Nữ nhân kia giơ tay nắm lấy cổ tay gã kia, đau đớn rên rỉ, Tề Ninh nhăn mặt, không để gã kia ra khỏi cửa, đã bước tới, giữ lấy cánh tay gã.

Đột nhiên bị giữ chặt cánh tay, gã kia lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại, nhất thời cũng không hiểu vì sao Tề Ninh lại làm như vậy, liền lạnh giọng hỏi:

- Làm cái gì?

- Ngươi đang làm cái gì?

Ngón tay của Tề Ninh lặng lẽ điểm một cái lên cánh tay gã kia, lập tức gã cảm thấy cánh tay tê dại, không tự chủ được, liền thả tóc nữ nhân ra.

Nữ nhân kia bỏ tay gã kia ra, lập tức ngồi dậy, lui về phía sau. Lúc này nhìn sang, Tề Ninh nhìn thấy trên mặt nàng ta có hai vết sẹo, trông rất đáng sợ.

Tề Ninh ngẩn ra, liền hiểu, nữ nhân trước mắt mình chính là Hoa Kiểm Hương mà mình muốn tìm.

Tay phải của Tề Ninh vẫn còn nắm cánh tay của gã kia, ga vung tay lên, hất tay Tề Ninh ra, lại đuổi theo Hoa Kiểm Hương, Tề Ninh lắc người một cái, đã chặn trước mặt gã.

Gã kia nhíu mày, trầm giọng nói:

- Bằng hữu, thế này là thế nào?

- Không thế nào cả.  Tề Ninh lãnh đạm đáp:
 

- Ngươi là nam nhân, nàng ta là nữ nhân, ta không quen nhìn thấy nam nhân đánh nữ nhân.

- Ái chà!

Gã kia lui về phía sau một bước, đánh giá Tề Ninh, rồi cười nói:

- Thì ra là ngươi muốn kiếm chuyện?

Lúc này có nhiều người đã phát hiện bên này có chuyện, ở những nơi như thế này, thường có người gây rắc rối, mà ngoài xem náo nhiệt thì càng nhiều. Chẳng mấy chốc, một đám người đã chen chúc trước cửa xem náo nhiệt.

Nhìn thấy gã kia xăn tay áo lên, có người kêu lên:

- Đánh đi, đánh đi! Cho hắn biết một chút lợi hại!

Cũng không biết là họ bảo Tề Ninh hay gã kia.

Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, gã kia cũng phấn chấn, tuy Tề Ninh đeo mặt nạ, nhưng thân hình không thể thay đổi, vẫn gầy nhỏ hơn so gã kia. Gã kia ỷ mình cường tráng, vừa xăn tay áo vừa nói:

- Bây giờ quỳ xuống dập đầu ba cái trước mặt Triệu gia, Triệu gia còn có thể cho ngươi đi ra ngoài, bằng không ta sẽ cho ngươi nằm mà ra.

Tề Ninh cười nhạt, khóe môi lộ vẻ khinh thường.

Bên ngoài một trận ồn ào, gã kia không do dự nữa, liền vung tay lên, đấm vào mặt Tề Ninh, Tề Ninh chỉ khẽ lắc người, cú đấm của gã liền trượt. Tề Ninh đưa chân ngáng chân gã, một tay nhẹ nhàng vung lên về phía gã kia, gã kia vốn đang lao về phía trước, lại bị Tề Ninh đẩy phía sau lưng, hai chân loạng choạng, thân hình cường tráng ngã đánh “rầm” xuống đất như một con gấu.  Người xem liền cười rộ lên, lúc này có người kêu lên:
 

- Tránh hết ra! Tránh hết ra!

Mấy tên thanh niên trai tráng mạnh mẽ rẽ đám người ra, mụ tú bà lúc nãy chen vào, nhìn thấy tình hình trong phòng, mặt liền sa sầm, hỏi:

- Rốt cuộc là làm sao? Chư vị đại gia tới đây tìm vui, vì sao lại đánh nhau?

Lúc này, gã kia đã bò dậy, nổi trận lôi đình, vừa đứng lên đã lao về phía Tề Ninh, mụ tú bà liền bước tới trước một bước:

- Triệu gia, thế này là thế nào?

Cso chuyện gì mà lại nóng giận đến như vậy?

Cô nương xinh đẹp lúc trước vẫn lui ở phía sau không dám đi lên, lúc này liền bước ra, nói với tú bà:

- Ma ma, không phải là lỗi của khách nhân, mà là do mụ xấu xí kia gây ra chuyện.

Vẻ mặt chán ghét nàng ta chỉ vào Hoa Kiểm Hương, nói:

- Buổi tối Triệu gia chưa ăn gì, ngài ấy gọi một chén cháo hạt sen tới, không biết mụ xấu xí kia nghĩ cái gì, hất đổ chén cháo lên người Triệu gia, y phục của Triệu gia rất đắt tiền, bị mụ xấu xí kia làm bẩn, Triệu gia mới tức giận!

- Lại là cái đồ ăn hại nhà ngươi!

Vừa nghe nói là do Hoa Kiểm Hương gây ra chuyện, lập tức tú bà nổi giận đùng đùng, gương mặt tươi cười lúc đón khách, bây giờ trông như hung thần ác sát, vừa đi tới vừa gỡ cây trâm trên đầu xuống, độc địa nói:

- Xem ra thường ngày lão nương giáo huấn ngươi chưa đủ mà!

Triệu gia là khách quý của chúng ta, ngươi dám chọc giận Triệu gia, hãy xem lão nương trừng trị ngươi như thế nào!

Thấy mụ ta đi về phía mình, Hoa Kiểm Hương giơ hai tay lên che mặt, cả người co lại, vẻ mặt sợ hãi. Tú bà không hề động lòng, cây trâm trong tay liền đâm về phía Hoa Kiểm Hương, rõ ràng là muốn đâm vào đầu nàng ta.

Nhưng đột nhiên một cánh tay gần đó đưa ra, trong lòng bàn tay là một thỏi bạc trắng bóng, tú bà sửng sốt, quay đầu lại nhìn, người đưa tay ra là Tề Ninh.

Khuôn mặt của Tú bà muốn đổi là đổi, lập tức tươi cười rạng rỡ, hỏi:

- Vị đại gia này, ý ngài là…?

- Đem nay nàng ấy thuộc về ta!

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Từ giờ trở đi, nàng ấy là người của ta, nếu ai dám động vào một sợi lông chân của nàng ấy, sẽ không yên với ta đâu!

- Được lắm, được lắm, nàng ta là của ngươi, còn quần áo của ta thì tính sao đây?

Triệu gia nổi giận đùng đùng nói.

Tề Ninh quay đầu lại, liếc nhìn gã, thản nhiên nói:

- Quần áo của ngươi, cao lắm là năm lượng bạc, ở chỗ này khoe giàu cái nỗi gì? Nàng ta làm bẩn quần áo của ngươi, nhưng ngươi đánh nàng ta, tiền thuốc men phải tính như thế nào đây?

- Chỉ là một con kỹ nữ thối, ta muốn đánh là đánh!

Triệu gia cười lạnh nói.

Tề Ninh lui về phía sau một bước, chỉ vào Hoa Kiểm Hương, nói:

- Bây giờ nàng ta đứng ở đó, nếu ngươi muốn đánh nàng ta, cứ việc thử xem?

Triệu gia không nói nhiều lời, liền xông tới trước mấy bước, tay nắm lại thành quả đấm. Thế nhưng, khi tới gần Tề Ninh, gã chợt dừng chân, không hiểu sao, bỗng nhiên gã thấy lạnh sống lưng, liền liếc nhìn Tề Ninh, đụng vào ánh mắt của Tề Ninh, chỉ cảm thấy đôi mắt sắc như dao của hắn như dán vào người mình.

Nắm tay của gã hơi buông lỏng, lúc này xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, gã Triệu gia kia nhìn Hoa Kiểm Hương đang run rẩy, lại nhìn Tề Ninh, rồi cười lạnh, nói:

- Ngươi đợi đấy!

Rốt cuộc gã cũng xoay người liền ra khỏi cửa.

Tề Ninh chờ Triệu gia ra khỏi cửa, mới nhìn về phía tú bà, căn dặn:

- Cho nàng ta tắm nước nóng, ăn chút gì đó, trời tối ta sẽ quay lại.

Hắn lại ném thêm một câu:

- Lúc ta trở lại, nếu trên người nàng ấy có bắt kỳ vết thương nào, thì đừng trách ta không khách khí!

Tú bà cầm bạc, mặt mày rạng rỡ:

- Đại gia cứ yên tâm, chờ ngài trở lại, ta đảm bảo chăm sóc cho nàng ta thật tốt, tuyệt đối không để cho ngài thất vọng.

Thỏi bạc Tề Ninh đưa, cũng đủ để năm, sáu cô nương thuộc loại hàng đầu của Túy Liễu các hầu hạ hắn một đêm, hôm nay hắn lại chọn một người thấp kém vô giá trị như Hoa Kiểm Hương, quả thật là tiền phi nghĩa dễ vung tay.

Trong lòng lo lắng cho Điền phu nhân, Tề Ninh cũng không nán lại, liền rời khỏi Túy Liễu các, ở đầu đường hỏi thăm nơi ở của Trần lão gia, phó hội trưởng thương hội Đông Hải. Trong tứ đại gia tộc ở Đông Hải, Hàn, Lư, Giang, Trần, vị Trần lão gia này là người nổi tiếng ở thành Cổ Lận, rất nhiều người biết chỗ ở của ông ta, hỏi rõ được rồi, Tề Ninh liền giục ngựa chạy tới đó.

Nhà họ Trần ở trong khu giàu có trong thành. Ở đây đường rộng, nhưng người đi đường cũng không nhiều lắm, dù sao người giàu vẫn mãi là thiểu số.

Tề Ninh theo lời chỉ dẫn của người đi đường, cưỡi ngựa tới nhà của Trần lão gia. Khi tới trước cổng nhà họ Trần, hắn phát hiện cửa đóng kín, thì lo lắng mình tới quá muộn, liền giục ngựa chạy đi một đoạn, buộc ngựa dưới một gốc cây lớn, gỡ mặt nạ ra, thay bằng mặt nạ ông già, rồi mới quay đầu lại đi tới nhà của Trần gia.

Đương nhiên hắn không thể quang minh chính đại gõ cửa mà vào, bèn đi tới bên hông tòa nhà, dễ dàng tung mình lên đầu tường cao, lại như chim ưng từ đầu tường đáp xuống. Tòa nhà này không nhỏ, trong lúc nhất thời cũng không biết Điền phu nhân dự tiệc ở phòng nào, hắn áp sát tường, lần mò đi vào bên trong. Chẳng bao lâu, hắn nhìn thấy cách đó không xa, có một nha hoàn nhỏ tuổi đi qua. Thấy bốn phía không có ai, hắn lặng lẽ như một bóng ma, tới gần nha hoàn kia, rồi từ phía sau, bụm miệng nha hoàn.

Nha hoàn kia hoảng sợ vùng vẫy, Tề Ninh thấp giọng nói:

- Ta hỏi, ngươi thành thật trả lời, nếu ngươi kêu la, ta sẽ vặn gãy cổ ngươi!

Nha hoàn kia “Ừ” một tiếng, Tề Ninh mới nhẹ giọng hỏi:

- Đêm nay Trần lão gia của các ngươi có khách phải không?

- Đúng!

Nha hoàn hết sức sợ hãi, thành thật nói:

- Là một vị khách…khách ở nơi khác đến, lão gia mời nàng ta ăn tiệc tối.

- Khách tới lúc nào?

- Vừa tới không lâu.  Nha hoàn đáp:
 

- Cơm nước vừa…vừa được đưa tới.

Tề Ninh nghe nói cơm nước vừa được đưa đi, thế thì coi như hắn tới kịp lúc. Trần lão gia kia ra vẻ đạo mạo, Điền phu nhân không thể nghĩ ra là bụng dạ Trần lão gia lại gian ác như vậy, rất dễ rơi vào bẫy của lão. Hôm nay, nếu như không nghe được chuyện này từ miệng Nguyệt Hương cô nương, hậu quả thật sự không sao tưởng tượng nổi. Tề Ninh vừa kinh hãi, vừa cảm thấy may mắn, thầm nghĩ thông tin mình tình cờ biết được ở Túy Liễu các hôm nay, có lẽ là cứu được tính mạng của Điền phu nhân.

Với tính tình của nàng, nếu thật sự bị Trần lão gia dùng thuốc mê hãm hại, cho dù còn sống, chỉ sợ là sống cũng không bằng chết.

- Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?

Nha hoàn vội đáp:

- Ở hậu hoa viên. Lão gia…lão gia nói có việc muốn…muốn bàn bạc với khách thương, không ai được tới gần.

- Hậu hoa viên?

- Hậu hoa viên có một gian nhà, là nơi thường…thường ngày lão gia một mình nghỉ ngơi, tới hậu hoa viên là..là có thể nhìn thấy!

Nha hoàn run rẩy cả người.

Tề Ninh hỏi rõ đường tới hậu hoa viên, rồi vỗ mạnh vào sau gáy của nha hoàn, nha hoàn kia liền ngất đi. Tề Ninh ôm nha hoàn phóng tới phía sau vườn hoa gần chân tường, chỗ này rất vắng vẻ, sẽ khó bị phát hiện, trong vòng một canh giờ, nha hoàn cũng không thể tỉnh lại.

Hắn đi theo chỉ dẫn của nha hoàn, như một bóng ma lướt tới hậu hoa viên. Hiện nay võ công của Tề Ninh đã đạt tới cảnh giới rất cao, đừng nói là Trần phủ, mà ngay cả hoàng cung, hắn có lẻn vào, cũng không dễ bị phát hiện. Lặng yên không một tiếng động, hắn đã tới được hậu hoa viên.

Trên thực tế, hậu hoa viên của Trần phủ cũng không rộng lắm, tới hậu hoa viên, hắn liền nhìn thấy một tịnh xá ở góc đông nam của hoa viên, bên trong sáng đèn.

Tề Ninh rón rén đi tới tịnh xá. Cửa sổ phía sau tịnh xá mở rộng, ánh đèn dầu từ trong hắt ra ngoài. Tề Ninh nép người sát tường đi tới bên cạnh cửa sổ, chợt nghe bên trong vọng ra tiếng cười, rồi một giọng nói hơi già nua cất lên:

- Điền lão bản đừng lo, chỉ cần lão phu nói một câu, thì ở cái đất Đông Hải này, Điền lão bản muốn làm chuyện gì cũng đều thông suốt, không có bất cứ vấn đề gì.

Nghe giọng nói nói, Tề Ninh liền biết đó hẳn là Trần lão gia, hơn nữa tuổi tác của ông ta đã khá cao.

Hắn thầm nghĩ, lão già này đã nhiều tuổi, ỷ vào địa vị, mà lén lút làm những việc xấu xa vô sỉ, thật sự là loại cặn bã.

- Nếu được lão hội trưởng tương trợ, vãn bối vô cùng cảm kích.

Trong phòng vang lên giọng nói của Điền phu nhân, giọng điệu rất cung kính:

- Việc làm ăn của Điền gia dược hành ở Đông Hải, sau này đều phải nhờ vào sự giúp đỡ của lão hội trưởng rồi!

Tuy Trần lão gia là phó hội trưởng Đông Hải thương hội, nhưng khi xưng hô, đương nhiên Điền Tuyết Dung không thể không bỏ chữ “Phó” đó đi.

Tề Ninh nghe giọng nói đầy tôn kính của Điền Tuyết dung, trong lòng thầm than, xem ra Điền phu nhân không hề có chút đề phòng đối với lão già kia. Tuy nhiên, Trần lão gia là một nhân vật nổi danh ở Đông Hải, hơn nữa còn là phó hội trưởng thương hội, đối với người khác nhìn vào, người có thể ngồi được vào vị trí này, hẳn là người đức cao vọng trọng.

Trước mặt một vị phó hội trưởng đức cao vọng trọng như vậy, Điền Tuyết Dung không đề phòng, cũng là lẽ thường tình, nếu không biết nội tình, làm sao có thể nghĩ ra, một bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, dáng vẻ đạo mạo, lại là một kẻ đê tiện háo sắc đến như vậy.

 

2.03523 sec| 2443.805 kb