Tề Ninh và Thẩm Lương Thu đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có tiếng kêu la, hai người đều nhíu mày, lập tức nhìn thấy Hầu tổng quản hầu như lảo đảo chạy vào, mặt mày tái nhợt, dáng vẻ hết sức hoảng hốt.
Thẩm Lương Thu nhíu mày, hỏi:
- Hầu tổng quản, có chuyện gì mà kêu la như vậy?
Giọng gần như nức nở, Hầu tổng quản nói:
- Không xong rồi, phu nhân…!
Quá cấp bách, ông ta nghẹn lời, liền giơ tay chỉ ra phía ngoài:
- Thẩm tướng quân, phu nhân… phu nhân đã xảy ra chuyện!
Tề Ninh thầm rùng mình, Vi Ngự Giang ở bên cạnh hắn cũng hết sức kinh hãi, còn Thẩm Lương Thu liền xông tới trước mấy bước, lớn tiếng hỏi:
- Phu nhân làm sao vậy?
- Phu nhân…phu nhân tự sát rồi!
Hầu tổng quản run rẩy cả người:
- Thẩm tướng quân, ngài…ngài mau đi xem đi!
Thẩm Lương Thu túm lấy cánh tay Hầu tổng quản, phẫn nộ quát:
- Hầu tổng quản, ông nói bậy cái gì vậy? Tối hôm qua phu nhân vẫn còn khỏe mạnh như vậy, làm sao có thể?
Lập tức hất Hầu tổng quản qua một bên, bất chấp cả Tề Ninh, Thẩm Lương Thu liền lao ra ngoài cửa. Động tác của y rất nhanh nhẹn, bước chân cực nhanh, nháy mắt đã ra khỏi cửa.
Tề Ninh và Vi Ngự Giang nhìn nhau, cũng không do dự, liền chạy ra cửa.
Mặc dù Thẩm Lương Thu rất nhanh, Tề Ninh càng không chậm, chỉ khoảng nửa khắc đã bắt kịp Thẩm Lương Thu. Mặt Thẩm Lương Thu hơi tái đi, hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm, Tề Ninh nhận thấy tay y hơi run.
Băng qua sân viện, rất nhanh hai người đã tới bên ngoài đông viện.
Còn chưa bước vào, hai người đã nghe tiếng khóc từ trong vọng ra.
Lao vào trong viện, hai người thấy hai thị nữ ủ rũ ngồi trước cửa phòng, đang khóc không ngừng. Thẩm Lương Thu vọt tới trước cửa phòng, cửa phòng đang mở rộng, y đưa chân định lao thẳng vào, nhưng dường như nghĩ ra điều gì, liền dừng lại, trầm giọng quát lên:
- Đừng khóc nữa!
Hai thị nữ sợ hãi ngừng khóc, Thẩm Lương Thu trầm giọng hỏi:
- Phu nhân ở bên trong?
- Bẩm tướng quân, phu nhân…phu nhân…bà…!
Một thị nữ giơ tay chỉ vào phòng, cả người run rẩy, không thể nói hết câu.
Lúc này Tề Ninh cũng đã duổi kịp, nhìn Thẩm Lương Thu, nói:
- Thẩm tướng quân, bảo vệ hiện trường!
Thẩm Lương Thu hiểu ý của Tề Ninh, liền gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị, thấp giọng nói:
- Hầu gia, đại đô đốc đã tự sát, hôm nay phu nhân lại tự sát, chuyện này tuyệt đối không đơn giản, nhất định trong đó có vấn đề.
- Thẩm tướng quân đừng sốt ruột.
Tề Ninh khuyên giải:
- Vi ti thẩm sở trường về quan sát, chờ hắn cùng vào.
Hắn và Thẩm Lương Thu đều là người tập võ, sức lực có thừa, tốc độ cực nhanh, khiến Vi Ngự Giang và Hầu tổng quản đều bị bỏ lại xa xa ở phía sau. Tuy vẻ mặt khó coi, nhưng Thẩm Lương Thu cũng không vội vã vào nhà. Sau một lát, Vi Ngự Giang đã vào sân, sau đó một lúc, Hầu tổng quản mới tiến vào.
Lúc này Thẩm Lương Thu mới nhìn về phía Tề Ninh. Tề Ninh thấy Vi Ngự Giang và Hầu tổng quản đều đã đến, mới khẽ gật đầu.
Thẩm Lương Thu đi vào phòng trước tiên, Tề Ninh theo sát phía sau.
Phòng đầu tiên là chính đường, Thẩm Lương Thu nhìn về bên trái, cửa phòng cũng mở rộng. Y hít sâu một hơi, rồi mới chậm rãi đi tới, Tề Ninh theo sau. Vừa vào phòng, hai người liền nhìn thấy căn phòng được chia thành hai phần, nửa bên ngoài hết sức giản dị, chỉ đặt một cái bàn, ở giữa là một bức bình phong lớn chia gian phòng làm hai nửa. Mỗi bên của tấm bình phong có một lối vào, dẫn tới phía sau.
Đây vốn là phòng ngủ của Thẩm phu nhân, nếu là ngày thường, ngoại trừ Đạm Đài Chích Lân, đương nhiên sẽ không cho phép bất cứ người đàn ông nào bước vào, nhưng hôm nay, xảy ra chuyện kinh người như vậy, đương nhiên cũng không còn cấm kỵ.
Đi qua tấm bình phong, Thẩm Lương Thu và Tề Ninh nhìn thấy một chiếc giường lớn được trang trí một cách đẹp đẽ, chiếm gần một nửa của khu vực này, chiếc mùng được vén lên và buộc lại, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trên giường.
Một nữ nhân y phục trắng toát nằm bất động trên giường, hai tay đặt trên bụng, tay trái trên tay phải. Khuôn mặt của nữ nhân kia được phủ bởi một tấm lụa rất mỏng, cho nên có thể mơ hồ nhìn thấy dung mạo của nữ nhân.
Lúc này Tề Ninh nghe tiếng bước chân, liền quay đầu lại, Vi Ngự Giang theo sát phía sau hắn, mà lúc này Hầu tổng quản cũng từ phía sau xông tới phía trước, quỳ thụp xuống, khóc rống lên:
- Phu nhân, người…sao người lại nghĩ quẩn như vậy? Người đi rồi, tiểu thiếu gia phải làm sao đây?
Lúc này Thẩm Lương Thu cũng đi tới bên giường, hai tay nắm lại, cả người run rẩy, ngơ ngác nhìn nữ nhân nằm bất động trên giường.
Vẻ mặt nghiêm nghị, lúc này Tề Ninh cũng đã phát hiện, trên khóe môi của nữ nhân, có một vết máu từ trong miệng rỉ ra, nhưng lúc này vết máu đã khô lại.
Tề Ninh quay đầu lại ra hiệu bằng mắt cho Vi Ngự Giang, Vi Ngự Giang gật đầu, đi tới phía trước, chắp tay về phía Thẩm Lương Thu, sau đó quay sang nữ nhân trên giường, khom người thật thấp thi lễ, rồi cung kính nói:
- Thẩm phu nhân, mạo phạm rồi!
Cúi người tới trước, mắt nhìn chăm chú, lập tức trong tay y có thêm một cây ngân châm, cẩn thận từng li từng tí đâm ngân châm xuống. Thẩm Lương Thu giơ tay lên, dường như muốn ngăn cản, môi hơi mấp máy, nhưng rốt cuộc không mở miệng, từ từ buông tay ra.
Vi Ngự Giang cầm ngân châm nhẹ nhàng đâm vào mạch máu ở cổ của phu nhân, rồi cấp tốc rút ra, chẳng bao lâu sau, mấy người đều nhìn thấy cây ngân châm đổi màu.
“Trúng độc sao?” Tề Ninh thầm rùng mình.
Vi Ngự Giang lại nhìn khuôn mặt của Thẩm phu nhân một lát, rồi mới xoay người đi tới bên cạnh Tề Ninh, nhẹ giọng nói:
- Hầu gia, hẳn là Thẩm phu nhân trúng độc mà chết.
Tề Ninh nhìn về phía Hầu tổng quản, thấy Hầu tổng quản vẫn còn khóc, liền ho khan một tiếng, rồi nói:
- Hầu tổng quản cố nén đau thương, bổn hầu có mấy điều muốn hỏi lão.
Hầu tổng quản dùng tay áo lau nước mắt, nhìn về phía Tề Ninh.
Tề Ninh hỏi:
- Hầu tổng quản vừa mới nói, phu nhân là tự sát?
Giọng còn nức nở, Hầu tổng quản nói:
- Lúc nãy Thẩm tướng quân biết Hầu gia tới, là muốn gặp phu nhân, cho nên bảo lão nô bẩm báo cho phu nhân. Sau khi đến, lão nô bảo Xuân Đào…
Giơ tay lên, ông ta chỉ ra phía ngoài, nói:
- Xuân Đào ở bên ngoài, lão nô không tiện đi thẳng vào phòng bẩm báo, cho nên bảo Xuân Đào vào bẩm báo với phu nhân. Sau khi vào nhà, chỉ chốc lát sau Xuân Đào đã kêu lên thất thanh, lão nô vội vàng chạy vào, thì thấy…thấy phu nhân nằm ở trên giường, khóe miệng còn có máu!
- Hầu tổng quản, vì sao chỉ bằng vào những chuyện này, lão lại biết là phu nhân đã tự sát?
Hầu tổng quản giơ tay chỉ về một phía, mấy người đều nhìn sang.
Thấy phía Hầu tổng quản chỉ là bàn trang điểm, bàn trang điểm cách chiếc giường vài bước, trên bàn trang điểm có một chiếc chén ngọc.
Vi Ngự Giang nhanh chóng đi tới, nhẹ nhàng cầm chén ngọc xem xét, rồi liền nhìn về phía Hầu tổng quản, hỏi:
- Hầu tổng quản, phu nhân trúng dộc, là do uống canh trong chén này?
Lúc này Tề Ninh cũng đi tới, Vi Ngự Giang hai tay cầm chén ngọc dâng lên, Tề Ninh nhận lấy, thấy trong chén vẫn còn gần nửa chén nước canh, dưới đáy còn vài miếng ngân nhĩ. Canh ngân nhĩ vốn trong suốt, nhưng nước canh còn lại này lại có có mầu đỏ sậm, rõ ràng là khác thường.
Hầu tổng quản nói:
- Lúc vào nhà, lão nô đã thấy phu nhân nằm như vậy, trong lòng biết có chuyện không hay rồi, lại nhìn thấy màu sắc canh ngân nhĩ khác lạ, thì liền hiểu chuyện gì xảy ra.
- Lúc lão vào nhà, thấy khóe miệng phu nhân có máu, lại thấy nước chén canh bất thường, cho nên mới phán đoán là phu nhân tự sát, có phải vậy không? Vẻ mặt bình tĩnh, Tề Ninh chăm chú nhìn Hầu tổng quản.
Hầu tổng quản gật đầu, nói:
- Đúng…đúng là như thế, nhưng…nhưng không chỉ có như vậy!
Vi Ngự Giang thấy thái độ úp mở của Hầu tổng quản, liền nhúy mày, hỏi:
- Hầu tổng quản, chết vì canh độc, chưa chắc đã là tự sát, cũng có thể là có người hạ độc vào nước canh, vì sao lão lại tùy tiện kết luận phu nhân tự sát?
Vẻ mặt nghiêm nghị, Thẩm Lương Thu lạnh lùng nói:
- Hầu tổng quản, ngươi là lão nhân của Kim Đao hầu phủ, chính là vì lão trung thành và tận tâm với Đạm Đài gia, trước đây lão Hầu gia mới để lão ở bên cạnh chăm sóc cho đại đô đốc. Mấy năm nay, tuy lão là tổng quản của phủ đại đô đốc, nhưng bất kể là đại đô đốc hay phu nhân, đều không hề đối đãi với lão như hạ nhân, mà kính trọng lão như trưởng bối.
Bước tới trước một bước, y nhìn chằm chằm Hầu tổng quản, nói:
- Hôm nay đại đô đốc tự sát, lão nói cho ta biết, còn có điều gì chưa nói ra không?
Thân thể chấn động, Hầu tổng quản cúi đầu. Tề Ninh cũng từ từ bước tới, ôn tồn nói:
- Lão tổng quản, nếu như ngươi thực sự biết điều gì, cứ nói ra, để mọi việc được rõ ràng. Nếu như đại đô đốc và phu nhân thực sự tự sát, thì cũng coi như xong, nhưng nếu có nguyên nhân khác, mà ngươi giấu giếm không nói, chẳng phải là thẹn với hai vợ chồng đại đô đốc sao?
Hầu tổng quản ngẩng lên, nước mắt chảy ròng, bi thương nói:
- Đều là do lão nô không tốt.
Nhìn về phía Thẩm Lương Thu, Hầu tổng quản nói:
- Thẩm tướng quân, tối hôm qua…tối hôm qua sau khi ngài gặp phu nhân và rời khỏi, phu nhân…phu nhân nói với lão nô vài điều không thích hợp, lão nô…lão nô đã không kịp thời nói với tướng quân, đều là…đều là sai lầm của lão nô.
- Phu nhân nói gì với lão?
Hầu tổng quản đau buồn nói:
- Phu nhân đưa cho lão nô một cái rương nhỏ, khi mở ra, lão nô phát hiện bên trong dều là vàng bạc, nữ trang, còn có…còn có vài ngân phiếu. Lúc đó lão nô thấy rất kỳ lạ, phu nhân bảo thu nhận, còn nói, nếu như…nếu như người xảy ra chuyện gì, thì chia tiền bạc trong rương cho mọi người trong phủ, đừng bỏ sót người nào…Phu nhân còn nói…còn nói mấy năm nay đã khiến mọi người vất vả… Tề Ninh và Vi Ngự Giang nhìn nhau, Thẩm Lương Thu vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Hầu tổng quản.
- Lão nô vừa nghe phu nhân dặn dò, liền nghĩ chuyện này không ổn, cho nên khuyên bảo phu nhân đừng suy nghĩ nhiều, đại đô đốc vừa qua đời, phu nhân đau lòng, nhưng dù sao vẫn còn có tiểu thiếu gia.
Hầu tổng quản thở dài, nói:
- Lão nô khuyên phu nhân hãy nghĩ tới tiểu thiếu gia, cũng muốn người bảo trọng thân thể. Lúc đó phu nhân cũng không nói gì thêm, chỉ căn dặn lão nô cất cái rương đi, và không được nói với bất cứ ai, nếu không…nếu không, thì lão nô phụ lòng của phu nhân.
Thẩm Lương Thu hít sâu một hơi, nói:
- Hầu tổng quản, rõ ràng là phu nhân đã có ý định coi thường mạng sống của mình, vì sao tối hôm qua, ngươi…ngươi không nói cho ta biết? Cho dù phu nhân có căn dặn, nhưng đây là việc đại sự kia mà, sao lại giấu diếm?
- Lão nô đúng là đầu óc u mê, cho rằng còn có tiểu thiếu gia, phu nhân sẽ nghĩ tới tiểu thiếu gia, tuyệt đối sẽ không…
Hầu tổng quản vung tay lên, tát mạnh vào mặt mình, tự trách nói:
- Đều là do ta hồ đồ, đều là do ta hồ đồ!
Ông ta đánh liên tiếp mấy cái, Tề Ninh giữ tay ông ta lại, lắc đầu nói:
- Lão tổng quản đừng làm như vậy. Ta hỏi lão, chén canh này…là do ai đưa tới?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo