Tề Ninh nghe đến đây, càng thêm để ý. Hắn nghĩ Đoạn Thanh Trần đột nhiên nhắc tới mẫu thân của tiểu A Não, bỗng dưng nghĩ có khi nào kẻ này có ý đồ không tốt với mẫu thân của tiểu yêu nữ.
Mẫu thân của tiểu yêu nữ, chính là thê tử của Thái Âm trưởng lão.
Thái Âm trưởng lão và Đoạn Thanh Trần ở trong Hắc Liên giáo coi như là huynh đệ. Nếu kẻ này quả thật có ý với thê tử của Thái Âm trưởng lão, vậy thật là thấp hèn tới cực điểm.
Ở bên ngoài xưng huynh gọi đệ, sau lưng lại muốn đội nón xanh cho ngươi, trước giờ Tề Ninh đều cực kì khinh bỉ đám người này.
- Ngươi còn nhớ mẫu thân ngươi?
Đoạn Thanh Trần khẽ thở dài:
- Khi đó ngươi còn nhỏ, nhưng đã đến tuổi nhớ chuyện rồi. Ngươi còn nhớ, mẫu thân ngươi là đệ nhất mĩ nhân của Miêu Cương.
Miêu gia bảy mươi hai động, không tìm ra người có thể so bì mỹ mạo với nàng.
Tề Ninh nghe y nhắc tới đệ nhất mĩ nhân của Miêu Cương, lập tức trong đầu nghĩ tới hai người.
Một người là phu nhân của Lục Thương Hạc – Túc Ảnh, Túc Ảnh phong hoa tuyệt đại. Lần đầu tiên thấy Lục phu nhân, Tề Ninh đã xem như là người trời. Lời đồn Túc Ảnh phu nhân là đệ nhất mĩ nhân của Tây Xuyên quả không ngoa.
Thứ hai là Miêu gia Đại Vu ở thủy động tại Miêu trại Thương Khê.
Miêu gia Đại Vu có vẻ đẹp thoát tục không dính khói lửa nhân gian.
Tề Ninh tuy chỉ gặp Miêu gia Đại Vu một lần, nhưng dáng vẻ thoát tục vẫn đọng lại trong đầu. Hắn nghĩ Miêu gia Đại Vu đã xinh đẹp tuyệt luân, chả lẽ mẫu thân của tiểu yêu nữ còn xinh đẹp hơn nàng? Hoặc vì Miêu gia Đại Vu ẩn thân ở Nhật Nguyệt Phong, thế nhân không được gặp nàng, cho nên mới không tính nàng vào? Nhưng mà nhìn tiểu yêu nữ thì cũng biết, mẫu thân của nàng tất nhiên là một nữ tử xinh đẹp phi thường, nếu không cũng sẽ không sinh ra nữ nhi xinh đẹp như vậy được.
Đoạn Thanh Trần tựa hồ đang chìm đắm trong ký ức, âm thanh nhu hòa:
- Năm đó Thánh giáo mời chào nhân tài. Phụ thân của ngươi tìm tới ta, Đoạn thúc thúc ngươi trước giờ đều độc lai độc vãng, không muốn chịu trói buộc. Ta vốn không muốn gia nhập giáo phái gì cả, nhưng mà ta lại nhìn thấy mẫu thân ngươi!
Y than nhẹ :
- Ngươi cũng biết, lần đầu tiên thấy mẫu thân ngươi, cả người Đoạn thúc thúc liền mềm ra, trong lòng thầm nghĩ, nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mẫu thân ngươi, đừng nói là gia nhập Hắc Liên giáo, cho dù vào quỷ môn quan ta cũng không tiếc.
Trong lúc y nói, tay vuốt lên mặt tiểu yêu nữ:
- Tiểu tử ngươi tuy không tệ, cũng xem như là mĩ nhân, nhưng so với mẫu thân người vẫn kém một chút. Dù sao trên người ngươi còn huyết thống của phụ thân ngươi, nếu năm đó mẫu thân ngươi sinh con cho ta, đứa nhỏ đó tất nhiên có dung mạo tuyệt thế.
Tề Ninh nghĩ, theo di truyền học mà nói, thì lời của Đoạn Thanh Trần cũng không sai cho lắm.
Nếu mẫu thân của A Não quả là đệ nhất mĩ nhân của Miêu Cương, có được mĩ mạo kinh người, lại hợp với tướng mạo của Đoạn Thanh Trần, sinh ra một đứa nhỏ xinh đẹp là hoàn toàn có khả năng.
Tuy Tề Ninh không thích tính tình của A Não, nhưng công bằng mà nói, dung mạo của tiểu yêu nữ quả thật xinh đẹp. Tuy tuổi còn nhỏ, chưa phát triển hết, nhưng đã là một mĩ nhân. Vài năm nữa tất có đủ vốn liếng mê hoặc nam nhân.
Lấy dung mạo như vậy, mà Đoạn Thanh Trần còn cảm thấy con không bằng mẹ, có thể thấy mẫu thân của A Não quả là mĩ nhân cực phẩm.
- Ta ngày nhớ đêm mong mẫu thân ngươi, nhưng nàng lại không coi trọng ta.
Đoạn Thanh Trần thở dài:
- Cuối cùng thì lại theo phụ thân ngươi, ngươi có biết trong lòng ta ghen ghét cỡ nào?
Thanh âm của y đột nhiên trở nên lạnh như băng:
- Nếu như mẫu thân của ngươi theo ta, sau này cũng sẽ không phải chết, vẫn còn sống rất tốt.
Hừ, hôm nay Đoạn thúc nói cho ngươi biết, ngươi vẫn không biết mẫu thân ngươi chết như thế nào, đó là do phụ thân ngươi làm hại.
Lúc này tiểu yêu nữ giãy dụa kịch liệt, thân hình bật lên bật xuống như con tôm. Đoạn Thanh Trần nhíu mày, đột nhiên vươn tay điểm vào mấy huyệt đạo trên người tiểu yêu nữ, nhất thời tiểu yêu nữ không thể nhúc nhích được. Đoạn Thanh Trần thở dài:
- Đoạn thúc thúc vốn định nói chuyện với ngươi, nhưng ngươi không ngoan, đừng trách Đoạn thúc thúc.
Tề Ninh cảm thấy Đoạn Thanh Trần muốn nói ra một vài bí ẩn của Hắc Liên giáo, hắn nắm chặt Hàn Nhận trong tay, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đoạn Thanh Trần ngồi cạnh mép giường, chậm rãi nói:
- Đúng rồi, còn có một bí mật, hôm nay ta nói cho ngươi biết.
Năm đó phụ thân ngươi bị giết, rất nhiều người trong Hắc Liên giáo đều nói là Huyền Dương giết.
Ngươi vẫn nghĩ rằng Huyền Dương mới là kẻ thù giết cha của ngươi, phải không?
Tề Ninh bỗng rùng mình.
Chuyện này vài ngày trước hắn mới biết được từ miệng tiểu yêu nữ. Năm đó Hắc Liên giáo nội loạn, Huyền Dương muốn hại giáo chủ Hắc Liên giáo, cướp ngôi giáo chủ. Bị phát hiện lão nên chạy trốn. Giáo chủ Hắc Liên giáo phái Thái Âm đuổi bắt, nào ngờ Thái Âm đi không trở lại, chỉ có binh khí thường ngày được gửi về Hắc Liên giáo.
Cho nên, Hắc Liên giáo liền cho rằng Thái Âm bị Huyền Dương giết chết, nhưng chân tướng trong đó như thế nào, Tề Ninh không thể nhìn ra.
Lúc này hắn nghe Đoạn Thanh Trần đề cập đến cái chết của Thái Âm, hắn nín thở, nghe Đoạn Thanh Trần cười lạnh:
- Huyền Dương làm người khiêm tốn, trung thành tận tâm với thánh giáo. Năm đó giáo chủ chờ hắn chạy đi mới nói hắn muốn soán vị, chân tướng thế nào, bây giờ vẫn không rõ. Huyền Dương có ý soán vị hay không, vì sao giáo chủ muốn giết hắn. Đây là chân tướng nhiều năm qua ta muốn biết.
Tề Ninh nghĩ, chẳng lẽ năm đó Huyền Dương bị oan?
Khi đó Đoạn Thanh Trần vẫn là Hắc Liên Thánh Sứ, địa vị trong giáo không thấp. Dường như y cũng không rõ ràng chân tướng việc Huyền Dương phản loạn.
Nếu Huyền Dương không phản nghịch, tại sao giáo chủ Hắc Liên giáo lại vu oan hãm hại ? Đó chẳng phải là tự chặt tay mình? Tứ Thánh Sứ đã đều là người phi thường. Hai vị trưởng lão Thái Âm, Huyền Dương ở trên bọn họ càng là nhân vật khó lường, vì sao giáo chủ lại vu vạ cho thủ hạ tài cán? Thật không hiểu nổi.
Nếu mà Huyền Dương có mưu soán vị, lại bị giáo chủ phát hiện, sao Huyền Dương có thể thoát khỏi Tây Thùy?
Tây Thùy là phạm vi thế lực của Hắc Liên giáo, giáo chủ Hắc Liên giáo lại là Đại Tông Sư, tồn tại như là thần vậy, làm sao có thể để giáo đồ phản nghịch chạy thoát?
Khi mà tiểu yêu nữ nói đến đây, Tề Ninh đã cảm thấy kỳ lạ, nay Đoạn Thanh Trần nói, càng làm Tề Ninh mê hoặc.
- Huyền Dương làm người có phong độ, trong Hắc Liên giáo, ta chỉ phục ba người.
Tựa như những lời này nghẹn ở trong lòng Đoạn Thanh Trần lâu lắm, y muốn phát tiết ra ngoài, nên không giấu diếm gì:
- Thứ nhất, đương nhiên là giáo chủ, võ công của hắn rất tuyệt, đứng thứ nhất trong ngũ đại tông sư đương thời. Ta luyện thêm mười kiếp cũng không có khả năng đạt tới tu vi của hắn. Y cười lạnh nói tiếp:
- Đấy là quái vật, ta khâm phục hắn, cũng chỉ ở võ công mà thôi.
Tiểu yêu nữ bị điểm huyệt đạo, không thể động đậy, chỉ có thể nghe y nói.
Đoạn Thanh Trần lại tiếp tục:
- Người thứ hai, chính là phụ thân ngươi. Phụ thân ngươi mưu tính sâu xa, suy nghĩ chu toàn, trí tuệ hơn người. Ta không bằng. Tuy ta ghen tức hắn chiếm lấy mẫu thân ngươi, nhưng với tài cán của hắn, ta phục mười phần.
Y hơi dừng một chút lại nói:
- Người thứ ba, chính là Huyền Dương.
Tề Ninh nghĩ ba người này đều ở trên ngươi, ngươi bội phục ba người này cũng không có gì lạ.
- Huyền Dương làm người phong độ, trọng tình nghĩa, xem như là một kẻ quang minh chính đại.
Đoạn Thanh Trần thở dài:
- Hắn là người hiền lành, mặc dù có địa vị gần như giáo chủ trong giáo, nhưng bình thường có thể uống rượu ăn thịt với người trong giáo, hơn nữa hắn còn dạy cho người ta chữ nghĩa, làm việc không tính toán chi li. Vì thế, trên dưới Hắc Liên giáo rất quý mến hắn, ta cũng thích ngồi cùng hắn.
Tề Ninh thầm nghĩ, người mà ngay cả Đoạn Thanh Trần cũng khen, mị lực của vị Huyền Dương trưởng lão kia không nhỏ.
- Huyền Dương và phụ thân ngươi xưa nay hòa thuận, hai người tuy không kết bái, nhưng thân nhau còn hơn huynh đệ.
Đoạn Thanh Trần thở dài:
- Thậm chí, ta cảm thấy một khi phụ thân ngươi nguy nan, Huyền Dương có thể không tiếc thân mình vì hắn giải nạn. Cho nên nói Huyền Dương giết phụ thân ngươi, ta không tin.
Y hừ lạnh một tiếng:
- Cho dù hai người nọ động thủ, hắn cũng không thể cho người đưa binh khí của phụ thân ngươi trở về, đó là làm nhục phụ thân ngươi, chuyện này, rất khó tin là do Huyền Dương làm.
Lúc này bên kia thuyền truyền tới tiếng hoang hô, tiếng tỳ bà đã ngừng lại, Đoạn Thanh Trần không nói nữa. Một lúc sau, tiếng đàn lại vang lên, Tề Ninh biết, Thải Hà lại đánh một khúc nữa.
Tiếng tỳ bà vang lên, Đoạn Thanh Trần mới tiếp tục nói:
- Chuyện này vô cùng kỳ lạ, ta luôn hoài nghi, có phải giáo chủ cảm thấy hai người Thái Âm Huyền Dương danh vọng ngày càng lớn, có ngày sẽ trở thành uy hiếp của hắn, cho nên hắn vu oan Huyền Dương, sau đó âm thầm giết chết. Lại cố ý phái cha ngươi đuổi giết Huyền Dương, rồi giở trò cũ giết chết cha ngươi, tiện đà diệt trừ giáo chúng thân cận Huyền Dương, như vậy mới nắm chặt Hắc Liên giáo trong tay. Y trầm ngâm, nói:
- Như vậy, sẽ không mang tiếng giết giáo chúng.
Tề Ninh nhíu mày, nghĩ Đoạn Thanh Trần nói vậy cũng có lý, nhưng sơ hở lớn nhất là, giáo chủ Hắc Liên giáo là Đại Tông Sư, sao lại phải kiêng kỵ thủ hạ chỉ là cao thủ bình thường? Có thực lực tuyệt đối, sao lão lại cảm thấy hai đại trưởng lão lại tạo thành uy hiếp?
Im lặng một lúc, một lát sau, Đoạn Thanh Trần mới nói tiếp:
- Thôi, nói nhiều như vậy, Đoạn thúc thúc cũng chỉ muốn ngươi biết ,vị giáo chủ kia cũng không phải người tốt gì.
Tay y vuốt cằm, nhìn tiểu yêu nữ:
- Năm đó mẫu thân ngươi có dung mạo vô song, không chỉ ta mới ái mộ nàng. Không biết vị giáo chủ kia có động tậm với nàng hay không!
Tề Ninh giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ giáo chủ Hắc Liên giáo cũng có ý với mẫu thân của A Não?
- Nhưng hắn là giáo chủ, đứng đầu Ngũ Đại Tông Sư trong thiên hạ.
Người thường thờ hắn như thần, chuyện tình ái của phàm nhân này, tự nhiên hắn không dám để lộ ra ngoài.
Đoạn Thanh Trần cười nói:
- Nhưng mà Đoạn thúc thúc biết, chuyện nam nữ này, càng ép xuống càng mãnh liệt. Mẫu thân ngươi đã chết, ngươi là huyết mạch của nàng, giáo chủ thu ngươi làm đồ đệ, cũng không phải là nhớ tình cũ. Theo ta, đơn giản là ngươi giống mẫu thân ngươi, nên hắn mới xem ngươi như bảo bối. A Não, hiện tại ngươi hiểu chưa?
Tiểu yêu nữ không thể nhúc nhích, càng không thể nói chuyện, nhưng Tề Ninh nghĩ, trong lòng tiểu yêu nữ đang khiếp sợ vô cùng.
- Cho nên nếu ta dùng tính mạng của ngươi uy hiếp vị giáo chủ đại nhân kia, hắn sợ mất đi bóng dáng mẫu thân ngươi lưu lại trên đời, có khả năng sẽ cúi đầu nghe lệnh.
Đoạn Thanh Trần thản nhiên nói:
- Nếu thật như vậy, tâm nguyện thứ nhất của ta đạt được. Tâm nguyện thứ hai là có được mẫu thân ngươi, giờ lại được như ý.
Nay ngươi giống mẫu thân ngươi, ta chiếm được ngươi, cũng như chiếm được nàng. Cho nên đêm nay tâm nguyện này của Đoạn thúc cũng được toại nguyện.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo