Thẩm Lương Thu nói:
- Trong thư nói Hắc Hổ Sa mắc trọng bệnh, nhưng giấu diếm, thủ hạ Hắc Hổ Sa cũng không nhiều người biết hắn bị bệnh.
- Thủ hạ của Hắc Hổ Sa đều là những kẻ liều mạng, chưa hẳn hắn đều dùng thủ đoạn dụ dỗ để thu nạp đám hải tặc đó.
Tề Ninh nhẹ giọng nói:
- Hôm nay hắn bị bệnh, đương nhiên lo sợ trong số thủ hạ có người nhân cơ hội giành lấy vị trí của mình.
Thẩm Lương Thu nói:
- Hầu gia, thật ra hải tặc cũng không có tín nghĩa gì cho lắm, đám lâu la thủ hạ sợ một ngày nào đó tên cầm đầu mất hứng, sẽ lấy mạng mình, mà tên cầm đầu cũng luôn luôn cảnh giác, đề phòng có người muốn giành lấy vị trí của mình.
Ngừng một chút, y lại nói:
- Trong phong thư kia cũng nói, vì đề phòng thủ hạ có người làm loạn, rất có thể Hắc Hổ Sa sẽ tìm một chỗ bí mật, âm thầm dưỡng bệnh.
- Hắc Hổ Sa sợ người khác biết bện tình của mình, cho nên mới tách khỏi đám thủ hạ.
Ánh mắt sâu xa, Tề Ninh lộ vẻ hơi đăm chiêu:
- Thẩm tướng quân, ý của ngươi muốn nói, một khi Hắc Hổ Sa tìm được chỗ bí mật và chúng ta biết được nơi ở của hắn, chúng ta có thể âm thầm tập kích bất ngờ? - Trên biển có không ít đảo san hô nhỏ biệt lập, nếu như Hắc Hổ Sa tìm một chỗ trốn đi, thì thật sự có thể tách khỏi đám thủ hạ.
Thẩm Lương Thu nói:
- Trước khi rời đi, nhất định Hắc Hổ Sa sẽ sắp xếp ổn thỏa cho đám thủ hạ. Cho dù hắn tách khỏi, thủ hạ kiêng dè hắn, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Khi đó, nếu chúng ta xác định được chỗ ở của Hắc Hổ Sa, mà bên cạnh hắn không nhiều người, thì chúng ta không cần gióng trống khua chiêng khiến đối thủ cảnh giác, mà có thể sử dụng một số binh sĩ tinh nhuệ lặng lẽ đánh tới.
Tề Ninh ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Kế hoạch này rất tốt, nhưng có hai vấn đề.
- Xin Hầu gia chỉ giáo!
- Thứ nhất, Hắc Hổ Sa bị bệnh, muốn tìm nơi bí mật để dưỡng bệnh, tin tức này là do hai gián điệp kia gửi tới, rốt cuộc tin tức này thật hay giả, ngươi có thể nắm rõ không?
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
- Thứ hai, nếu Hắc Hổ Sa muốn tìm nơi bí mật, thì tất nhiên hắn sẽ không nói cho ai biết địa điểm, làm sao hai gã gián điệp kia có thể xác định Hắc Hổ Sa đi về đâu?
Điều kiện cần cho kế hoạch hành động của chúng ta, là phải biết nơi ở của Hắc Hổ Sa, bằng không, tất cả chỉ uổng công vô ích.
Thẩm Lương Thu cũng nghiêm nghị:
- Ti tướng cũng nghĩ như vậy, cho nên mọi việc cũng không xác định trước và không dám để người khác biết. Hầu gia nói rất đúng, nếu không xác định được hành tung của Hắc Hổ Sa, chúng ta tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.
- Nếu hai gián điệp đã báo tin này, hẳn là họ sẽ không dừng ở đây.
Tề Ninh ngẫm nghĩ rồi nói:
- Nếu như còn có tin tức, hẳn là bọn họ còn có thể đưa tới, chúng ta đợi có đầy đủ tin tức có thể lợi dụng được, sau đó phân biệt thật giả, rồi hãy đặt kế hoạch hành động cũng còn kịp.
Thẩm Lương Thu chắp tay nói:
- Ti tướng đã rõ. Hai ngày nay, ti tướng âm thầm chuẩn bị một chút, chọn một nhóm thủy quân tinh nhuệ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng sẽ không để bọn họ phát hiện có vấn đề gì khác. Chúng ta cẩn tắc vô ưu, sẽ không gấp gáp hành động.
Tề Ninh vỗ nhẹ lên cánh tay Thẩm Lương Thu, nói:
- Đại đô đốc tự sát mất đi, nguyên nhân có thể không phải hoàn toàn do Hắc Hổ Sa, nhưng Hắc Hổ Sa cũng là nguyên nhân trọng yếu.
Nếu như không phải vì thủy quân Đông Hải mấy lần chịu thất bại bởi thuộc hạ của Hắc Hổ Sa, đại đô đốc cũng sẽ không chọn con đường cùng này. Nếu như trước khi an táng đại đô đốc, có thể bắt được Hắc Hổ Sa, thì chuyện đó coi như một sự an ủi đối với đại đô đốc, dưới suối vàng, hắn cũng có thể nhắm mắt.
Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu, nói:
- Một khi bên phía ti tướng có tin tức, sẽ lập tức bẩm báo Hầu gia.
- Tốt!
Tề Ninh mỉm cười, nói:
- Vậy bổn hầu sẽ đợi tin tốt lành của Thẩm tướng quân. Hai người rời khỏi phòng đặt quan tài, trở lại phòng khách, sau khi gặp lại Vi Ngự Giang, Tề Ninh mới cáo từ rời phủ. Hai người rời khỏi phủ đại đô đốc, bọn Ngô Đạt Lâm lập tức đuổi kịp. Cũng giống nh
ư hôm qua, Tề Ninh cưỡi ngựa đi trước, Thẩm Lương Thu cưỡi ngựa chạy song song, nhưng hơi lùi lại phía sau một chút. Trở lại dịch quán, Vi Ngự Giang cũng không quay về phòng, mà theo Tề Ninh tới chỗ ở của hắn, Tề Ninh biết Vi Ngự Giang có chuyện muốn nói. Sau khi vào nhà, hắn bảo Vi Ngự Giang ngồi xuống, thấy y cau mày, dường như có tâm sự gì, hắn tự tay rót một chén trà, đưa tới, Vi Ngự Giang thụ sủng nhược kinh, hai tay tiếp nhận. Tề Ninh cười nói:
- Vi ti thẩm, vụ án này ngươi cũng đã đích thân tới kiểm tra hiện trường rồi, ngươi là quan ở Hình bộ, chắc chắn ngươi đã có suy nghĩ của mình, ở đây không có ai khác, có phát hiện gì, ngươi cứ nói, đừng ngại.
Thẩm Lương Thu đặt chén trà xuống, định đứng dậy, Tề Ninh ra hiệu bảo y ngồi xuống.
- Hầu gia, Xem xét ở cả hai hiện trường đều không tìm được dáu hiệu bị giết.
Vi Ngự Giang lựa lời hết sức cẩn thận:
- Cho nên kết luận của ti chức cũng như mấy vị đại nhân khác, bất luận là Đạm Đài đô đốc hay Đạm Đài phu nhân, xem xét từ di thể cho tới hiện trường, thật sự đều là tự sát.
Tề Ninh gật đầu:
- Việc này hẳn là không có vấn đề, nhất là đối với trường hợp của đại đô đốc, hiện trường tự sát của hắn là một mật thất, chúng ta cũng đã thấy rõ hòan cảnh của mật thất rồi, trừ phi có người từ dưới nền đất chui lên, nếu không, cũng không có nghi vấn về việc đại đô đốc treo cổ tự sát.
Hắn mỉm cười, nói:
- Cho dù có người từ dưới lòng đất chui lên, thì cũng phải để lại dấu vết, nhưng hiện trường không có vết tích nào như vậy.
- Hầu gia, đêm qua ti chức suy nghĩ cả đêm, chuyện xảy ra ở phủ đại đô đốc, có hai điểm khiến ti chức cảm thấy hơi nghi hoặc. Vẻ mặt nghiêm trọng, Vi Ngự Giang nói.
Tề Ninh đứng dậy, đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh Vi Ngự Giang, Vi Ngự Giang lại định đứng lên, Tề Ninh đưa tay giữ y lại, rồi hỏi:
- Hai điểm nào?
- Trước hết là động cơ tự sát.
Vi Ngự Giang nghiêm trang nói:
- Hầu gia, bất luận là tự sát hay mưu sát, rốt cuộc vẫn phải có động cơ. Động cơ của phu nhân là vì tình nghĩa phu thê sâu nặng, đại đô đốc qua đời, phu nhân muốn đồng sinh cộng tử với đại đô đốc, vậy thì cũng không có nghi vấn gì lớn, mà nghi vấn là ở phía đại đô đốc. Thật ra chúng ta vẫn nhắc đi nhắc lại, đại đô đốc là một đại tướng đầy kinh nghiệm sa trường, hơn nữa chỉ huy mấy vạn thủy quân, ý chí kiên định của nhân vật cỡ này, người thường không thể tưởng tượng. Hắn không chỉ là mang nặng trách nhiệm thống lĩnh mấy vạn thủy quân, mà còn gánh vác tương lai của gia tộc Đạm Đài.
Thật khó tin rằng, một nhân vật như vậy, lại chỉ vì chịu chút thất bại, thậm chí sỉ nhục, lại vứt bỏ tất cả, đi tìm đường chết. Tề Ninh thở dài:
- Thật ra những điều ngươi nói, không chỉ ngươi và ta, Đạm Đài lão Hầu gia cũng không tin. Còn ai hiểu lòng con bằng cha mẹ, sau khi biết tin đại đô đốc tự sát, Đạm Đài lão Hầu gia hoàn toàn không tin đây là sự thực.
- Không sai, phán đoán của nhân vật tầm cỡ như lão Hầu gia, cho dù đại đô đốc là con trai, cũng không bị ảnh hưởng bởi cảm tính. Vi Ngự Giang nói:
- Bởi vậy ti chức cũng không tin rằng đại đô đốc tự sát vì Hắc Hổ Sa, phía sau cái chết của đại đô đốc, nhất định còn có nguyên nhân khác, hơn nữa, nguyên nhân này nhất định đã đẩy hắn vào con đường chết.
- Ngươi nói rất có lý.
Tề Ninh đẩy chung trà về phía Vi Ngự Giang, ra hiệu cho y uống trà, Vi Ngự Giang thấy Tề Ninh không ra vẻ cao ngạo, trong lòng càng kính phục. Y nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, lại dè dặt đặt xuống.
- Nghi vấn còn lại là gì?
Tề Ninh thấy Vi Ngự Giang đặt chung trà xuống, mới hỏi. Vi Ngự Giang liền đáp:
- Bẩm, nhập liệm!
- Nhập liệm?
- Đúng vậy!
Vi Ngự Giang thấp giọng nói:
- Hầu gia, ngài không cảm thấy đại đô đốc và phu nhân được nhập liệm nhanh như vậy, là hơi gấp gáp sao? Chúng ta tới đây mới hai ngày, nhưng hôm nay họ đã được nhập liệm rồi!
- Ngươi cũng đã nghe lời giải thích của Thẩm tướng quân rồi.
Tề Ninh nhẹ giọng nói:
- Nếu di thể của đại đô đốc không được nhập liệm, sẽ bị tổn hại, để bảo vệ di thể của đại đô đốc, thì chỉ có thể nhập liệm ngay thôi. - Việc đại đô đốc phải nhập liệm, có thể giải thích như vậy, nhưng vì sao Đạm đài phu nhân cũng phải nhập liệm nhanh như vậy? Rất khó giải thích cho thông.
Vi Ngự Giang nghiêm nghị nói:
- Sáng sớm ngày hôm qua, Đạm Đài phu nhân mất, đêm qua liền nhập liệm…Hầu gia, việc này rất kỳ lạ.
Ánh mắt Tề Ninh hơi lóe lên, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, lại cười nói:
- Mục đích tự sát của Đạm Đài phu nhân, là muốn dồng sinh cộng tử với đại đô đốc, hơn nữa di ngôn cũng nói, muốn được hải táng cùng đại đô đốc, Thẩm tướng quân làm như vậy cũng vì hoàn thành tâm nguyện của phu nhân.
Hơn nữa, họ thấy để qua ngày hôm nay không nhập liệm, thì phải chờ mười mấy ngày. Dung mạo của Đạm Đài phu nhân rất xinh đẹp, trước khi chết nàng còn trang điểm kỹ càng, có thể thấy là phu nhân hết sức chú ý tới hình thức của mình, nếu chờ thêm mười mấy ngày, di thể bị tổn hại, Đạm Đài phu nhân ở dưới suối vàng mà biết, e rằng sẽ rất tiếc nuối.
- Hầu gia, lý do này có thể hiểu được, nhưng ti chức vẫn cảm thấy hơi miễn cưỡng.
Vi Ngự Giang nói:
- Cho dù đồng sinh cộng tử, cuối cùng cùng an táng một chỗ là được, cần gì đồng thời nhập liệm?
Đạm Đài phu nhân mất đi, tuy không thể tuyên bố ra bên ngoài, nhưng dù sao cũng phải báo cho người nhà, để người nhà nhìn mặt phu nhân lần cuối trước khi nhập liệm chứ!
Y nhíu mày, lộ vẻ đầy nghi hoặc.
Tề Ninh hơi ghé sát lại, hạ giọng nói:
- Vi ti thẩm, chẳng lẽ ngươi nghĩ cái chết của đại đô đốc, có liên quan tới Thẩm Lương Thu?
- Sau khi đại đô đốc tự sát, Thẩm Lương Thu mới suốt đêm chạy về thành, bởi vậy cái chết của đại đô đốc, không liên quan trực tiếp tới Thẩm Lương Thu.
Vi Ngự Giang cũng thấp giọng nói:
- Nhưng ti chức vẫn nghĩ, đối với việc đại đô đốc tự sát, e rằng Thẩm Lương Thu che giấu điều gì đó.
- Ngươi nghĩ hắn sẽ giấu diếm cái gì?
- Ti chức cũng không biết.
Vi Ngự Giang lắc đầu, cười khổ nói:
- Ti chức từng xử lý không ít vụ án, nhưng chưa từng gặp vụ án nào như vụ án này, về tình không hợp, nhưng sự thực không giả. Ty chức cũng không thật sự tìm được điểm bất thường.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Ngươi quanh năm phá án, mọi việc đều cẩn trọng phỏng đoán, đây đương nhiên không phải là chuyện xấu. Có lẽ vụ án này vốn đúng là như vậy, nhưng suy xét kỹ càng lại cũng không phải là chuyện xấu. Hiện giờ chúng ta cũng không thể rời khỏi Đông Hải ngay, những ngày này, ngươi cứ việc suy nghĩ, ngẫm lại xem còn có điểm nào khác thường, nếu nghĩ ra được điều gì đó, có thể báo cho ta bất cứ lúc nào.
Rồi hắn thấp giọng nói:
- Tuy nhiên những lời này, nhớ đừng nói với những người khác, đặc biệt là về Thẩm Lương Thu, suy đoán của ngươi cũng có khả năng, nhưng không có chứng cứ, đừng để oan uổng cho người tốt.
- Hầu gia yên tâm, ty chức chỉ nghi hoặc trong lòng, cũng biết không thể tùy tiện nói ra ngoài, mới nói riêng với Hầu gia.
Vi Ngự Giang nói:
- Ra khỏi cửa này, ti chức sẽ không nói thêm lời nào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo