Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Điền Tuyết Dung ngây người, Tề Ninh tủm tỉm cười, hỏi:

-      
Bây giờ đã có thể nhận ra chứ?

Khuôn mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, lúc này Điền Tuyết Dung dường như vừa tỉnh mộng, kinh ngạc nói:

-      
Hầu gia, sao ngài…ngài lại ở đây?

-      
Ta vẫn luôn ở đây, chỉ là ngươi không tin vào mình mà thôi.

Tề Ninh mỉm cười, đưa tay lên, chiếc mặt nạ kia liền ở trong tay, lúc này cho dù Điền Tuyết Dung có ngốc cỡ nào, rốt cuộc cũng hiểu được, nàng hoảng sợ nói:

-      
Là…là mặt nạ?

Tuy nang không biết thuật dịch dung của người trên giang hồ, nhưng dù sao nàng xem xiếc, người biểu diễn đeo mặt nạ vào, lad lập tức có thể che giấu dung mạo thật của mình. Chỉ có điều loại mặt nạ đó rất thô kệch, ngay cả trẻ con cũng nhận ra đó là mặt nạ che lên mặt. Chiếc mặt nạ của Tề Ninh do Chung gia chế tạo, cho dù là cao thủ lão luyện trên giang hồ cũng khó nhìn ra, huống chi là Điền Tuyết Dung.

Tuy ban đầu Điền Tuyết Dung còn nghi hoặc, nhưng hoàn toàn không nghĩ là Tề Ninh lại đeo mặt nạ.

Lúc này đã hiểu ra, nhìn thấy khuôn mặt của Tề Ninh, nàng vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, nhưng lập tức nhớ ra kẻ này trêu đùa mình như vậy, liền cảm thấy buồn bực, quay đầu đi, không nhìn Tề Ninh.

Tề Ninh cũng ghé sát lại, nhẹ giọng hỏi:

-      
Không muốn nhìn ta sao?

-      
Ngài…ngài cố tình ức hiếp người ta!

Vẻ mặt oan ức, Điền Tuyết Dung nói:

-      
Ngài đeo mặt nạ, lừa gạt ta, còn…còn nói những lời…

Nhớ tới những lời vừa rồi Tề Ninh trong lúc hắn giả thần giả quỷ , còn mình thì dễ dàng mắc bẫy, nói ra những lời không nên nói trước mặt hắn, mặt Điền Tuyết Dung liền đỏ bừng lên.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp của người thiếu phụ trông như quả đào chín tới, Tề Ninh trong lòng rung động, nhẹ giọng nói:

-      
Cũng không phải ta lừa gạt ngươi, chỉ là nghe nói đêm nay ngươi đến Trần gia dự tiệc, ta lo lắng ngươi bị hãm hại, nhưng không tiện lộ mặt thật, cho nên…

Lúc này Điền Tuyết Dung đã tỉnh táo lại, thầm nghĩ đêm nay mình thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ, là nhờ Hầu gia ra tay ứng cứu. Nàng lại nhớ tới lúc ở kinh thành, có một thái y ở thái y viện định phi lễ với mình ở tửu lâu, Tề Ninh cũng xuất hiện đúng lúc cứu mình, trước sau hai lần, đúng vào lúc nàng bất lực và tuyệt vọng nhất, Tề Ninh đều xuất hiện như thiên thần hạ phàm. Nếu không có tiểu Hầu gia, cũng không biết lúc này mình ra sao rồi, trong lòng nàng dâng lên một sự cảm kích từ tận đáy lòng, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều:

-      
Sao…sao ngài biết lão già kia là…là người xấu?

-      
Mặc kệ lão có phải là người xấu hay không, hễ khi nào nàng gặp phải người xấu, là ta chắc chắn sẽ bảo vệ bên cạnh nàng.

Tề Ninh nhìn khuôn mặt trông nghiêng xinh đẹp của Điền Tuyết Dung, không cầm lòng được, liền vòng tay ôm eo nàng, âu yếm hỏi:

-      
Vẫn còn giận ta sao?

-      
Ngài trêu đùa ta, đương nhiên ta…ta giận ngài!

Ánh trăng yếu ớt, xung quanh không một bóng người, ở trong vòng tay của Tề Ninh, nỗi sợ hãi vừa rồi của Điền Tuyết Dung đã sớm tiêu tan thành mây khói, rốt cuộc trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác dịu dàng và ngọt ngào, không hề thấy phản cảm khi bị hắn ôm eo.

Nghe giọng nói của nàng thoáng lộ ra một chút nũng nịu, trong lòng Tề Ninh càng rung động, siết chặt vòng tay, khiến Điền Tuyết Dung càng áp sát vào người mình, ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi:

-      
Lời nàng vừa nói đều là thật chứ?

Đương nhiên phu nhân biết Tề Ninh hỏi về vấn đề gì, lộ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu nói:

-      
Ngài…ngài nói về chuyện gì?

-      
Mới lúc nãy, chẳng phải nàng nói cũng thích ta sao?

Tề Ninh dịu dàng nói:

-      
Chung quy không phải là gạt ta đấy chứ?

Mặt Điền phu nhân đỏ bừng, cũng không nói gì, Tề Ninh cười nhẹ, thấp giọng nói:

-      
Có phải một lời nói của chúng ta là một gói vàng không?

Phu nhân thầm luống cuống, biết Tề Ninh muốn nói cái gì, uốn éo thân hình một cách bất an, trả lời mập mờ:

-      
Ngài…ngài cố ý gạt người ta! Ta…

-      
Một lời nói một gói vàng, chúng ta đều đã nói như vậy rồi!

Tề Ninh thở dài:

-      
Nàng có thể không tuân thủ lời hứa, nhưng ta không thể không tuân theo lời hứa!

Khóe môi phu nhân lộ ra nét cười, quyến rũ động lòng người, liếc xéo Tề Ninh:

-      
Ngài làm thế nào để tuân thủ lời hứa? Chẳng lẽ ngài muốn tự giết mình?

Tề Ninh cười ha hả, liền ghé sát lại, hôn lên mặt Điền phu nhân. Phu nhân không khịp phòng bị, run rẩy cả người, lập tức mặt đỏ tới mang tai, muốn giãy giụa thoát khỏi vòng tay ôm của Tề Ninh. Tề Ninh bèn vòng cả hai tay ôm nàng vào lòng. Sức lực của Điền phu nhân vốn không lớn, lại thêm tác dụng của thuốc chưa tan hết, làm sao có thể vùng ra được? Nàng vặn người, nhẹ giọng nói:

-      
Ngài…ngài buông ra đi, coi chừng…coi chừng người ta nhìn thấy!

-      
Ý nàng là, nếu không ai nhìn thấy, thì có thể ôm nàng không rời?

Tề Ninh trêu chọc, hạ giọng nói:

-      
Đừng lo lắng, ở đây rất an toàn, không có ai thấy đâu!

Lúc này, ôm thân thể mềm mại của Điền Tuyết Dung trong lòng, ngồi dưới ánh trăng, hắn có một cảm giác mãn nguyện không nói nên lời.

Điền Tuyết Dung giãy dụa vài cái, rốt cuộc để mặc cho Tề Ninh ôm. Nàng chưa từng được một người đàn ông ôm một cách dịu dàng như thế này dưới ánh trăng, trái tim nàng đập dồn, nhưng từ trong đáy lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào. Không cầm lòng được, nàng khẽ dựa vào người Tề Ninh, dịu dàng nói:

-      
Hầu gia, đêm nay…ta tạ ngài!

-      
Giữa ta và nàng, còn phải nói lời tạ ơn sao?

Tề Ninh dịu dàng nói, lại kề tai Điền Tuyết Dung thì thầm:

-      
Tuy nhiên nàng cũng đừng quên, lúc nãy nàng có nói, nếu ta muốn nàng, nàng cũng không thể từ chối.

Hắn vừa dứt lời, Điền Tuyết Dung cảm thấy thân thể càng như nhũn ra, không dám tiếp tục nói về đề tài này nữa, liền nhẹ giọng hỏi:

-      
Hầu gia, bao giờ công việc của ngài mới xong?

-      
Chi vậy?

-      
Ta định đêm nay trở lại thu thập một chút, rồi ngày mai…ngày mai trở lại kinh thành.

Tề Ninh nhíu mày, hỏi:

-      
Vì sao muốn trở lại kinh thành? Nàng không muốn đăng ký kinh doanh tại Đông Hải cho Điền gia dược hành?

-      
Đương nhiên là muốn chứ!

Phu nhân thở dài, cười khổ nói:

-      
Thế nhưng tình hình đêm nay…đêm nay ngài cũng thấy rồi, Trần Côn sẽ không cam lòng, vì chuyện đêm nay, chắc chắn lão sẽ không để Điền gia dược hành đăng ký ở Đông Hải.

Tề Ninh biết Trần Côn đương nhiên lão sắc quỷ kia, hắn khẽ cười, nói:

-      
Nàng mang thuốc đến Đông Hải, cứu giúp bách tính ở đây, vừa gặp phải một chút phiền phức, ngươi lại định bỏ cuộc nửa chừng sao?

-      
Không phải…không phải là bỏ cuộc nửa chừng.

Điền phu nhân đành nói:

-      
Ta hiểu rõ thế lực của Trần Côn, chỉ cần lão làm khó dễ, Điền gia dược hành hoàn toàn không thể có được một nơi sống yên ổn!

Nàng nhìn vào mắt Tề Ninh, nhẹ giọng nói:

-      
Ta cứ trở lại kinh thành đã, xem còn có biện pháp nào khác hay không.

Tề Ninh vẫn vòng tay ôm eo Điền phu nhân, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve eo của nàng:

-      
Ngày mốt dược hành thương hội sẽ triệu tập hội nghị phải không?

-      
Dạ!

Phu nhân khẽ gật đầu:

-      
Đến lúc đó, ở đây hầu như đều là người của Đông Hải dược hành, ngoại trừ Miêu hội trưởng của dược hành thương hội Đông Hải có thể nói giúp ta mấy câu, những người khác chắc chắn sẽ gây chuyện với ta. Hơn nữa, hội nghị của dược hành là do Trần Côn chủ trì, lão cũng…

-      
Nếu chỉ vì nguyên do này, nàng không cần lo lắng quá.

Tề Ninh lại cười nói:

-      
Ngày mốt họ mời dự hội nghị, ngươi cứ đi, không phải lo lắng gì cả, ta bảo đảm nàng nhất định sẽ được toại nguyện, đặt được bảng hiệu của Điền gia dược hành ở Đông Hải.

Làm sao phu nhân không rõ ý tứ của Tề Ninh, nàng vội kêu lên:

-      
Hầu gia, chuyện này…chuyện này không cần ngài hỗ trợ, thật ra…

Nàng ngừng lại, muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng không nói hết câu.

-      
Thật ra cái gì?

Lúc này Tề Ninh ôm Điền phu nhân vào lòng, hai người đối mặt nhau. Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng nõn của Điền phu nhân như phủ một vầng sáng nhàn nhạt, kết hợp với dáng vẻ thùy mị tự nhiên của nàng, thật sự là đẹp không sao tả xiết.

Điền phu nhân do dự một chút, ánh mắt lóe lên, cuối cùng thấp giọng nói:

-      
Những gì Trần Côn nói hồi tối, ngài đã nghe hết rồi phải không?

-      
Lão ấy nói cái gì?

-      
Lão nói…lão nói, Hầu gia luôn là chỗ dựa vững chắc của ta, giữa chúng ta…chúng ta…

Phu nhân cắn môi, cúi đầu, khóe mắt hơi nhướng lên, liếc nhìn Tề Ninh, rồi mới tiếp tục nói bằng giọng nhỏ như muỗi kêu:

-      
Lão nói giữa chúng ta có điều không trong sạch!

Giọng nàng tuy nhỏ, nhưng Tề Ninh vẫn nghe được rõ ràng, khẽ cười nói:

-      
Ta hiểu ý của ngươi, Trần Côn đã nói như vậy, vậy thì sau lưng còn có rất nhiều người phao tin đồn, nàng lo lắng lần này ta giúp nàng, lời đồn đãi sẽ càng lan truyền mạnh mẽ, cho nên nàng sợ liên lụy danh tiếng của ta, không dám để ta giúp nàng?

Phu nhân khẽ dạ, Tề Ninh cười ha hả, nói:

-      
Nếu nàng ức hiếp người khác, đương nhiên ta sẽ không giúp nàng, nhưng nếu có người ức hiếp nàng, ta tuyệt đối không bỏ mặc.

Nhìn dung nhan xinh đẹp như hoa của Điền phu nhân, Tề Ninh không cầm lòng được, giơ tay lên, nhẹ nhàng áp vào mặt nàng. Thân thể mềm mại của Điền phu nhân run lên, Tề Ninh sáp lại, ghé vào bên tai nàng, nói:

-      
Nếu thật sự có người nói chúng ta không trong sạch, thì cứ để hắn nói, bây giờ đây việc đăng ký Điền gia dược hành ở Đông Hải đã định rồi.

Thân thể hai người dính sát vào nhau, mặc dù giờ đây Điền Tuyết Dung cũng không chống lại tình cảm đối với Tề Ninh, nhưng dù sao nàng vẫn phải tuân theo chuẩn mực đạo đức. Hơn nữa, lúc này hai người ở trên nóc nhà, xung quanh hoàn toàn trống trải, Điền Tuyết Dung luôn cảm thấy bất an. Tề Ninh cũng nhận ra sự bất an của Điền Tuyết Dung, liền nhẹ giọng nói:

-      
Nếu lần này Điền gia dược hành đặt chân được ở Đông Hải, nàng có gì cảm tạ ta nào?

Điền Tuyết Dung “A” một tiếng, lập tức cúi đầu, nói:

-      
Hầu gia…Hầu gia không thiếu thứ gì, mà ta…ta cũng có cái gì có thể tạ ơn Hầu gia?

Tề Ninh kề tai Điền Tuyết Dung, nói nhỏ một câu, lập tức mặt nàng đỏ tới tận mang tai, khẽ cắn môi, cũng không nói gì.

Tề Ninh khẽ cười, nói:

-      
Sao, sợ rồi à?

-      
Không! Không phải!

Bỗng Điền Tuyết Dung giơ hai tay lên, che mặt;

-      
Ta…ta không biết!

Tề Ninh cười nhẹ, thấy Điền Tuyết Dung có thể giơ hai tay lên, biết tác dụng của thuốc đã tan đi nhiều rồi, mà lúc này    Điền Tuyết Dung cảm thấy mình đã có thể nhúc nhích, rụt rè liếc nhìn Tề Ninh, thấp giọng nói:
 

-      
Hầu gia, ta…ta phải về rồi.

Nàng đang ở trên nóc nhà, nếu không có Tề Ninh hỡ trợ, đương nhiên không thể xuống dưới.

Tề Ninh biết ý Điền phu nhân, cười nói:

-      
Nàng còn chưa trả lời ta, nàng cho ta đáp án, ta lập tức đưa nàng xuống.

Điền Tuyết Dung cúi đầu, nói:

-      
Ta không biết, ngài…ngài để ta suy nghĩ một chút được không? Bây giờ ta…ta thực sự…thực sự không biết trả lời như thế nào.

Tề Ninh cũng không ép buộc, cười ha hả, đứng dậy, ôm Điền Tuyết Dung rời khỏi nóc nhà. Hắn vẫn nhớ phải đến Túy Liễu các tìm Hoa Kiểm Hương, lúc này đêm đã khuya, không thể tiếp tục nán lại, bằng không đêm nay chưa chắc hắn dễ dàng buông tha Điền phu nhân.

Điền phu nhân khôi phục được một chút sức lực, đi lại cũng không thành vấn đề. Tề Ninh từ xa nhìn Điền phu nhân vào cổng hội quán, rồi mới quay đầu ngựa, chạy tới Túy Liễu các.

 

2.06959 sec| 2449.133 kb