- Giang gia?

Vi Ngự Giang ngẩn ra, ánh mắt của Tề Ninh cũng lóe lên.

Hầu tổng quản nói tiếp:

- Hầu gia, đúng là có chuyện đó.

Thẩm tướng quân xem ngày, ngày hôm qua vừa vặn là ngày tốt để nhập liệm, ngày nhập liệm kế tiếp, phải chờ tới mười mấy ngày nữa.

Bởi vậy, Thẩm tướng quân và lão nô bàn bạc, phải sớm nhập liệm cho đại đô đốc và phu nhân. Tuy nhiên linh cữu của đại đô đốc đã được bí mật chuẩn bị xong, nhưng linh cữu của phu nhân thì chưa thể tìm được ngay. Để lỡ ngày hôm qua, thì phải đợi tới mười mấy ngày nữa, bởi vậy Thẩm tướng quân hỏi lão nô có nghĩ ra biện pháp gì không.

- Linh cữu lấy được từ nhà họ Giang, chuyện xảy ra như thế nào?

Hầu tổng quản giải thích:

- Đầu xuân năm ngoái, thái phu nhân của Giang gia mất, Giang Mãn Thiên…là trưởng tộc của Giang gia và là hội trưởng của Đông Hải thương hội. Để tận hiếu với mẫu thân, hắn dùng gỗ quý tốt nhất từ nước ngoài đóng quan tài cho bà. Linh cữu này vốn định sử dụng cho thái phu nhân Giang gia, nhưng khi nhìn thấy nó, thầy phong thủy đã cảnh báo, nếu dùng linh cữu quý báu đó đưa tang thái phu nhân, sẽ gây bất lợi và giảm phúc đức cho con cháu đời sau.

Tề Ninh nghe tới đó, đã hiểu rõ nguyên do.

- Thẩm tướng quân nhập liệm cho phu nhân, trong lúc gấp gáp, lão nô chợt nhớ tới Giang gia.

Hầu tổng quản nói:

- Linh cữu kia vẫn còn đó, lão nô thầm nghĩ, nếu cần dùng gấp, cũng không thể không mua nó về.

Phu nhân có thân phận tôn quý, Giang thái phu nhân không có phúc sử dụng, phu nhân tốt phúc, lại có thể dùng tới.

- Tin tức đại đô đốc qua đời, phải tận lực giấu diếm, không được để lộ phong thanh.

Vi Ngự Giang nói:

- Hầu tổng quản tới Giang gia mua linh cữu, chẳng lẽ…không sợ để lộ tin tức?

Thẩm Lương Thu nói:

- Vi ti thẩm, nếu muốn âm thầm đóng quan tài, từ lúc tìm gỗ cho tới lúc khởi công, tối thiểu cũng mất năm sáu ngày, qua hôm qua, phải chờ mười mấy ngày. Hầu tổng quản nói Giang gia có linh cữu, đến tìm ta bàn bạc. Ta suy đi nghĩ lại, quyết định âm thầm đi mua linh cữu về. Nửa đêm hôm qua, ta đích thân tới gặp Giang Mãn Thiên, cũng không tiết lộ là ai mất, nhưng hẳn là hắn cũng có thể đoán ra được vài phần. Tuy nhiên, ta cảnh báo hắn, một khi sự tình lan truyền ra ngoài, hắn khó mà chối tội. Giang Mãn Thiên đã cam đoan với ta, tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Tề Ninh thở dài:

- Có câu tai vách mạch rừng, Thẩm tướng quân, cho dù Giang Mãn Thiên không tiết lộ ra ngoài, chuyện này cũng không giấu được bao lâu nữa.

Lúc này, có người hầu dâng trà, Tề Ninh nâng chung trà lên, thổi thổi bọt, rồi hỏi:

- Đại đô đốc và phu nhân đều đã được nhập liệm, không biết khi nào sẽ an táng? Là hải táng phải không?

- Ti tướng đã dùng bồ câu đưa tin, thông báo cho lão Hầu gia biết nguyện vọng của đại đô đốc và phu nhân, rốt cuộc là hải táng ở Đông Hải, hay đưa trở về kinh thành, phải đợi lão Hầu gia cho biết.

Thẩm Lương Thu nói:

- Chỉ là nếu không thể bắt Hắc Hổ Sa về quy án, lột da rút gân hắn để tế vong hồn của đại đô đốc, ti tướng thật có lỗi với đại đô đốc và triều đình.

- Ồ?

Tề Ninh hơi cúi người về phía trước:

- Thẩm tướng quân định bắt Hắc Hổ Sa?

- Đúng vậy!

Thẩm Lương Thu nắm tay thành quyền, cười lạnh nói.

- Hắc Hổ Sa không để lại tung tích ở Đông Hải, lúc đại đô đốc còn sống, cũng tìm được tăm tích của hắn.

Tề Ninh chăm chú nhìn vào mắt Thẩm Lương Thu, nói:

- Chẳng lẽ Thẩm tướng quân có biện pháp tìm được hắn?

Thẩm Lương Thu ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưn cuối cùng lắc đầu:

- Lúc này còn chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp, nhưng ti tướng đang phái người toàn lực truy lùng hắn.

Tề Ninh có cảm giác dường như Thẩm Lương Thu giấu diếm điều gì đó, nhưng hắn cũng không gặng hỏi, đứng dậy nói:

- Thẩm tướng quân, đại đô đốc đã nhập liệm, tử giả vi đại, ta muốn tới thắp cho đại đô đốc một nén hương, không biết...?

Thẩm Lương Thu vôi nói:

- Làm phiền Hầu gia rồi.

Y quay sang Hầu tổng quản:

- Lão tổng quản, mau đi chuẩn bị một chút đi!

Hầu tổng quản vội chắp tay lui ra.

Tề Ninh nhìn Vi Ngự Giang gật đầu. Thẩm Lương Thu đi trước dẫn đường, dẫn Tề Ninh và Vi Ngự Giang tới căn nhà nơi vụ án xảy ra. Mặt trời vừa mới mọc, bầu trời quang đãng. Ngoài cửa, hai hộ vệ được trang bị vũ khí đầy đủ đứng canh phòng. Vào trong viện, không khí hết sức trang nghiêm.

Bốn góc sân đều có một hộ vệ canh giữ, trước cửa phòng có hai người, trong ngoài có tất cả tam người, việc canh gác không thể nói là không nghiêm mật.

Thẩm Lương Thu đẩy cửa ra, mấy người bước vào trong phòng, linh đường được thiết lập ở trước mặt, một mặt che bằng vải bố trắng.

Lẽ ra, Kim Đao thế tử đại đô đốc thủy quân Đông Hải qua đời, người tới bái tế sẽ rất đông đảo, nhưng do tình thế bức bách, lúc này trong linh đường hết sức vắng lặng, ngay cả người hầu cũng không có.

Hầu tổng quản ở bên cạnh đốt hương, cung kính dâng lên cho Tề Ninh. Tề Ninh bái tế xong, cắm hương vào bát, Vi Ngự Giang cũng thắp hương bái tế.

Tề Ninh đứng dậy, vòng qua tấm vải trắng. Phòng trong đã được thu dọn sạch sẽ, phía sau đặt hai quan tài, trên đều phủ vải bố. Tề Ninh chăm chú nhìn một lát, rồi lẩm bẩm:

- Đại đô đốc, đi đường thuận lợi nhé!

Sau khi bái tế xong,Tề Ninh định rời đi, đột nhiên Thẩm Lương Thu nói:

- Xin Hầu gia dừng bước!

Tề Ninh dừng chân, xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Lương Thu, rõ ràng là có điều muốn nói, lại thấy Thẩm Lương Thu liếc nhìn Vi Ngự Giang. Tề Ninh ngầm hiểu, nói với Vi Ngự Giang:

- Vi ti thẩm, ngươi theo Hầu tổng quản tới phòng khách dùng trà trước đi.

Vi Ngự Giang chắp tay, liếc nhìn Thẩm Lương Thu, rồi mới theo Hầu tổng quản lui ra.

Chờ Hầu tổng quản và Vi Ngự Giang đi rồi, Thẩm Lương Thu đưa tay mời Tề Ninh ngồi bên cạnh nói chuyện. Tề Ninh chắp hai tay sau lưng đi tới, nhẹ giọng nói:

- Lúc ở phòng khách, dường như Thẩm tướng quân có điều không tiện nói.

- Hầu gia minh giám!

Thẩm Lương Thu nhẹ giọng nói:

- Lúc trước Hầu gia có hỏi ti tướng, có biện pháp nào tìm được Hắc Hổ Sa hay không, lúc đó còn có những người khác, ti tướng không nói hết sự thật, mong Hầu gia thứ lỗi.

Tề Ninh “À” một tiếng, lại cười nói:

- Nói như vậy, hẳn là Thẩm tướng quân đã có manh mối về Hắc Hổ Sa.

- Có lẽ Hầu gia còn nhớ, trước đây không lâu, có một đám thuộc hạ của Hắc Hổ Sa lén lên bờ, muốn dò la tin tức, nhưng bị chúng ta phát hiện, tung một mẻ lưới bắt hết?

Thẩm Lương Thu hạ giọng nói.

- Đương nhiên là nhớ rõ.

Tề Ninh nói:

- Có phải những người đó đều bị xử trảm, thủ cấp bêu ở bờ biển?

Sau đó thủ cấp bị Hắc Hổ Sa phái người cướp đi.

Thẩm Lương Thu nói:

- Lúc đó có tất cả bảy đầu người bị bêu ở bờ biển.

- Thẩm tướng quân nói thế là có ý gì?

- Lần đó, thật ra số hải tặc bị bắt là chín tên.

Thẩm Lương Thu thấp giọng nói.

- Bắt được chín tên, nhưng lại chỉ có bảy thủ cấp, chẳng lẽ…?

Tề Ninh như nghĩ ra điều gì, Thẩm Lương Thu dã khẽ gật đầu, nói:

- Đúng vậy, hai người còn lại kia, ti tướng đã để bọn họ chạy thoát.

Tề Ninh nhíu mày, Thẩm Lương Thu thấp giọng giải thích:

- Lúc ra đời, cũng không phải hải tặc Đông Hải đều được sinh ra trên biển, trước kia bọn họ đều sống trên đất liền, về sau do đủ loại nguyên nhân, mới ra biển làm hải tặc. Những hải tặc này quanh năm sinh hoạt trên biển, nhưng luôn bận tâm đối với đất liền, thứ nhất là muốn cướp đoạt của cải ở đất liền, còn có một nguyên nhân nữa, đó là nhớ tới thân nhân trên đất liền.

Tề Ninh khẽ gật đầu, Thẩm Lương Thu tiếp tục nói:

- Sau khi chín người kia bị bắt, ti tướng lập tức thẩm vấn. Thật ra đã làm rõ lai lịch của bọn họ, một nửa trong số đó đều có thân nhân ở đất liền. Lúc đó ti tướng nghĩ, những người này có mối ràng buộc, có thể lợi dụng làm quân cờ.

- Không sai!

Tề Ninh nói:

- Những người này đều là thuộc hạ của Hắc Hổ Sa, nếu như thu phục bọn họ, để bọn họ nằm vùng bên cạnh Hắc Hổ Sa, đương nhiên là có thể nắm giữ động tĩnh của Hắc Hổ Sa.

Thẩm Lương Thu nói:

- Lúc đó ti tướng cũng nghĩ như vậy. Trong số hải tắc bị bắt có năm người có thân nhân trên đất liền, cho nên bốn người kia đương nhiên không cần giữ lại, nhưng nếu thả hết năm người cùng một lúc, thì sẽ phản tác dụng.

- Nhiều người, nguy cơ bại lộ càng lớn.

Tề Ninh lộ vẻ rất tán thành:

- Chỉ cần có một người mật báo, kế hoạch của ngươi sẽ hoàn toàn thất bại. Hơn nữa, năng lực của mỗi người cũng khác nhau, nếu trong số đó có người vụng về, thì một người khôn khéo như Hắc Hổ Sa, rất có thể sẽ nhìn ra kẽ hở.

- Hầu gia nói rất đúng. Lúc đó ti tướng cũng lo nghĩ giống y như Hầu gia.

Thẩm Lương Thu vẻ mặt nghiêm nghị:

- Bởi vậy sau khi thử thách, ti tướng nhận thấy hai người trong số đó không những nhạy bén, mà hơn nữa còn rất quan tâm tới thân nhân trên đất liền. Bởi vậy, lúc xử trảm đám hải tặc đó, ti tướng đã âm thầm mua chuộc hai tên, hứa hẹn với bọn họ, chỉ cần bắt được Hắc Hổ Sa, không những sẽ thưởng vàng bạc cho bọn họ, mà còn có thể báo công lao của họ lên triều đình.

Tề Ninh cười nói:

- Cho dù bọn họ không thèm để ý tới vàng bạc và chức tước, nhưng thân nhân nằm trong tay Thẩm tướng quân, bọn họ cũng phải cố gắng hết sức làm việc cho ngươi.

Thẩm Lương Thu gật đầu:

- Đúng là như vậy. Ti tướng đã sớm âm thầm khống chế thân nhân của hai người đó. Trong lòng của hai người đó cũng thừa hiểu, chọn vàng bạc, chức tước, hay là chọn khiến thân nhân của họ bị khổ sở, hai con đường đó đối với bọn họ cũng không khó chọn lựa.

- Thẩm tướng quân, ngươi vừa mới nói, ngươi muốn bắt Hắc Hổ Sa, hiến tế cho đại đô đốc, chẳng lẽ…thông qua hai người nằm vùng kia, ngươi đã biết chỗ ở của Hắc Hổ Sa?

Tề Ninh nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Lương Thu lắc đầu:

- Hồi bẩm Hầu gia, lúc này rốt cuộc Hắc Hổ Sa ẩn thân ở nơi nào, ti tướng vẫn chưa biết rõ. Ti tướng đã giao ước phương thức liên lạc với hai người đó, sau khi thả bọn họ đi, ti tướng vẫn luôn chờ họ đưa tin tới. Thế nhưng…cho tới lúc đại đô đốc tự sát, ti tướng cũng không nhận được một chút tin tức nào từ bọn họ. Có lúc ti tướng nghĩ rằng, hai người kia không đếm xỉa gì tới sự an nguy của thân nhân, ngầm tiết lộ giao ước cho Hắc Hổ Sa, hoặc có lẽ bị Hắc Hổ Sa nhìn ra sơ hở, đã bị táng thân trên biển lâu rồi.

Tề Ninh nhíu mày nói:

- Không hẳn không có khả năng này. Tên Hắc Hổ Sa có thể thu nạp các đám hải tặc trên biển, đương nhiên là một người vô cùng khôn ngoan, chỉ cần hai người mà ngươi bố trí, có một chút sơ suất, thì rất có thể bị hắn phát hiện. Thẩm tướng quân, đám hải tặc kia hẳn là sẽ không nương tay đối với khẽ phản bội?

- Hầu gia nói đúng. Bất luận là ai, cũng đều không nương tay với kẻ phản bội.

Thẩm Lương Thu nói:

- Nhưng thật ra, cho dù hai người kia có bị phát hiện, hay là khai thật với Hắc Hổ Sa, ti tướng cũng không gây tổn hại cho thân nhân của họ.

Ngừng lại một chút, y lại nói:

- Ti tướng vốn tưởng kế hoạch đã thất bại, thế nhưng…cách đây hai ngày, bên đó bỗng nhiên có tin tức!

Tề Ninh hồi hộp nhíu mày, thấp giọng nói:

- Ngươi nói là hai gã nằm vùng kia liên lạc với ngươi?

Thẩm Lương Thu gật đầu:

- Đúng vậy!

Nhìn quanh, rồi y mới lấy từ trong lòng ra một ống trúc nhỏ, hết sức cẩn thận, y kéo ra một cuộn giấy nhỏ xíu từ trong ống trúc, đưa cho Tề Ninh. Tề Ninh nhận lấy, mở ra.

Cuộn giấy rất nhỏ, chữ trên đó cũng nhỏ xíu, cũng may bây giờ là ban ngày, có thể đọc được rõ ràng.

Hắn liếc nhìn, nhíu mày nói:

- Hắc Hổ Sa…bị bệnh nặng?

 

1.36346 sec| 2447.055 kb