Trong phòng vọng ra tiếng của Trần lão gia:
- Đương nhiên là phía lão phu sẽ toàn lực tương trợ, chỉ có điều… Lão cũng không nói hết câu.
Điền Tuyết Dung vội vàng, hỏi:
- Thế nào? Lão hội trưởng, chẳng lẽ có gì khó xử chăng?
- Điền lão bản, ngươi mang thuốc chữa bệnh đường ruột tới, đương nhiên là điều tốt lành và may mắn cho dân chúng Đông Hải. Trần lão gia hơi trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói:
- Chỉ có điều, muốn đặt chi nhánh ở Đông Hải, còn muốn chế biến thuốc ở đây, lại là đả kích không nhỏ đối với Dược hành thương hội!
- Lão hội trưởng, theo ta được biết, hiện nay ở Đông Hải không có thuốc trị được bệnh đường ruột một cách hiệu quả.
Điển Tuyết Dung liền nói:
- Tuyết Dung mang thuốc tới, đúng bệnh hốt thuốc, hơn nữa, Tuyết Dung mở chi nhánh ở Đông Hải, tuyệt đối không kinh doanh loại thuốc nào khác thuốc chữa bệnh đường ruột, như thế sẽ không có ảnh hưởng quá lớn tới các hãng thuốc khác.
- Điền lão bản, ngươi là vãn bối của lão phu, lão phu gọi ngươi một tiếng Tuyết Dung cũng không sao.
Trần lão gia nói một cách thành khẩn:
- Đương nhiên ngươi nói vậy cũng rất có lý, nhưng trước khi thuốc của ngươi tiến vào Đông Hải, mặc dù dân chúng Đông Hải không thể tìm được thuốc tốt nhất điều trị bệnh đường ruột, nhưng để chống chọi với căn bệnh đó, họ phải dùng các loại thuốc khác. Trên thực tế, cần tới bốn, năm loại thuốc khác nhau để chống lại cơn đau do bệnh đường ruột gây ra, hơn nữa liều lượng không nhỏ… Ho khan mấy tiếng, lão lại nói:
- Ta đã thấy loại thuốc do ngươi mang đến, đó cũng là thuốc tốt, hơn nữa chỉ cần một loại thuốc là có thể điều trị được loại bệnh này!
- Lão hội trưởng, dân chúng có thể dùng được loại thuốc tốn ít tiền nhất để trị bệnh, chẳng phải là điều tốt lành hay sao? Điền Tuyết Dung nói:
- Chẳng lẽ có cái gì sai?
Trần lão gia nói:
- Tuyết Dung, vậy ngươi có nghĩ tới các hãng thuốc ở Đông Hải không? Cứ như vậy, tất nhiên việc làm ăn của họ sẽ bị đả kích rất lớn, lợi nhuận của rất nhiều tiệm thuốc bị giảm đi, ngươi cứ tiếp tục như vậy thì nhất định họ phải đóng cửa rồi!
- Việc này…
Điền Tuyết Dung khẽ thở dài:
- Lão hội trưởng, người hành y có tấm lòng của người làm cha mẹ, tuy chúng ta không phải là đại phu, nhưng kinh doanh thuốc men, ngoại trừ kiếm tiền, dù sao cũng phải tìm cách mang lại phúc lợi cho bách tính. Hai ngày nay ở Đông Hải, ta đã điều tra kỹ càng, số lượng người bệnh đường ruột ở Đông Hải rất lớn. Theo ta được biết, hàng năm có rất nhiều bách tính chết vì không được trị liệu, nếu như chỉ vì lo lắng cho việc làm ăn của mấy hiệu thuốc ở Đông Hải bị đả kích, mà không quan tâm tới sự thống khổ của hàng ngàn hàng vạn bách tính Đông Hải, như vậy phải chăng là không phân biệt được nặng nhẹ, chủ yếu và thứ yếu?
Tề Ninh nghe nàng nói vậy, trong lòng thầm tán thành, càng cảm thấy kính nể Điền Tuyết Dung.
- Tuyết Dung, suy nghĩ của lão phu cũng giống như của ngươi, thế nhưng dược hành thương hội không nghĩ như vậy.
Trần lão gia kiên trì nói:
- Dược hành thương hội muốn bảo vệ lợi ích của các hiệu thuốc, lần này ngươi tới, thật ra đã có nhiều người thầm bất mãn.
- Lão hội trưởng, ta đã gặp Miêu hội trưởng của dược hành thương hội, ông ấy rất hài lòng đối với loại thuốc do ta mang đến, hơn nữa ông ấy còn nói nhất định sẽ giúp ta mở rộng loại thuốc này.
Điền Tuyết Dung nói:
- Chẳng lẽ Miêu hội trưởng không làm chủ được việc này?
- Tuy Miêu hội trưởng là hội trưởng dược hành thương hội Đông Hải, nhưng hắn nói như vậy, mà không trao đổi trước với các hiệu thuốc.
Trần lão gia nói:
- Lời nói của hắn cũng chỉ có thể đại diện cho một nhà, nếu như các hiệu thuốc đều không đồng ý, hắn cũng đành chịu thôi. Điền Tuyết Dung hơi lo lắng, nói:
- Lão hội trưởng, theo lời nói của ngài, chẳng lẽ…Điền gia dược hành không thể lập chi nhánh ở Đông Hải sao?
- Tuyết Dung, ngươi đừng lo lắng.
Trần lão gia mỉm cười, nói:
- Miêu hội trưởng không làm được, nhưng dựa vào cái mặt của lão già này, lão phu vẫn có chút biện pháp. Ngày mốt, dược hành thương hội sẽ triệu tập các nhà cùng thương nghị. Ngày mai, lão phu chỉ cần đến gặp mấy ông chủ của mấy hiệu thuốc lớn, giải thích cho bọn họ hiểu, hẳn là họ sẽ ủng hộ việc Điền gia dược hành lập chi nhánh ở Đông Hải. Đến lúc đó, chỉ cần có sự ủng hộ của mấy nhà thuốc lớn, hơn nữa Miêu hội trưởng và lão phu đều cố gắng hết sức hỗ trợ, thì chuyện này cũng không có gì khó.
Điền Tuyết Dung vui mừng nói:
- Lão hội trưởng, nếu quả thật như vậy, thì thật sự rất cảm tạ ngài.
Trần lão gia cười ha hả, nói:
- Tuyết Dung làm thế nào cảm tạ ta đây?
- Lão hội trưởng, Tuyết Dung kính ngài một chén!
Tề Ninh nghe trong phòng truyền ra tiếng động, hẳn là Điền Tuyết Dung đứng dậy mời rượu Trần lão gia. Tề Ninh thầm kêu không ổn, thầm nghĩ rất có thể trong rượu có bỏ thuốc mê, nhưng lúc này, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Tuy từ miệng Nguyệt Hương, hắn biết Trần lão gia không phải là người tốt, nhưng dù sao, đó cũng chỉ là lời nói của một cô nương ở thanh lâu, chưa chắc đã là thật. Nếu như hắn tùy tiện hành động, mà Trần lão gia lại không hề có ý đồ hãm hại Điền Tuyết Dung, thì ngược lại là làm hỏng chuyện của nàng ta. Hắn rất kiên nhẫn, cũng không vội vàng tùy tiện ra tay, thầm nghĩ mình cứ xem tình hình rồi tính sau.
Trong phòng vọng ra tiếng cười của Trần lão gia, rồi tiếng lão cất lên:
- Xem ra tửu lượng của Tuyết Dung không kém! Nào, chúng ta lại uống mấy chén!
Điền Tuyết Dung vội hỏi:
- Lão hội trưởng, tửu lượng của Tuyết Dung…Tuyết Dung rất tệ, không uống nhiều được, xin lão hội trưởng thông cảm. - Tuyết Dung, người Đông Hải có quy củ của người Đông Hải mà! Trần lão gia cười nói:
- Chúng ta là người Đông Hải, chỉ cần nâng chén lên, là phải uống ba chén, nếu không, có nghĩa là khinh thường ta. Thế nào, Tuyết Dung làm khó ta sao?
- Không, không phải đâu, lão hội trưởng hiểu lầm rồi!
Điền Tuyết Dung do dự một chút, rồi nói:
- Vậy thì Tuyết Dung uống ba chén, không thể uống thêm chén nào nữa, xin lão hội trưởng thông cảm.
- Được, được, nào, chúng ta uống ba chén!
Trong phòng vang lên tiếng chạm cốc, sau đó lại nghe có tiếng vỗ tay, Trần lão gia nói:
- Tửu lượng của Tuyết Dung thật tốt, lúc uống rượu trông càng quyến rũ động lòng người. Tề Ninh nghe lão nói như vậy, liền thầm cười nhạt, thầm nghĩ nếu đúng là một bậc tiền bối, tuyệt đối không thể nói như vậy với một phụ nữ đáng tuổi con em mình, lão sắc quỷ này quả nhiên là kẻ nói năng tùy tiện.
Rõ ràng là Điền Tuyết Dung cũng nhận ra lời lẽ của Trần lão gia không ổn, nhưng nàng chỉ nói:
- Không dám. Lão hội trưởng, trời đã tối, lão hội trưởng tuổi tác đã cao, nên đi nghỉ sớm một chút.
Hôm nay được gặp lão hội trưởng, Tuyết Dung rất vinh hạnh, ngày mốt…
- Thế nào, Tuyết Dung phải đi à?
Trần lão gia thở ra:
- Như vậy hóa ra lão phu tiếp đãi khách không chu toàn sao?
- Lão hội trưởng, ngài hiểu lầm rồi, Tuyết Dung chỉ lo ngài tuổi cao…
- Thoạt nhìn, lão phu hơi lớn tuổi, nhưng thân thể còn rất rắn chắc.
Trần lxo gia cười nói:
- Lão phu ăn được, uống được, hơn nữa còn có tới mấy thê thiếp.
Ngươi không biết đâu, tuy lão phu có nhiều thê thiếp, nhưng lão phu đều làm các nàng rất thỏa mãn, lão phu cũng không bỏ sót một người nào.
Tề Ninh không nghe Điền Tuyết Dung trả lời, biết trần lão gia nói những lời như vậy, Điền Tuyết Dung cũng không tiện trả lời.
- Tuyết Dung này, lão phu nghe nói hiện giờ ngươi đang ở góa, một nữ nhân lo liệu gia nghiệp, rất là gian nan phải không?
Trần lão gia ra vẻ thân thiết nói.
- Chuyện này…!
Điền Tuyết Dung nhẹ giọng nói:
- Có rất nhiều người giúp đỡ, vẫn có thể tiếp tục chịu được.
- Nghe nói việc làm ăn của Điền gia dược hành chủ yếu đều dựa vào thái y viện?
Trần lão gia nói:
- Đúng là làm ăn không nhỏ mà!
Dược hành trong thiên hạ lên tới mấy nghìn, nhưng rất hiếm dược hành có thể làm ăn với thái y viện.
Điền Tuyết Dung nói:
- Đó cũng là nhờ vận khí tốt.
- Ha ha ha!
Trần lão bản cười to, nói:
- Chuyện khác có thể nói là vận khí tốt, nhưng có thể làm ăn với thái y viện, thì không thể chỉ có vận khí tốt là được.
Ngừng lại một chút, lão cười nói:
- Theo lão phu biết, phía sau lưng Điền gia dược hành của các ngươi có một chỗ dựa rất vững chắc, không biết có đúng hay không?
Tề Ninh thầm rùng mình, thầm nghĩ ngay cả phó hội trưởng thương hội của Đông Hải cũng biết sau lưng Điền gia dược hành có chỗ dựa vững chắc, xem ra quan hệ giữa mình và Điền gia đã sớm truyền ra ngoài rồi.
- Lão hội trưởng, ngài nghe lời đó từ đâu vậy?
Tuy những điều Trần lão gia nói đều là sự thật, nhưng đương nhiên Điền Tuyết Dung sẽ không tùy tiện thừa nhận, chỗ dựa vững chắc sau lưng Điền gia, là Cẩm Y Tề gia, giọng nàng cũng trở nên nghiêm túc.
- Chuyện như thế này thường không giấu được.
Trần lão gia cười nói:
- Chuyện của dược hành các nơi, chưa chắc lão phu biết được, thế nhưng, thương nhân có thể làm ăn với hoàng cung hoặc quan phủ, dù sao cũng chỉ có một vài. Lão phu còn nghe nói, chỗ dựa vững chắc của Điền gia là Cẩm Y Tề gia.
Cẩm Y Tề gia là một trong tứ đại thế tập của Sở quốc, thực sự là một chỗ dựa quá vững chắc!
Giọng của Điền Tuyết Dung trở nên lạnh lùng:
- Lão hội trưởng, việc làm ăn ở kinh thành không liên quan tới Đông Hải, lão hội trưởng không nên nói thêm nữa.
- Vì sao Tuyết Dung lại kiêng lỵ không dám nhắc tới Cẩm Y Tề gia?
Trần lão gia cười nói:
- Chẳng lẽ…trong đó có điều gì khó nói?
- Lão hội trưởng, Tuyết Dung còn có việc phải làm, xin cáo từ trước, lần sau sẽ bái phỏng lão hội trưởng.
Điền Tuyết Dung lập tức định rời đi. Tề Ninh thầm nghĩ, lúc này nàng ta rời khỏi cũng tốt. Chợt nghe Điền Tuyết Dung khẽ kêu “Ôi” một tiếng, trong lòng Tề Ninh biết không ổn, liền thò đầu nhìn vào, thấy Điền Tuyết Dung đã rời ghế, đang ngồi co quắp dưới đất, mà gần đó, một lão già tóc hoa râm mặc áo tím đang ngồi quay lưng lại.
Tề Ninh lập tức rụt đầu lại, chỉ nghe Điền Tuyết Dung sợ hãi nói:
- Lão hội trưởng, ngài cho…cho cái gì vào rượu và thức ăn phải không? Vì sao cả người ta rũ rượi, đầu váng mắt hoa?
Trần lão gia cười nói:
- Tuyết Dung, sao nàng lại nhìn ta như vậy? Lão phu há lại là người như vậy sao? Có lẽ là nàng uống liên tiếp ba chén rượu, say rồi nên mới thấy như vậy.
- Vậy…vậy xin lão hội trưởng gọi một nha hoàn tới, đưa ta về hội quán của thương hội, Tuyết Dung…Tuyết Dung vô cùng cảm kích!
Rõ ràng là Điền Tuyết Dung biết sự tình không ổn, giọng nói đã trở nên hốt hoảng.
Trần lão gia thở ra:
- Chuyện cũng chưa nói xong, Tuyết Dung cần gì nôn nóng rời đi? Chở trong chốc lát, hơi men tự nhiên tan đi, đừng lo lắng.
- Ngươi…!
Điền Tuyết Dung muốn nói lại thôi.
- Tuyết Dung này, chúng ta lại nói tiếp nhé!
Trần lão gia nói:
- Nàng nói xem, vì sao Cẩm Y Tề gia phải giúp Điền gia dược hành của các ngươi? Buôn bán với thái y viện, là ước mong tha thiết nhất của mỗi hãng thuốc, bao nhiêu dược hành tốn tiền, tốn công sức đều không làm được. Ở kinh thành, mặc dù Điền gia dược hành các ngươi xem như cũng có tên tuổi, nhưng rất nhiều hãng thuốc khác có thực lực mạnh mẽ hơn Điền gia các ngươi nhiều, nhưng chỉ có một mình Điền gia các ngươi làm được điều đó? - Ngươi muốn nói cái gì?
Điền Tuyết Dung hiển nhiên là đang nén giận.
Trần lão gia thở ra:
- Sau khi lão phu biết chuyện này, vẫn suy nghĩ nát óc mà không tìm được lời giải. Về sau, lại nghe người ta nói, vị Hầu gia mới của Cẩm Y Tề gia là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi, là cái tuổi trẻ trung, dồi dào sức khỏe nhất. Cười hì hì, lão lại hỏi:
- Nàng nói cho lão phu nghe xem, có phải là nàng cho hắn được hưởng thứ gì đó mà người khác không thể cho hắn?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo