Hầu tổng quản nói:
- Là do lão nô đích thân đưa tới lúc sáng sớm. Đồ ăn thức uống trong phủ đại đô đốc đều rất được chú ý cẩn thận, đồ ăn thức uống đều phải kiểm tra trước khi đưa tới cho đại đô đốc và phu nhân. Sáng nay, lúc lão nô đưa canh ngân nhĩ tới, Xuân Đào đã thử trước, rồi mới đưa vào phòng cho phu nhân. Tề Ninh khẽ gật đầu. Hầu tổng quản ngẩng đầu nhìn Thẩm phu nhân nằm trên giường, sống mũi cay cay, nói:
- Nhất định là phu nhân muốn đi theo đại đô đốc, cho nên mới thu xếp mọi việc như thế.
Thẩm phu nhân mặc một bội y phục trắng toát, hơn nữa tư thế nằm trên giường hết sức ung dung bình tĩnh, trên khuôn mặt cũng không có vẻ gì là đau khổ. Thật ra Tề Ninh thầm hiểu, nếu như bị người khác đầu độc, chắc chắn Thẩm phu nhân không thể có được dáng vẻ như vậy.
Toàn bộ những biểu hiện trước mắt, cho thấy Thẩm phu nhân đã chuẩn bị kỹ càng cho cái chết của mình.
Mặc dù hiện trường tự sát của Đạm Đài Chích Lân và Thẩm phu nhân quả thực không tìm được kẽ hở nào khác, nhưng một đôi vợ chồng lần lượt kết thúc tính mạng của mình bằng cách tự sát như vậy, khiến Tề Ninh thấy hơi kỳ lạ, từ đáy lòng, hắn nghĩ chuyện này hoàn toàn không đơn giản như bề ngoài của nó.
- Bốp!
Một âm thanh giòn giã chợt vang lên, Thẩm Lương Thu đột nhiên vung tay tự tát vào mặt mình, Tề Ninh ngẩn người. Thẩm Lương Thu thở dài, nói:
- Ta đã không bảo vệ được cho đại đô đốc, hôm nay cũng không bảo vệ được cho phu nhân, ta còn mặt mũi nào đi gặp đại đô đốc chứ!
Xoay người đi tới trước mặt Tề Ninh, y nhìn Tề Ninh, nói:
- Hầu gia, ti tướng thất trách, không bảo vệ được cho đại đô đốc và phu nhân, khẩn cầu Hầu gia lần này quay về kinh, cũng áp giải ti tướng vào kinh một thể. - Thẩm tướng quân nói như vậy là có ý gì?
- Trước kia ti tướng đã lập lời thề, muốn đồng sinh cộng tử với đại đô đốc, nếu như sau lưng đại đô đốc có đao chém vào người, ti tướng nhất định sẽ đỡ thay cho hắn.
Thẩm Lương Thu lắc đầu cười khổ:
- Nhưng hiện nay đại đô đốc và phu nhân đều đã ra đi, ti tướng vẫn sống tạm qua ngày. Trước tiên ti tướng sẽ thỉnh tội với lão Hầu gia, sau đó…
Y bỏ lửng câu nói.
Từ đôi mắt của Thẩm Lương Thu, Tề Ninh thấy được sự đau xót ẩn giấu trong đó.
Từ hôm qua, lúc nhìn thấy Thẩm Lương Thu, Tề Ninh lập tức nhận ra thật ra Thẩm Lương Thu vẫn đang cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, trông y có vẻ khá bình tĩnh.
Đạm Đài Chích Lân mất đi, tướng lĩnh cao nhất của thủy quân Đông Hải lúc này là Thẩm Lương Thu, trong tình huống như vậy, sự bình tĩnh của y là điều có thể hiểu được.
Thế nhưng hai vợ chồng Đạm Đài Chích Lân lần lượt tự sát, hiển nhiên Thẩm Lương Thu đã có phần không khống chế được tâm trạng của mình.
- Được rồi, Hầu tổng quản, phiền lão đi tìm một thị nữ tới, xem trên người phu nhân có để lại vật gì không.
Tề Ninh trầm ngâm một chút, rồi nhẹ giọng phân phó:
- Đây là phòng của phu nhân, chúng ta không tiện ở lâu, đi ra ngoài rồi nói tiếp.
Hầu tổng quản đứng dậy đi tìm Xuân Đào tới, mấy người khác cũng đều ra ngoài. Lúc ra khỏi cửa, Thẩm Lương Thu hít sâu một hơi, quay đầu lại hỏi Hầu tổng quản:
- Tiểu thiếu gia ở đâu?
- Bẩm, đã có vú em chăm sóc cho tiểu thiếu gia rồi ạ.
Hầu tổng quản lau nước mắt, khuôn mặt vẫn chưa hết vẻ hoảng sợ:
- Thẩm tướng quân, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào đây?
- Tiểu thiếu gia không thể ở đây, phải nhanh chóng đưa tiểu thiếu gia về kinh thành.
Thẩm Lương Thu bình tĩnh nói:
- Di thể của đại đô đốc cũng không thể tiếp tục để như vậy!
Quay sang Tề Ninh, y lại nói:
- Hầu gia, chúng ta phải nhanh chóng nhập liệm cho đại đô đốc, còn phu nhân nữa…
Gương mặt y lộ vẻ trầm ngâm.
- Thẩm tướng quân chuẩn bị đưa di thể của hai vị tới kinh thành sao?
Tề Ninh hỏi.
Thẩm Lương Thu thở dài:
- Việc này có chút khó làm.
- Ồ?
Tề Ninh ngạc nhiên nói:
- Xin chỉ giáo cho?
- Chắc Hầu gia không biết, trước đây khá lâu, đại đô đốc từng nói, nếu một ngày nào đó đại đô đốc rời khỏi vị trí đô đốc thủy quân, thì thà rằng hắn được yên giấc ngàn thu ngoài biển cả. Đại đô đốc nói, bản thân quá nửa đời lấy biển làm nhà, một khi ra đi, cũng muốn nằm dưới đáy biển sâu.
Tề Ninh ngẩn người, Thẩm Lương Thu lắc đầu nói/:
- Lúc đó, có mặt rất nhiều tướng lĩnh thủy quân, mọi người đều cho rằng đại đô đốc chỉ thuận miệng nói như thế, bởi vậy họ cũng đều nói, nếu chết đi, thì muốn được chôn ở biển. Ti tướng kết nghĩa huynh đệ với đại đô đốc, biết đại đô đốc không phải tùy tiện nói ra, cho nên cũng nói, sau khi chết đi, cũng muốn an nghỉ dưới đáy biển như đại đô đốc…
- Nói như vậy, đại đô đốc muốn sau khi qua đời, sẽ được hải táng?
- Không chỉ có đại đô đốc, những người quanh năm lấy biển làm nhà, cũng đều có mong muốn như vậy.
Thẩm Lương Thu giải thích:
- Rất nhiều ngư dân muốn được hải táng sau khi qua đời.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh hỏi:
- Nếu là như thế, phu nhân cũng muốn được hải táng như đại đô đốc?
Thẩm Lương Thu cười khổ nói:
- Đại đô đốc và phu nhân tình nghĩa sâu nặng, vì đại đô đốc, phu nhân uống thuốc độc tự sát để được đi theo đại đô đốc, hai người tình sâu nghĩa nặng như vậy, làm sao có thể chia cắt bọn họ?
Tề Ninh thầm nghĩ, xử lý hậu sự như thế nào cho hai vợ chồng Đạm Đài Chích Lân, là việc của Đạm Đài gia, mình không cần nhiều lời, cho nên chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói thêm về chuyện này.
Đúng lúc này, sau khi đi vào không lâu, Xuân Đào vội vã đi ra, tay cầm một lá thư, nhìn Thẩm Lương Thu nói:
- Thẩm tướng quân, ở đây có một lá thư, đặt trước ngực phu nhân.
Thẩm Lương Thu liền đưa tay nhận lấy, vừa định mở ra, lại ngừng tay, đưa lên cho Tề Ninh, Tề Ninh lắc đầu nói:
- Thẩm tướng quân có từng nhìn thấy chữ viết của Thẩm phu nhân không? Trước hết hãy nhìn xem, đó có phải là thủ bút của phu nhân.
Thẩm Lương Thu lập tức mở lá thư ra, đọc lướt qua một lượt, rồi mới nói với Hầu tổng quản đứng gần đó:
- Hầu tổng quản, lão cũng từng nhìn thấy bút tích của phu nhân, lão có cho rằng đây là thư do phu nhân viết hay không? Hầu tổng quản sáp lại gần, nhìn kỹ một lượt, rồi khẳng định một cách chắc chắn:
- Không sai, đây là bút tích của phu nhân.
Thẩm Lương Thu gật đầu, cầm lá thư xem kỹ càng một lượt. Một lúc sau, y thở dài một tiếng, vẻ mặt bần thần, cười khổ nói:
- Phu nhân tự sát, hóa ra là do lỗi của ta!
Mấy người đều không hiểu, Thẩm Lương Thu giải thích:
- Tối hôm qua, ta tới báo cáo với phu nhân, Hầu gia dẫn các quan viên Hình bộ tới điều tra về cái chết của đại đô đốc, đại khái đã xác định, quả thật đại đô đốc tự sát mà chết.
Dừng một chút, y lại nói tiếp:
- Trước đó phu nhân vẫn không tin là đại đô đốc bỏ lại người và tiểu thiếu gia mà đi, chỉ cho rằng, đại đô đốc bị người khác ám hại, bởi vậy hàng ngày người đều chờ đợi triều đình phái người tới điều tra việc này. Thế nhưng tối hôm qua, sau khi biết là đại đô đốc tự sát, thì phu nhân liền…
Giọng y đã hơi ngẹn ngào.
Tề Ninh nói:
- Phu nhân đã biết, đại đô đốc tự sát mà chết, liền không còn lưu luyến gì nữa, cho nên mới uống thuốc độc tự sát, đi theo đại đô đốc, ý Thẩm tướng quân là như vậy?
Thẩm Lương Thu gật đầu, nói với vẻ tự trách:
- Nếu như tối hôm qua ta không bẩm báo như vậy với phu nhân, có lẽ…có lẽ chuyện này đã không xảy ra.
- Trong thư, phu nhân còn nhắc tới việc gì khác nữa không?
- Trong thư, phu nhân nói, trước khi tự sát mấy ngày, đại đô đốc có chút khác thường.
Thẩm Lương Thu nói:
- Tinh thần đại đô đốc hoảng hốt, hơn nữa có mấy lần nhắc đi nhắc lại, nếu có ngày nào đó đại đô đốc ra đi, thì hãy hải táng cho hắn.
Thẩm Lương Thu hai tâm bầm lá thư đưa cho Tề Ninh, chờ Tề Ninh nhận lấy, mới tiếp tục nói:
- Phu nhân bảo chúng ta đưa tiểu thiếu gia trở lại kinh thành, còn người lại muốn ở lại Đông Hải, cùng hải táng với đại đô đốc.
Tề Ninh cầm lấy lá thư, đọc lướt qua vài lần. Chữ viết trong thư rất đẹp, đúng là thủ bút của nữ nhân.
Di thư của Thẩm phu nhân lời lẽ súc tích, mục đích cuối cùng, rõ ràng là mong muốn được hải táng cùng với chồng của mình.
Tề Ninh gấp lá thư lại, cất vào tay áo, nói:
- Đây là di thư do phu nhân để lại, tuy bổn hầu do triều đình phái tới, nhưng thật ra cũng là được lão Hầu gia giao phó, sau khi quay về kinh, bổn hầu sẽ tự tay giao lại lá thư này cho lão Hầu gia, coi như là bàn giao với lão Hầu gia… Thẩm tướng quân, ý của ngài thế nào?
- Như vậy đương nhiên là tốt nhất rồi.
Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu:
- Hầu gia, phu nhân cũng đã ra đi, chuyện này…có lẽ cũng không nên để người khác biết.
- Đó là lẽ đương nhiên.
Tề Ninh nói:
- Có thể nhanh chóng nhập liệm di thể của đại đô đốc và phu nhân, tuy nhiên…triều đình vẫn đang bàn bạc chọn người thay vị trí đại đô đốc, trước khi ý chỉ được ban ra, nếu như tin tức đại đô đốc qua đời bị truyền ra, e rằng sẽ khiến Đông Hải rối loạn.
Hắn hơi nhíu mày:
- Chỉ có điều, nếu vẫn để như vậy, sợ rằng…!
Hắn cũng không nói hết câu, nhưng mọi người đều hiểu ý.
Tuy thời gian nóng nực nhất đã qua, nhưng khí trời vẫn không mát đi, nhiệt độ vẫn rất cao, nếu như để thi thể như vậy trong thời gian dài, không an táng, thì di thể sẽ bị hư hỏng.
- Nếu đại đô đốc thật sự muốn được hải táng, thì tuyệt đối không được làm qua loa.
Thẩm Lương Thu nói bằng giọng không cho phép phản đối:
- Hầu gia, ti tướng sẽ bố trí ổn thỏa cho di thể của đại đô đốc và phu nhân, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Tề Ninh thấy y nói như vậy, biết y có biện pháp, liền khẽ gật đầu, rồi nói:
- Phía bổn hầu sẽ trình sổ con lên triều đình, Thẩm tướng quân cũng có thể viết một sổ con. Đại đô đốc và phu nhân đều tự sát mà qua đời, chuyện này không còn nghi vấn gì nữa. Chỉ có điều, chúng ta vẫn phải suy đoán nguyên nhân khiến đại đô đốc tự sát, để còn bẩm báo với triều đình. Thẩm Lương Thu khẽ mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
- Thẩm tướng quân muốn nói cái gì?
Tề Ninh chăm chú nhìn Thẩm Lương Thu, hỏi.
Lúc này Thẩm Lương Thu mới nói:
- Ti tướng suy đi nghĩ lại, đại đô đốc…
Nói nửa chừng, y lắc đầu, nói:
- Sẽ không làm như thế nào đâu.
Đến lúc này, ti tướng cũng hiểu được, đại đô đốc không thể vì chuyện Hắc Hổ Sa mà nghĩ quẩn. - Viết thế nào trong sổ con, Thẩm tướng quân tự quyết định. Tề Ninh nói:
- Còn phía bổn hầu, chỉ biết theo sự thực mà thượng tấu.
Thấy dáng vẻ tiều tụy của Thẩm Lương Thu, hắn an ủi:
- Thẩm tướng quân không nên qua mức bi thương, hãy cố nén bi thương mà hành động. Thủy quân Đông Hải, còn phải trông cậy ở tướng quân.
Thẩm Lương Thu cũng chắp tay.
Tề Ninh nói:
- Bổn hầu sẽ ở gần đây chờ ý chỉ của triều đình, nếu Thẩm tướng quân có chuyện gì, cứ đến dịch quán tìm ta.
Vỗ nhẹ lên cánh tay Thẩm Lương Thu, Tề Ninh không nói gì nữa, liền xoay người rời đi.
Thẩm Lương Thu đích thân tiễn Tề Ninh ra cửa. Lúc ra khỏi cửa, đám Ngô Đạt Lâm đã chờ sẵn ở bên ngoài. Lên ngựa đi được một đoạn đường, đột nhiên Vi Ngự Giang hỏi:
- Hầu gia, việc này dừng ở đây sao?
Tề Ninh cưỡi ngựa chạy chầm chậm, quay đầu lại nhìn Vi Ngự Giang, hỏi:
- Vì sao Vi ti thẩm lại hỏi như vậy?
- Ty chức…ty chức chỉ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Vi Ngự Giang nhích lại gần Tề Ninh, hai con ngựa chạy song song:
- Đạm Đài đại đô đốc tự sát rồi, ngày hôm qua chúng ta vừa tới, ngày hôm nay phu nhân cũng tự sát, chuyện này…rõ ràng rất kỳ lạ, ty chức cảm thấy chắc chắn có ẩn tình.
- Ngươi cũng đã nhìn thấy hiện trường đại đô đốc và Thẩm phu nhân tự sát rồi mà, Đạ Đài đại đô đốc chết ở trong mật thất, còn Thẩm phu nhân không những sắp xếp mọi việc xong mới uống thuốc độc, mà còn để lại di thư.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Cái chết của hai người, ngươi có thể tìm được chứng cứ chứng minh là họ không tự sát không? - Chuyện này…
Vi Ngự Giang bối rối, đúng như Tề Ninh nói, y đều đã đích thân xem xét hai nơi hiện trường, cũng không phát hiện được có điều gì không phù hợp.
- Động cơ!
Tề Ninh nói:
- Nếu như hai người đều tự sát, lại không tìm ra bất cứ chứng cứ nào phủ định điều đó, thì chỉ có thể tìm hiểu động cơ khiến Đạm Đài đại đô đốc tự sát, điều gì khiến một nhân vật như vậy, không thể không tự sát.
Ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trong xanh không mây, hắn lẩm bẩm:
- Rốt cuộc là Đạm Đài đại đô đốc sợ cái gì?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo