ngát trông có vẻ mạnh mẽ, ào ạt, gió cuốn ngoài khơi, sóng vỗ dào dạt.

Ngoài xa tít, chim biển bay lượn một cách tự do tự tại, ở tận cùng đường chân trời, một vầng mặt trời đỏ rực nhô lên.  Khách quan mà nói, bút lực của bức họa này cũng không phải là xuất chúng, nhưng lại biểu lộ được khí thế vô cùng hùng vĩ của biển cả.
 

- Đây là bức họa mà vị đại ca kia tặng cho ngươi?

Tề Ninh quan sát kỹ càng bức họa, cả bức vẽ chỉ là cảnh biển, không có phần lạc khoản hay bất cứ dòng chữ nào.

- Hắn có nói là ai vẽ bức tranh này không?

- Ta đã hỏi đại ca, hắn nói…hắn nói là do chính tay hắn vẽ.

- Vì sao hắn muốn tặng ngươi bức họa này?

Tề Ninh nghi hoặc hỏi.

Hoa Kiểm Hương giải thích:

- Đại ca biết, sau khi ta tới Đông Hải, vẫn bị nhốt trong Túy Liễu các, chưa từng ra khỏi cửa. Hắn lại hỏi ta đã từng thấy biển chưa, ta…ta nói chờ một ngày ma ma trả tự do cho ta, ta sẽ ra bờ biển, tận mắt xem biển cả là như thế nào.

Trên khuôn mặt lộ vẻ ước ao, khóe môi Hoa Kiểm Hương hiện ra một nụ cười ngọt ngào:

- Đại ca nói nhất định ngày đó sẽ tới, rồi lần đến kế tiếp, đai ca mang đến bức họa này cho ta.  - Thì ra là thế.
 

Tề Ninh khẽ gật đầu, đã rõ duyên cớ, liền nhíu mày, nói:

- Giá của ngươi ở Túy Liễu các hẳn là không cao phải không? Nếu tướng mạo ngươi giống muội muội của hắn, hơn nữa hắn đối xử tốt với ngươi, vì sao…hắn không giúp ngươi chuộc thân?

Dung mạo bị hủy, Hoa Kiểm Hương phải trở thành người làm tạp dịch ở Túy Liễu các, trên thực tế, giá của nàng còn kém những người làm tạp dịch khác, cho dù lòng dạ của người Túy Liễu các có hiểm độc đến mấy, có lẽ cũng sẽ không có ý đồ kiếm chác một khoản tiền lớn từ trên người nàng.

Hoa Kiểm Hương cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Tề Ninh vừa nhìn đã biết, hẳn là vị đại ca kia chưa hề nhắc tới chuyện chuộc thân, mặc dù trong lòng cảm thấy hơi lạ, nhưng không tiện nói gì thêm. Hắn vẫn chăm chú nhìn bức họa, chỉ mong tìm được điểm gì khác lạ trên đó.

- À, hình dáng của vị đại ca kia thế nào, ngươi có thể nói cho ta biết được không?

Tề Ninh thản nhiên hỏi.

Hôm nay, hắn không tìm được điểm gì đặc biệt từ trên người của Hoa Kiểm Hương, thế nhưng Hoa Kiểm Hương chợt nhắc tới vị đại ca kia, khiến Tề Ninh càng suy nghĩ. Theo phán đoán của Tề Ninh, không phải Hoa Kiểm Hương cố ý nhắc tới người kia, nhưng nếu nàng nhắc tới, cũng chứng tỏ nàng không có ý giấu diếm.

- Hắn cũng không cao lắm, mặt gầy và dài, lông mày rậm.

Hoa Kiểm Hương có ấn tượng rất sâu sắc đối với vị đại ca kia, mở miệng nói một hơi:

- Da của hắn màu đồng cổ, tuy nhiên ta nghe nói, màu da của người sống ở ven biển đều như vậy. Hơn nữa, tay hắn rất to, rất thô ráp, có nốt chai dày… Ngừng lại một chút, nàng mới nhẹ giọng nói tiếp:

- Cổ tay trái của hắn có một vết sẹo, hình như là…bị người khác chém bị thương.

- Bằng đao?

Tề Ninh nheo mắt lại:

- Ngươi khẳng định hắn là người Đông Hải sao?

Hoa Kiểm Hương lắc đầu nói:

- Hắn không phải là người Đông Hải, lần đầu tiên hắn nói chuyện với ta, ta liền biết ngay hắn không phải là người Đông Hải. Chính hắn cũng nói, quê hắn ở Nhạc Dương, là đồng hương của ta.

- Người Nhạc Dương?

- Nhưng hắn nói hắn đến Đông Hải đã nhiều năm.

Hoa Kiểm Hương nói:

- Bởi vậy giọng nói của hắn giống người Đông Hải, nhưng nghe kỹ càng, vẫn có thể nhận ra giọng Nhạc Dương.

Trầm ngâm trong chốc lát, Tề Ninh nhẹ giọng nói:

- Ngoại trừ cái này, hắn có để lại vật gì không? Ta cảm thấy vị đại ca kia của ngươi rất thú vị, nếu có cơ hội, ta rất muốn trở thành bằng hữu của hắn.

Hoa Kiểm Hương nởi một nụ cười yếu ớt:

- Các ngươi đều là người tốt, nếu như gặp nhau, nhất định có thể trở thành bằng hữu.

Nghĩ đến điều gì, nàng đặt đèn xuống, đưa tay tháo sợi dây chuyền giản dị trên cổ xuống, rồi đưa cho Tề Ninh bằng hai tay:

- Sợi dây chuyền này cũng do đại ca tặng ta, hắn nói nó có thể phù hộ ta bình an.

Ban nãy Tề Ninh đã chú ý tới sợi dây chuyền, chỉ là hắn không nhìn thấy mặt dây chuyền, bây giờ nhìn thấy rõ ràng: ở đầu sợi dây chuyền đen như mực, là một vật màu trắng sữa, giống như vành trăng non. Tề Ninh đón lấy, đưa vào dưới đèn xem kỹ, nhận ra vật đó là một cái răng bị mài, sờ vào rất nhẵn nhưng rõ ràng không phải là răng người, mà giống như răng của một động vật nào đó. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không nghĩ ra là răng của con gì, bèn hỏi:

- Đây là một cái răng phải không?

- Là răng cá mập!

Hoa Kiểm Hương giải thích:

- Đại ca nói cá mập là loài hung hãn nhất trên biển, hắn nhổ lấy răng cá mập, mài nhẵn như thế này, luôn đeo trên người.  Chăm chú nhìn chiếc răng cá mập, nàng lộ vẻ cảm động, nói:
 

- Đại ca tặng sợi dây chuyền cho ta, nói từ nay ta đeo sợi dây chuyền này, có thể gặp dữ hóa lành, gặp khó khăn hóa thành may mắn.

- Răng cá mập?

Vẻ mặt Tề Ninh hơi biến đổi, vội hỏi:

- Ngươi nói hắn lấy răng cá mập, sau đó mài thành như thế này.

Chẳng lẽ…hắn tự tay giết cá mập?

Hoa Kiểm Hương lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, đại ca rất ít nói, bởi vậy ta cũng không dám hỏi nhiều.

- Răng cá mập…răng cá mập!

Tề Ninh lẩm bẩm, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, mắt hắn lóe sáng, hỏi:

- Thính Hương cô nương, lần cuối cùng ngươi nhìn thấy vị đại ca kia, là vào lúc nào?

- Cách đây đã…mười mấy ngày rồi.

Phản ứng của Tề Ninh khiến Hoa Kiểm Hương hơi bối rối.

- Cá mập…Biển rộng!  Tề Ninh nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm:
 

- Hắc Hổ Sa!

 

0.13658 sec| 2470.805 kb