Túy Liễu các có hai tầng, được làm bằng gỗ, trang trí lộng lẫy.
Bên trong lầu, đèn thắp sáng rực, người đón khách đến, kẻ tiễn khách đi, vô cùng náo nhiệt. Chỉ cần nhìn qua, Tề Ninh đã biết nơi này làm ăn rất phát đạt. Chỉ có điều, hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, bất chợt một mùi thơm ập tới, đã bị người kéo vào trong. Tề Ninh nhìn qua, người kéo hắn là một phụ nữ trung niên, dáng người đẫy đà, trang điểm rất đậm, khuôn mặt bự phấn, đôi môi đỏ chót:
- Ngài đứng ngoài cửa làm gì?
Các cô nương trong nhà đang chờ ngài kìa! Trông ngài lạ mặt, hẳn là lần đầu tiên tới đây. Ngài thích dạng cô nương nào, ta cam đoan ngài sẽ hài lòng?
Trên người bà ta nồng nặc mùi son phấn, Tề Ninh rất ghét loại mùi này, nhưng vẫn phải cười nói:
- Lần đầu tiên tới đây mà!
- Nguyệt Hương, còn không mau tới hầu hạ đại gia!
Tú bà vẫy tay gọi, một cô nương dung mạo diễm lệ, vóc người thướt tha, lướt tới như một cơn gió nhẹ, kéo tay Tề Ninh, cười quyến rũ:
- Ồ, vị đại gia này, trước đây chưa từng gặp, đúng là lần đầu tới đây sao? Người ta sẽ mang điểm tâm và trà nóng tới cho ngài.
Nàng ta cọ cọ bộ ngực vào cánh tay Tề Ninh, kéo hắn đi vào trong.
Tề Ninh theo nàng ta đi vào trong, đưa mắt nhìn lướt qua, lúc này mới phát hiện, cái câu “đừng trông bề ngoài mà bắt đánh gí” quả thật không sai chút nào.
Từ bên ngoài thoạt nhìn, Túy Liễu các chỉ có phần đẹp đẽ, nhưng khi vào trong, chỉ có thể dùng từ lộng lẫy xa hoa để miêu tả.
Thế nhưng, dù trang trí có lộng lẫy tới mức nào, cũng vẫn không bằng các cô nương ở đây. Tất cả các cô nương đều trang điểm lộng lẫy, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt. Lầu chia làm hai tầng, cho thấy các cô nương ở đây không phải ít.
Cô nương Nguyệt Hương bên cạnh luôn miệng tíu tít, Tề Ninh chỉ mỉm cười, mắt nhìn bốn phía.
Đây là nơi sắc đẹp có thể làm vàng bạc tan biến, bất kể là bạc của đàn ông từ đâu mà có, họ cũng đều cam tâm tình nguyện ném vào nơi này.
Ngoài những cặp nam nữ chàng chàng thiếp thiếp, Tề Ninh cũng ngắm nhìn những người làm việc vặt như bưng trà, rót nước. Nơi này là chốn phong lưu, cho nên dù những người bưng trà rót nước đều là những phụ nữ hơi lớn tuổi, tuy trang phục của họ không sánh được với các cô nương trẻ đẹp, nhưng cũng rất đẹp.
Sở thích của đàn ông không giống nhau, trong lầu đều là thiếu nữ thanh xuân, còn nếu ai thích những người lớn tuổi một chút, cũng có thể tìm được người phù hợp trong số những người bưng trà rót nước. Bởi vậy, khi những phụ nữ này làm việc, không ít khách đưa tay sờ mó lung tung, hòng ăn đậu hũ miễn phí.
Từ miệng lão Lục, Tề Ninh biết sau khi bị rạch mặt, Hoa Kiểm Hương phải làm người hầu, trên mặt nàng ta có sẹo, đương nhiên rất dễ nhận ra. Hắn đưa mắt nhìn quanh, hy vọng tìm được Hoa Kiểm Hương trong đám người, nhưng người qua lại tấp nập, trong lúc nhất thời, cũng không tìm được.
Thấy Tề Ninh cứ dán mắt vào đám phụ nữ lớn tuổi, Nguyệt Hương mỉm cười quyến rũ, kề sát vào người hắn, thấp giọng nói:
- Đại gia thích những lão bà kia ư?
Đợi lát nữa vào phòng ta uống trà, nếu ngài thấy vừa ý, ta sẽ giúp ngài tìm một người tới, chúng ta cùng hầu hạ ngài…
Tề Ninh “ừ” một tiếng, vẻ mặt thản nhiên. Đương nhiên hắn không có tâm trạng ở chỗ này trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng chưa tìm được Hoa Kiểm Hương, hắn thầm nghĩ, tới chỗ Nguyệt Hương uống chén trà, hỏi thăm chút tin tức từ miệng nàng ta, cũng có thể xem là một biện pháp. Hắn không chối từ, để mặc cho Nguyệt Hương kéo tay lên lầu hai, vào một gian phòng.
Vừa vào phòng, đập vào mắt hắn là một chiếc giường lớn, màn một bên buộc bằng dây viền vàng, một bên thả, lò hương bên cạnh khẽ cháy, tỏa hương thơm ngát, trong phòng nồng nặc mùi son phấn, khiến Tề Ninh hơi nhíu mày.
Nguyệt Hương gỡ tấm biển treo ở ngoài cửa xuống, đóng cửa lại, rồi õng ẹo đi tới bên cạnh Tề Ninh.
Thấy Tề Ninh đang quan sát căn phòng, liền cười quyến rũ:
- Đại gia có thích chỗ này không?
Ngài lần đầu đến đây, người ta nhất định hầu hạ ngài chu đáo, khiến ngài đã tới một lần, sẽ muốn quay lại lần thứ hai.
Tề Ninh cười nhẹ, hắn chưa bao giờ kỳ thị bất kỳ nghề nghiệp nào, cũng rất tôn trọng bất kỳ ai khác, nỗi niềm và sự khổ đau của người khác, người ngoài không thể nào hiểu thấu, để sinh tồn, ai cũng buộc phải làm một số điều mà mình không muốn làm. Nguyệt Hương hết sức dịu dàng rót trà cho Tề Ninh, kéo tay mời hắn ngồi xuống, lại nhón thức ăn trong hộp điểm tâm đưa tới bên miệng hắn. Tề Ninh lắc đầu, cười nói:
- Ta vừa dùng bữa xong, cảm tạ ý tốt của ngươi.
- Nếu đại gia muốn nghe hát, ta sẽ hát một tiểu khúc, hay là… Nguyệt Hương đong đưa đôi mắt quyến rũ, liếc nhìn chiếc giường lớn, ý tứ không cần nói ra cũng hiểu.
Tề Ninh lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn, Nguyệt Hương lập tức cười tươi như hoa, tiện tay cầm lấy thỏi bạc, sáp lại định hôn lên mặt Tề Ninh. Tề Ninh khéo léo tránh được, cười nói:
- Nguyệt Hương cô nương, giờ này vẫn còn sớm, chúng ta không cần nôn nóng, nếu đã mời ta tới uống trà, trước hết chúng ta cứ uống chén trà, trò chuyện đã.
Nguyệt Hương xoay người, ngồi trên đùi Tề Ninh, mắt long lanh, nũng nịu nói:
- Ngài nói thế nào Nguyệt Hương cũng xin nghe theo, đêm nay từ trên xuống dưới, Nguyệt Hương đều là của ngài rồi.
Khẽ cắn môi, nàng ôm cổ Tề Ninh:
- Ngài muốn làm cái gì, ta cũng sẽ không làm ngài thất vọng.
Tuy Tề Ninh không hề thấy hứng thú đối với những cô gái buôn hương bán phấn này, nhưng sự đụng chạm với thân thể mềm mại của cô gái khiến cơ thể hắn cũng có chút xao động, bèn cười nói:
- Nguyệt Hương cô nương xinh đẹp như hoa, hôm nay có thể gặp được ngươi, thực sự là tâm sinh hữu hạnh.
Nguyệt Hương cười khanh khách, nói:
- Hình như đại gia là người có học thức?
Ghé sát vào người Tề Ninh, nàng ta nói:
- Ta từng gặp rất nhiều người có học, thoạt nhìn rất lịch sử nhã nhặn, nhưng vừa cởi xiêm y, là hai mắt sáng ngời, nhã nhặn, lịch sử gì cũng vứt qua một bên. Mặt mày càng đạo mạo, lúc vụng trộm, bộ dạng càng không giống ai. - Hả?
Tề Ninh biết, nếu mình hỏi thẳng về Hoa Kiểm Hương, thì có phần đột ngột, cho nên hắn cố tình thăm dò từng bước. Hắn mỉm cười, hỏi:
- Sao Nguyệt Hương cô nương lại nói như vậy?
- Ta nói cho ngài biết chuyện này, ngài đừng nói lại với ai. Nguyệt Hương thấp giọng nói:
- Vị Trần lão gia trong thành chúng ta, trước kia tỏ ra rất nghiêm trang đạo mạo, lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy, ta còn hơi sợ, thế nhưng đóng cửa lại một cái, là ông ta trở thành một tên sắc quỷ, bày đủ kiểu tư thế, đã lớn tuổi như vậy rồi, mà lúc nào cũng vô cùng háo sắc!
- Trần lão gia?
Tề Ninh nhíu mày:
- Trần lão gia là ai?
- Ngươi không biết Trần lão gia? Nguyệt Hương hơi ngạc nhiên, rồi liền cười nói:
- Đúng rồi, nghe giọng nói của đại gia thì là người miền ngoài. Trần lão gia là một nhà giàu trong thành, nghe nói ông ta là phó hội trưởng thương hội, khá có thế lực ở đây.
Tề Ninh giật mình, liền nhớ lại, hôm nay trên đường gặp phải Điền phu nhân, Điền phu nhân nói cho hắn biết, tối nay nàng sẽ đi dự tiệc, mà người mời nàng, chính là Trần lão gia, phó hội trưởng Đông Hải thương hội.
Tề Ninh trầm ngâm nghĩ ngợi, Nguyệt Hương lại tưởng Tề Ninh say mê nghe chuyện. Tề Ninh vừa ra tay rất hào phóng, Nguyệt Hương rất có thiện cảm với hắn, nàng thấp giọng nói:
- Thường ngày Trần lão gia rất nghiêm trang, nhưng thật ra không phải là người tốt, lão già đó… Chợt nàng che miệng cười, nói:
- Có một số việc không tiện nói với ngài.
Tề Ninh cũng không hề do dự, lại lấy một thỏi bạc nhét vào tay Nguyệt Hương, Nguyệt Hương càng hết sức vui mừng, chỉ nghĩ rằng Tề Ninh thích nghe loại chuyện thầm kín này, càng thấp giọng nói:
- Mỗi lần tới đây, lão già kia lại kể cho ta nghe không ít chuyện. Lão nói mấy năm nay có rất nhiều nữ nhân đều rơi vào tay mình, nhưng họ đều không dám hé răng, ta hỏi họ là ai, lão chỉ nói đó đều là những nữ nhân có địa vị!
- Nghĩa là…?
Tề Ninh thản nhiên hỏi.
- Có nhiều thương nhân có việc cần lão gia kia giúp, lão ấy sẽ mời họ vào phòng của lão. Nếu là nam nhân, lão bảo họ dẫn theo vợ, rồi bỏ thuốc làm họ mê man, sau đó cưỡng bức các nữ nhân. Nếu người kinh doanh là nữ nhân, lão càng dễ ra tay.
Nguyệt Hương nhẹ giọng nói:
- Lão già kia không phải là người tốt, sau khi bị cưỡng bức, rất nhiều nữ nhân lo sợ cho danh tiếng của mình, cho nên đành phải nuốt giận, không dám nói ra!
Tề Ninh nhíu mày, liền lo lắng cho Điền phu nhân.
Dung mạo và vóc dáng của Điền phu nhân đều rất hiếm có, nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng đều động lòng. Lúc ban ngày, Điền phu nhân đến bái phỏng, lão già kia mượn cớ đi vắng, nhưng lại bảo Điền phu nhân đến dự tiệc tối, nếu theo lời nói của Nguyệt Hương, rõ ràng vị Trần lão gia kia muốn giăng bẫy hại Điền phu nhân.
Nghĩ tới đây, Tề Ninh rất nóng lòng, thầm nghĩ tính tình Điền phu nhân cương liệt, nếu bị lão sắc quỷ kia làm nhục, hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi. Hơn nữa, ở trong lòng hắn, Điền phu nhân đã là của một mình hắn, sao có thể để người khác chấm mút, xà xẻo?
Đột ngột, Tề Ninh đẩy Nguyệt Hương ra, rồi vùng đứng dậy, Nguyệt Hương khẽ kêu “Ôi!” một tiếng, Tề Ninh nói:
- Nguyệt Hương cô nương, thật là có lỗi, đột nhiên ta nhớ ra còn có việc quan trọng phải làm, không thể lưu lại, thôi thì để hôm nào, ta sẽ quay lại bái phỏng.
Cũng không chờ Nguyệt Hương đắp lại, hắn liền mở cửa, đi ra ngoài.
Nguyệt Hương ngơ ngác nhìn Tề Ninh rời đi, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tề Ninh theo hành lang đi tới đầu cầu thang, mới đi vài bước, chợt nghe trong phòng bên cạnh vang lên tiếng “xoảng, xoảng” dường như có đồ vật bị ném vỡ, lại nghe tiếng một người đàn ông quát lên:
- Con mẹ nó! Ngươi mù à? Lão tử đánh chết ngươi!
Lập tức lại nghe một tiếng hắt thảm “Ôi chao!” rõ ràng là giọng phụ nữ.
Tề Ninh quay đầu nhìn lại, thấy cửa phòng không đóng, một cánh khép, một cánh mở rộng, những vẫn có thể nhìn rõ tình hình trong phòng. Hắn chỉ thấy một người đàn ông lưng hùm vai gấu, đang chỉ tay quát mắng một nữ nhân trên mặt đất. Nữ nhân trên mặt đất nằm co quắp, trên người mặc trang phục tạp dịch. Bên cạnh gã đàn ông kia, có một cô nương ăn mặc đẹp đẽ đang dùng khăn tay lau trước ngực áo cho gã.
- Xin Triệu gia bớt giận, đừng chấp nhặt người đàn bà xấu xí này.
Suốt ngày bà ta cứ ngây ngô đần đọn như thế, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Lát nữa ta sẽ giặt sạch bộ quần áo của ngài.
Cô nương xinh đẹp kia cười làm lành, lại nói với nữ nhân trên mặt đất:
- Đồ xấu xí kia, lúc nào cũng ăn nhiều hơn người khác, làm việc thì vụng về lóng ngóng, còn không mau cút đi!
- Cút à?
Người đàn ông tức giận quát lên:
- Cút đi đâu? Bộ quần áo này của lão tử mua mất mười lượng bạc, làm dơ bẩn quần áo của ta, rồi dễ dàng bỏ đi sao?
Đưa tay túm tóc nữ nhân kia, gã quát mắng:
- Ngày hôm nay nếu như lão tử không cho ngươi biết tay, ngươi sẽ không coi Triệu gia này ra gì!
Gã túm tóc nữ nhân kia, kéo ra ngoài cửa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo