Đêm này Tề Ninh ngủ không ngon, cho tới lúc này, những gì hắn phát hiện được, chỉ là những mảnh nhỏ rải rác, nhưng không thể nối lại bằng một sợi dây liên hệ.

Lần này hắn đến Đông Hải, không ngoài hai mục đích. Mục đích thứ nhất, là muốn điều tra sự thật về cái chết của Đạm Đài Chích Lân, nhưng xem xét hiện trường cái chết của Đạm Đài Chích Lân và phu nhân đều không phát hiện dấu vết gì đáng ngờ, có thể nói là hợp lý, nhưng không hợp tình. Mục đích thứ hai, là trước khi triều đình quyết định bổ nhiệm tân đô đốc thủy quân, hắn phải kịp thời khống chế được tình hình ở Đông Hải, nếu như noi này phát sinh biến cố bất ngờ.

Binh lính không thể một ngày không có tướng, đương nhiên triều đình hiểu rõ điều này. Theo nguyên tắc, sau khi biết tin Đạm Đài Chích Lân chết, hẳn là triều đình phải quyết định chọn tướng thống lĩnh, như vậy mới có thể tránh cho trong quân, thậm chí Đông Hải, phát sinh bất trắc.

Trước đây, khi Cẩm Y hầu Tề Cảnh mất, phó tướng Nhạc Hoàn Sơn đang ở tiền tuyến lập tức tiếp nhận vị trí của Tề Cảnh, tình hình của quân đoàn Tần Hoài mới có thể được kiểm soát trong thời gian ngắn nhất.

Mà thủy quân Đông Hải không xác định đô đốc thủy quân trước, suy cho cùng là vì Trấn Quốc công Tư Mã Lam đã kiểm soát được tình hình ở triều đình, vị trí quan trọng như vậy, không phải một câu nói của Đạm Đài Hoàng là có thể quyết định.

Đương nhiên tiểu hoàng đế Long Thái không muốn thấy bất cứ quân đoàn nào của Sở quốc phụ thuộc vào một gia tộc.

Nhạc Hoàn Sơn thay thế Tề Cảnh, trên thực tế cũng đã cướp đi binh quyền từ Cẩm Y Tề gia, mà nếu như tiếp tục bổ nhiệm người của Đạm Đài gia làm đô đốc thủy quân, thì không chỉ Tư Mã Lam không muốn thấy xảy ra, mà trong thâm tâm tiểu hoàng đế cũng không muốn điều đó xảy ra.

Tề Ninh biết, trong mấy ngày hắn ở Đông Hải, nhất định kinh thành xảy ra tranh đấu gay gắt quanh việc chọn người thay thế cho vị trí đô đốc thủy quân.

Nếu như vương quyền nằm trong tay tiểu hoàng đế, thì lần này Đạm Đài gia tuyệt đối không thể tiếp tục kiểm soát thủy quân Đông Hải, tiểu hoàng đế nhất định sẽ lợi dụng cái chết của Đạm Đài Chích Lân để cải tổ thủy quân Đông Hải.

Thế nhưng, ở trong triều, quyền thế của một mình Tư Mã Lam rất lớn, trong tình thế như vậy, tiểu hoàng đế không thể không cân nhắc tiếp tục lợi dụng Đạm Đài gia kìm chế thế lực của nhà Tư Mã. Mà đồng thời, tiểu hoàng đế cũng phải cân nhắc, nếu như tiếp tục lợi dụng Đạm Đài gia, thì có xảy ra tình trạng “đuôi to khó vẫy” hay không.

Đạm Đài Chích Lân chết đột ngột, khiến triều đình trở tay không kịp.

Tề Ninh biết, nhất định hiện nay tiểu hoàng đế đang đắn đo cân nhắc, mà Tư Mã Lam và Đạm Đài Hoàng tất nhiên cũng sẽ ra sức tranh đoạt vị trí đô đốc thủy quân.

Rốt cuộc ai có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, vẫn còn chưa biết.

Trong quá trình điều tra chân tướng cái chết của Đạm Đài Chích Lân, lại chợt xuất hiện một thầy bói mù. Mà manh mối do người này dẫn dắt, dường như có liên quan tới Hắc Hổ Sa. Mà Hắc Hổ Sa lại liên quan một cách không rõ ràng tới cái chết của Đạm Đài Chích Lân…Tề Ninh không thể khẳng định những manh mối do thầy bói mù dẫn dắt đưa tới, nhất định là hướng về phía Đạm Đài Chích Lân. Tuy nhiên, nếu thực sự đối phương có mục đích như thế, thì có thể chứng minh cái chết của Đạm Đài Chích Lân có ẩn tình.

Lúc này Tề Ninh không thể suy đoán được, lập trường của thầy bói mù kia là vì cái gì, lão làm những chuyện này là có mục đích gì?

Sáng sớm hôm sau, Tề Ninh thức dậy luyện công, rồi mới đứng dậy rửa mặt súc miệng.

Từ lúc được bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh nhấc nhở ở Triều Vụ lĩnh, Tề Ninh không dám luyện tâm kinh của Đại Quang Minh Tự nữa, mà chỉ tập luyện nội công theo phương pháp vận khí của Hướng Bách Ảnh truyền thụ cho.

Nói tới cũng lạ, ban đầu Tề Ninh thậm chí không cảm nhận được hàn băng chân khí trong cơ thể, chỉ khi có ngoại lực tập kích thân thể của hắn, luồng hàn băng chân khí mới có thể tự động phòng ngự.

Ngay cả Tề Ninh cũng không thể kiểm soát được nó.

Nhưng hôm nay trong lúc đang luyện khí, Tề Ninh đã có thể rõ ràng cảm nhận sự tồn tại của hàn băng chân khí, thậm chí có thể dẫn dắt hàn băng chân khí tuy chỉ có giới hạn, từ đan điền di động tới các kinh mạch trong cơ thể. Mặc dù lúc vận hành hàn băng chân khí, toàn thân hắn như rơi vào hố băng, nhưng một khi hàn băng chân khí tụ hợp ở đan điền, lúc thu công, cả người hắn hết sức nhẹ nhõm dễ chịu, hơn nữa tinh thần cũng rất sảng khoái.

Trước đây Tề Ninh vẫn nghi hoặc, không biết rốt cuộc hàn băng chân khí từ đâu mà đến.

Nhưng lúc ở trong cung, biết được chuyện về Tuyết Long Nam Cương, hắn mới biết, trước kia vị Bạch y nhân dẫn mình nửa đêm bay vào hoàng cung, ép mình uống máu mãng xà tuyết, hơn nữa truyền thụ Can Nguyên Chân Kinh trong lúc mình mơ mơ hồ hồ. Hàn băng chân khí trong người mình, hẳn là có từ đêm đó.

Dẫu sao thì trước lúc đó, hàn băng chân khí chưa hề xuất hiện, mà sau đó, mỗi lần mình gặp nguy hiểm, rõ ràng là hàn băng chân khí lại cứu mạng mình.

Tuy Tề Ninh và Bạch Y nhân chỉ gặp mặt có một lần, nhưng ký ức của hắn về người nọ rất sâu sắc, với hình dáng, dung mạo thoát tục như thần tiên như thế, tự nhiên sẽ khắc sâu trong tâm khảm bất cứ ai. Chỉ có điều, người nọ rốt cuộc từ đâu đến, đi về đâu, Tề Ninh hoàn toàn không biết gì cả.

Người nọ truyền thụ Càn Nguyên Chân Khí cho mình, Tề Ninh ngẫm nghĩ, e là bởi vì ngày ấy Bạch Y nhân đi bộ trong tuyết, mình đã hảo tâm dẫn y đi một đoạn đường.

Người tốt sẽ được đền đáp, mà Bạch Y nhân hiển nhiên là một người có ân tất báo.

Sửa soạn xong, Tề Ninh gọi đám Vi Ngự Giang và Ngô Đạt Lâm tới, lần thứ hai tới phủ đại đô đốc, lần này vẫn là Thẩm Lương Thu tiếp đón.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Lương Thu đi thẳng vào vấn đề, nói:

- Hầu gia, tối hôm qua đại đô đốc và phu nhân đều đã được nhập liệm. Ti tướng đã phái người đi khắp thành tìm kiếm những khối băng bảo quản thi thể, hơn nữa còn cho những loại dược liệu chống phân hủy vào linh cữu. Có dược liệu và khối băng bảo vệ, hẳn là là có thể giữ di thể trong vòng nửa tháng không hư hỏng.  - Mặc quần áo nhập liệm?
 

Tề Ninh hơi nhíu mày:

- Y khâm nhập liệm? Có nhiều người biết không?

- Theo lẽ thường, sau khi đại đô đốc và phu nhân qua đời, cần phải sớm thiết lập linh đường.

Vẻ mặt Thẩm Lương Thu ngưng trọng:

- Nhưng tình thế như vậy, ti tướng không dám để tin tức đại đô đốc và phu nhân mất truyền ra ngoài, cho nên đành để đại đô đốc và phu nhân phải chịu ủy khuất. Tuy không thể thiết lập linh đường, nhưng cũng không thể để di thể như vậy. Người ta nói “Mồ yên mả đẹp”, tuy bây giờ vẫn không thể chôn cất đại đô đốc và phu nhân, nhưng cũng không thể tiếp tục trì hoãn việc nhập liệm hai người.

Ở bên cạnh, Vi Ngự Giang không kìm được, nói:

- Thẩm tướng quân, phu nhân mới mất hôm qua, hôm nay đã nhập liệm, có gấp gáp quá không?

Thẩm Lương Thu gật đầu nói:

- Quả thật là quá gấp gáp. Hôm qua ti tướng bí mật mời một đại phu kín tiếng tới kiểm tra di thể của đại đô đốc, mặc dù có khối băng chống nóng, nhưng nếu di thể của đại đô đốc không được nhập liệm, thì cũng sẽ bị hư hỏng, phải thoa thật nhiều dược vật lên di thể!

Y nhíu mày:

- Thế nhưng, một khi đã thoa dược vật, còn mà vẫn đặt di thể của đại đô đốc ở bên ngoài, như thế…là bêu xấu đại đô đốc.  Tề Ninh khẽ gật đầu, nói một cách thấu hiểu:
 

- Tử giả vi đại (người chết là quan trọng nhất. Câu nói này phản ánh một tập tục, khi một người chết đi, tất cả mọi việc khác đều phải gác lại để lo tang ma cho họ - người dịch), nếu như di thể của đại đô đốc phải xử lý bằng dược vật, đương nhiên là phải nhanh chóng nhập liệm.

- Hầu gia nói đúng.

Thẩm Lương Thu nói:

- Ban đầu ti tướng định để mấy ngày nữa sẽ nhập liệm cho phu nhân, thế nhưng…

Cười khổ, y lắc đầu, nói tiếp:

- Phu nhân tự sát vì muốn đồng sinh cộng tử với đại đô đốc, nếu nhập liệm đại đô đốc, thì làm sao có thể để phu nhân nằm đó tiếp tục chờ đợi? Hơn nữa, ti tướng xem ngày, hôm qua là ngày tốt để nhập liệm, ngày tốt để nhập liệm kế tiếp là nửa tháng nữa… - Thẩm tướng quân lo sợ thời gian lâu dài, di thể của phu nhân sẽ bị biến đổi?

Tề Ninh hỏi.

Thẩm Lương Thu nói:

- Dù sao phu nhân cũng là phụ nữ, trước khi ra đi, phu nhân đã tắm rửa rất sạch sẽ, đương nhiên phu nhân không muốn khi nhập liệm, di thể sẽ bị biến đổi. Ti tướng suy nghĩ hồi lâu, sau đó bàn bạc hồi lâu với Hầu tổng quản, quyết định bí mật nhập liệm hai người vào tối hôm qua rồi, hôm nay linh cữu đang quàn trong thư phòng.

- Thẩm tướng quân, ta biết ngươi đã sớm chuẩn bị linh cữu cho đại đô đốc rồi.

Đột nhiên Vi Ngự Giang nói:

- Chỉ là phu nhân vừa mất hôm qua, chẳng lẽ linh cữu của phu nhân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng?

Tề Ninh liếc nhìn Vi Ngự Giang, vẻ mật nghiêm nghị, Vi Ngự Giang chăm chú nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lương Thu.

Vẻ mặt Thẩm Lương Thu lập tức hơi sa sầm, cũng không nói lời nào, liền đi thẳng tới cổng lớn, ra lệnh người hầu đi gọi Hầu tỏng quản tới, rồi liền trở lại phòng, không nói một lời.

- Thẩm tướng quân, chỉ là Vi ty thẩm có nghi hoặc trong lòng, ngươi cũng không nên suy nghĩ nhiều.

Tề Ninh cười nói:

Thẩm Lương Thu lắc đầu:

- Hầu gia, ti tướng cũng không suy nghĩ nhiều.

Y nhìn về phía Vi Ngự Giang, nói:

- Vi ti thẩm, Thẩm mỗ là một quân nhân, không có tâm địa gian xảo, cũng không muốn quanh co dông dài. Có phải ngươi nghĩ bụng, phu nhân vừa mất, là Thẩm mỗ có thể tìm được linh cữu, thực sự quá mức trùng hợp, giống như Thẩm mỗ đã chuẩn bị từ trước đó vậy?

Vi Ngự Giang lắc đầu, nói:

- Thẩm tướng quân quả thực suy nghĩ nhiều rồi. Hạ quan xuất thân từ hình danh (hình danh: pháp luật), thấy điểm nào chưa hợp lý, xưa nay hạ quan đều đưa ra nghi vấn, tuyệt đối không có ý mạo phạm Thẩm tướng quân.

- Thẩm tướng quân, ngươi thật sự hiểu lầm rồi.

Tề Ninh cười nói:

- Vi ti thẩm này có bản lĩnh không nhỏ, lá gan cũng rất lớn. Lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn, hắn liền dối chọi gay gắt với ta, cũng không nhượng bộ. Tính tình hắn ngay thẳng, cho nên quan hệ trong nha môn cũng không tốt lắm, nhưng làm việc rất cẩn thận và nghiêm túc. Chỉ cần ngươi hiểu rõ hắn, sẽ biết hắn là người tính tình ngay thẳng, nếu hắn có nói cái gì sai, người cũng đừng để ở trong lòng.

- Không dám.

Thẩm Lương Thu liền nói.

- Hầu gia, đại đô đốc và ti tướng là huynh đệ kết nghĩa, hai vợ chồng họ đột nhiên mất đi, trong lòng ti tướng rất đau buồn, người ngoài không thể hiểu được đâu. Thế nhưng vào lúc này, ti tướng không có tư cách để đau buồn. Ban đầu ti tướng muốn điều tra xem có phải đại đô đốc bị người khác làm hại hay không, nếu đúng như vậy, thì phải bắt hung thủ lại. Nhưng sau khi xem xét, chư vị đại nhân của Hình bộ nhận định, đại đô đốc quả thật là tự sát. Kết quả đã như vậy, bây giờ điều ti tướng phải làm, là tận lực xử lý tốt hậu sự cho hai người. Mấy ngày nay, tâm trạng của ti tướng không tốt, nếu có nói sai điều gì, xin Hầu gia và Vi ti thẩm không trách tội.

Đúng vào lúc này, Hầu tổng quản vội vã chạy tới. Sau khi chào hỏi, Thẩm Lương Thu nói:

- Hầu tổng quản, Hầu gia đã biết đại đô đốc và phu nhân được nhập liệm tối hôm qua, lão tới nói cho Vi ti thẩm biết, linh cữu của phu nhân từ đâu mà có.

Hầu tổng quản bước tới hai bước, chắp tay rồi hạ giọng nói:

- Hầu gia, Vi ti thẩm, linh cữu của phu nhân, là do lão nô đoạt được của Giang gia!

 

0.23659 sec| 2438.211 kb