- Vi ti thẩm, ngươi sở trường quan sát chi tiết, vậy ngươi có phát hiện bài thơ này có điều gì khác lạ không?

Tề Ninh đưa tờ giấy cho Vi Ngự Giang, Vi Ngự Giang hai tay tiếp nhận, lại đọc kỹ càng một lượt từ đầu đến cuối, rồi lộ vẻ nghi ngờ nói:

- Hầu gia, bài thơ này hầu như chỉ là một bài vè bình thường, không có gì cao siêu, hơn nữa, cũng không nhìn ra trong đó rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì.

Tề Ninh nói:

- Nếu lão thầy bói kia muốn giả thần giả quỷ lừa tiền ta, thì chỉ cần tiện tay viết ra một phương pháp phá sát, cũng không cần phải gợi ý ẩn chứa huyền cơ như vậy.

Hắn hơi trầm tư, nói như lẩm bẩm:

- Để lại một bài thơ, nếu như không sao hiểu được, nhất định sẽ quay lại tìm lão…

- Hầu gia, người xem bói kia giữa đường gọi ngài lại, lại trao cho ngài một bài thơ, có phải là vì có mục đích nào đó?

Vi Ngự Giang suy nghĩ tinh tế.

Tề Ninh nhíu mày, đột nhiên nghĩ ra điều gì, liền lấy tờ giấy trong tay Vi Ngự Giang, cất vào trước ngực, rồi không nói gì thêm, bước ra khỏi cửa. Vi Ngự Giang vội kêu lên:

- Hầu gia, ngài…!

Y còn chưa nói xong, Tề Ninh nhẹ nhàng tung người lên như chim, trong nháy mắt đã đi xa.

Tề Ninh cưỡi ngựa, phi nhanh quay lại con phố lúc nãy. Ngựa chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã tới chỗ trước đó lão thầy bói mù bày sạp, nhưng Tề Ninh phát hiện nơi này đã bị một người bán cá ướp muối chiếm chỗ. Hắn xuống ngựa, đi tới sạp bán cá ướp muối. Người bán cá tưởng hắn là khách hàng, liền tươi cười nói:

- Đây là cá muối ba đời gia truyền của chúng ta, phương pháp ướp chế không giống những người khác, ngươi…

Không để y nói xong, Tề Ninh đã lạnh giọng hỏi:

- Người xem bói kia đi đâu rồi?

Hắn rời khỏi chỗ này rồi quya lại, trước sau chưa tới nửa canh giờ, nhưng chỉ trong phút chốc, người thày bói mù đã biến mất tăm, Tề Ninh biết chuyện này có vấn đề.

Thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tề Ninh, người bán cá muối kia càng hoảng sợ, chỉ về bên kia con phố, lắp bắp nói:

- Lúc trước…lúc trước người mù kia dọn sạp, đi về phía đó!

Tề Ninh liếc nhìn về phía đó, trên đường người qua lại tấp nập, đương nhiên là không thấy bóng dáng của người mù kia. Hắn chăm chú nhìn người bán cá muối, hỏi:

- Thường ngày ngươi vẫn bán cá muối ở chỗ này?

- Đúng vậy!

Người bán cá nói:

- Ta đã bán ở chỗ này hơn một năm, sáng sớm hôm nay cũng bày sạp ở chỗ này!

- Nói bậy!

Nếu ngươi bày sạp ở chỗ này, vì sao thầy bói mù kia lại ở đây?

- Người thầy bói đó cho ta mười văn tiền để ta ăn sáng, nói là hắn chỉ bày quầy sạp ở chỗ này một canh giờ, rồi sẽ trả lại chỗ cho ta.

Người bán cá nhận thấy dường như Tề Ninh không phải người tầm thường, không dám đắc tội, bèn giải thích:

- Có người mời ăn sáng, đương nhiên là cầu còn không được, cho nên ta nhận mười văn tiền, đến tiệm bánh bao Thẩm Ký ăn bánh bao!

Tề Ninh đã hiểu, việc hắn gặp thầy bói mù kia ngày hôm nay, rõ ràng là đã được sắp đặt trước, hắn hỏi:

- Trước đây ngươi có từng gặp thầy bói kia không?

- Chưa từng gặp qua.

Người bán cá muối nói:

- Đường này có hai người xem bói, ta đều biết rõ, người mù kia lần đầu tiên tới đây.

Tề Ninh không nói thêm lời nào, liền xoay người nhảy lên ngựa, thúc ngựa chạy theo hướng người bán cá muối vừa chỉ. Chạy một mạch tới đầu phố, cũng không thấy bóng dáng của người mù kia.

Tề Ninh biết, nếu đối phương đã rắp tâm bày bố, thì sau khi mình vừa rời đi, người mù kia nhất định sẽ nhanh chóng bỏ đi, trước khi mình trở lại, e rằng y đã đi xa rồi.

Hắn nhíu mày, quay đầu ngựa lại, cho ngựa chạy chầm chậm, vừa đi vừa suy nghĩ. Hôm nay thầy bói mù kia hao tâm tổn trí sắp đặt như vậy, xem ra mục đích chỉ đơn giản là muốn giao bài thơ ngũ ngôn kia cho hắn, mà nếu như vậy, bài thơ kia quả thật là có chứa huyền cơ rất lớn.

Hắn đã thuộc lòng bài thơ kia, thầm nhẩm lại hai lần, trong lúc nhất thời cũng không đoán ra được đáp án trong đó.

Nếu đối phương đã sử dụng cách xem bói để giao bài thơ cho hắn, đương nhiên là muốn báo cho mình tin tức nào đó, nhưng bài thơ lại quá mơ hồ và bí hiểm, rốt cuộc hắn không đoán ra được.

Nếu đối phương nhằm vào hắn mà đến, đương nhiên là đã biết thân phận của hắn. Thế nhưng, sau khi đến Đông Hải, hắn vẫn luôn che giấu thân phận thực sự của mình, khách thương, lữ khách từ các nơi tới đây cũng không ít, trên đường phố thường xuyên có những đoàn ngựa thồ tụm năm tụm ba đi ngang qua, vì sao đối phương lại có thể nhận ra thân phận của hắn?

Chẳng lẽ là sau khi đến Đông Hải, hắn luôn bị đối phương theo dõi?

Nghĩ tới đây, Tề Ninh lặng lẽ quan sát bốn phía một lượt, nhưng cũng không phát hiện có ai đang chăm chú nhìn mình.

Chợt nghe có tiếng xe ngựa, từ phía sau vọng tới tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường lát đá. Tề Ninh là một người rất biết điều, cũng không chiếm đường, liền cho ngựa nép qua một bên, nhưng lại cảm thấy xe ngựa chạy chậm lại khi tới gần mình. Không kìm lòng được, hắn liền quay đầu lại nhìn, thì thấy rèm cửa trên chiếc xe ngựa kia đã vén lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, đó chính là Điền phu nhân Điền Tuyết Dung.

Tề Ninh hơi bất ngờ, nhưng vẫn đi đến gần xe ngựa một chút. Điền Tuyết Dung nhìn trái nhìn phải một chút, thấy không ai chú ý, mới nhẹ giọng hỏi:

- Hầu gia, sao ngài…ngài lại ở chỗ này?

Nàng biết Tề Ninh vẫn luôn che giấu thân phận, không ai biết, bởi vậy nàng không dám lớn tiếng gọi trên đường, lúc này cũng chỉ gọi thật khẽ.

- Không có gì, đã tới Đông Hải, muốn xem phong thổ nơi này một chút.

Tề Ninh lại cười nói:

- Phu nhân cũng đi dạo phố sao?

À, còn phía thương hội… - Ngày mốt dược hành thương hội Đông Hải sẽ tập họp mọi người một chỗ.

Điền phu nhân nói:

- Ta đã gặp hội trưởng dược hành thương hội, ông ấy bảo ta ngày mốt cùng tới tham dự, chỉ có điều, muốn gầy dựng thương hiệu ở Đông Hải này, còn phải thương lượng với tổng thương hội Đông Hải mới được.

- Vậy nàng muốn đến tổng thương hội?

- Gần đây hội trưởng tổng thương hội rất bận rộn, bởi vậy chuyện này phải tìm phó hội trưởng.

Phu nhân giải thích:

- Phó hội trưởng là Trần lão gia tử của gia tộc Trần Thị ở Đông Hải.

Ta vừa tới Trần phủ, chỉ vừa gặp được Trần lão gia tử, thì Trần lão gia tử có việc phải đi, bảo ta tối nay tới tìm hắn, buổi tối hắn rảnh rỗi, nhân tiện dùng bữa tối.

Tề Ninh gật đầu cười nói:

- Tất cả thuận lợi là tốt rồi, phía hội quán thương hội sắp xếp thế nào?

- Hầu gia không cần lo lắng.

Điền phu nhân mỉm cười, xinh đẹp động lòng người:

- Thương hội các nơi đều có buôn bán qua lại, trong lúc buôn bán qua lại, cũng rất phối hợp với nhau, tất cả đều rất thuận tiện. Tối hôm qua ta còn hỏi thăm một chút, hàng năm vào tháng bảy, tháng tám, là lúc bệnh đường ruột phát sinh nhiều nhất. Ta cũng nghe nói, bên này bọn họ vẫn chưa có loại thuốc thích hợp điều trị bệnh đường ruột, rất nhiều người mắc bệnh này, thậm chí có người chết vì bệnh này.

Tề Ninh cười nói:

- Bệnh đường ruột lây lan ở Đông Hải, phu nhân không ngại cực khổ tới Đông Hải này, đưa tới linh đơn diệu dược cho họ, chính là Bồ Tát giáng thế, ha ha ha!

Điền phu nhân đỏ mặt, gương mặt trông như một đóa hoa đào, nhẹ giọng nói:

- Hầu gia lại chế nhạo ta rồi, linh đan diệu dược đó là do Đường cô nương ban tặng, Đường cô nương mới là Bồ Tát hạ phàm!

- Nàng ấy là Bồ Tát, phu nhân cũng là Bồ Tát, cứu khổ cứu nạn, đương nhiên là sẽ được phúc báo.

Tề Ninh hết sức tán thưởng đối với việc Điền phu nhân muốn kinh doanh thuốc ở Đông Hải, dù sao thì tế thế cứu người, là chuyện công đức vô lượng. Đông Hải nằm trong khu vực nhiễm bệnh đường ruột nặng nhất, phu nhân không ngại cực khổ, mang thuốc tới, tuy rằng cũng có yếu tố trục lợi, nhưng suy cho cùng, Điền phu nhân vẫn làm được một việc thiện rất lớn. Một khi thuốc trị bệnh đường ruột có thể tiêu thụ ở Đông Hải, thì sẽ có thể giải trừ sự đau đớn cho rất nhiều người.

Hơn nữa, ban đầu Tề Ninh đã nói trước, để bảo đảm chi phí, tuyệt đối không thể bán thuốc quá mắc, ít ra thì phải để cho dân chúng có thể dễ dàng mua được thuốc mà không phải chịu nhiều áp lực, mà phu nhân đối với chuyện này cũng không dị nghị.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt vừa chạm vào ánh mắt Tề Ninh, Điền phu nhân trong lòng giật thót. Hai người cũng không tiện mời đối phương tới ngồi ở chỗ mình. Mặc dù lúc ở một mình bên Tề Ninh, Điền phu nhân hơi khẩn trương, nhưng ở trên đường phố người người qua lại, nàng vẫn giữ được sự bình tĩnh tự nhiên, cười nói:

- Hầu gia bận nhiều việc, ta không dám làm mất nhiều thời gian của ngài.

Nàng cũng không hỏi Tề Ninh giải quyết công việc ra sao rồi, lúc ở kinh thành, Tề Ninh nói hộ tống nàng mà tới đây, hôm nay nàng đã biết là hắn gạt mình, lần này tiểu Hầu gia đi Đông Hải có việc công.

Tuy nhiên được cùng đi một đoàn với Tề Ninh tới đây, sau lưng có vị tiểu Hầu gia này trông nom, Điền phu nhân cảm thấy rất vững lòng, vô cùng kiên định.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Nếu gặp chuyện gì rắc rối, cứ đến dịch quán tìm ta, dù bận đến đâu, cũng đừng để mình quá cực nhọc.

Lời lẽ của hắn rất thân thiết, Điền phu nhân cảm thấy trong lòng ấm áp, nhìn hắn dịu dàng mỉm cười, rồi buông rèm cửa xuống. Tề Ninh nhìn xe ngựa chạy đi, ngẩng lên nhìn trời, thấy đã sắp giữa trưa.

Nhìn thấy gần đó có một tiệm cơm, hắn lập tức đi thẳng tới đó.

Tiểu nhị chào đón, dắt ngựa đi, rồi dẫn hắn lên lầu hai.

Tuy Tề Ninh che giấu thân phận, nhưng hắn mặc quần áo sang trọng, thoạt nhìn đã biết là người có địa vị. Tiểu nhị dẫn Tề Ninh tới ngồi ở một cái bàn bên cửa sổ. Tề Ninh bảo tiểu nhị dọn lên vài món đặc sản của Đông Hải và một bầu rượu, ngồi trước cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống đoàn người qua lại.

Thoạt nhìn, thành Đông Hải vẫn yên bình, không khác gì so với trước kia, làm sao người ta biết được, hai vợ chồng đại đô đốc thủy quân Đông Hải, người thừa kế Kim Đao hầu, vừa chết trong thành.

Ngày hôm nay đột nhiên xuất hiện một thầy bói mù, lại đưa cho Tề Ninh một bài thơ bí hiểm, tuy Tề Ninh chưa tìm được đáp án từ bài thơ kia, nhưng trực gióc nói cho hắn biết, rất có thể bài thơ kia có liên quan tới cái chết của Đạm Đài Chích Lân. Mà như thế thì thầy bói mù kia là ai?

Rượu và thức ăn được bày ra, Tề Ninh đang định động đũa, lại nghe có tiếng bước chân trên thang lầu., rồi một người trung niên thân hình cao lớn, mặc áo gấm đi lên nhìn quanh lầu hai một lượt. Lại nghje có người kêu lên:

- Bên này nè, Thường nhị ca!

Tề Ninh thản nhiên, nhưng khóe mắt lại phát hiện tren một cái bàn cách mình không xa, có hai người đồng thời đứng lên, vẫy tyay với người vừa lên lầu. Vị Thường nhị ca kia cười ha hả, loạng choạng đi tới, cười nói:

- Hai vị huynh đệ đừng trách móc, ta thức dậy muộn, đến chậm, xin đừng phiền lòng.

- Nhị ca rất bận rộn, việc làm ăn của sòng bạc thịnh vượng, huynh đệ chúng ta đều biết mà!  Hai người kia thu xếp, mời Thường nhị ca ngồi xuống.
 

Thường nhị ca cười nói:

- Việc làm ăn ở sòng bạc không cần ta dán mắt trông chừng, phố bên kia có mấy cô nương mới tới, hai ngày trước, Trương lão tam bảo ta đến thử, nhưng ta không rảnh, tối hôm qua nhín chút thời gian đi một chuyến. Ha ha, quả nhiên là khiến lão tử vô cùng sướng khoái, suýt nữa là không đi nổi nữa rồi!

 

0.23176 sec| 2435.133 kb