Miêu hội trưởng có mặt, đương nhiên Tề Ninh sẽ không bị ngăn cản nữa, ba người cùng nhau vào trong.
Nơi tiến hành niên hội năm nay nằm trên lầu hai của Quan Triều lâu, trước đó đã được bố trí kỹ càng. Người tham dự tuy không thể nói là ít, nhưng cũng không đến mức đông đúc, dù sao cả Đông Hải cũng có hơn trăm dược hành của các gia tộc. Hơn nữa, một số dược hành có thực lực quá nhỏ cũng không có cơ hội tham dự niên hội này. Để có thể tham dự niên hội lần này, ít nhiều gì một dược hành cũng phải có vài cửa hiệu ở Đông Hải.
Dược hành vùng ngoài tới Đông Hải này kinh doanh, càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Dược hành bản địa ở Đông Hải không phải ít, hơn nữa đều hợp thành đoàn thể, muốn từ vùng ngoài xâm nhập vào Đông Hải, sau đó phát triển hưng thịnh, hầu như là khó như lên trời.
Các chủ hiệu thuốc tụm năm tụm ba, vừa nói vừa cười, đi lên lầu hai. Tề Ninh nhìn lướt qua, người đến ước chừng bốn, năm mươi người. Lầu hai đặt mười cái bàn, trên bàn bày trái cây điểm tâm. Khi Miêu hội trưởng bước lên lầu, không ít người đứng dậy, chắp tay chào hỏi, rõ ràng là quan hệ xã giao của Miêu hội trưởng rất tốt, ông ta hướng về phía mọi người lần lượt đáp lễ.
Hiển nhiên Miêu hội trưởng là một người đôn hậu, Điền Tuyết Dung ngồi cạnh ông ta, ông ta cũng lần lượt giới thiệu nàng với mọi người. Điền gia dược hành là một trong số rất ít dược hành có thể làm ăn với thái y viện, không ít người ở đây biết tiếng của Điền gia dược hành. Tuy Điền phu nhân đã tới Đông Hải mấy ngày nay, nhưng không mấy người từng gặp nàng, lúc này thấy chủ nhân của Điền gia dược hành lại là một thiếu phụ phong thái yêu kiều, ai nấy đều hơi kinh ngạc.
Tề Ninh đi bên cạnh Điền phu nhân, cũng không lo có người nhận ra mình.
Ở kinh thành, cũng không có bao nhiêu người nhận biết hắn, huống hồ là ở nơi Đông Hải xa xôi này. Nhất định người ở đây đều nghe nói tới Cẩm Y hầu, nhưng không một ai từng gặp hắn.
Đi theo bên cạnh Điền Tuyết Dung, quan sát kỹ càng vẻ mặt của các thương nhân, Tề Ninh nhận thấy, tuy bề ngoài họ tỏ ra khách khí, nhưng ánh mắt lại lộ rõ tâm tư của họ. Trong mắt họ lộ rõ sự ước ao, đố kỵ, thậm chí có người để lộ ra vẻ hèn mọn khó thể che giấu.
Tham gia dược hành niên hội này, cũng không chỉ có một mình Điền phu nhân là phụ nữ, trên thực tế, Tề Ninh nhìn thấy ở đây còn có hai, ba phụ nữ nữa. Chỉ là, so với dung mạo của Điền phu nhân, dung mạo của mấy phụ nữ kia chẳng là gì cả.
Dung mạo Điền Tuyết Dung đã xinh đẹp, vóc người của nàng càng nở nang gợi cảm, trước lồi sau lõm. Trên người nàng vừa có vẻ ý nhị đầy nữ tính của một người phụ nữ, đồng thời lại toát ra phong thái tháo vát giỏi giang của một người kinh doanh trên thương trường. Một người phụ nữ như vậy, cho dù ở giữa đông đảo phụ nữ trên đường phố, cũng rất dễ gây ấn tượng đặc biệt đối với người khác và khiến đám đàn ông cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, huống chi là ở trong không gian hữu hạn của Quan Triều lâu này.
Nếu là một người phụ nữ khác, khi bị một đám đàn ông nhìn ngắm, khó tránh khỏi cảm thấy chân tay luống cuống, nhưng Điền Tuyết Dung vẫn điềm tĩnh, vì dù sao nàng cũng là người từng trải, hiểu rõ các mặt khác nhau của xã hội. Trước nay, biết bao đàn ông tỏ ra thèm thuồng nhỏ dãi đối với nàng, từ lâu nàng đã quen với ánh mắt như vậy của họ và hoàn toàn không chú tâm. Với sự giới thiệu của Miêu hội trưởng, nàng chào hỏi những người khác, sau cùng dẫn Tề Ninh ngồi xuống ghế. Tề Ninh mặc một bộ quần áo bình thường, lại đội mũ nồi, hoàn toàn không có vẻ gì thu hút, mọi người ở đây cho rằng hắn chỉ là một tủy tùng của Điền Tuyết Dung, cũng không ai coi trọng hắn.
Lúc này Tề Ninh cũng quan sát được, tuy lầu hai đặt mười bàn, nhưng một cái trong số đó rõ ràng lớn hơn một chút, hơn nữa nằm ở vị trí trung tâm, hàm ý “sao quanh trăng sáng”, các bàn khác cách cái bàn trung tâm này hơi xa một chút.
Hắn biết, người ngồi ở bàn đó, có địa vị không thấp ở thương hội, Miêu hội trưởng và hai ông già khác ngồi ở đó.
Bàn của Tề Ninh có sáu người, kể cả hắn. Ngoài Điền Tuyết Dung ra, còn có hai phụ nữ khác, trang phục lộ ra khí chất thân hào, trang điểm đẹp đẽ. Hai người này đều trạc ngoài bốn mươi, nhờ bảo dưỡng tốt, cho nên dáng vẻ vẫn còn phong vận, trông cũng dễ nhìn, nhưng so với Điền Tuyết Dung thì kém rất xa. Với sự đối chiếu tương phản như vậy, Tề Ninh càng cảm thấy Điền Tuyết Dung vô cùng xinh đẹp. Bất chợt hắn thầm nghĩ, lão sắc quỷ Trần Côn kia từng lén lút hãm hại không ít phụ nữ, cũng không biết hai phụ nữ này có từng bị lão hãm hại hay không…
Điền Tuyết Dung chủ động bắt chuyện với hai người phụ nữ kia, nhưng họ chỉ gật đầu đáp lễ theo phép lịch sự, cũng không nói gì với nàng, mà châu đầu vào nhau, thấp giọng nói chuyện, âm thanh rất khẽ, cho dù ngồi cùng bàn cũng khó nghe được.
Điền Tuyết Dung thấy họ không để ý tới mình, cũng không nhiều lời, ưỡn ngực ngồi ngay ngắn. Tề Ninh thừa hiểu, lòng đố kỵ của hai phụ nữ kia quá lớn, họ thấy từ lúc Điền Tuyết Dung tới, ánh mắt của đàn ông ở đây đều đổ dồn vào nàng, như là tước đoạt đi sự nổi bật trước đó của họ, đương nhiên là họ cảm thấy đố kỵ, không muốn bắt chuyện với nàng.
Tuy hai phụ nữ này nói chuyện rất khẽ, nhưng với nội lực thâm hậu của mình, Tề Ninh vẫn nghe được là họ họ bàn luận về Điền Tuyết Dung, đại khái là Điền Tuyết Dung trông mặt ngoài đoan trang, nhưng sau lưng cũng không biết phóng đãng tới mức nào, bằng không cũng không có khả năng làm ăn với thái y viện, lời lẽ của họ tràn đầy ghen ghét.
Tề Ninh thầm cười nhạt, đây chẳng qua chỉ là kẻ tầm thường luôn đố kỵ người tài, Điền phu nhân có thể làm ăn với thái y viện, trong khi bọn họ cả đời cũng đừng hòng được bước vào thái y viện.
Tề Ninh quay đầu lại nhìn thoáng qua, từ một bên nhìn ngắm, da thịt Điền phu nhân rất mịn màng, dưới ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, dường như khuôn mặt nàng được bao phủ bởi một vầng hào quang. Dường như Điền phu nhân cũng nhận thấy Tề Ninh nhìn mình, nàng hơi quay đầu lại liếc nhìn hắn, thấy hắn đang đăm đăm nhìn mình, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Dù sao thì tửu lâu có hàng trăm con mắt, chẳng may bị người khác nhìn ra đầu mối, thì cũng không ổn.
Đúng vào lúc này, chợt nghe thang lầu có người hô lên:
-
Trần lão hội trưởng của Đông Hải thương hội tới!
Vẻ mặt Tề Ninh sa sầm, thân thể mềm mại của Điền phu nhân cũng run lên. Lúc này tất cả mọi người đều đứng lên, hướng ánh mắt về phía cầu thang. Biết Điền Tuyết Dung vừa nghe tới tên Trần Côn, trong lòng sẽ bấn loạn, lúc này nhân người khác không chú ý, Tề Ninh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng. Điền phu nhân nhìn về phía Tề Ninh, thấy hắn đang nhìn mình với vẻ khích lệ, lập tức nghĩ rằng, bất luận thế nào, bên cạnh mình vẫn có vị tiểu Hầu gia này chống đỡ cho, liền bình tĩnh lại, cũng theo lễ tiết mà đứng lên.
Đương nhiên Tề Ninh không muốn đứng dậy vì lão sắc quỷ kia, nhưng nghĩ tới ngay cả Miêu hội trưởng và tất cả mọi người đều đứng lên, nếu mình vẫn ngồi, thì thực sự là sẽ khiến mọi người chú ý, như thế không ổn, cho nên hắn thầm cười nhạt, cũng đứng dậy.
Lão sắc quỷ Trần Côn kia cầm trong tay một cây gậy, từ thang lầu đi tới. Hôm nay lão ăn mặc rất khí phái, vẻ mặt tươi cười đầy hòa ái. Nếu không từng chứng kiến hành vi đê tiện của lão, phong thái này thực sự khiến người ta nghĩ tới một bậc trưởng thượng đức cao vọng trọng.
Miêu hội trưởng đích thân bước tới đỡ lấy Trần Côn, tới ngồi xuống ở bàn trung tâm, nhiều người hướng về phía Trần Côn thi lễ chào hỏi. Tề Ninh nhìn thấy cảnh đó, biết lão quả thật cũng có chút năng lực ở Đông Hải này. Hắn liếc nhìn hai phụ nữ ngồi cùng bàn, thấy vẻ mặt họ có vẻ không được tự nhiên, thì thầm cười nhạt, biết chắc chắn hai người này từng rơi vào tay Trần Côn.
Mọi người lần lượt thi lễ với Trần Côn, hai phụ nữ kia hơi do dự một chút, rồi một người đứng dậy chào hỏi, người còn lại cũng làm theo.
Tề Ninh liếc nhìn Điều tra, thấy nàng ngồi thẳng người không nhúc nhích, cũng không nhìn Trần Côn, khuôn mặt hắn không khỏi lộ vẻ tươi cười, biết tính tình nàng cương liệt, hoàn toàn không định chào hỏi Trần côn.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Trần Côn quan sát bốn phía, nhìn chòng chọc vào người Điền phu nhân, nhưng rất nhanh chóng chuyển ánh mắt đi. Tề Ninh thấy vẻ mặt lão già này bất thiện, biết hôm nay nhất định lão sẽ giở hết thủ đoạn ngáng chân Điền phu nhân ở niên hội này. Chờ mọi người ngồi xuống, Miêu hội trưởng định lên tiếng, chợt nghe phía thang lầu lại có người hô to:
-
Nhị gia tới!
Tề Ninh sửng sốt, thầm nghĩ “Nhị gia” là ai, nhưng lại thấy mọi người đều đứng lên, vẻ mặt ai nấy đều trở nên nghiêm trang khiêm tốn. Không kìm được, hắn ghé sát bên tai Điền phu nhân, thấp giọng hỏi:
-
Bà chủ, “Nhị gia” là ai vậy?
Điền phu nhân cũng lộ vẻ nghi hoặc, chợt nghe phía thang lầu vang lên một tràng cười to, rồi một giọng nói trong trẻo cất lên:
-
Đến muộn, đến muộn, thực sự xin lỗi! Có chút việc trì hoãn, mong mọi người không phiền lòng.
Vừa nói, người kia vừa đi tới. Người kia mặc một bộ quần áo gấm màu tím, thắt dây lưng đỏ thẫm, từ trang phục có thể thấy là một người giàu có hoặc có thân phận cao quý. Người kia tuổi chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu, thân hình cao lớn, hơi mập, bộ râu ngắn dưới cằm, thoạt trông khí độ cũng không tầm thường.
-
Thì ra là Nhị gia đại giá quang lâm!
Miêu hội trưởng đi đầu nghênh đón, cười nói:
-
Vốn tưởng rằng Nhị gia trăm công nghìn việc, hôm nay không thể tới tham dự, không ngờ lại được hân hạnh đón tiếp Nhị gia, thực sự là vinh dự cho dược hành niên hội năm nay!
Vị Nhị gia kia cười ha hả, nói:
-
Miêu hội trưởng khách khí rồi. Việc kinh doanh đa dạng, hàng năm, niên hội các ngành cũng khá nhiều, đôi khi có chuyện trì hoãn, không thể tham dự được. Đã ba năm liền, ta không tham dự dược hành niên hội, năm nay nếu cũng không đến, e rằng mọi người quên mất Lô gia dược hành của bọn ta, ha ha ha…!
Mọi người xung quanh lập tức đều cười theo. Trần Côn đứng lên, gọi:
-
Tử Hằng, mau tới ngồi đi. Hôm nay ngươi đến, mọi người sẽ không có gì mà không giải quyết được. Dạo này cha ngươi có khỏe không?
-
Đa tạ thế bá quan tâm, sức khỏe của cha ta cũng không tệ lắm, vẫn luôn nhớ tới thế bá, cứ thắc mắc vì sao thế bá không tới thăm ông!
Lư Tử Hằng cười ha hả bước tới, đỡ lấy cánh tay Trần Côn, cười nói:
-
Cha nói, nếu thế bá không sang chơi cờ với người, cha sẽ cắt đứt quan hệ huynh đệ với thế bá!
Trần Côn cười ha hả, nói:
-
Ngươi trở về nói với cha ngươi, hai ngày nữa lão phu sẽ sang, đặc biệt nhận lỗi với huynh ấy!
Đưa tay vỗ vỗ vai Lư Tử Hằng, lão cố ý nói:
-
Lòng dạ cha ngươi hẹp hòi thật, ta không tới thăm hắn, hắn cũng không biết tới thăm ta, ha ha ha…!
Mọi người vui vẻ ngồi xuống, Lư Tử Hằng ngồi bên cạnh Trần Côn, cười cười nói nói.
Lúc này Tề Ninh đã hiểu, Đông Hải có tứ đại gia tộc, Hàn, Lư, Giang, Trần, vị Nhị gia này họ Lư, lại có quan hệ mật thiết với Trần gia trong tứ đại gia tộc, nếu như hắn không nhầm, thì Lư Tử Hằng là người của Lư gia trong tứ đại gia tộc.
Lúc này Điền Tuyết Dung cũng đã hơi nghiêng người tới, thấp giọng nói:
-
Đây hẳn là nhị công tử của Lư gia Đông Hải. Lư gia là một trong tứ đại gia tộc ở Đông Hải, buôn bán rất nhiều ngành nghề, việc buôn bán thuốc chỉ là một trong số đó. Thế nhưng Quy Nguyên đường của Lư gia hẳn là dược hành lớn nhất Đông Hải, các dược hành lớn ở kinh thành đều biết tiếng của Quy Nguyên đường.
Trong lúc nói chuyện, trán nàng lộ rõ vẻ lo âu.
Tề Ninh nhận ra sự lo lắng của Điền Tuyết Dung, hôm nay Trần Côn chắc chắn sẽ gây khó dễ cho Điền gia dược hành. Bây giờ Lư Tử Hằng đã tới, hơn nữa y còn có quan hệ thân mật với Trần Côn, tất nhiên là cá mè một lứa với Trần gia. Điền gia dược hành đối phó với một mình Trần Côn đã nan giải, bây giờ còn phải đối mặt với người của Quy Nguyên đường, đệ nhất dược hành của Đông Hải, khó khăn càng gấp bội.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo