Ngươi…ngươi muốn làm gì?
Điền Tuyết Dung vội vàng quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng:
-
Ngươi sẽ làm gì tiểu Hầu gia?
Tề Ninh cười hì hì, nói:
-
Có phải ngươi thấy giọng nói của ta rất giống vị Cẩm Y hầu kia?
Điền Tuyết Dung cảm thấy rất hồi hộp, Tề Ninh tiếp tục nói:
-
Ta…ta cũng không gạt ngươi, Cẩm Y hầu làm rất nhiều chuyện xấu, rất nhiều người muốn lấy tính mệnh của hắn. Có người tới tìm ta, cho rất nhiều thù lao, muốn ta giết hắn!
-
A!
Điền Tuyết Dung kêu lên hoảng sợ, lúc này cũng không biết sức lực từ đâu ra, nàng ôm lấy cánh tay Tề Ninh:
-
Ngươi…ngươi không thể làm như vậy, ngươi muốn bao nhiêu bạc, ta…ta đều cho ngươi, chỉ cần ngươi không hại hắn.
Tề Ninh lắc đầu nói:
-
Để giết hắn, ta tốn rất nhiều công sức, ngầm theo dõi hắn, bắt chước giọng nói của hắn, động tác của hắn, chính là muốn tìm cơ hội diệt trừ hắn, làm sao bỏ dở nửa chừng được?
Vừa rồi Điền Tuyết Dung đã nhìn thấy “Tề Ninh” thi triển võ công, trong mắt một phụ nữ như nàng, võ công của hắn vô cùng lợi hại. Nàng cũng biết Tề Ninh thân ở trong triều, khó tránh khỏi việc nhiều người coi hắn là cái gai trong mắt, nếu có người muốn ám sát hắn, cũng không phải chuyện lạ. Trong lúc hoảng loạn, nàng cũng không suy nghĩ, người này bắt chước giọng nói và động tác của Tề Ninh, thì làm cách nào giết được Tề Ninh, chỉ khẩn thiết nói:
-
Cầu xin ngươi, Cẩm Y hầu thực sự là người tốt, hắn…hắn làm rất nhiều chuyện tốt, ngươi không thể giết người tốt!
-
Ở trong mắt ta, không có người tốt với người xấu.
Tề Ninh cố ý lạnh giọng nói:
-
Chỉ là, con người ta hơi quái dị, thích giúp người hoàn thành ước nguyện. Vừa rồi, ta hỏi các ngươi có tư tình gì hay không, nếu quả thật là các ngươi thích nhau, ta muốn làm một ông tơ, tác thành cho các ngươi. Nhưng nếu ngươi không có tình cảm nam nữ đối với hắn, thì ta không cần khách khí. Dù ta có giết hắn, thì cũng không xem là phá hỏng chuyện tốt của các ngươi.
-
Không phải, không phải!
Tuy ở thương trường, Điền Tuyết Dung được xem là khôn khéo giỏi giang, nhưng hôm nay liên quan tới mạng người, tâm tư của nàng nhất thời hoảng loạn.
Tề Ninh nhìn về phía nàng, hỏi:
-
Không phải? Cái gì không phải?
-
Không phải…không phải ta không thích hắn!
Mặt Điền Tuyết Dung nóng lên, nhưng nàng nghĩ tới sự uy hiếp của người này đối với tính mạng của Tề Ninh, thầm nghĩ phải hết sức cãi lại, để tránh tai họa lớn cho Tề Ninh.
Tề Ninh “Ồ” một tiếng, nói:
-
Nói như vậy, ngươi thích hắn?
Thấy Tề Ninh nhìn về phía mình, Điền Tuyết Dung không dám nhìn hắn, cúi đầu nói:
-
Ta…ta cũng không biết, chỉ là…
-
Có thích một người hay không, trong lòng ngươi cũng không rõ lắm?
Tề Ninh cười hì hì:
-
Như vậy thì, rõ ràng là ngươi không thích hắn.
Hắn vung tay lên, nắm lại thành quyền, nói:
-
Nghe nói võ công của vị Cẩm Y hầu kia cũng không kém, tuy nhiên ta cũng biết rõ lộ số võ công của hắn, chỉ cần ta tìm cơ hội xuất thủ đột ngột, hắn sẽ hoàn toàn không phải là đối thủ của ta. Hôm nay ta muốn lấy mạng của hắn, cũng không phải là việc khó.
-
Ta…ta thích hắn!
Trong tình huống cấp bách, Điền Tuyết Dung kêu lên:
-
Ta…ta chưa nói ta không thích hắn!
Tề Ninh cười ha hả, nói:
-
Bây giờ ngươi nói thích hắn, bất quá chỉ là miễn cưỡng mà nói. Ngươi sợ ta giết hắn, cho nên mới nói cho qua chuyện, ta cũng không tin lời ngươi. Nếu ngươi thực sự thích hắn, thì làm thế nào để chứng minh?
Điền Tuyết Dung thầm nghĩ, chuyện này làm sao có thể chứng minh, nhưng lo lắng cho sự an nguy của Tề Ninh, nàng đành nói:
-
Ta…ta cũng không biết chứng minh bằng cách nào, nhưng trong lòng ta thật sự thích hắn, ta không nói dối.
-
Ngươi thích hắn, hắn có thích ngươi không?
Tề Ninh nói:
-
Nếu hắn không thích ngươi, cũng vẫn không thể xem là hai bên đều thích nhau. Dù ta giết hắn, vẫn xem như không phá hỏng chuyện tốt của các ngươi.
-
Hắn…hắn thích ta!
Lần này giọng của Điền Tuyết Dung rất lo lắng.
Tề Ninh cố ý nói:
-
Ngươi khẳng định như vậy?
-
Hắn từng nói như vậy, hơn nữa…hơn nữa ta cũng nhận ra điều đó từ lâu.
Điền Tuyết Dung khẽ thở dài, nói:
-
Vừa rồi ngươi nói không sai, nếu như hắn không thích ta chút nào, hắn sẽ không giúp đỡ ta như vậy.
-
Hắn thật sự nói với ngươi rồi chứ?
-
Thực sự là có nói.
-
Vậy ngươi phản ứng như thế nào?
Điền Tuyết Dung cười khổ, nói:
-
Ta có thể phản ứng như thế nào? Hắn là Hầu gia, ta…ta chỉ là một thương nhân, hơn nữa…
Nàng cắn môi, rồi nói tiếp:
-
Hơn nữa ta đã từng thành thân, càng không xứng với hắn, đương nhiên…đương nhiên là ta không thể nói gì.
-
Ý ngươi muốn nói, trong lòng ngươi rất có ý đối với hắn, nhưng vì e dè thân phận, cho nên không dám biểu lộ?
Điền Tuyết Dung hơi do dự, cuối cùng khẽ gật đầu. lẩm bẩm nói:
-
Hắn giúp ta rất nhiều, lẽ nào…lẽ nào lòng ta không rõ? Ta chỉ sợ liên lụy hắn, cho nên không dám gần gũi hắn!
-
Hắn có tình, ngươi có ý, nhưng ngươi e ngại, không thể đi chung đường, như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì.
Tề Ninh nói:
-
Ta vừa mới nói, tính tình ta rất quái dị, chỉ thích làm ông tơ, nếu các ngươi không thể ở cùng nhau, ta cũng không thể trở thành nguyệt lão, vậy thì ta đành phải giết hắn!
Điền Tuyết Dung vội kêu lên:
-
Vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?
-
Nếu cuối cùng các ngươi có thể đi chung đường, có thể để ta làm nguyệt lão cho các ngươi, thì cho dù có khó khăn, ta cũng có thể không giết hắn, thậm chí có thể giúp cho các ngươi.
Tề Ninh nói:
-
Ta hỏi ngươi, nếu một ngày nào đó, hắn thật sự muốn ngươi đi cùng đường với hắn, ngươi có bằng lòng hay không?
Điền Tuyết Dung nhíu đôi mày thanh tú, không trả lời ngay, Tề Ninh lại cố ý cười nhạt một tiếng, khiến nàng rùng mình, vội vàng nói:
-
Bằng lòng, ta bằng lòng, chỉ cần…chỉ cần hắn thật sự muốn có ta, ta…đương nhiên là bằng lòng ở bên cạnh hắn.
-
Nói miệng không bằng chứng, dù sao ngươi phải chứng minh cho ta xem.
Điền Tuyết Dung bối rối nói:
-
Ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?
-
Rất đơn giản, ta sẽ giúp ngươi gặp hắn, sau đó sẽ lén nhìn các ngươi. Khi ngươi nhìn thấy hắn, nếu ngươi có thể chủ động…!
Tề Ninh dừng một chút, cố ý suy tư, Điền Tuyết Dung càng căng thẳng, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Tề Ninh, chỉ mong hắn không đưa ra một yêu cầu quái đản nào đó. Sau khi dừng một chút, Tề Ninh tiếp tục nói:
-
Nếu ngươi có thể chủ động hôn môi hắn, mà hắn không chống cự, thì có thể chứng minh hai người các ngươi đúng là lưỡng tình tương duyệt, ta sẽ không nghĩ tới việc giết hắn nữa.
Điền Tuyết Dung cứ tưởng người này sẽ đưa ra một yêu cầu kỳ quái nào đó, thầm nghĩ lão này đúng là một quái nhân, nhưng nghe lão nói chỉ cần chủ động hôn môi Tề Ninh, lão sẽ bỏ ý định giết Tề Ninh, nàng cảm thấy yêu cầu này cũng không quá mức khó khăn, nhưng lúc này lại ngượng ngùng không đồng ý ngay, nhất thời im lặng không nói.
-
Sao? Không đồng ý ư?
Tề Ninh ho khan một tiếng.
Điền Tuyết Dung không nhìn Tề Ninh, chỉ hơi gật đầu. Tề Ninh lắc đầu nói:
-
Nếu ngươi đồng ý, thì cứ thẳng thắn nói cho ta nghe, bằng không ta cũng không rõ.
-
Ngươi…chỉ cần ngươi không hại hắn, ta…ta sẽ làm theo ý của ngươi.
Điền Tuyết Dung khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói:
-
Thế nhưng…thế nhưng ngươi nói phải giữ lời, không được nói rồi lại nuốt lời.
-
Ta biết trong buôn bán, một lời hứa của ngươi đáng giá nghìn vàng.
Tề Ninh nói:
-
Chi bằng chúng ta ước định ở chỗ này, khi ngươi nhìn thấy hắn, cho dù là xảy ra điều gì, người đều phải hôn hắn một cái, ta sẽ không động thủ với hắn, ngươi thấy thế nào?
Điền phu nhân thầm nghĩ chỉ cần thực sự giúp Tề Ninh loại bỏ mối uy hiếp này, chuyện khó khăn gì mình cũng có thể đồng ý, chỉ lo lắng lão già này đổi ý, liền nói:
-
Ngươi nói phải giữ lời, không được đổi ý.
-
Chúng ta một lời nói một gói vàng, tuyệt đối không đổi ý.
Tề Ninh nói.
Trong mắt lóe lên một tia vui mừng, Điền phu nhân vội nói:
-
Tốt, cứ theo lời ngươi mà làm.
Nàng thầm nghĩ, quan hệ giữa mình và Tề Ninh vốn có chút mập mờ, đến lúc gặp Tề Ninh, nếu như bốn bề vắng lặng, mình sẽ hôn hắn một cái, cũng không phải là chuyện trời long đất lở gì, mà nàng cũng tin tưởng, Tề Ninh sẽ không chống cự.
Tề Ninh ngồi dậy, cười nói:
-
Bây giờ ta đi giúp ngươi tìm vị Cẩm Y hầu kia.
Mặc dù trong lòng hơi thấp thỏm, nhưng Điền Tuyết Dung vẫn hỏi:
-
Làm thế nào ngươi…ngươi tìm được hắn?
Tề Ninh không đáp, đưa tay ra, không để Điền Tuyết Dung kịp phản ứng, đã cầm lấy bàn tay thon nhỏ của nàng. Điền Tuyết Dung kinh hãi, muốn lui về phía sau, Tề Ninh đã trầm giọng nói:
-
Đừng cử động!
Hắn giơ tay kia lên, chà xát vào bên cạnh tai mình, rồi lập tức kéo tay Điền Tuyết Dung, đặt tay nàng gần tai mình.
Điền Tuyết Dung không biết rốt cuộc người này muốn làm cái gì, khi ngón tay chạm vào bên tai Tề Ninh, nàng có cảm giác chạm phải một vật gì đó giống như miếng da, trong hơi nghi hoặc. Tề Ninh đặt hai ngón tay của Điền Tuyết Dung nắm vào miếng da kia, mắt đăm đăm nhìn vào mắt nàng, nhẹ giọng nói:
-
Kéo ra đi!
-
Kéo…kéo cái gì?
-
Nắm lấy cái đó, nhẹ nhàng kéo ra!
Tề Ninh nói.
Vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, Điền Tuyết Dung do dự một chút, nhưng vẫn làm theo lời của Tề Ninh, hai ngón tay nắm lấy mảnh da, nhẹ nhàng kéo ra. Chỉ kéo được non nửa, nàng hoảng sợ phát hiện khi thấy da của người này bị nàng lột ra. Nàng hết sức kinh hãi, khẽ “A” lên một tiếng, liền buông tay, không dám kéo nữa. Nàng quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn, kinh khủng nói:
-
Ngươi…rốt cuộc ngươi là người…hay là quỷ?
Tề Ninh cũng nhẹ giọng nói:
-
Ngươi nghĩ ta là ngươi hay là quỷ? Quay đầu lại mà nhìn này!
Thân thể mềm mại của Điền Tuyết Dung run lên, trong lòng hết sức sợ hãi. Nàng buôn bán dược liệu, đương nhiên cũng biết rõ, khi da bị lột ra, sẽ vô cùng đau đớn, nhưng vừa rồi nàng đã kéo cả một mảng da mặt của người này ra, khiến nàng rất sợ hãi. Càng làm nàng kinh sợ hơn, đó người này bị lột da mặt, nhưng lại không có phản ứng gì, ngay cả giọng cũng bình tĩnh như thường.
Tề Ninh bảo nàng quay đầu lại nhìn, nàng nghĩ tới một cảnh tượng vô cùng kinh khủng, làm sao dám nhìn.
-
Ngay cả một chút can đảm này ngươi cũng không có được, vậy mà còn muốn cứu Cẩm Y hầu?
Tề Ninh khẽ thở dài:
-
Nếu như ngươi không quay đầu lại, bây giờ ta sẽ đi giết vị Cẩm Y hầu kia, ngươi tin không?
Thân thể của Điền Tuyết Dung run lên, nàng cắn răng một cái, cố hết sức kìm chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một khuôn mặt máu thịt lẫn lộn.
Tề Ninh nhẹ nhàng cầm tay Điền Tuyết Dung, đặt lên mặt mình. Tay Điền Tuyết Dung run rẩy, nhưng nàng chợt nhận ra, tuy rằng khuôn mặt này không mềm mại, nhưng cũng không phải là máu me đầm đìa. Không kìm lòng được, nàng hơi hé mắt ra, chỉ thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc đang mỉm cười nhìn nàng.
Lập tức Điền Tuyết Dung mở to hai mắt, người trước mặt nàng không phải là vị Cẩm Y tiểu Hầu gia thì là ai?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo