Đàn ông háo sắc là lẽ thường tình, Tề Ninh biết đêm hôm qua vị Thường nhị ca này thức khuya, là vì đi thanh lâu.
Đàn ông hễ tụ họp một chỗ, đề tài câu chuyện luôn là nói về phụ nữ, Thường nhị ca và hai người kia rõ ràng là quen biết đã lâu, quan hệ có phần thân thiết, nói năng cũng không kiêng dè, ban đầu chỉ khen vóc người của các cô nương, nhưng sau đó, lời lẽ liền trở nên quá quắt, Tề Ninh cũng không để ý tới, một mình tự rót tự uống, vừa uống vừa suy nghĩ về bài thơ bí hiểm kia.
Chợt nghe một người hỏi:
- Thường nhị ca, cả thành đều biết, người trắng nhất Bách Hoa lâu chính là Tuyết Cô, cô nương mà tối hôm qua huynh gặp gỡ, da dẻ còn trắng hơn Tuyết Cô sao?
- Gạt ngươi làm cái gì?
Thương nhị ca đắc ý nói:
- Trương lão tam là một người tinh ý, sau khi tới nơi, cô nương kia vẫn không tiếp khách, chỉ chờ ta đến. Tối hôm qua quả là khoan khoái, khi cô nương ấy cởi quần áo ra, da trắng còn hơn trứng gà bóc, ta sờ mó một hồi, mịn màng không muốn rời tay…Ha ha, tối nay, mấy người phải đi xem thử đi, kẻo sau này lại hối tiếc.
Một người thở ra:
- Tối nay không đi được, ta có hẹn với nhân tình, tối nay tới thăm cô ấy, nam tử hán đại trượng phu, nói phải giữ lời.
- Lão Lục, nhân tình của ngươi là ai vậy?
Thường nhị ca trêu ghẹo:
- Tiểu tử ngươi đấy, bao nhiêu tiền bạc đều ném vào đó, cùng một lúc có tới ba bốn nhân tình, sẽ khiến ngươi mỏi gối chồn chân chịu không nổi đâu! Nào, tới đây, nhị ca gắp cho ngươi miếng thịt gà, bồi bổ sức khỏe, kẻo lại chết trên giường các cô nương! Ba người đều cười rộ lên, người được gọi là lão Lục cười nói:
- Hôm kia đi Túy Liễu các, tối nay phải đến Hồng Nguyệt phường, cô nương mà Thường nhị ca nói tới, đành phải để ngày mai hãy tới vậy!
Tề Ninh vốn chỉ vô tình mà nghe được những lời nhảm nhí của bọn họ, đột nhiên nghe được hai tiếng “Túy Liễu”, vẻ mặt liền căng thẳng, lập tức nhìn sang bên đó, ba người kia cũng không chú ý, vẫn cười cười nói nói như trước. Tề Ninh hơi trầm ngâm, bỗng đứng dậy, từ từ đi tới phía sau lưng Thường nhị ca. Vị Thường nhị ca kia vẫn hào hứng nói cười, nước miếng tung bay, không chú ý, nhưng hai người kia ngẩng lên nhìn Tề Ninh .
- Xin chào ba vị!
Tề Ninh chắp tay cười nói:
- Nghe ba vị nói chuyện rất thú vị, tiểu đệ cũng muốn góp chuyện, không biết ba vị có cho phép?
Thường nhị ca quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên xa lạ cắt ngang lời mình, mặt liền sa sầm, vỗ bàn lạnh lùng nói:
- Lão tử đang nói chuyện, ngươi xía vào làm gì? Biết lão tử là ai chăng?
Y còn chưa dứt lời, Tề Ninh đã thả một thỏi bạc lên bàn, ngồi xuống một ghế trống, lại cười nói:” - Mạo muội quấy rối, tiểu đệ xin được mời bữa cơm này, muốn kết giao bằng hữu với ba vị, mong rằng ba vị không từ chối người đến từ xa ngàn dặm.
Tề Ninh tươi cười mở lời, có câu không ai đánh người tươi cười, huống chi Tuy nhiên còn đưa bạc ra chủ động mời khách, vẻ mặt ba người kia lập tức dịu đi. Thường nhị ca nhìn từ đầu đến chân Tề Ninh, nhíu mày hỏi:
- Ngươi là ai?
- Tiểu đệ là người ở xa tới, thích chu du bốn phương.
Hơi khom người tới trước, Tề Ninh hạ giọng nói:
- Tiểu đệ không có sở thích nào khác, chỉ là mỗi lần đến một địa phương nào đó, thích… Hắn không nói hết câu, nhưng cố ý lộ ra nét mặt khiến người ta ngầm hiểu. Ba người kia nhìn nhau, cũng hiểu rõ ý tứ của Tề Ninh, người nào cũng cười cười một cách nham nhở.
Thường nhị ca đã cười, nói:
- Thiếu niên thích mỹ nhân, là lẽ thường tình, không có gì phải e ngại. Xem ra vị tiểu huynh đệ này cũng là người cùng hội cùng thuyền.
Tề Ninh mỉm cười, lúc này mới hỏi:
- Trước đây tiểu đệ nghe người ta nói, trong thành này có một nơi tên là Túy Liễu các, không biết có đúng không?
Lúc nãy Tề Ninh vừa nghe được ba tiếng “Túy Liễu các”, lập tức nhớ ra, trong bài thơ mà người thầy bói mù ghi lại, chữ đầu của hai câu đầu bài thơ, chính là “Túy” và “Liễu”. Hắn chợt tỉnh ngộ, bài thơ kia thuộc loại ẩn giấu chữ đầu, nếu hắn đoán không lầm, thông tin mà thầy bói mù kia muốn báo cho hắn biết, là bốn chữ “Túy liễu thính hương”.
Trước đây Tề Ninh chưa từng nghe nói tới “Túy Liễu các”, bởi vậy cho nên cũng không nghĩ ra “túy liễu thính hương” có thể ở chung một chỗ, bây giờ hiểu ra, liền biết kết cục rồi.
Chỉ có điều, Túy Liễu các là một thanh lâu, không biết vì sao thầy bói mù kia lại muốn tiết lộ tin tức về một thanh lâu cho mình biết.
- Túy Liễu các?
Thường nhị ca cười ha hả, chỉ vào lão Lục kia, nói:
- Hắn là người biết rõ nhất về Túy Liễu các, ngươi hỏi hắn là được rồi.
Người ta đã chủ động mời khách, lão Lục cũng tỏ ra hòa nhã với hắn:
- Tiểu huynh đệ biết Túy Liễu các? Thanh lâu trong thành Cổ Lận ít ra cũng có mười nhà, nhưng Túy Liễu các được xếp ở hàng đầu, không những có nhiều cô nương, mà dung mạo cũng xinh đẹp, mập ốm đều có, không biết ngươi thích dạng nào thôi.
- Thì ra là thế!
Tề Ninh lại cười nói:
- Lát nữa tiểu đệ sẽ nhanh chân tới xem. À, có cô nương nào tên là Thính Hương không? Ừm, tiểu đệ không nhớ ra nơi đó, dường như có hai chữ…
- Thính Hương?
Ba người đám Thường nhị ca đều suy nghĩ một chút, lập tức đều lắc đầu. Thường nhị ca nói:
- Kỹ viện nào ở thành Cổ Lận, ta đều biết rõ, ngươi nói cái gì mà Thính Hương? Ta chưa từng nghe nói có nơi nào như vậy. Lão Lục, Sấu Cẩu, các ngươi có từng nghe nói tới không?
- Ngay cả nhị ca cũng không biết, làm sao bọn ta biết được? Sấu Cẩu lắc đầu, nói:
- Thanh lâu khắp thành này, không hề nghe nói có nơi nào tên là Thính Hương. Hì hì, Thính Hương có lẽ là tên của một kỹ nữ.
Thật ra khi nghe bọn họ nói không có thanh lâu nào tên là Thính Hương, Tề Ninh cũng lập tức nghĩ ra, đó có thể là tên của một cô nương thanh lâu, lúc này nghe Sấu Cẩu nói như vậy, hắn vội hỏi:
- Có cô nương tên là Thính Hương sao?
- Lục ca, ngươi có nghe nói cô nương nào ten là Thính Hương không?
Sấu Cẩu nhìn về phía lão Lục:
- Trong thành có quá nhiều cô nương, làm sao có thể nhớ hết tên của họ?
Thường nhị ca cũng chăm chú nhìn Tề Ninh, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, hỏi:
- Có phải là ngươi đang tìm người không?
- Đúng là tiểu đệ đang tìm người. Tề Ninh thở ra:
- Ta có một người bạn thân, trước đây từng dến Đông Hải. Sau khi trở về, hắn kể cho ta nghe sự khoái hoạt như thần tiên ở Đông Hải, nhưng chỉ ghi lại cho ta bốn chữ “Túy Liễu Thính Hương”, ta bèn đi tìm hiểu xem rốt cuộc điều gì khiến hắn khoái hoạt như vậy.
- Thì ra là thế!
Nghe Tề Ninh giải thích, Thường nhị ca cũng coi như hợp lý, cười nói:
- Suy cho cùng cũng không cần tới bốn chữ này, vào chốn thanh lâu, cô nương nào cũng có thể khiến ngươi cảm thấy khoái hoạt như thần tiên.
Cười ha hả, y lại nói:
- Huynh đệ chúng ta rất quen thuộc đối với tình huống trong thành, nếu như ngươi vui lòng mời mấy huynh đệ chúng ta đến thanh lâu khoái hoạt, bọn ta sẽ tìm kiếm giúp ngươi.
Lão Lục cũng suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói:
- Ta chưa từng nghe qua người nào có tên Thính Hương, e rằng ngươi nhớ lầm rồi.
Tề Ninh thầm nghĩ hai chữ “Thính Hương” được viết rõ ràng bằng giấy trắng mực đen, hẳn là không sai, lại nghĩ nếu mình muốn giải bí mật của bài thơ kia, cũng không cần dây dưa nhiều với mấy người này, lát nữa mình tìm kiếm theo manh mối này là được. Nghĩ vậy, hắn liền chắp tay nói:
- Đa tạ ba vị chỉ điểm, xem ra phải đến Túy Liễu các kia một lần mới được.
Hắn đứng dậy, nói:
- Ba vị cứ thong thả dùng bữa, tiểu sẽ không quấy rầy thêm nữa.
Tề Ninh đi được vài bước, đột nhiên lão Lục kêu lên:
- Khoan đã!
Tề Ninh quay đầu lại, lão Lục nhìn Tề Ninh nói:
- Tiểu huynh đệ, người mà huynh đệ nói tới, có phải là Hoa Kiểm Hương không?
- Hoa Kiểm Hương?
Lão Lục cười nói:
- Túy Liễu các có một kỹ nữ tên là Hoa Kiểm Hương, trước đây từng rất có giá, hai năm trước cô nương đó đắc tội với một vị khách, vị khách kia uống say, dùng kéo rạch mặt Hoa Kiểm Hương, để lại hai vết sẹo trên nửa mặt của cô ấy. Từ đó về sau, cô ấy cũng không còn được nhiều khách nhân chiếu cố nữa.
Đăm chiêu một chút, y hồi tưởng lại:
- Để ta nhớ lại xem, trước đây nàng ta tên là gì, à, hình như là Thính Hương! Chỉ có điều sau khi bị rạch mặt, ai cũng gọi là Hoa Kiểm Hương (Hương Rạch Mặt), không còn nhớ tên ban đầu của nàng ta nữa.
- Trước kia Hoa Kiểm Hương tên là Thính Hương?
Tề Ninh cười nói:
- Thế thì đúng rồi!
- Do có sẹo trên mặt, cho nên Hoa Kiểm Hương không tiếp khách được nữa.
Lão Lục cười nói:
- Chỉ là vóc người vẫn rất đẹp, che mặt cũng có thể chấp nhận. hình như Hoa Kiểm Hương làm việc vặt ở Túy Liễu các, nếu có khách nhân đặc biệt yêu thích và coi trọng, nàng ta cũng có thể tiếp khách. Ha ha, tiểu huynh đệ, vị bằng hữu kia của ngươi hẳn là đã từng nếm thử mùi vị của Hoa Kiểm Hương chứ gì?
Thường nhị ca và Sấu Cẩu đều cười rộ lên. Sấu Cẩu nói:
- Ta cũng nhớ ra rồi, Túy Liễu các có người như vậy, nếu như ngươi không nói, ta cũng không nhớ nàng ta còn sống hay đã chết. Vị bằng hữu kia rõ ràng là trêu đùa ngươi rồi, ai mà thèm để ý tới Hoa Kiểm Hương? Ha ha ha!
Ba người đều cười rộ lên.
Tề Ninh nhìn ba người, gật đầu chào, rồi đi thẳng xuống lầu, tính tiền rồi ra khỏi cửa. Hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh như vừa được tắm gội, mây trắng ẩn hiện, biến ảo khôn lường, giống như việc đời hay thay đổi, hắn cười nhẹ, rồi lên ngựa rời đi.
Manh mối do người mù để lại, dẫn tới Thính Hương của Túy Liễu các, tuy Tề Ninh nghĩ rằng chuyện này có thể có chút liên quan tới Đạm Đài Chích Lân, nhưng không thể hoàn toàn xác định.
Hắn cũng không quên tình cảnh lúc này của mình.
Chuyện này hắn tới Đông Hải, tuy người biết không nhiều, nhưng Trấn Quốc công Tư Mã Lam chắc chắn biết. Rời xa kinh thành tới Đông Hải, nhưng Tề Ninh chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác đối với Tư Mã gia. Trên đường tới Đông Hải, Tề Ninh luôn nghĩ tới, Tư Mã Lam có đang âm thầm ngáng chân mình ở Đông Hải hay không.
Đông Hải được cho là nằm trong phạm vi thế lực của Đạm Đài gia, nếu như hắn thực sự gặp chuyện không hay ở Đông Hải, Tư Mã gia hoàn toàn có thể vứt bỏ quan hệ, đổ hết trách nhiệm lên đầu Đạm Đài gia, từ đó, có thể khiến Cẩm Y Tề gia và Kim Đao Đạm Đài gia trở thành hai thế lực lớn đối lập.
Đối với Tư Mã gia, điều này đương nhiên là cầu còn không được.
Hôm nay đột nhiên xuất hiện một thầy bói mù, rốt cuộc cũng là muốn chỉ dẫn hắn tìm kiếm chân tướng sự việc. Có lẽ có thế lực nào đó cố ý đặt bẫy hắn. Hiện giờ Tề Ninh chưa thể phán đoán chính xác, nhưng trong lòng hắn hiễu rất rõ, ràng, mỗi bước đi đều phải hết sức cẩn thận. Đối thủ quá mức giảo hoạt, chỉ cần hắn hơi có sai lầm, rất có thể sẽ rơi vào bẫy rập do đối phương sắp xếp.
Bóng đêm buông xuống, sau khi trời tối, nơi náo nhiệt nhất thành Cổ Lận, chính là Hậu Nhai.
Hậu Nhai là tên gọi theo thói quen của người Đông Hải, bởi vì phố này nằm ở nơi xa nhất về phía nam, dựa vào phương hướng mà nói, nó thuộc về hậu thành của thành Cổ Lận. Hậu Nhai là một con phố dài và rộng nhất khu vực này
Thật ra Túy Liễu các rất dễ tìm, cho dù là không cần hỏi thăm, chỉ cần tìm kiếm từng nhà trên Hậu Nhai, là có thể nhanh chóng tìm được Túy Liễu các.
Khi tới Túy Liễu các, Tề Ninh mặc trang phục bằng lụa thượng hạng, đeo mặt nạ, thoạt trông là một người đàn ông cường tráng ngoài ba mươi tuổi. Trong thiên hạ có hai thế gia nổi tiếng về dịch dung, đó là Bắc Lương, Nam Chung. Được xem như người kế vị của phái dịch dung phía nam, mặt nạ cho Chung gia chế tạo vô cùng tinh xảo, người tầm thường tuyệt đối không nhìn thấu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo