Từ Cái Bang, Tề Ninh đã biết, thủy quân Đông Hải đã từng mấy lần bị vố đau bởi thuộc hạ của Hắc Hổ Sa, đường đường là thủy quân của đế quốc, mà liên tục thất bại trước một đám hải tặc, đương nhiên là diều vô cùng nhục nhã đối với tướng cầm binh.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, Tề Ninh có thể hiểu được nỗi nhục nhã trong lòng Đạm Đài Chích Lân.
Rõ ràng là, sau khi liên tục xảy ra chuyện như vậy, phía thủy quân đã cố hết sức che giấu sự việc, ít ra là ở kinh thành không hề nghe nói thủy quân gặp phải nỗi sỉ nhục này.
Chuyện như thế, một khi công khai lan truyền ra, tuy cũng không thể làm lung lay địa vị của đế quốc, nhưng đương nhiên sẽ là đòn đả kích rất nặng đối với uy danh của Đạm Đài gia.
Tề Ninh có thể hình dung được áp lực trong lòng Đạm Đài Chích Lân lớn như thế nào.
Nếu như sau khi chuyện xảy ra, có thể nhanh chóng bắt được Hắc Hổ Sa, thì uy danh của Đạm Đài gia vẫn có thể vãn hồi, nhưng trên thực tế, cho tới tận lúc này, Hắc Hổ Sa vẫn ung dung tự tại trên biển Đông Hải, ngay cả một sợi lông chân của gã, thủy quân Đông Hải cũng không chạm tới được.
Đối với một người vô cùng coi trọng danh dự như Đạm Đài Chích Lân, áp lực trong lòng y đối với chuyện này đương nhiên càng ngày càng nặng.
Nhưng Đạm Đài Chích Lân là một võ tướng từng trải nhiều năm ở sa trường, chẳng lẽ vì không chịu nổi ắp lực khi liên tục bị sỉ nhục, mà quẫn trí đến mức phải treo cổ tự tử?
Là trụ cột của Đạm Đài gia, chẳng lẽ Đạm Đài Chích Lân không bận tâm đến trách nhiệm đối với gia tộc, thậm chí không tiếc bỏ lại vợ con để cam tâm chịu chết?
Ngồi trên lưng ngựa, Tề Ninh đăm chiêu suy nghĩ, chợt nghe bên cạnh có tiếng nói:
- Vị đại gia này xin thong thả hãy đi!
Tề Ninh ngẩn người, quay đầu lại nhìn qua, mới phát hiện bất tri bất giác mình đi trên một con phố dài, bên cạnh có một sạp xem bói. Sạp hàng hết sức đơn sơ, bên cạnh treo một cánh buồm bằng vải bố, trên đó viết một chữ “Bặc”. Thầy bói ngồi sau quầy, đôi mắt dài dại, đục lờ, rõ ràng là một người mù.
Tề Ninh nhìn từ trên xuống dưới, nhận ra lúc này mình đang đi qua quầy của người mù nọ. Vi Ngự Giang rớt lại phía sau, đám Ngô Đạt Lâm thì còn cách một khoảng xa, thật ra cũng là vì không muốn làm người ta chú ý, chứ tới năm sáu con ngựa đi cùng một chỗ, khó tránh khỏi hơi phô trương.
Rõ ràng là người mù kia không nhìn thấy gì, nhưng mặt cũng hướng về phía Tề Ninh.
Tề Ninh ghìm cương ngựa, cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi:
- Ngươi nói ta sao?
- Khách quan có muốn xem số mệnh không?
Người mù kia hỏi thẳng.
Tề Ninh mỉm cười, lắc đầu nói:
- Ta không coi bói.
- Ngươi không coi bói, là bởi vì không tin ở số mệnh, hay là không tin ta?
Người mù hỏi.
Tề Ninh cảm thấy người mù này cũng thú vị, liền cười nói:
- Như thế thì có gì khác nhau?
- Nếu như không tin ta, ở trong thành này không tìm được người thứ hai có thể giải trừ tai họa cho ngươi đâu!
Người mù chậm rãi nói:
- Nếu đúng là ngươi không tin số mệnh, rất có thể ngươi sẽ mất mạng.
Tề Ninh hơi nhíu mày, lời nói của người mù này đương nhiên không phải là lời tốt đẹp, bất cứ ai nghe được, cũng sẽ không vui. Hắn xoay người xuống ngựa, đi tới trước quầy, người mù đã giơ tay lên, nói:
- Mời ngồi!
Dáng vẻ của y hết sức trấn định.
Nhưng Tề Ninh cũng ngồi xuống bên cạnh, chăm chú nhìn vào mắt người mù.
Mắt người kia đã hỏng, nhưng đương nhiên lại biết rất rõ chuyện của người khác. Tề Ninh cảm thấy hơi lạ, vốn hắn tưởng rằng lão thầy bói này cố ý nói chuyện giật gân, để dụ người khác xem bói, thậm chí, hắn nghĩ người này có thể giả mù. Thế nhưng đôi mắt của thầy bói này không có chút sinh khí nào, giống như mắt cá chết vậy, hắn biết người này tuyệt đối không phải giả mù.
- Có phải là tiên sinh nói ta có tai họa?
Tề Ninh chăm chú nhìn vào mắt người kia:
- Ngươi và ta không biết nhau, trước đây ngay cả một câu cũng chưa từng nói, làm sao biết ta sẽ gặp phải tai họa?
- Ngươi cũng biết sát khí chứ?
Người mù nói:
- Ngoài có chứa sát khí trên người, thường ở rất gần tai họa, một khi sơ suất, sẽ rơi vào tình thế chết không có chỗ chôn.
- Hả?
Tề Ninh cười lạnh, nói:
- Ngươi nói là ta có sát khí?
Dáng vẻ ung dung điềm tĩnh, người mù nhẹ giọng nói:
- Vừa rồi, khi ngươi còn đi cách ta một khoảng, ta đã cảm nhận được sát khí trên người ngươi, khi ngươi đi qua quầy của ta, sát khí rất mạnh!
- Bởi vậy cho nên ngươi mới bảo ta dừng lại?
Nghe người kia nói mơ mơ hồ hồ, Tề Ninh cười nhẹ, hỏi:
- Vậy chi bằng tiên sinh xem giúp ta, khi nào ta sẽ gặp phải tai họa?
Người mù thở dài:
- Nếu ngươi không tin, thì cũng không cần hỏi nhiều.
- Ồ?
- Nếu ngươi thành tâm xem bói, lão hủ có thể giúp ngươi phá sát. Người mù thở ra:
- Thế nhưng nếu ngươi không tin, dù ta giúp ngươi, thì cũng không có tác dụng gì.
Giơ tay lên, người mù nói:
- Ngươi có thể đi.
Tề Ninh cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ mánh khóe của người mù này chẳng khác gì những thầy bói bình thường khác, trước hết dùng lời lẽ giật gân để gây chú ý, sau đó nói cái gì mà “phá tai, giải sát”. Tuy nhiên, người mù này rất nghiêm trang, người bình thường thật sự dễ bị y hù dọa.
Khổng tử không bàn chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần, Tề Ninh cũng không tin chuyện quỷ thần, nhưng linh hồn của hắn lại xuyên không, đó là điều không có cách nào giải thích được, tuy nhiên, hắn cũng không quá tin vào mệnh số.
Tuy vậy, hắn cũng có thể hiểu được, người mù kia mắt đã hỏng, muốn tiếp tục sinh tồn, chỉ có thể xem bói trên đường, lúc này hắn cũng không có việc gì gấp gáp, nghe người này nói một chút cũng không sao, đến lúc rời đi, chỉ cần cho lão một chút bạc vụn, coi như là giúp đỡ.
Hắn đã hóa trang, cũng rất nhẫn nại, liền mỉm cười nói:
- Tiến sĩ có lòng tốt phá sát cho ta, đương nhiên ta sẽ không đến nỗi không biết điều. Xin hỏi tiên sinh, rốt cuộc ta sẽ gặp tai họa gì?
- Thiên cơ bất khả lậu.
Người mù nói:
- Lão hủ hỏi ngươi, mấy ngay nay, ngươi có đụng tới thứ gì không sạch sẽ không?
- Thứ không sạch sẽ?
Tề Ninh sờ cằm, nói:
- Thứ không sạch sẽ mà tiên sinh nói, là cái gì?
Người mù hơi trầm ngâm, rồi nói:
- Nếu hôm nay ngươi rời khỏi nơi này, thì có thể tránh được tai họa, bằng không…
Lão lắc đầu, đôi mày hơi nhíu lại.
- Rời khỏi nơi này?
Ánh mắt chợt lóe lên, Tề Ninh hơi khom người tới trước:
- Vì sao ta phải rời khỏi nơi này?
- Nơi này là chốn thị phi, ngươi từ đâu tới đây, hãy mau quay về nơi đó.
Người mù nói:
- Rời khỏi nơi này, phương vị thay đổi, âm sát tự nhiên cũng rời khỏi ngươi.
- Sao ngươi biết ta không phải là người Đông Hải?
Tề Ninh nhíu mày, nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng, liền biết mình hỏi thừa.
Đông Hải ở phía đông nam, giọng nói người ở đây không giống người ở kinh thành, từ giọng nói của hắn, đối phương có thể phán đoán được hắn không phải là người ở Đông Hải.
Đây là điều quá rõ ràng, bởi vậy người mù cũng không nói nhiều.
Nhưng Tề Ninh lại nghĩ, trong câu nói của người mù này còn có hàm ý khác. Lần này, hắn tới Đông Hải là để điều tra những điều bí ẩn trong cái chết của Đạm Đài Chích Lân. Lúc này, tất cả mọi chuyện như đang ở trong một đám mây mù dày đặc. Thế nhưng, rõ ràng là người mù này muốn khuyên mình rời khỏi Đông Hải, thậm chí còn nói thẳng, thành Cổ Lận là chốn thị phi.
Tề Ninh không biết rốt cuộc trong lời nói cuả người mù này có thâm ý gì, mà cứ cố ý giả thần, giả quỷ như vậy. Hắn thản nhiên nói:
- Tiên sinh bảo ta rời khỏi Đông Hải, chỉ tiếc là lúc này ta chưa đi được.
- Nói như vậy, ngay chính tính mạng mình cũng không quan tâm, đừng nên ở lại Đông Hải.
Người mù “nhìn” Tề Ninh vẻ mặt bình tĩnh.
Tề Ninh cười nói:
- Vừa rồi không phải tiên sinh vừa nói, có thể phá sát cho ta, chẳng lẽ biện pháp phá sát, chỉ có một đường duy nhất, là rời khỏi Đông Hải?
Người mù hơi trầm ngâm, rồi nói:
- Thật ra thì cũng còn có một biện pháp, chỉ là…
Lão muốn nói lại thôi, đưa tay vuốt râu. Tề Ninh cười nói:
- Ngươi cứ việc nói, đừng ngại!
- Tuy biện pháp này có thể phá sát, nhưng…nhưng phải tiết lộ thiên cơ.
Người mù thở ra:
- Nếu tiết lộ thiên cơ, thì sẽ bị tổn thọ, việc này…
Tề Ninh thầm buồn cười, nói tới đây, rốt cuộc mục đích của người mù chẳng qua cũng chỉ muốn tiền của hắn. Hắn lấy ra một mẩu bạc vụn, đặt lên bàn, lại cười nói:
- Chỉ là chút lễ mọn tỏ chút lòng thành, xin tiên sinh dạy ta phương pháp phá sát.
Người mù đưa tay sờ bạc vụn, do dự một chút, rồi thở dài, nói:
- Mà thôi, ta đã đến tuổi này rồi, giảm chút tuổi thọ cũng không sao. Ngươi tuổi còn trẻ, dù sao ta cũng không thể nhìn thấy ngươi sắp gặp phải đại họa, thấy chết mà không cứu.
Đưa tay nhặt bạc vụn cất vào tay áo, lão lại nói:
- Ta viết phương pháp phá sát cho ngươi, ngươi cầm về, theo đó mà làm là được.
Khẽ phất tay, lão bảo:
- Xoay người sang chỗ khác.
Tề Ninh xoay người đi, đám Vi Ngự Giang thấy Tề Ninh xem bói, cũng không tới gần, chỉ chờ cách đó không xa.
Người mù kia sờ soạng lấy giấy bút, rồi viết phương pháp phá sát lên giấy. Viết xong, lão thổi thổi nét mực, nhét tờ giấy vào một bì thư, bôi hồ dán dán lại rồi nói:
- Trong này là phương pháp phá sát, qua giờ Dậu hôm nay, ngươi mới có thể mở ra. Nếu mở ra sớm, phương pháp phá sát sẽ không có tác dụng, hãy nhớ lấy!
Tề Ninh xoay người tiếp nhận phong thư, nhìn thấy ngoài mù này tuy mù, nhưng niêm phong phong thư rất kín, hiển nhiên là một tay già đời. Trong lòng thầm buồn cười, hắn mỉm cười, nói:
- Vậy xin đa tạ tiên sinh.
Tề Ninh đứng lên, cũng không nói nhiều, đi tới bên con ngựa, xoay người lên ngựa. Ở phía sau, người mù kia còn kêu lên:
- Trước giờ Dậu, tuyệt đối không được mở ra xem, bằng không đại họa sẽ tới, ngay cả thần tiên cũng không cứu được.
Tề Ninh cười ha hả, thúc ngựa mà đi, đám Vi Ngự Giang cấp tốc thúc ngựa đi theo.
Đoàn người trở lại dịch quán, sau khi vào trong, Vi Ngự Giang mới hỏi:
- Hầu gia tin quẻ ấy? Tề Ninh cười nói:
- Cũng không thể nói là không tin, nhưng cũng không tin cho lắm.
Tuy nhiên thầy bói bày sạp bói ven đường như vậy, đều một giuộc như nhau, không có gì là cao siêu cả.
Hắn lấy ra phong thư của thầy bói mù ra, định mở ra xem, Vi Ngự Giang liền nói:
- Hầu gia, trước khi rời khỏi, lão thầy bói kia đã nói không được mở ra xem trước giờ Dậu, ngài… - Sống chết có số, phú quý tại trời, ta muốn biết rốt cuộc sẽ gặp tai họa gì, và nên làm như thế nào để xua đuổi cái xấu, gặp được cái tốt.
Tề Ninh cười nhẹ, mở phong bì ra, lấy ra một tờ giấy, trên đó viết bốn hàng chữ, thì ra là một bài thơ.
- Mắt của thầy bói không nhìn thấy gì, nhưng chữ viết lại rất chỉnh tề.
Tề Ninh nói:
- Không cần xem bói, bán chữ mà sống cũng không còn được.
Hắn cũng không giấu diếm Vi Ngự Giang, Vi Ngự Giang xem một chút, rồi khẽ ngâm nga:
- Túy ngọa thanh phong đài Liễu hạ ánh hồng hoa Thính triều đào thanh khởi, Hương niểu nhập phàm gia.
(Say nằm trên đài gió mát Hoa hồng nở rộ dưới bóng liễu Nghe tiếng sóng triều dâng lên Hương thơm thanh thoát len vào mọi nhà)
Y ngờ vực hỏi:
- Hầu gia, thế này là ý gì?
Tề Ninh đọc kỹ vài lần, cũng không hiểu ra sao, thầm nghĩ người mù kia tuyên bố viết ra phương pháp phá sát, phải dựa theo phương pháp phá sát này mà làm, thì mới có thể giải sát, trên tờ giấy chỉ ghi một bài thơ, thế thì làm thế nào dựa theo bài thơ này để phá sát? Chẳng lẽ lão thầy bói mù kia chỉ đùa cợt mình?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo