Khi Tề Ninh chạy tới Túy Liễu các, đã là sau nửa đêm. Vào lúc này, Túy Liễu các ồn áo náo nhiệt trước đó đã yên tĩnh lại, những khách tìm hoa hoặc đã trở về nhà, hoặc ôm các cô nương ngủ, ngay cả trước cửa Túy Liễu các, cũng không còn ai mời gọi.

Tề Ninh đã đổi lại chiếc mặt nạ trung niên lúc trước, đi vào trong. Bên trong đã thấy vắng đi mấy người, hai gã quy công dựa nghiêng trên ghế ngáp dài, khi thấy Tề Ninh, cả hai đều dứng dậy, liếc nhìn nhau. Trước đó Tề Ninh ra tay cứu Hoa Kiểm Hương tại lầu này, hai gã quy công này may mắn gặp mặt hắn đúng lúc đó, một người tươi cười chào đón:

-      
Chào đại gia, ngài đã tới!

-      
Hoa Kiểm Hương đâu rồi?

Tề Ninh nhìn lướt qua, hỏi thẳng.

-      
Đại gia chờ một chút, ta đi thông báo.

Gã quy công kia liếc mắt ra hiệu với đồng bạn, một gã quy công khác xoay người định chạy đi, Tề Ninh đã lạnh lùng gọi:

-      
Đứng lại!

Gã nọ ngẩn ra, liền dừng bước. Tề Ninh chậm rãi bước tới, đứng bên cạnh gã, hỏi:

-      
Hoa Kiểm Hương ở đâu?

Khóe mắt gã quy công kia hơi nhướng lên, cười cầu tài, nói:

-      
Lúc nãy đại gia nói muộn một chút sẽ quay lại, Hoa Kiểm Hương cũng đã chỉnh lại trang phục chờ đợi, nhưng tới giờ Tý, vẫn không thấy bóng dáng của đại gia, cho nên…

-      
Cho nên thế nào?

-      
Cho nên Hoa Kiểm Hương đã quay về phòng.

Quy công cười cười:

-      
Để tiểu nhân đi gọi Hoa Kiểm Hương sửa sang trưng phục một chút, rồi sẽ nhanh chóng tới hầu hạ đại gia. Đại gia uống trước chén trà, chờ trong chốc lát!

Tề Ninh lắc đầu nói:

-      
Ta không muốn chờ đợi, bây giờ nàng ta ở đâu, ngươi dẫn ta tới là được.

Hơi lộ vẻ lúng túng, quy công cười gượng. Tề Ninh lạnh lùng nói:

-      
Bạc ta đã thanh toán rồi, đêm nay Hoa Kiểm Hương là người của ta, bây giờ ngươi dẫn ta đi gặp nàng ấy, chẳng lẽ khó lắm sao?

Gã quy công kia có chút bất đắc dĩ, do dự một chút, rốt cuộc ngượng ngùng nói:

-      
Vậy…vậy đại gia đi theo ta.

Ngã không đi lên lầu, mà dẫn Tề Ninh ra phía sau tòa nhà. Tề Ninh theo sau gã rời khỏi lầu trước, được quy công dẫn tới một căn phòng phía sau, ở bên ngoài, trong phòng đương nhiên vẫn còn sáng đèn. Gã quy công tới ngoài cửa, liếc nhìn Tề Ninh, rồi mới hướng vào trong gọi to:

-      
Hoa Kiểm Hương, vị đại gia kia đến rồi, ngươi sửa sang một chút!

Tề Ninh nhìn quanh bốn phía, căn phòng này không thể so với những căn phòng ở phía trước, lầu trước lộng lẫy hoa lệ, phía sau hết sức cũ kỹ.

Trong phòng lập tức vang lên hàng loạt tiếng động hỗn độn, lại nghe giọng nói hoảng loạn của Hoa Kiểm Hương:

-      
Ta…ta sẽ lập tức chuẩn bị xong!

Thầy bói mù để lại một bài thơ, dẫn dắt Tề Ninh tới Túy Liễu các, hơn nữa còn chỉ ra đầu mối nằm trên người Hoa Kiểm Hương. Cho tới bây giờ, Tề Ninh vẫn không rõ rốt cuộc trong đó có điều kỳ lạ gì. Hoa Kiểm Hương chỉ là một người từng là gái thanh lâu, trên người nàng ta, liệu có đầu mói gì đáng để tìm kiếm?

-      
Đại gia, tiểu nhân dẫn ngài đi tới lầu trước, tìm một phòng sạch sẽ, sau khi Hoa Kiểm Hương chuẩn bị xong, tiểu nhân sẽ dẫn nàng ta tới đó.

Quy công cười cầu tài, nói:

-      
Tóm lại, đêm nay chắc chắn chuyến đi này của đại gia không tệ.

Tề Ninh cũng không để ý tới gã, chợt vượt lên trước, đưa tay đẩy cửa phòng ra. Từ trong phòng lập tức tỏa ra một mùi mốc meo khó ngửi. Tề Ninh hơi nhíu mày, nhìn lướt qua, thấy đây là một căn phòng rất chật hẹp, góc phòng đặt một chiếc phản nhỏ, cạnh đầu giường là một bàn gỗ nhỏ, vô cùng đơn sơ. Lúc này Hoa Kiểm Hương đang đứng trước bàn gỗ, tay cầm chiếc lược gỗ, nhìn vào tấm gương đồng mà trang điểm. Tề Ninh đẩy cửa bước vào, Hoa Kiểm Hương lập tức quay đầu lại, thấy Tề Ninh đứng trước cửa, liền giật mình.

Quy công cũng đã bước tới khuyên nhủ:

-      
Đại gia, chỗ này hơi bẩn, hay là…

Tề Ninh giơ tay lên, ra hiệu cho quy công không cần nhiều lời, thản nhiên nói:

-      
Không cần tới phòng khác, đêm nay ta ở chỗ này.

-      
Hả?

Quy công hơi bất ngờ, lập tức nghĩ bụng, e rằng sở thích của vị khách này không giống người bình thường, bằng không làm sao có thể coi trọng một người đã bị hủy hoại dung mạo như Hoa Kiểm Hương?

Gã cười nói:

-      
Vậy tiểu nhân sẽ mang rượu và thức ăn tới đây.

Đợi quy công lui ra ngoài, Hoa Kiểm Hương mới hồi phục tinh thần, nghĩ tới điều gì đó, liền lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, lau đi lau lại một chiếc ghế nhỏ trong phòng, rồi mới lui ra phía sau hai bước, hơi căng thẳng nói:

-      
Đại gia, mời…mời đại gia ngồi!

Tề Ninh thấy phản ứng của nàng, cảm thấy nàng hoàn toàn không có vẻ thoải mái và từng trải của những cô gái thanh lâu. Hắn chỉ khẽ gật đầu, tới ghế kia ngồi xuống. Nhìn quanh bốn phía, thấy cũng không xảy ra điều gì đặc biệt, trong lúc nhất thời, Tề Ninh cũng không biết mở lời như thế nào. Do dự một chút, rốt cuộc hắn hỏi:

-      
Bọn họ…không đánh ngươi chứ?

Trước đó, Tề Ninh lo cho sự an nguy của Điền Tuyết Dung, nửa chừng rời đi, cứu Điền Tuyết Dung thoát khỏi miệng cọp, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, không biết sau khi mình rời đi, tú bà có đánh Hoa Kiểm Hương không.

Hoa Kiểm Hương vội lắc đầu, nói:

-      
Không…không có!

Tề Ninh gật đầu, nương theo ánh đèn dầu quan sát, thấy Hoa Kiểm Hương đã thay một bộ quần áo tương đối sạch sẽ, nhưng chất liệu rõ ràng là rất thấp kém, kém xa chất liệu trang phục của cac cô nương ở lầu trước. Mặc dù một bên má nàng ta có hai vết sẹo dài hết sức nổi bật, nhưng nhìn kỹ, dung mạo của nàng rất thanh tú, hiển nhiên trước kia cũng là một mỹ nhân xuất chúng, mà trên trán nàng, cũng không có vẻ phong trần của một cô gái thanh lâu thường có.

Bây giờ Hoa Kiểm Hương là một người làm việc vặt hết sức thấp kém ở Túy Liễu các này, đương nhiên nàng cũng không có đồ trang sức, thứ trang sức duy nhất mà Tề Ninh nhìn thấy trên người nàng ta, là một sợi dây chuyền. Nói là dây chuyền, nhưng thật ra đó là một sợi dây thừng đen như mực xoắn lại, mặt dây chuyền bị quần áo che lấp, không nhìn ra là vật gì.

-      
Ngồi xuống trước đã.

Tề Ninh thấy Hoa Kiểm Hương quá căng thẳng, thậm chí hơi bất an, liền giơ tay ra hiệu cho nàng ta ngồi xuống bên giường. Chỗ này tuy là nơi ở của Hoa Kiểm Hương, nhưng trông nàng ta lại hết sức câu nệ, nàng ta gượng cười, chỉ ngồi ghé một chút ở mép giường, liếc nhìn Tề Ninh, hỏi:

-      
Đại gia…đại gia không phải là người Đông Hải sao?

-      
Ta là lữ khách từ bên ngoài tới.

Tề Ninh mỉm cười, hắn biết nếu mình giữ vẻ mặt nghiêm trang, tất nhiên Hoa Kiểm Hương càng căng thẳng, mình thả lỏng một chút, Hoa Kiểm Hương sẽ thả lỏng theo. Quả nhiên, sau khi Tề Ninh ôn hòa mỉm cười, cảm giác căng thẳng của Hoa Kiểm Hương dường như giảm đi vài phần:

-      
Bên Đông Hải này, khí hậu rất ẩm ướt, rất nhiều người bên ngoài tới, đều không thích ứng.

-      
Ta đã từng đi qua rất nhiều nơi, chuyện này cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Vẻ mặt ôn hòa, Tề Ninh nói:

-      
Ngươi là người Đông Hải?

-      
Ta…không phải!

Hoa Kiểm Hương lắc đầu:

-      
Quê quán của ta ở…ở Nhạc Dương!

-      
Nhạc Dương?

Tề Ninh ngẩn người, thầm nghĩ Nhạc Dương ở vùng Kinh Nam, cách Đông Hải khá xa, hắn ngạc nhiên nói:

-      
Ngươi là người Nhạc Dương, vì sao lại tới Đông Hải?

Hoa Kiểm Hương cúi đầu nói:

-      
Từ nhỏ ta đã không có mẹ, ta cùng cha ta sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cha ta thường say rượu, hơn nữa…thích bài bạc. Năm ta mười ba tuổi, cha ta thiếu nợ vì đánh bạc, không thể trả được, chủ nợ đòi tới trước cửa, cha ta đem ta ra gán nợ.

Tề Ninh nhíu mày, trên khuôn mặt Hoa Kiểm Hương thoáng hiện một tia đau khổ:

-      
Ban đầu chỉ là bán cho nhà giàu có làm nha hoàn, ta…ta trải qua vài nhà, tới tới lui lui, về sau…về sau lại bị bán tới Đông Hải, không cẩn thận làm vỡ một hộp đồ trang sức của bà chủ, rồi bị bán vào Túy Liễu các.

Tề Ninh thầm thở dài, số phận của Hoa Kiểm Hương thật khổ sở, quả thực khiến hắn thông cảm. Hắn nhẹ giọng hỏi:

-      
Vết sẹo trên mặt ngươi…

-      
Ta tới Túy Liễu các chưa đến nửa năm, thì gặp phải một khách nhân, hôm đó hắn uống say, đấm vào đầu ta, ta né tránh, hắn chụp lấy một chiếc kéo, sau đó…

Hoa Kiểm Hương cúi đầu, giọng run rẩy, không thể nói hết câu.

Tề Ninh lắc đầu, đương nhiên hắn đồng cảm với số phận và cảnh ngộ của Hoa Kiểm Hương, nhưng từ những điều Hoa Kiểm Hương trải qua, hắn không phát hiện được đầu mối nào đặc biệt có ích đối với mình. Hắn càng nghi hoặc vì sao thầy bói mù kia lại muốn mình tìm tới Hoa Kiểm Hương…Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, gã quy công lúc trước bưng rượu và thức ăn vào, cười cầu tài:

-      
N ếu đại gia cần cái gì, xin cứ phân phó.

Đặt rượu và thức ăn lên lên bàn trang điểm, gã lại nói với Hoa Kiểm Hương:

-      
Cố gắng hầu hạ đại gia cho tốt, nếu có sơ suất, ma ma không tha cho ngươi đâu!

Vẻ mặt Tề Ninh lập tức trở nên hơi khó coi. Gã quy công nói xong, liền cười cười rời khỏi. Tề Ninh đưa mắt ra hiệu, Hoa Kiểm Hương hiểu, liền bước tới đóng cửa lại, rồi trở về chỗ cũ, hỏi:

-      
Có phải…có phải đại gia muốn nghỉ ngơi không? Ta…ta đi xách nước tới, hầu hạ ngài tắm một chút!

Tề Ninh khoát khoát tay:

-      
Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, đêm nay ta tới, là muốn trò chuyện một chút với ngươi, chứ không có ý khác.

Hoa Kiểm Hương lộ vẻ hơi kinh ngạc, Tề Ninh ngẫm nghĩ, rồi nhẹ giọng hỏi:

-      
Cô nương, ta muốn hỏi thăm ngươi về một người.

-      
Người đại gia nói là ai?

-      
Thành Đông Hải có một tiên sinh xem bói, hai mắt đều mù.

Tề Ninh miêu tả đại khái hình dáng của thầy bói mù kia, rồi hỏi:

-      
Không biết ngươi có từng gặp người đó không?

-      
Thầy bói?

Vẻ mặt mờ mịt, Hoa Kiểm Hương lắc đầu:

-      
Sau khi tới Túy Liễu các, ta chưa từng rời khỏi cổng, đường phố trông như thế nào, ta cũng không rõ lắm, ta…chưa từng gặp người đó!

Tề Ninh hết sức kinh ngạc, hỏi lại:

-      
Ngươi nói là, sau khi bị bán tới Túy Liễu các, ngươi chưa từng ra khỏi cổng?

Hoa Kiểm Hương buồn bã gượng cười, gật đầu nói:

-      
Ma ma kiểm soát rất chặt, bà phái người trông chừng ta, sợ ta bỏ trốn, đừng nói là rời khỏi Túy Liễu các, chỉ cần tới gần cổng, bọn họ mà nhìn thấy, là…

Trong lòng Tề Ninh thấy khá tức giận, rõ ràng đám người Túy Liễu các này hoàn toàn không coi Hoa Kiểm Hương là con người. Tuy nhiên hắn càng kinh ngạc, thầm nghĩ Hoa Kiểm Hương ngay cả cổng lớn cũng không ra khỏi, có địa vị thấp kém nhất ở Túy Liễu các, không thể có quan hệ xã giao với ai, một người như vậy, làm sao có đầu mối mà mình cần? Lúc trước hắn vẫn phỏng đoán, thầy bói mù kia dẫn dắt mình tới Túy Liễu các tìm Hoa Kiểm Hương, hẳn là có liên quan tới cái chết của Đạm Đài Chích Lân, bây giờ xem ra, hai người hoàn toàn không có quan hệ gì.

Nếu Hoa Kiểm Hương không liên quan tới cái chết của Đạm Đài Chích Lân, vì sao thầy bói mù kia lại muốn mình tìm tới Hoa Kiểm Hương?

-      
Vậy ngươi có biết đại đô đốc Đạm Đài Chích Lân của thủy quân Đông Hải không?

Tề Ninh chăm chú nhìn vào mắt Hoa Kiểm Hương, hỏi.

Hoa Kiểm Hương đáp:

-      
Ta có nghe khách nhân nhắc tới hắn.

-      
Nói cách khác, tuy ngươi có nghe nói về Đạm Đài Chích Lân, nhưng chưa từng gặp gỡ, mà vị tiên sinh xem bói kia, thì thậm chí ngươi chưa từng nghe nói tới.

Tề Ninh hơi đăm chiêu, từ phản ứng của Hoa Kiểm Hương, cho thấy cô nương này hoàn toàn không biết gì về thầy bói mù kia. Trong lòng tràn ngập nghi ngờ, nhất thời hắn càng hoang mang mờ mịt trước ý đồ của đối phương.

 

2.06483 sec| 2448.203 kb