Điền Tuyết Dung tới Đông Hải vào mùa này, cũng không phải là nhất thời nghĩ ra, mà là bởi vì trước đó nàng đã biết, vào ngày tám tháng tám hàng năm, Đông Hải dược hành thương hội đều sẽ tiến hành hội nghị thường niên. Bởi vậy cho nên nàng mới đến Đông Hải trước ngày đó, nhằm tham gia hội nghị thường niên của dược hành thương hội.
Từ sau khi lập quốc, quốc sách của Sở quốc là muốn Bắc phạt Hán quốc, thống nhất thiên hạ. Để tranh chấp với Bắc Hán, Sở quốc rất    khai sáng về mặt nội chính, đặc biệt là đối với thương nghiệp và nông nghiệp, đều rất khoan hòa, lưu thông thương mại trong nước cũng rất thông suốt, thuận lợi, thương mại có thể nói là phồn thịnh.
 
Thương nhân các nơi cũng đều tổ chức thương hội, thương nhân trục lợi, vì muốn tránh cho thương mại bản địa bị người bên ngoài xâm nhập và lấn lướt, cho nên mới hợp thành đoàn thể, tận khả năng để tranh thủ càng nhiều lợi ích cho mình.
Nhưng cứ một mực chống lại các thương hộ bên ngoài, sẽ chỉ làm cho nền thương mại bản địa càng lúc càng chật hẹp, bởi vậy các thương hội bản địa cũng không thực sự cách ly với bên ngoài, chỉ cần giữ gìn sự hòa thuận với thương hội bản địa, tuân thủ quy củ của thương hội là có thể đăng ký tại bản địa.
Việc buôn bán rất đa dạng, mà buôn bán dược liệu được xem là một trong những ngành nghề có nền thương mại lớn nhất. Dược hành thương hội là một chi nhánh của Đông Hải thương hội, nhưng là một thương hội có thế lực khá lớn, hội nghị thường niên của nó, ngoại trừ là cơ hội để các thương hộ bản địa giao lưu, giải quyết một số tranh chấp, cũng là cơ hội cho các thương hộ nơi khác. Nếu có thương hộ từ nơi khác muốn tới đây kinh doanh, sẽ được đưa ra bàn bạc trao đổi ở hội nghị thường niên.
Trên thực tế, thông thường thì trước khi hội nghị thường niên diễn ra, thương hộ từ nơi khác đến cần phải tạo quan hệ với một số nhân vật quan trọng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đều có thể thuận lợi thông qua.
Ở kinh thành, Điền gia dược hành của Điền Tuyết Dung được xem là một tên tuổi lớn, hơn nữa đã buôn bán với thái y viện. Trước đó, Điền Tuyết Dung đã phái người thông báo cho Đông Hải dược hành thương hội, rằng mình muốn tham gia hội nghị năm nay, đương nhiên dược hành thương hội bên này không có lý do để ngăn cản.
Hội nghị năm nay được tổ chức ở Quan Triều lâu. Quan Triều lâu là một đại tửu lâu nổi tiếng ở thành Cổ Lận. Lầu cao năm tầng, được xem là một trong số ít những nhà cao tầng của thành Cổ Lận. Nghe nói, đứng ở nóc Quan Triều lâu, có thể trông về biển Đông Hải ở phía xa xa, có thể ngắm thủy triều lên xuống.
Trước đó Đông Hải dược hành đã bao toàn bộ Quan Triều lâu, bởi vậy ngày tám tháng tám hôm nay, ngoại trừ người của dược hành thương hội, những người khác không vào được Quan Triều lâu.
Trời còn chưa sáng, Điền Tuyết Dung đã thức dậy, rửa mặt chải đầu. Lần này nàng theo Tề Ninh tới, cho nên cũng không dẫn theo người khác. Sau khi nàng vào ở hội quán của thương hội, Miêu hội trưởng của dược hành thương hội vẫn hết lòng thu xếp, phái một nha hoàn hầu hạ, hơn nữa còn đặc biệt sắp xếp một chiếc xe ngựa đưa đón.
Tối hôm trước, Điền Tuyết Dung suýt nữa bị Phó hội trưởng Trần Côn của Đông Hải thương hội cưỡng hiếp, may mà Tề Ninh xuất hiện đúng lúc, cứu nàng ra khỏi miệng sói, nhưng Điền Tuyết Dung biết, bởi vậy mà mình đã đắc tội với Trần Côn. Trần Côn là trưởng tộc của một trong bốn đại gia tộc ở Đông Hải, lại là phó hội trưởng Đông Hải thương hội, có quyền thế rất lớn trong thương hội. Sau khi chuyện xảy ra, Điền Tuyết Dung biết việc mình muốn đăng ký ở Đông Hải đã bị phá hỏng, nàng nản lòng thoái chí, muốn bỏ cuộc quay về.
Nhưng Tề Ninh bảo nàng tiếp thục tham gia niên hội lần này. Lời Tề Ninh nói, đương nhiên Điền Tuyết Dung sẽ không cãi lời, nhưng nàng cũng không nắm chắc, sau hội nghị này, điền gia dược hành có thể đăng ký ở Đông Hải hay không.
Từ hội quán đi ra, nàng nhìn thấy chiếc xe ngựa do Miêu hội trưởng chuẩn bị cho mình, hai ngày nay, nàng đi ra ngoài, đều ngồi xe này. Trong lòng ngổn ngang trăm mối, nàng lên xe, bảo xa phu cho xe tới Quan Triều lâu.
Xe lộc cộc lăn bánh, hội quán cách Quan Triều lâu không xa, lại thêm trong lòng Điền Tuyết Dung ngổn ngang trăm mối, lúc xe ngựa dừng lại, Điền Tuyết Dung cảm thấy như xe chỉ đi trong chớp mắt. Rèm xe được vén lên, Điền Tuyết Dung sắp xếp lại mạch suy nghĩ, bước xuống xe ngựa. Chợt một cánh tay bên cạnh đưa ra, định đỡ nàng xuống xe. Điền Tuyết Dung hơi ngạc nhiên, trước đó xa phu cũng không dám làm thế này…Không kìm lòng được, nàng liếc nhìn sang bên cạnh, chỉ nhìn thoáng qua, nàng khẽ kêu “A” một tiếng, nhưng lập tức bụm miệng, vẻ mặt không dám tin.
Người đứng bên xe ngựa, chính là Tề Ninh.
Hôm nay trang phục của Tề Ninh khác hẳn trước đó. Hắn mặc một bộ quần áo rất bình thường, đầu đội mũ vải, thoạt nhìn, nào có điểm nào cho thấy hắn là một hầu tước của đế quốc, ngược lại, trông giống như tùy tùng nhà ai vậy.
Tề Ninh nhìn Điền Tuyết Dung, nháy mắt mấy cái, rồi khẽ cười nói:
-      
Bà chủ, xuống xe cẩn thận!
Trong lúc nhất thời, Điền Tuyết Dung vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần. Nàng liếc nhìn xung quanh, hôm nay tiến hành niên hội ở Quan Triều lâu, có không ít thương hộ tới tham gia. Thương hộ ở tương đối gần đi bộ tới, thương hộ nào ở xa một chút, thì cưỡi ngựa hoặc ngồi kiệu mà tới. Những người này đều quen biết nhau, gặp mặt lên tiếng chào hỏi, cười cười nói nói đi vào lầu. Điền Tuyết Dung lần đầu tiên tới Đông Hải, hơn nữa trước đây Điền gia dược hành không buôn bán qua lại với bên này, những người kia cũng không có mấy người nhận biết nàng, chỉ là nàng rất xinh đẹp, cho nên thỉnh thoảng có người nhìn về phía này, nhưng không tới chào hỏi.
Bấy giờ Điền phu nhân mới biết, lúc nãy là Tề Ninh đánh xe đưa nàng tới đây. Đường đường là Cẩm Y hầu của đế quốc, lại đánh xe cho mình, trong lòng Điền Tuyết Dung có một cảm giác khó tả, nàng thấp giọng hỏi:
-      
Ngài…sao ngài lại tới đây?
Tề Ninh khẽ cười, nói:
-      
Ta lo bà chủ bị người khi dễ, cho nên sáng sớm đã chờ bên ngoài hội quán.
-      
Ngài…!
Trong lòng dào dạt một cảm giác ấm áp, lúc này Điền Tuyết Dung càng nhìn Tề Ninh càng thấy cảm động, nàng nhẹ giọng nói:
-      
Mới sáng sớm ngài đã tới rồi? Vậy…vậy tối hôm qua ngài ngủ có ngon không?
-      
Ta thì ngủ rất ngon, nhưng trông nàng không giống ngủ ngon chút nào!
Tề Ninh khẽ thở dài:
-      
Có phải nàng cảm thấy rất áp lực? Đừng suy nghĩ nhiều quá, lần này nàng tới Đông Hải, việc buôn bán không phải là chủ yếu, mục đích lớn nhất là mang lại phúc lợi cho bách tính Đông Hải, chỉ cần nàng có suy nghĩ đó, thì không cần sợ cái gì cả.
Hắn nhìn đăm đăm vào đôi mắt mỹ lệ của phu nhân, dịu dàng nói:
-      
Tất cả đã có ta!
Thật ra trong lòng Điền Tuyết Dung vẫn luôn thấp thỏm, lần này nàng đến dự niên hội, cũng không cảm thấy phấn khích, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh và đôi mắt đen nhánh, sáng như sao của Tề Ninh, trong chớp mắt, trong lòng nàng lập tức tràn đầy sức lực. Nàng ngẩng lên liếc nhìn Quan Triều lâu một lượt, rồi đưa tay vén làn tóc mây vương bên má, động tác quyến rũ động lòng người, tràn đầy nữ tính. Nàng búi tóc kiểu “đọa mã” (rơi xuống ngựa, do kiểu này búi tóc được thả xuống một bên, nên có tên như vậy –người dịch), đỉnh đầu cắm nghiêng một cây trâm ngọc bích cẩn ngọc màu xanh hải đường, người mặc một bộ quần áo lụa màu lam, chân mang một đôi hài gấm thêu hoa văn chim công và hoa sen, quần áo hài hòa, tươi đẹp mà không mất đi sự đoan trang, thoạt trông tư thái yểu điệu, xinh đẹp quyến rũ động lòng người.
Từ trên xe bước xuống, bên ngoài Quan Triều lâu có chỗ chuyên để đậu xe, Tề Ninh đưa xe tới đó, nhìn Điền phu nhân khẽ gật đầu. Điền phu nhân mỉm cười, xinh đẹp khó ai bì, sửa sang lại quần áo một chút, rồi mới đầy tự tin đi về phía cổng Quan Triều lâu.
Trước cửa Quan Triều lâu có hai gã sai vặt mặc áo xanh. Tề Ninh đã nhìn thấy, hễ có người muốn đi vào, đều đưa danh thiếp ra cho hai gã này. Điền phu nhân cũng lấy ra danh thiếp từ tay áo, đi tới trước cửa đưa ra, gai sai vặt nhận lấy liếc nhìn, rồi giơ tay mời Điền phu nhân vào. Điền phu nhân cầm lại danh thiếp, đang định đi vào, nhưng gã sai vặt chỉ vào Tề Ninh bên cạnh nàng, nói:
-      
Điền lão bản, hôm nay là dược hành niên hội, đương nhiên Điền lão bản có thể đi vào, còn hắn…!
-      
Thế nào?
-      
Số ghế có hạn, có lẽ bảo hắn chờ ở bên ngoài.
Gã sai vặt vẫn tỏ ra cung kính, nhưng lại ngăn không cho Tề Ninh đi vào.
-      
Không được!
Điền phu nhân lập tức nói:
-      
Hắn phải theo ta vào, hắn…!
-      
Điền lão bản muốn đăng ký kinh doanh ở Đông Hải, đến lúc đó ta sẽ ở bên cạnh tiến hành kinh doanh, đương nhiên ta phải nắm rõ nội dung hội nghị hàng năm này.
Tề Ninh cũng lập tức tiếp lời Điền phu nhân:
-      
Việc buôn bán ở Đông Hải, phải hiểu rõ quy củ của Đông Hải thương hội, nếu ta chờ ở bên ngoài, chẳng lẽ phải đợi phu nhân họp xong mới truyền đạt lại cho ta? Nếu chẳng may để sót điều gì, thì ta phải làm sao?
Điền phu nhân ngẩn ra, cười thầm, nghĩ phản ứng của Tề Ninh quả nhiên rất nhanh, chỉ là tên này nói dối mà mặt không đỏ, tim không run, vẫn rất nghiêm trang, người không biết còn tưởng hắn nói thật. Cũng không biết thường ngày hắn nói với mình, câu nào là thật, câu nào là giả.
Gã sai vặt áo xanh còn đang do dự, chợt vào lúc này, Tề Ninh nghe phía sau có tiếng người hỏi:
-      
Điền lão bản, sao còn không đi vào?
Tề Ninh và Điền Tuyết Dung đồng thời xoay người lại, chỉ thấy một người đàn ông cao gầy lớn tuổi mới từ trên xe ngựa bước xuống. Người này chừng ngoài năm mươi tuổi, dung mạo đoan chính, lộ ra vẻ hiền từ, nhìn vào dễ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
-      
Là Miêu hội trưởng.
Điền phu nhân thấp giọng báo cho Tề Ninh, rồi bước tới mấy bước nghênh đón, dịu dàng thi lễ:
-      
Miêu hội trưởng, có thể tham dự Đông Hải hội nghị thương niên của Đông Hải dược hành, là vãn bối vinh hạnh của vãn bối, tất cả còn xin Miêu hội trưởng chiếu cố nhiều hơn.
-      
Điền lão bản không nên khách khí.
Miêu hội trưởng mỉm cười vuốt râu, nói:
-      
Ngươi là một phụ nữ, không ngại cực khổ, có thể mang thần dược trị chứng bệnh kiết lỵ đến Đông Hải, là phúc của dân chúng Đông Hải, thật ra không cần ta chiếu cố, vì với chuyện tốt như thế này, mọi người đều sẽ hoan nghênh.
Nhìn thấy Tề Ninh bên cạnh Điền phu nhân, y đưa tay lên, hỏi:
-      
Vị này là…?
-      
Miêu hội trưởng, vãn bối là Ninh ca nhi.
Tề Ninh không để Điền Tuyết Dung trả lời, đã bước tới chắp tay nói:
-      
Là người cộng tác của Điền lão bản, sau này có thể sẽ ở bên Đông Hải này trông nom công việc, xin Miêu hội trưởng chiếu cố nhiều hơn.
-      
Không có chi, không có chi.
Miêu hội trưởng mỉm cười nói:
-      
Vào nhà rồi nói chuyện.
Y giơ tay mời hai người đi vào lầu. Điền Tuyết Dung hơi khó xử, nói:
-      
Miêu hội trưởng, bọn họ nói…nói Ninh ca nhi không có danh thiếp, không thể vào trong…
Miêu hội trưởng “Ồ” một tiếng, mỉm cười:
-      
Đây là quy củ của niên hội, tuy nhiên lần này là ngoại lệ, có một số tình huống đặc biệt, rốt cuộc có thể phá lệ mà.
Tề Ninh cười nói:
-      
Đông gia (bà chủ), Miêu hội trưởng thật là quý nhân của ngươi!
Điền Tuyết Dung ngớ ra, Miêu hội trưởng cũng “Hả” một tiếng, hỏi:
-      
Vì sao Ninh ca nhi lại nói như vậy?
-      
Họ của Miêu hội trưởng là Miêu, họ của bà chủ là Điền, phía trên chữ Điền thêm bộ Thảo, sẽ là chữ Miêu, có nghĩa Miêu gia sẽ che gió che mưa cho Điền gia.
Tề Ninh nói:
-      
Bởi vậy vãn bối nói Miêu hộ trưởng là quý nhân của Điền lão bản.
Miêu hội trưởng kinh ngạc, rồi lập tức cười ha hả một cách rất vui vẻ. Ông ta vỗ nhẹ lên vai Tề Ninh:
-      
Có ý nghĩa, có ý nghĩa! Ha ha ha …!
Ông quay sang Điền phu nhân:
-      
Điền lão bản, người cộng tác ngươi đúng là rất thú vị, phản ứng nhanh nhẹn, về sau huấn luyện nhiều hơn, nhất định có thể trở thành người hỗ trợ đắc lực cho ngươi!
Điền phu nhân gượng cười, thầm nghĩ mình nào dám huấn luyện hắn, chỉ e người này luôn muốn “huấn luyện” mình thì có!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo