Tề Ninh biết nơi này không nên ở lâu, nên nhẹ giọng nói:

-      
Ta đưa ngươi rời khỏi chỗ này trước, đi ra ngoài rồi nói.

Đưa tay ôm lấy Điền phu nhân, hắn xoay người nhảy qua cửa sổ.

Tuy thân thể Điền phu nhân mềm mại và hơi đẫy đà, nhưng Tề Ninh bế nàng cứ nhẹ như không. Trong bóng đêm, hắn cấp tốc chạy tới cổng sau của hoa viên. Cũng may là trước đó Trần lão gia đã căn dặn không ai được phép tiến vào hậu hoa viên, cho nên hậu hoa viên này cũng không có người canh gác. Tề Ninh mở cổng sau ra, phía trước là một cái hẻm nhỏ, hắn ôm phu nhân ra cửa, đi tới chỗ buộc ngựa.

Dưới ánh trăng yếu ớt, phu nhân được Tề Ninh ôm vào lòng, ngoại trừ giọng nói quen thuộc vừa rồi, nàng còn dần dần nhận ra một mùi hương quen thuộc.

Đây là mùi mà nàng đã nghe được vài lần trên người Tề Ninh, bây giờ lại nghe được mùi này, rốt cuộc lại có một cảm giác thân thiết trước nay chưa từng có. Trước đó, nàng hết sức sợ hãi, nhưng bây giờ đã dần dần bình tĩnh lại, được Tề Ninh ôm trong lòng, nàng cảm thấy hết sức yên lòng.

Tề Ninh ôm thân thể thơm tho của phu nhân trên tay, nhưng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là từ trên người phu nhân toát ra khí tức đặc biệt của một phụ nữ đang độ chín muồi, khiến hắn xao động.

Hắn đi rất nhanh, đi bộ mà như cưỡi ngựa, ban đầu phu nhân rất ngạc nhiên, nhưng sau đó lại có cảm giác kích động không nói nên lời.

Nơi buộc ngựa cách đó không xa, đi chỉ khoảng nửa khắc là tới. Xung quanh hoàn toàn yên lặng và vắng vẻ, Tề Ninh cẩn thận đặt Điền phu nhân lên lưng ngựa. Cả người vẫn mềm nhũn, Điền phu nhân yếu ớt dựa vào lưng ngựa. Tề Ninh cởi dây cương, rồi xoay người lại, leo lên lưng ngựa. Hắn vòng tay ra phía sau, nhẹ nhàng ôm eo Điền phu nhân, tay còn lại nắm dây cương, thúc ngựa liền đi.

Ngồi trên lưng ngựa, rời xa tòa nhà họ Trần, phu nhân mới bớt hồi hộp. Lúc này, thân thể Tề Ninh và Điền phu nhân kề sát nhau, một tay hắn vẫn ôm eo của Điền phu nhân. Trong lúc tuấn mã chạy như bay, thân thể hai người nhẹ nhàng ma sát, thực sự khiến cả người tiểu Hầu gia hơi nhũn ra.

Chợt nghe Điền phu nhân hỏi:

-      
Chúng ta…chúng ta đi đâu vậy?

Tuy các dấu hiệu cho thấy người này chính là Tề Ninh, nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn khác, cho nên Điền phu nhân không chắc chắn.

Tề Ninh ghìm cương ngựa, lúc này mới sực nhớ mình không biết hội quán thương hội ở đâu, liền cười khổ nói:

-      
Quên mất, phu nhân, hội quán ở đâu vậy?

Điền phu nhân thầm nghĩ ngươi không biết hội quán ở đâu, vậy mà cứ nhắm mắt nhắm mũi chạy đi. Nàng nói rõ vị trí của hội quán, Tề Ninh mới phát hiện là mình đi ngược hướng, hơi ngượng, liền quay đầu ngựa, chạy về phía hội quán.

Dọc đường, hai người không nói gì, Tề Ninh ôm eo Điền Tuyết Dung, hiển nhiên Điền Tuyết Dung cảm thấy không được tự nhiên, thỉnh thoảng lại vùng vẫy muốn xuống, nhưng đang ngồi trên lưng ngựa, cả người nàng vô lực, đương nhiên là không thể nhảy xuống. Khi sắp tới hội quán, Điền Tuyết Dung lên tiếng:

-      
Sắp tới rồi!

-      
Ta biết!

Tề Ninh nói, ngựa vẫn tiến về phía trước, Điền Tuyết Dung không nhịn được, lại nói:

-      
Ta…ta sắp tới hội quán rồi!

Tề Ninh thầm nghĩ, ta đã nghe rồi, nàng cần gì nhắc lại, nhưng hắn liền hiểu ra. Hội quán thương hội này tất nhiên là nơi tụ tập thương khách các nơi, khi tới Đông Hải, rất nhiều thương nhân có thể đều ở tại hội quán. Nhiều người trăm con mắt soi, tuy lúc này trời đã tối, nhưng vẫn chưa khuya, trong ngoài hội quán nhất định vẫn có nhiều người, mình để Điền Tuyết Dung ngồi sau lưng tới đó, đương nhiên sẽ bị chú ý.

Đương nhiên là trong lòng Điền Tuyết Dung cảm thấy e ngại, xưa nay nàng vốn trọng danh tiết, lúc này để một người đàn ông đưa tới hội quán, cho dù bề ngoài là một ông già, nhưng rốt cuộc cũng không tránh được người ta lời ra tiếng vào, phụ nữ có chồng hết sức kiêng kỵ đối với chuyện này, mà quả phụ lại càng kiêng kỵ hơn.

Tề Ninh đã hiểu ra, liền ghìm cương, theo chỉ dẫn của phu nhân, đi thẳng rồi rẽ trái, vào một con phố dài, hội quán ở trên đường này.

-      
Ngươi chưa khôi phục được sức lực phải không?

Tề Ninh nhẹ giọng hỏi.

Dọc đường, Điền Tuyết Dung đều thử xem mình đã khôi phục được sức lực chưa, nhưng tới lúc này, cả người nàng vẫn mềm nhũn, đành khẽ dạ một tiếng. Tề Ninh thầm nghĩ, nếu lão sắc quỷ cố tình dùng thuốc làm cho phụ nữ mất khả năng hoạt động, để lão tùy ý dâm ô, như vậy thì tác dụng của thuốc sẽ kéo dài một thời gian. Đến lúc này, Điền Tuyết Dung vẫn chưa khôi phục được sức lực, cũng là điều dễ hiểu.

-      
Khí lực của ngươi chưa khôi phục, đương nhiên không thể trở về được.

Tề Ninh suy nghĩ một chút, rồi kề tai Điền phu nhân, thấp giọng nói:

-      
Vậy bây giờ phải làm sao?

Điền Tuyết Dung thầm nghĩ, bây giờ ta biết phải làm sao đây. Nàng do sự một chút, rồi nhẹ giọng nói:

-      
Hay là…Hay là ngươi đặt ta ở ven đường, chờ ta khôi phục, ta sẽ tự trở về!

Tề Ninh khẽ thở dài:

-      
Ngươi không sợ có người xấu qua đường, sẽ nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp, ngay cả nhúc nhích, động đậy cũng không được sao?

Phu nhân đỏ mặt, nói:

-      
Ta…ta không biết phải làm sao.

Thật ra nàng cũng hiểu rõ, nếu mình thực sự bị bỏ lại bển đường, nếu ở đây có người qua lại, cho dù ban đầu đối phương không có ý xấu, nhưng nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp ngồi không thể nhúc nhích bên đường, họ cũng sẽ nảy sinh ý xấu. Nàng biết mình không thể ở một mình ở chỗ này.

Tề Ninh nhìn quanh một lượt, chợt cười nói:

-      
Trăng đêm nay cũng khá đẹp, hay là ta mời ngươi ngắm trăng?

-      
Ngắm trăng?

Phu nhân lộ vẻ buồn bực.

Tề Ninh giật dây cương, giục ngựa chạy tới một căn nhà cách đó không xa. Điền Tuyết Dung không biết Tề Ninh định làm gì, nhưng chợt cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, thì ra là được Tề Ninh ôm lấy. Tề Ninh đứng trên lưng ngựa, hai chân nhún xuống, cả người đã nhẹ nhàng bay tới một nóc nhà bên cạnh.

Gian nhà này vốn cũng không cao lắm, Tề Ninh lại đứng trên lưng ngựa, cách mái nhà cũng không xa. Điền Tuyết Dung cảm thấy thân hình dường như hơi mất đi trọng tâm, hết sức hoảng sợ, khẽ kêu lên một tiếng. Khi nàng bình tĩnh lại, Tề Ninh đã ôm ngang người nàng, đứng trên mái nhà.

Trong lúc Điền Tuyết Dung cảm thấy trái tim mình như muốn rớt khỏi lồng ngực, thì Tề Ninh đã nhẹ nhàng đặt nàng lên mái nhà. Sau đó, hắn ngồi bên cạnh nàng, hai tay đặt sau đầu, dựa lên nóc nhà, đưa mắt nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, thản nhiên nói:

-      
Bây giờ chúng ta yên lặng ngắm trăng đi!

Điền Tuyết Dung ngồi rũ rượi trên mái nhà, lúc này tim nàng vẫn đập rất nhanh. Nàng quay đầu lại nhìn Tề Ninh, thấy hắn đang gối đầu lên hai tay, bắt chéo chân, mặc dù hình dáng của hắn là một ông già, nhưng động tác lại không giống một ông già. Nàng cau mày, không kìm lòng được, hỏi:

-      
Ngươi rốt cuộc là ai?

Tề Ninh xoay người lại, đôi mắt chứa đầy ý cười, cười mỉm hỏi:

-      
Đến bây giờ ngươi vẫn không biết ta là ai sao?

-      
Giọng nói của ngươi và…và động tác, rất giống…rất giống một người!

Điền phu nhân hơi cắn đôi môi đỏ mọng:

-      
Thế nhưng…!

-      
Thế nhưng khuôn mặt này thì ngươi lại chưa từng nhìn thấy?

Tề Ninh thản nhiên nói:

-      
Nhất định ngươi đang suy nghĩ, lão già này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện cứu mình, hơn nữa dáng vẻ cà lơ phất phơ, không có chút gì là trang trọng, đúng không nào?

Điền Tuyết Dung hơi đỏ mặt, bị hắn nói toạc suy nghĩ của mình ra, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

-      
Có đôi khi lá gan của ngươi cần phải lớn hơn một chút.

Tề Ninh thản nhiên nói:

-      
Ta hỏi ngươi, có phải ngươi nghĩ ta là một người nào đó?

-      
Ta…

-      
Giọng nói và động tác của người đó, ngươi rất quen thuộc?

Tề Ninh chăm chú nhìn vào mắt Điền Tuyết Dung, nhẹ giọng hỏi:

-      
Nếu như ngươi thực sự có tâm, rất nhiều sự vật bị biểu hiện bên ngoài che lấp, ngươi đều có thể liếc mắt xem thấu.

Điền Tuyết Dung mở to mắt nhìn, dưới ánh trăng, trông nàng điềm tĩnh mà xinh đẹp.

-      
Lúc trước, ta ở ngoài cửa nghe lão sắc quỷ nói, bởi vì vị Cẩm Y hầu có ý đồ khác đối với ngươi, mới ra tay tương trợ, ngươi lại nói Cẩm Y hầu giàu lòng trắc ẩn, đó là lời nói thật lòng của ngươi chứ?

Tề Ninh nhìn vào đôi mắt như sóng gợn của Điền Tuyết Dung:

-      
Ngươi thực sự nghĩ Cẩm Y hầu là người tốt?

Trong đôi mắt của Điền Tuyết Dung lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, thân thể hơi lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào mắt Tề Ninh:

-      
Cẩm…Cẩm Y hầu đương nhiên là người tốt!

-      
Ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo!

Đôi mắt của Tề Ninh như cười như không:

-      
Vị Trần hội trưởng kia nói cũng không sai, Tiểu Hầu gia kia là hầu tước, thân phận rất cao, ngươi là một thương nhân, cho dù hắn là người tốt, chẳng lẽ hắn thực sự giúp ngươi mà không cầu điều gì? Nàng thật lòng nói cho ta biết, hắn có mưu đồ với ngươi, nhưng ngươi không thể cho ai biết, phải không?

Ban đầu Điền Tuyết Dung nghi ngờ ông già trước mặt có quan hệ gần gũi với Tề Ninh, nhưng lúc này nghe hắn nói về Tề Ninh một cách không lễ độ, khuôn mặt xinh đẹp liền lộ vẻ bối rối, hỏi:

-      
Ngươi biết Cẩm Y hầu?

-      
Biết hay không biết, không quan trọng, ta chỉ muốn biết rốt cuộc trong lòng ngươi đánh giá hắn như thế nào!

Tề Ninh lại ngước lên nhìn trời:

-      
Việc làm của mỗi người, cũng không hề vô duyên vô cớ. Ta tin lời ngươi, có lẽ hắn thật sự là người tốt, cũng có thể thực sự không có mục đích gì khác đối với ngươi. Thế nhưng, nếu hắn không có bất cứ cảm giác nào đối với ngươi, ngươi nghĩ hắn sẽ thực sự ra tay tương trợ ngươi sao?

-      
Ngươi cho ta xuống dưới đi!

Điền Tuyết Dung hiển nhiên không muốn tiếp tục cùng Tề Ninh bàn luận về chuyện này.

Tề Ninh cười nhẹ, nói:

-      
Đêm nay ta ra tay cứu giúp, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thiếu ta thật nhiều ân tình? Ngươi lập tức đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?

-      
Ta…!

Điền Tuyết Dung thầm nghĩ người này nói rất đúng, đêm nay nếu như không có người này cứu giúp, tấm thân của mình đã bị lão sắc quỷ kia làm nhơ bẩn, hậu quả thật sự không sao tưởng tượng nổi. Nghĩ vậy, Điền Tuyết Dung liền dịu giọng, nói:

-      
Ta…cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi, sau này…sau này ta tìm cơ hội báo đáp ân đức của ngươi.

-      
Ta không cần ngươi báo đắp, chỉ muốn hỏi ngươi hai câu.

Tề Ninh nói:

-      
Trả lời xong hai câu hỏi này, lão già này tuyệt đối sẽ không hỏi thêm câu nào nữa. Hơn nữa, sau này ta cũng không để ngươi gặp lại ta, mọi chuyện xảy ra đêm nay, hãy xem như chưa từng xảy ra! Ngươi thấy thế nào?

-      
Ngươi…muốn hỏi cái gì?

-      
Câu hỏi rất đơn giản, ngươi nói cho ta biết, có phải Cẩm Y hầu rất lưu tâm đối với ngươi?

Tề Ninh hơi nghiêng người tới Điền Tuyết Dung:

-      
Có phải hắn có cảm tình đối với ngươi? Ngươi chỉ cần thành thật trả lời ta, ta cũng sẽ không cho người thứ ba biết.

Điền Tuyết Dung cúi đầu, không nói.

-      
Ngươi không muốn trả lời, có phải vì lo sợ có người sẽ gây bất lợi cho hắn?

Tề Ninh lại hỏi.

Điền Tuyết Dung yếu ớt thở dài, nói:

-      
Ngươi có ân đối với ta, nhưng…ta không muốn bàn luận về tiểu Hầu gia sau lưng ngài ấy.

Tề Ninh thở dài, nói:

-      
Câu hỏi thứ nhất, ngươi trả lời một cách mơ hồ, xem ra người thực sự không biết ơn ta. Thôi được, chúng ta đổi lại cách hỏi, ngươi có tình cảm nam nữ đối với Cẩm Y hầu hay không?

Điền Tuyết Dung ngẩn người, càng lúng túng, quay sang chỗ khác, không nhìn Tề Ninh. Tề Ninh khẽ cười, nói:

-      
Xem ra ngươi cũng không có cảm tình gì đối với hắn. Nếu đã như vậy, ta biết nên làm như thế nào rồi! Ha ha, ngươi hãy xem ta đối phó vị Cẩm Y hầu kia như thế nào!

 

0.13764 sec| 2442.063 kb