Hắc Hổ Sa là một tên cướp biển lớn ở Đông Hải, theo tin tức nhận được từ Cái Bang, người này là một hải tặc, nhưng là một hải tặc cực kỳ xuất chúng.
Đám cướp biển là những kẻ liều mạng, trong một thời gian ngắn, có thể thu phục một đám liều mạng, đương nhiên là phải có thủ đoạn hơn người. Hơn nữa, sau khi tập hợp đám hải tặc, lại trắng trợn coi thủy quân Đông Hải là kẻ địch, bất kể là nguyên nhân vì sao, tối thiểu cũng đủ cho thấy Hắc Hổ Sa có can đảm hơn người.
Việc luôn bị thất bại dưới tay Hắc Hổ Sa, có thể đã tạo nên sự đả kích chí mạng đối với Đạm Đài Chích Lân, mà trước mắt, để giải thích cho hành động tự sát của Đạm Đài Chích Lân, có khả năng nhất là bởi vì bị Hắc Hổ Sa sỉ nhục, uy danh bị vấy bẩn, khiến Đạm Đài Chích Lân nghĩ quẩn.
Đối với việc tự sát của Đạm Đài Chích Lân, đương nhiên Hắc Hổ Sa là nhân vật đáng nghi ngờ nhất.
Tề Ninh gặp thầy bói mù trên đường phố, thầy bói mù cố ý dẫn dắt hắn tới Túy Liễu các, hơn nữa còn tìm được Hoa Kiểm Hương.
Ban đầu, thực sự là Tề Ninh không rõ có thể tìm được điều gì hữu dụng từ Hoa Kiểm Hương, nhưng chỉ trong chốc lát, rốt cuộc hắn đã hiểu dụng tâm của thầy bói mù, mục đích cuối cùng của người này, hiển nhiên là muốn Tề Ninh có thể từ Hoa Kiểm Hương, tìm ra vị đại ca vô danh kia.
Đương nhiên Tề Ninh không thể khẳng định vị đại ca của Hoa Kiểm Hương chính là Hắc Hổ Sa, nhưng bức họa vẽ cảnh biển và mặt dây chuyền răng cá mập, hiển nhiên đã lộ ra một chút manh mối.
Nhìn thấy mặt dây chuyền răng cá mập, người đầu tiên Tề Ninh nghĩ tới chính là Hắc Hổ Sa (Sa: cá mập)
Hoa Kiểm Hương cũng mù mờ không hiểu gì cả, nghi hoặc hỏi:
- Đại…đại gia, Hắc Hổ Sa…Hắc Hổ Sa là cái gì?
Tề Ninh biết, cho dù vị đại ca kia có thật sự là Hắc Hổ Sa, cũng sẽ không tiết lộ thân phận thật của mình với Hoa Kiểm Hương.
- Thính Hương cô nương, vị đại ca kia có nói hắn làm gì không?
Tề Ninh biết hẳn là sẽ khó có đáp án cho câu hỏi kiểu này, nhưng hắn không cầm lòng được, vẫn hỏi.
Quả nhiên, Hoa Kiểm Hương lắc đầu nói:
- Hắn cũng không nói mình làm cái gì, tuy nhiên…tuy nhiên tay hắn toàn là vết chai, hẳn là…hẳn là công việc cũng cực nhọc.
- Ngươi nghĩ hắn làm công việc cực nhọc?
Tề Ninh hơi đăm chiêu:
- Nếu chỉ làm công việc cực nhọc bình thường, hẳn là sẽ không hào phóng đến mức thường xuyên tới Túy Liễu các thăm ngươi. Người bình thường làm ra thu nhập cũng chỉ đủ trả chi phí trong nhà, hẳn là không có quá nhiều tiền nhàn rỗi tới đây để…
Hắn không nói hết câu, thầm nghĩ, cứ coi như người kia mỗi tháng để dành tiền chạy tới Túy Liễu các đi, nhưng lại chỉ ở chỗ này trò chuyện, thực sự là hơi khác thường.
Trên tay có vết chai, cũng không nhất định là làm việc cực nhọc, người thường xuyên cầm đao, kiếm, tay cũng sẽ có vết chai.
Hoa Kiểm Hương cau mày, do dự một chút, muốn nói lại thôi, Tề Ninh nhận ra điều đó, cười nói:
- Ngươi muốn điều gì, cứ việc nói ra, xem như chúng ta tán gẫu, ra khỏi cửa này, cuộc nói chuyện của chúng ta không cần cho người thứ ba biết.
Lúc này Hoa Kiểm Hương mới nói:
- Đúng như đại gia vừa nói, ta cũng thấy hình như đại ca không thiếu bạc.
- Hả?
Tề Ninh cười hỏi:
- Sao có thể khẳng định như vậy?
Vừa nhìn thấy mặt dây chuyền răng cá mập kia, lập tức Tề Ninh nghĩ tới Hắc Hổ Sa, nhưng dù sao đó chỉ là suy đoán vô căn cứ, lúc này không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh vị đại ca kia là Hắc Hổ Sa. Hơn nữa, Hắc Hổ Sa là tên hải tặc đứng đầu ở Đông Hải, cho tới bây giờ, gã cũng là tội phạm quan trọng số một của thủy quân Đông Hải. Trong tình thế như vậy, Hắc Hổ Sa có thật sự dám tới thành Cổ Lận mỗi tháng một lần? Trong lòng nghi hoặc, Tề Ninh chỉ muốn hỏi thêm một số chi tiết từ Hoa Kiểm Hương, để xem phán đoán của mình có chính xác hay không.
- Mỗi lần đại ca tới, đều gọi năm, sáu bầu rượu.
Hoa Kiểm Hương nói:
- Rượu đại ca gọi đều là rượu ngon nhất Túy Liễu các, giá không hề rẻ, năm, sáu bầu rượu cộng thêm đồ nhắm, tính ra…tính ra còn hơn thu nhập một tháng của rất nhiều người.
Tề Ninh hơi gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát, rồi hỏi:
- Hắn tặng sợi dây chuyền này cho ngươi lúc nào?
- Lúc…lúc hắn tới lần gần đây nhất.
Hoa Kiểm Hương nói:
- Mười mấy ngày trước.
Tề Ninh ngạc nhiên nói:
- Ngươi quen biết hắn đã một năm rồi, vì sao hắn không sớm tặng dây chuyền cho ngươi?
Hoa Kiểm Hương do dự một chút, rồi nhẹ giọng nói:
- Hôm ấy đại ca có vẻ hơi khác so với thường ngày, hắn nói một số chuyện trước đây chưa từng nói tới, hơn nữa…hơn nữa hình như có tâm sự nặng nề.
- Ngươi nghĩ hắn có tâm sự nặng nề?
Hoa Kiểm Hương gật đầu, nói:
- Tối hôm đó có đôi khi đại ca khẽ lẩm bẩm một mình, ta cũng không nghe rõ hắn nói cái gì. Sau lúc nửa đêm, đột nhiên đại ca hỏi ta, nếu có một ngày hắn tìm được một người tốt, thì ta có đồng ý gả cho người đó hay không. - Ồ?
Tề Ninh nói:
- Trước đây hắn có từng hỏi như vậy không?
Hoa Kiểm Hương lắc đầu:
- Chưa. Lúc đó ta thấy rất lạ, hỏi vì sao hắn lại hỏi như vậy. Hắn im lặng hồi lâu, mới nói đó là tâm nguyện của hắn, thế nhưng hắn cũng không biết có thể hoàn thành hay không.
Tề Ninh chăm chú nhìn Hoa Kiểm Hương, suy nghĩ ý tứ của nàng, rồi nói:
- Vì sao hắn nói không biết có thể hoàn thành hay không?
Hoa Kiểm Hương nhẹ giọng nói:
- Đại ca không nói vì sao, nhưng hắn nói, nếu như còn có thể trở lại, thì sẽ hoàn thành tâm nguyện đó, tìm cho ta một người chồng tốt.
Còn nếu như hắn không thể trở về, thì ta phải tiếp tục sống cho tốt.
(?)
Nói tới đây, vẻ mặt trở nên buồn bã và đầy lo lắng, Hoa Kiểm Hươnglẩm bẩm:
- Ngày nào ta cũng…cũng cầu Bồ Tát phù hộ cho đại ca có thể bình an trở về.
- Dường như hắn muốn đi làm một việc khó khăn gì đó, bản thân cũng không biết còn có thể sống sót trở về hay không.
Tề Ninh nhíu mày, nói:
- Hắn có nói cho ngươi biết là đi làm cái gì không?
- Lúc đó…lúc đó ta nghe đại ca nói như vậy, cũng hiểu sự tình không ổn, liền khóc, hỏi có phải đại ca gặp việc gì khó khăn hay không.
Vành mắt Hoa Kiểm Hương đỏ lên:
- Thấy ta khóc, lần đầu tiên đại ca ôm…
Nói tới đây, nàng nghẹn lời, không thể nói tiếp. Tề Ninh thấy khoe mắt nàng rưng rưng, liền lấy một chiếc khăn trong tay áo, đưa cho nàng, vẻ mặt dịu dàng. Thấy chiếc khăn tay kia hết sức sạch sẽ, cũng không dám cầm, vội vã khoát tay, nói:
- Lần đầu tiên đại ca ôm ta, khuyên ta đừng khóc, còn nói không có chuyện gì hệ trọng, hắn chỉ đi gặp một người mà thôi.
Tề Ninh chấn động, liền hỏi:
- Hắn muốn gặp một người? Gặp ai?
- Ta…ta không biết.
Hoa Kiểm Hương lắc đầu nói:
- Trước đây đại ca đều rời đi khi sắp hừng đông, nhưng hôm đó, giờ Tý đại ca mới ra khỏi cửa.
Trước khi đi, đại ca tặng sợi dây chuyền này cho ta. Sau khi hắn đi, ta luôn lo lắng, cầu mong hắn không gặp chuyện gì không hay, để ta còn được gặp lại hắn. Tề Ninh nhẹ nhàng gật đầu. Hoa Kiểm Hương nhìn Tề Ninh, cảm kích nói:
- Cảm tạ ngài đã lắng nghe ta kể những chuyện này. Ngày nào ta ta cũng lo lắng cho đại ca, nhưng không thể nói với ai, cũng không ai chịu lắng nghe ta nói những chuyện phiếm này!
Tề Ninh cười nói:
- Ngươi đừng lo lắng, đại ca ngươi là người tốt, nhất định hắn sẽ bình an vô sự, cũng nhất định sẽ trở lại tìm ngươi. À, chẳng phải ngươi nói, mỗi tháng hắn đều tới thăm ngươi, ngày đó có cố định không?
Hoa Kiểm Hương lắc đầu nói:
- Mỗi lần đại ca tới, ta cũng không biết trước, chỉ là cách nhau tối đa một tháng, hắn sẽ tới. Do dự một chút, nàng mới nhẹ giọng nói:
- Đại gia…đại gia là người tốt, ta có thể cầu xin ngài một việc không?
- Ngươi cứ nói, đừng ngại. Chỉ cần là việc ta có thể giúp, đương nhiên ta sẽ không chối từ.
Ánh mắt lóe lên một tia vui mừng, Hoa Kiểm Hương vội nói:
- Ta biết…ta biết đại gia là một người lợi hại, ta không rời khỏi Túy Liễu các, cũng không biết… cũng không biết bây giờ đại ca ra sao. Nếu như…nếu như thuận tiện, ngài có thể…có thể hỏi thăm giúp ta, hiện giờ đại ca của ta có được mạnh khỏe không?
Đôi mắt nàng tràn đầy vẻ chờ mong, hai tay càng cầm lòng không đậu, hướng về phía Tề Ninh khẩn cầu.
Tề Ninh biết, nếu như không vì quá lo lắng cho vị đại ca của mình, mà bản thân lại không biết phải làm sao, thì tuyệt đối Hoa Kiểm Hương sẽ không thỉnh cầu hắn.
Nhưng hắn càng hiểu rõ, bất kể vị đại ca của Hoa Kiểm Hương có phải là Hắc Hổ Sa hay không, sẽ vô cùng khó khăn khi muốn biết tin tức của y.
Nếu người đó không phải là Hắc Hổ Sa, thì với miêu tả của Hoa Kiểm Hương về hình dáng của y, có rất nhiều người ở Đông Hải có ngoại hình giống như vậy. Ngay cả họ tên, thân phận của đối phương là gì, hắn cũng không biết, thì làm sao có thể nghe được tin tức xem y còn sống hay đã chết?
Nếu như đối phương đúng là Hắc Hổ Sa, thì ngay cả thủy quân Đông Hải còn không thể tìm được tung tích của y, hắn muốn tìm, càng khó như lên trời.
Nhưng hắn không đành lòng khiến cô nương số khổ này mất đi hy vọng cuối cùng, nên dịu dàng nói:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi hỏi thăm tin tức của hắn. Hễ có tin tức của hắn, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết. Ta tin rằng hắn nhất định bình an vô sự, ngươi đừng quá lo lắng.
Thấy Tề Ninh đồng ý, Hoa Kiểm Hương hết sức vui mừng, lập tức định lạy tạ, Tề Ninh đưa tay ngăn lại, nhẹ nhàng nói:
- Nếu như ta tìm được hắn rồi, ngươi hãy cảm tạ cũng không muộn. Đại ca của ngươi là người chí tính chí nghĩa, khi nào ta tìm được hắn, ngươi phải giúp ta kết thành bằng hữu với hắn.
- Đại gia là người tốt, đại ca…đại ca nhất định sẽ vui lòng làm bằng hữu của ngài.
Hoa Kiểm Hương kích động nói, lúc này đã mừng đến mức rơi lệ.
Tề Ninh biết những gì mình có thể khai thác được từ Hoa Kiểm Hương, cũng chỉ có bấy nhiêu, ngoài ra, Hoa Kiểm Hương cũng không biết gì nữa, cho nên hắn an ủi nàng ta một hồi, rồi cũng không ở lâu, sau đó liền từ biệt Hoa Kiểm Hương. Trong bóng đêm, hắn âm thầm quay về dịch quán.
Tin tức mà Hoa Kiểm Hương tiết lộ đêm nay, cũng không thể nói là không nhiều. Tề Ninh tin rằng vị đại ca kia nhất định có cảm tình với Hoa Kiểm Hương, không hẳn là tình cảm nam nữ, mà như lời Hoa Kiểm Hương nói, vị đại ca kia xem Hoa Kiểm Hương như muội muội của mình. Cũng vì nguyên nhân đó, y mới có thể thường xuyên tới Túy Liễu các thăm hỏi Hoa Kiểm Hương. Bằng không, với khuôn mặt bị hủy hoại như vậy, rất hiếm đàn ông sẽ vì hình dáng của Hoa Kiểm Hương mà kiên trì tới thăm nàng gần hai năm nay.
Nếu như vị đại ca kia vì nhớ đến tình huynh muội, mà tới thăm hỏi Hoa Kiểm Hương vậy thì tại sao y không chuộc thân cho Hoa Kiểm Hương? Nếu thực sự không muốn chuộc thân cho nàng ta, vì sao mười mấy ngày trước y lại nói muốn tìm một người chồng tốt cho nàng? Tuy y không nói thẳng là chuộc thân cho Hoa Kiểm Hương, nhưng tìm chồng cho nàng ta, đương nhiên đồng nghĩa với chuộc thân cho nàng ta.
Y muốn tìm chồng cho Hoa Kiểm Hương, hiển nhiên cũng không phải ý muốn bất chợt, mà là đã có tính toán từ lâu. Hai người quen biết đã hơn một năm, vì sao y không sớm giúp Hoa Kiểm Hương thoát khỏi bể khổ, mà còn kéo dài tới hôm nay?
Tề Ninh càng nghĩ, cảm thấy chỉ có một cách giải thích, đó là vị đại ca kia luôn có việc gì đó gây trở ngại, hoặc là, theo vị đại ca kia, Hoa Kiểm Hương ở lại Túy Liễu các còn an toàn hơn là đi theo bên cạnh y.
Tổng hợp lại những tin tức mà Hoa Kiểm Hương để lộ ra, đương nhiên vị đại ca kia không phải là một người bình thường, nhưng Tề Ninh cũng không võ đoán khẳng định y chính là Hắc Hổ Sa.
Người nọ rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nếu như đúng như mình suy đoán, người nọ quả thật là Hắc Hổ Sa, vậy thì lần cuối cùng sau khi từ biệt Hoa Kiểm Hương, Hắc Hổ Sa nói muốn đi gặp một người, người mà y muốn gặp là ai? Vì sao Hắc Hổ Sa lại nghĩ rằng đi gặp người kia thì sẽ rất nguy hiểm, không biết có còn sống trở về? Nếu nguy hiểm như vậy, vì sao Hắc Hổ Sa lại vẫn muốn đi gặp người kia? Mà người thầy bói mù dẫn dắt mình tới những manh mối này, là thần thánh phương nào?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo